Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 86: Chương 86




Khi cánh cửa đóng lại, tiếng “cạch” khô khốc của ổ khóa vang lên, Dương Hồng Quyên không khỏi rùng mình. Cô ngước nhìn Viên Phi, trong đáy mắt thoáng qua một tia bất an: “Anh… anh định làm gì?”

Viên Phi ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô, hơi thở nóng rực phả bên tai. Anh khẽ giọng, như một lời trách móc: “Không phải em đã đợi anh rất lâu sao? Sao lại vội vàng muốn trốn tránh?”

Dương Hồng Quyên ngẩng lên, ánh mắt có chút né tránh: “Nhưng anh đã về rồi… Lẽ nào em phải đứng đây chờ anh đến tận trời sáng?”

Bàn tay ấm áp của Viên Phi nâng nhẹ cằm cô, ngón tay khẽ vu.ốt ve: “Nhím nhỏ xù lông. Cô bé Quyên Quyên dịu dàng ngày xưa đâu rồi?”

Dương Hồng Quyên lập tức phản bác, giọng điệu sắc bén: “Việc anh muốn quay lại chẳng qua chỉ là vì luyến tiếc cái bóng hình Dương Hồng… của quá khứ mà thôi!”

Lời của Dương Hồng Quyên còn chưa dứt, cánh môi đã bị Viên Phi bá đạo chiếm lấy.

Ngay lúc này, tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, kèm theo giọng nói tiếng Anh: “Mr. Yuan, your wine.”

Dương Hồng Quyên tròn mắt, ra hiệu cho Viên Phi rằng có người bên ngoài, muốn anh buông cô ra. Nhưng Viên Phi vẫn thờ ơ, ngược lại càng thêm siết chặt nụ hôn. Trong cổ họng Dương Hồng Quyên phát ra tiếng “ư ư”, hai tay cô nắm chặt thành quyền, không ngừng đấm vào ngực anh. Viên Phi chẳng mảy may lay động, vòng tay càng ôm chặt hơn, nụ hôn cũng cuồng nhiệt hơn, hoàn toàn không để tâm đến tiếng gõ cửa bên ngoài. Nghe tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên một hồi, Dương Hồng Quyên bỗng dưng từ chống cự chuyển sang đón nhận, cũng chìm đắm vào nụ hôn nồng cháy ấy.

   

Nụ hôn cuối cùng dường như chỉ kết thúc khi Viên Phi cảm thấy thỏa mãn trọn vẹn. Anh khẽ ấn đầu Dương Hồng Quyên vào lồng ngực mình. Vùi mặt trong vòng tay anh, cô thở dốc từng hồi, cảm nhận rõ ràng nhịp tim mạnh mẽ “thình thịch” vang lên từ lồng ngực Viên Phi đang phập phồng.

Khi cả hai đã lấy lại nhịp thở bình thường, Viên Phi một tay ôm lấy eo cô, bàn tay kia vẫn nhẹ nhàng đặt sau gáy, giữ chặt đầu cô trong lòng ngực ấm áp. Khoang thuyền im lặng đến lạ, tiếng gõ cửa bên ngoài cũng đã ngừng hẳn. Dường như cả hai đều đang chìm trong những suy tư riêng.

Rất lâu sau, Viên Phi khẽ cất tiếng: “Không phải.”

Phải mất một thoáng trầm ngâm, Dương Hồng Quyên mới nhớ ra câu hỏi vu vơ mình buột miệng thốt ra khi nãy rằng, liệu sự tái hợp lần này có phải chỉ vì anh nhớ nhung cô của những ngày đã cũ? Câu trả lời “Không phải” của anh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Cuối cùng, vòng tay Viên Phi cũng nới lỏng. Dương Hồng Quyên rời khỏi vòng ôm ấm áp, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, trong đáy mắt cô là một sự khó đoán sau câu phủ nhận kia.

“Ngồi xuống đi em.” Viên Phi lên tiếng: “Anh ra mở cửa.”

Dương Hồng Quyên khẽ lên tiếng: “Giờ này, chắc chẳng còn ai đâu.” Cô vừa nói vừa hướng về vị trí quen thuộc của mình.

“Không sao cả,” Viên Phi vừa nói vừa xoay người mở cửa. Bên ngoài quả nhiên không một bóng người. Anh trao cho Dương Hồng Quyên một ánh nhìn, khẽ nói: “Chờ anh nhé, anh sẽ về nhanh thôi” Nói rồi, anh nhanh chóng rời đi.

Quả nhiên không lâu sau, Viên Phi đã trở lại, phía sau anh còn có một nhân viên phục vụ đi theo. Người đó cẩn thận bưng một chiếc khay, trên khay đặt một chai rượu vang đỏ sóng sánh, hai chiếc ly chân cao thanh tao và một dụng cụ mở rượu sáng loáng. Khi Viên Phi ngồi xuống đối diện Dương Hồng Quyên, nhân viên kia cũng vừa tới nơi, nhẹ nhàng đặt hai chiếc ly xuống mặt bàn gỗ. Sau đó đặt chai rượu xuống một cách khẽ khàng, lịch sự hỏi Viên Phi có cần mở rượu ngay không. Anh khẽ gật đầu. Người nhân viên thuần thục mở nút chai, một mùi hương nồng nàn thoang thoảng lan tỏa. Anh ta mỉm cười chúc hai người: “Mời hai vị cứ tự nhiên dùng, chúc hai vị có một buổi tối thật tuyệt vời.” Nói rồi, người phục vụ khẽ khàng xoay người rời khỏi phòng, không quên nhẹ nhàng khép cửa lại.

Ánh mắt Dương Hồng Quyên dõi theo bóng dáng người phục vụ khuất sau cánh cửa. Khi nãy cô cũng biết, anh ra ngoài gọi thêm chút rượu.

“Tối qua uống chưa đã, bây giờ bù lại.” Ánh mắt Viên Phi dịu dàng nhìn cô: “Ngày mai chúng ta không về vội chứ?”

“Vẫn còn một ngày nghỉ ngơi nữa.”

Nói đoạn, Viên Phi cầm chai rượu vang đỏ, nhẹ nhàng rót vào hai chiếc ly sóng sánh.

Anh nâng ly, khẽ chạm vào ly của Dương Hồng Quyên, rồi nhấp một ngụm. Cô cũng cúi đầu, khẽ chạm môi vào thứ chất lỏng màu ngọc bích.

Trong không gian riêng tư của khoang thuyền, hai người chậm rãi thưởng thức rượu. Cả hai người đều hướng mắt về dòng sông Thames thơ mộng trôi êm đềm. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng sóng vỗ nhẹ mạn thuyền.

   

Bữa tối, họ vẫn quấn quýt bên nhau. Sau đó, cả hai cùng dạo bước trên những con phố lung linh ánh đèn. Chiếc xe của khách sạn kiên nhẫn chờ đợi, đưa đón họ suốt cả buổi. Đến tận khi màn đêm buông xuống, Dương Hồng Quyên mới chợt nhớ đến công việc, khẽ giục Viên Phi trở về khách sạn.

Xe dừng ở cửa sau khách sạn. Dương Hồng Quyên nhìn quanh, không thấy ai quen mới xuống xe. Cô cúi đầu nói với người trong xe:

“Anh Viên, xin anh đợi một lát rồi hãy xuống xe.” Cô khẽ nói với Viên Phi.

Viên Phi đang định mở cửa xe, nghe vậy, ánh mắt anh sắc lạnh lướt qua cô. Động tác của anh cũng vì thế mà khựng lại.

Dương Hồng Quyên nở nụ cười tươi rói, vẫy tay chào tạm biệt anh: “Em phải đi ngay, không kịp mất.” Nói rồi, cô vội vã xoay người, bước nhanh về phía thang máy. Chỉ còn ba phút nữa là đến mười hai giờ, cô cần phải tranh thủ từng giây.

Bước vào thang máy, nó khẽ dừng lại hai lần giữa chừng. Đôi mắt Dương Hồng Quyên không rời khỏi những con số nhảy múa trên màn hình điện thoại. Khi cánh cửa thang máy mở ra ở tầng mười, kim đồng hồ chỉ còn vài chục giây nữa là điểm mười hai. Cô vội vã sải bước về phía căn phòng của mình. Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng Viên Phi đang đứng lặng lẽ trước cửa, tim cô như ngừng mất đi một nhịp: “Sao anh lại đến đây? Còn nhanh như vậy nữa…” Cô vừa bước nhanh tới, vừa khẽ thốt lên.

Tiếng gọi tập trung điểm danh của tổ trưởng vang vọng khắp hành lang. Cánh cửa các phòng đồng loạt mở ra, các tiếp viên lần lượt bước ra. Ngay khi tổ trưởng vừa xoay người, Dương Hồng Quyên nhanh như chớp mở cửa, kéo vội Viên Phi vào trong phòng mình.

“Đừng ra ngoài, đợi em điểm danh xong, chắc chắn không còn ai bên ngoài anh mới được đi.” Dương Hồng Quyên khẩn trương nói với Viên Phi. Chưa kịp để anh đáp lời, cô đã vội vã xoay người mở cửa bước ra.

Các đồng nghiệp đã đứng thành hàng ngay ngắn, Dương Hồng Quyên nhanh chóng chạy đến, đứng vào vị trí cuối cùng của hàng cuối. Tiếp viên trưởng bắt đầu gọi tên từng người. Sau khi điểm danh xong, tiếp viên trưởng bắt đầu đi kiểm tra từng phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.