Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 93: Chương 93




Tiếp viên trưởng và Ân Tú Vân không khỏi ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Viên Phi, càng bất ngờ hơn khi nghe thấy giọng điệu và nhìn thấy ánh mắt đầy quan tâm mà anh dành cho Dương Hồng Quyên. Nhưng điều khiến họ kinh ngạc nhất vẫn còn ở hành động tiếp theo của anh.

Viên Phi khụy một gối xuống trước mặt Dương Hồng Quyên, ánh mắt cẩn trọng dò xét bắp chân cô, nơi mà vừa nãy cô mới xoa nhẹ. Chỉ là lớp tất đen mỏng manh kia đã che đi không ít, chẳng thể thấy rõ vết thương lớn nhỏ.

Dương Hồng Quyên cũng sững sờ trước hành động của Viên Phi. Còn có tiếp viên trưởng và Ân Tú Vân đang nhìn kia mà! Cô vừa mới phủ nhận mối quan hệ với anh xong, giờ anh lại thản nhiên ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn chân cô như vậy, chẳng phải là “lạy ông tôi ở bụi này” sao? Thấy vậy nên cô khẽ dùng sức muốn rụt chân lại, nhưng Viên Phi đã nhanh tay giữ chặt lấy cổ chân cô, khiến cô không thể nhúc nhích.

“Không sao, chỉ là lúc giúp hành khách để hành lý, xoay người không cẩn thận nên va vào ghế thôi.” Dương Hồng Quyên vội hạ giọng nói với Viên Phi.

Viên Phi giữ chặt lấy cổ chân mảnh khảnh của Dương Hồng Quyên trong tay. Ngón tay anh ân cần xoa dịu bắp chân cô nơi vừa bị mỏi. Dương Hồng Quyên thoáng bối rối muốn rút chân về, tránh khỏi sự đụng chạm dịu dàng ấy, nhưng rồi lại bất lực. Cô khẽ thở dài, kệ vậy. Chuyện giữa cô và Viên Phi, người ở công ty cũng đã biết. Giờ tiếp viên trưởng hay Ân Tú Vân có biết hay không cũng không còn quan trọng nữa.

   

Sau vài động tác xoa bóp nhẹ nhàng, Viên Phi ngẩng lên, ánh mắt anh dịu dàng như hỏi han: “Em thấy dễ chịu hơn chưa?”

“Vẫn còn một chút nhức anh ạ.” Dương Hồng Quyên khe khẽ nói.

Khẽ cúi đầu, Viên Phi tiếp tục xoa nhẹ bắp chân cho Dương Hồng Quyên. Người đàn ông thường ngày lạnh lùng như băng giá, khiến người ta cảm thấy xa cách vời vợi, tưởng chừng chẳng ai dám lại gần, vậy mà giờ đây, trưởng tiếp viên và Ân Tú Vân không thể tin vào mắt mình trước sự dịu dàng này. Huống chi, người được anh ân cần chăm sóc lại là Dương Hồng Quyên, điều đó càng làm người khác kinh ngạc đến nghẹn thở.

Sau cơn chấn động, Ân Tú Vân khẽ nhếch môi khinh bỉ. Chỉ va nhẹ vào ghế thôi mà có cần phải làm quá vậy không? Bắp chân, nơi nhạy cảm như thế, được xoa bóp lâu đến vậy mà vẫn còn đau ư? Đúng là hồ ly tinh, quen thói quyến rũ đàn ông, ngay cả tổng giám đốc Viên của tập đoàn Viên Thông cũng không thoát khỏi. Chẳng lẽ, lúc nãy ở khoang hạng nhất, Trần Tề bảo cô ta đừng đối đầu với Dương Hồng Quyên là vì mối quan hệ giữa cô ta và tổng giám đốc Viên sao? Ông trời thật mù quáng, loại phụ nữ như Dương Hồng Quyên lại có thể nhận được sự ưu ái của người đàn ông như Viên Phi. Ân Tú Vân hừ lạnh trong lòng, quay mặt đi.

Viên Phi lại nhẹ nhàng xoa bóp một lúc, rồi ngước mắt lên hỏi Dương Hồng Quyên: “Đỡ hơn chưa em?”

Một tiếp viên khác bước tới. Nhiệm vụ của tiếp viên là ghi nhớ gương mặt khách hàng bạch kim, vì vậy cô nhận ra người đang ngồi xổm xoa chân cho Dương Hồng Quyên là ai. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cô ta kinh ngạc tột độ, đứng im như trời trồng, miệng há hốc.

Dương Hồng Quyên khẽ nói: “Được rồi, không cần xoa nữa đâu anh.”

Ánh mắt rời khỏi đôi chân nhỏ nhắn của Dương Hồng Quyên, Viên Phi đứng lên.

Khuôn mặt tiếp viên trưởng lập tức tươi rói: “Không ngờ anh Viên lại đích thân đến. Tôi vừa gọi tiếp viên số 3 thì mới biết chân cô ấy bị thương, nên không thể đến ngay được.”

Viên Phi gật nhẹ đầu, biểu thị đã nắm rõ. Anh cất bước, hướng về phía lối vào khoang hạng nhất. Ân Tú Vân đứng bên rèm vội vàng tránh sang một bên. Viên Phi bước lên một nhịp, khẽ xoay đầu nhìn Dương Hồng Quyên, ra lệnh: “Lại đây.”

Tiếp viên trưởng khẽ liếc mắt ra hiệu, ý bảo Dương Hồng Quyên nhanh chóng tiến đến.

Dương Hồng Quyên không chần chừ bước tới. Khi cô vừa đến gần, Viên Phi đã xoay người bước tiếp.

Tiếp viên trưởng vội vã vén tấm rèm, lại nghiêng người nhường lối. Viên Phi đi được một bước, lại dừng chân, quay đầu hỏi Dương Hồng Quyên: “Lúc nãy em làm việc ở khoang hạng thường hả?”

   

Bàn tay đang giữ rèm của tiếp viên trưởng khẽ run lên, lẽ nào Viên Phi sẽ trách móc việc cô ta phân công Dương Hồng Quyên đến khoang hạng thường? Dương Hồng Quyên à, cô tuyệt đối không được nói thật đâu đấy.

Chỉ nghe thấy giọng Dương Hồng Quyên bình thản:”Ừm, tiếp viên trưởng bảo em  tạm thời hỗ trợ vị trí số 4.”

Trán tiếp viên trưởng khẽ nhăn lại, Dương Hồng Quyên này quả nhiên có ý đồ.

Viên Phi dừng đúng lúc, không truy hỏi thêm, bước qua tấm rèm vào khoang hạng nhất. Dương Hồng Quyên lặng lẽ đi theo.

Khép rèm cửa lại, tiếp viên trưởng hít một hơi thật sâu. Đã rất lâu rồi cô ta mới cảm thấy căng thẳng đến vậy. Chỉ mong Viên Phi sẽ không phàn nàn về mình.  Một khi khách hàng hạng Bạch Kim không hài lòng, dù cô ta có là tiếp viên trưởng đi chăng nữa thì cũng có thể bị giáng cấp, thậm chí xuống hạng khoang.

“Mọi người đi làm việc đi.” Tiếp viên trưởng quay sang nhìn Ân Tú Vân và một tiếp viên vừa tới, giọng nói có chút gấp gáp.

Trong lòng Ân Tú Vân chất chứa bao nhiêu bất mãn với Dương Hồng Quyên, nhưng cô ta vẫn cùng người kia quay đi làm việc.

Dương Hồng Quyên theo chân Viên Phi vào khoang hạng nhất. Khi anh đã ngồi xuống ghế, cô khẽ mỉm cười, giọng nói ngọt ngào: “Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh không ạ?”

Viên Phi liếc nhìn cô. Câu nói “không liên quan đến tôi” vừa nãy của cô, anh vẫn còn nhớ rõ.

“Cô có thể giúp tôi giữ chiếc khăn quàng này được không?” Viên Phi lên tiếng.

Chiếc máy bay nhỏ này không có chỗ để treo đồ.

Dương Hồng Quyên lập tức tươi cười: “Vâng, tất nhiên rồi ạ.”

Viên Phi tháo chiếc khăn trên cổ xuống, đưa cho Dương Hồng Quyên.

Cô cẩn thận nhận lấy bằng cả hai tay. Rồi cô nhẹ nhàng hỏi anh có muốn cô mang ly nước đi không. Viên Phi gật đầu. Cô nhanh chóng thu dọn chiếc ly trước mặt anh. Không còn việc gì khác, Dương Hồng Quyên đi cất chiếc khăn cho anh.

Ánh mắt của Liêu Cường và Trần Tề vô thức liếc về phía Dương Hồng Quyên. Đến khi cô khuất bóng, Liêu Cường không nhịn được hỏi: “Anh Phi, chẳng phải cậu đang ở Mỹ sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?”

Trần Tề cũng đang dõi theo diễn biến này. Anh ta khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hướng về phía Viên Phi.

Bị hai người nhìn chăm chú, Viên Phi hờ hững lên tiếng: “Sao thế? Hai người mong tôi sẽ không xuất hiện hơn à?”

“Đương nhiên là không phải!” Liêu Cường và Trần Kỳ đồng thanh phủ nhận, giọng điệu có phần gấp gáp.

Viên Phi khép hờ mắt, dường như không muốn tiếp tục câu chuyện.

Liêu Cường và Trần Kỳ nhìn nhau, rồi im lặng.

Dương Hồng Quyên cẩn thận gấp chiếc khăn quàng cổ của Viên Phi. Động tác tỉ mỉ như nâng niu một vật quý giá, rồi nhẹ nhàng đặt nó vào chiếc vali hành lý của mình.

   

Chuyến bay sau đó diễn ra suôn sẻ hơn. Tiếp viên trưởng không còn giao thêm việc ở khoang hạng phổ thông cho Dương Hồng Quyên nữa. Thái độ của cô ấy thay đổi hoàn toàn, thậm chí còn ân cần rót cho Dương Hồng Quyên một cốc nước, bảo cô uống chút gì đó trước khi làm việc.

Ân Tú Vân vẫn tránh mặt Dương Hồng Quyên. Giờ đây sự ác cảm trong lòng cô ta dường như càng thêm sâu sắc, nhưng cũng không gây khó dễ gì cho Dương Hồng Quyên.

Sau hai tiếng bay, máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay Nam Thành. Dương Hồng Quyên lấy chiếc khăn quàng cổ của Viên Phi từ vali ra, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt anh. Viên Phi khẽ cúi đầu. Dương Hồng Quyên liếc nhìn những hành khách khác, họ đã quay lưng đi về phía ống lồng. Cô nhanh chóng choàng chiếc khăn lên cổ Viên Phi. Thấy dáng vẻ lén lút của cô, Viên Phi khẽ hừ một tiếng nơi cổ họng, rồi lạnh nhạt nói: “Anh đợi em ở chỗ đón taxi.” Nói rồi, anh sải bước đi.

Tất cả hành khách đã xuống máy bay. Tiếp viên trưởng tiến hành họp đánh giá sau chuyến bay, rồi ghi điểm cho từng thành viên phi hành đoàn vào nhật ký. Khi nhìn thấy tên Dương Hồng Quyên, cô ta khựng lại một chút, cuối cùng vẫn đánh giá “Xuất sắc” theo đúng thực tế, nhưng cô ta cũng cho Ân Tú Vân điểm tương tự.

Chuyến bay ngắn ngày này thường là đi về trong ngày, nhưng lần này có chút khác biệt. Chiếc máy bay mà họ phụ trách sẽ trải qua đợt kiểm tra bảo dưỡng định kỳ, đồng nghĩa với việc cả đội sẽ có một đêm dừng chân.

Mọi người trong tổ bay cùng nhau di chuyển trên chiếc xe đưa đón của hãng đến khách sạn đã được sắp xếp. Trong khoảnh khắc ấy, lời nói của Viên Phi chợt vang lên trong tâm trí Dương Hồng Quyên. Cô khẽ tách ra, nói với tiếp viên trưởng rằng cô muốn tự mình đi. Tiếp viên trưởng không hề nghi ngờ, chỉ gật đầu đồng ý, nhưng không quên nhắc nhở cô về buổi họp tiền trạm quan trọng vào sáng mai.

Dương Hồng Quyên lặng lẽ kéo chiếc vali chuyên dụng về phía nơi có thể đón taxi, mang theo chút suy tư riêng.

Phía bên kia, Ân Tú Vân cũng tìm đến tiếp viên trưởng với ý định không đi cùng cả đoàn. Giai đoạn chấn chỉnh tác phong của bộ phận tiếp viên Trường Cát vẫn còn tiếp diễn, khiến tiếp viên trưởng thoáng chút lưỡng lự. Ân Tú Vân nhanh chóng trấn an: “Tôi cam đoan sẽ đảm bảo an toàn và không để bất kỳ hành động nào của mình ảnh hưởng đến hình ảnh của Trường Cát.”

Tiếp viên trưởng ngẫm nghĩ một lát rồi cuối cùng cũng gật đầu chấp thuận. Dù sao thì Ân Tú Vân cũng là người cẩn trọng, vả lại, sau này cô còn cần đến sự giúp đỡ của Ân Tú Vân trong việc lựa chọn những món mỹ phẩm ưng ý.

Khi nhận được cái gật đầu đồng ý, Ân Tú Vân cũng bước về hướng có thể gọi taxi. Ánh mắt cô khẽ liếc theo bóng dáng Dương Hồng Quyên phía trước, giữ một khoảng cách vừa đủ rồi lặng lẽ đi theo. Vừa đi, ngón tay thon dài của cô vừa rút điện thoại, gọi cho Trần Tề.

   

“Anh đang trên đường gặp khách hàng, có chuyện gì nói nhanh.” Giọng Trần Tề vang lên có chút thiếu kiên nhẫn.

Ân Tú Vân khẽ hừ một tiếng, đáp lại đầy ẩn ý: “Không có gì quan trọng nữa.”

Đầu dây bên kia, Trần Tề không quên dặn dò: “Tốt nhất là em đừng gây khó dễ cho cô tiếp viên tên Dương Hồng Quyên kia nữa. Có lẽ tổng giám đốc Viên đang để ý đến cô ta đấy.”

Ân Tú Vân nhếch mép, giọng điệu đầy vẻ hiểu biết: “Chuyện đó thì ai mà chẳng thấy.”

“Vậy thì nhớ cho kỹ đấy!”

Tắt máy cái rụp, khuôn mặt Ân Tú Vân hầm hầm như muốn bốc hỏa. Biết thế cô ta đã chẳng phí công gọi cuộc điện thoại này, chỉ tổ rước thêm cục tức vào người.

Đến chỗ đón taxi, đúng lúc Ân Tú Vân nhìn thấy Dương Hồng Quyên và Viên Phi cùng nhau bước lên một chiếc xe rồi khuất dần. Cô ta và Dương Hồng Quyên vốn dĩ là hai đường thẳng song song, chỉ mong sau này không bao giờ phải chạm mặt trong cùng một tổ bay nữa.

*

Khi đã ngồi yên trên xe cùng Viên Phi, Dương Hồng Quyên khẽ cười, ánh mắt long lanh nhìn anh: “Không phải anh nói chiều nay mới bay đến Bắc Thành sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện trên chuyến bay của em thế này?”

Viên Phi nhìn cô, khóe môi cong lên một nụ cười dịu dàng: “Chẳng phải anh đã hứa sẽ có phần thưởng cho em sao?”

Ký ức về bài kiểm tra quy chế nghiệp vụ tiếp viên hàng không ở Trường Cát với điểm tuyệt đối chợt ùa về, Dương Hồng Quyên bừng tỉnh. Cô ngạc nhiên hỏi: “Anh… chẳng lẽ phần thưởng anh nói chính là anh sao?”

“Đúng, là anh đó.” Viên Phi đáp, ánh mắt chứa đựng sự chờ đợi: “Em hài lòng chứ?”

Dương Hồng Quyên bĩu môi, giả vờ hờn dỗi: “Anh thì có gì hay ho chứ? Em không cần.”

“Không cần?” Âm cuối của Viên Phi hơi cao lên, mang theo chút ngạc nhiên.

Dương Hồng Quyên bật cười, lắc đầu: “Không cần.”

“Vậy em muốn gì?” Viên Phi dịu giọng hỏi.

Dương Hồng Quyên suy nghĩ một lát rồi đáp, giọng điệu có chút tinh nghịch: “Tiền này, nhà này, xe này, trang sức các kiểu nữa…”

Viên Phi khẽ thở dài, nhìn sâu vào mắt cô: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng chỉ nghĩ đến tiền thôi mà?”

Dương Hồng Quyên nhướn mày, tỏ vẻ không hiểu.

Viên Phi nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đan các ngón tay lại với nhau. Anh chậm rãi nói, giọng trầm ấm: “Chiếc thẻ không giới hạn kia, em muốn mua gì cũng được, bao gồm cả nhà, xe, trang sức… Nếu muốn tiền mặt, em cũng có thể rút.”

   

“Đến cả biệt thự cũng được? Anh không sợ em quẹt cho sạt nghiệp luôn hả?”

“Anh chỉ ước gì em mua nhiều nhà đến mức anh tan gia bại sản thôi.”

Bao năm nay, Dương Hồng Quyên xem trọng tiền bạc, nhưng chủ yếu là dựa vào công việc để tạo ra giá trị. Dù có không ít người đàn ông nguyện dốc hầu bao vì cô. Dương Hồng Quyên cũng từng qua lại với nhiều người thành đạt, nhưng cô chỉ nhận sự giúp đỡ tài chính sau khi mối quan hệ đã ổn định. Mà những chuyện tình như vậy thường chẳng đi đến đâu. Hơn nữa, giờ phút này đây, cô thật lòng không có ý định đào mỏ Viên Phi để mua nhà.

Thế nhưng, nghe được lời đáp của Viên Phi, khóe môi cô đã vẽ một đường cong tuyệt đẹp.

Bất ngờ tách những ngón tay đang siết chặt, Viên Phi nhẹ nhàng mở lòng bàn tay cô. Tay còn lại anh khẽ tìm kiếm trong túi áo, rồi đặt một bàn tay nắm kín vào tay cô. Bàn tay anh từ từ hé mở, một thứ gì đó lấp lánh rơi vào giữa lòng bàn tay cô, một chiếc vòng cổ kim cương sáng ngời.

Nụ cười trên gương mặt Dương Hồng Quyên càng thêm ngọt ngào.

“Anh và nó, đều thuộc về em.” Viên Phi khẽ thì thầm.

Dương Hồng Quyên phóng cho anh một ánh nhìn đầy mê hoặc. Vẻ quyến rũ ấy khiến trái tim anh rung động, chỉ muốn giữ lấy khuôn mặt cô và trao một nụ hôn sâu, nhưng vì đang ở trong taxi, có người khác, anh đành phải kiềm chế.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng trước một khách sạn năm sao sang trọng. Viên Phi và Dương Hồng Quyên xuống xe, cùng nhau tiến đến quầy lễ tân để nhận phòng. Viên Phi biết lịch trình bay của Dương Hồng Quyên khá gấp rút, nên cũng vội vàng đặt vé máy bay cô ấy phục vụ, chưa kịp chuẩn bị trước nơi nghỉ ngơi. Anh yêu cầu một căn suite cao cấp, rồi cùng Dương Hồng Quyên lên phòng thư giãn.

Nam Thành chìm trong cái lạnh lẽo tê tái, thiếu vắng hoàn toàn sự ấm áp. Dương Hồng Quyên chỉ mang mỗi đôi tất mỏng manh. Vì thế, khoảnh khắc đặt chân vào phòng, việc đầu tiên cô nghĩ đến là lò sưởi.

Viên Phi lặng lẽ đặt chiếc cặp công tác xuống. Anh nhẹ nhàng tiến đến sau lưng người con gái, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, một cử chỉ đầy vẻ yêu thương.

Dương Hồng Quyên buông chiếc điều khiển xuống giường. Hai tay tìm đến nắm lấy bàn tay anh đang ôm mình, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười: “Anh Phi hôm nay trên máy bay phong độ ngời ngời nhé.”

“Vậy sao? Em thấy anh đẹp trai đến mức nào?”

“Thì là… đẹp trai nhất trong tất cả những người đàn ông em từng gặp đó!”

Ánh nhìn mê hoặc từ đôi mắt cô khiến Viên Phi không tự chủ được, nhẹ nhàng chạm môi mình lên đó. Anh khẽ mỉm cười, giọng nói như rót mật: “Em thật biết cách khiến trái tim người khác loạn nhịp đó.”

   

Dương Hồng Quyên vẫn ngẩng mặt nhìn anh, trong đáy mắt không giấu nổi ý cười: “Sao nghe cứ như anh đang trách móc em vậy.”

Viên Phi có chút bất mãn: “Rõ ràng anh đẹp trai ngời ngời thế này, sao em lại nỡ phủ nhận mối quan hệ của chúng ta trước mặt bao người chứ?”

Dương Hồng Quyên khẽ bật ra tiếng cười: “Nhưng vẻ ngoài của anh thì có liên quan gì đến chuyện đó đâu?”

Một tiếng hừ nhẹ thoát ra từ khóe môi Viên Phi. Anh từ từ gỡ vòng tay đang ôm lấy eo cô, rồi nhẹ nhàng tháo chiếc khăn lụa mềm mại quấn quanh cổ cô. Ánh mắt anh dừng lại ở chiếc cúc áo đầu tiên trên chiếc áo khoác đồng phục, ngón tay khẽ chạm vào rồi chậm rãi cởi ra. Lớp vải ngoài hé lộ chiếc áo sơ mi xanh nhạt mỏng manh. Bàn tay anh lại tiếp tục di chuyển, cẩn trọng mở chiếc cúc áo thứ hai.

“Em… lạnh.” Dương Hồng Quyên khẽ nói, giọng có chút run rẩy.

Viên Phi cúi xuống, giọng trầm ấm phả vào vành tai cô: “Chỉ một lát nữa thôi, em sẽ không còn thấy lạnh nữa đâu.”

Dứt lời, anh xoay người Dương Hồng Quyên đối diện với mình. Anh nhẹ nhàng nhưng dứt khoát bế bổng cô lên, vội vã bước về phía căn phòng ngủ ấm áp.

…….

Dương Hồng Quyên nép mình trong vòng tay ấm áp của Viên Phi, cảm nhận rõ nhịp tim đều đặn của anh. Khói thuốc mỏng manh lãng đãng trên môi anh sau khoảnh khắc đam mê vừa tan. Mỗi lần như vậy, sự chiếm hữu mạnh mẽ của anh trong chuyện ấy luôn khiến trái tim cô vừa rung động vừa bất lực.

“Quyên Quyên à.” Giọng Viên Phi trầm ấm vang lên sau làn khói mờ.

“Dạ…” Dương Hồng Quyên khẽ trả lời, thanh âm còn mang theo dư âm của những rung động vừa qua.

“Có nghe thấy gì không em?” Anh dịu dàng hỏi.

“Nghe thấy gì cơ?” Cô ngước mắt nhìn anh, khó hiểu.

“Tuyết đang rơi.”

“Vậy à…” Dương Hồng Quyên khẽ nói, không ngạc nhiên. Cô chỉ một thoáng nghĩ đến cái lạnh lẽo bên ngoài khung cửa.

“Em còn nhớ cái ngày đầu tiên chúng ta… ở bên nhau, hồi đại học không?” Giọng Viên Phi trầm xuống, mang theo chút hoài niệm: “Hôm đó cũng có tuyết rơi.”

“Ai mà nhớ được chuyện xưa như vậy?” Dương Hồng Quyên khẽ đáp, nhưng trong đầu cô, khung cảnh năm ấy đã hiện rõ mồn một. Hai người nằm hai bên giường, rồi anh từng chút, từng chút một dịch lại gần cô. Cuối cùng ôm trọn cô từ phía sau. Khi đó cả hai đều tò mò, khát khao, vụng về, nhưng khoảnh khắc ấy lại đẹp đến nao lòng.

   

Viên Phi cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. “Chuyện quan trọng như vậy, sao em có thể quên? Anh là người đàn ông đầu tiên của em.”

Dương Hồng Quyên chỉ mỉm cười, không nói.

Viên Phi rít một hơi thuốc thật sâu, điếu thuốc cháy hết, anh dụi tàn vào gạt tàn đầu giường, rồi xoay người, nhìn xuống người con gái đang nằm dưới thân mình: “Anh cũng nhất định sẽ là người đàn ông cuối cùng của em.” Nói rồi, anh vùi mặt vào hõm vai cô.

Sự bá đạo của anh lại trỗi dậy, không cho cô cơ hội chối từ. Cuối cùng, Dương Hồng Quyên chỉ có thể khẽ nói, giọng như van nài: “Em nhớ… em nhớ đêm đó.”

Khóe môi Viên Phi cong lên nụ cười trầm thấp đầy ẩn ý: “Bây giờ nói… đã muộn rồi. Tên đã lên dây cung.”

Anh lại lần nữa chiếm lấy cô, không chút dịu dàng.

Sau dư vị nồng nàn, Dương Hồng Quyên nằm im lìm trong vòng tay anh, bờ môi khẽ run: “Đồ đáng ghét… mai em phải bay về rồi đấy.”

Giọng nói cô lười biếng, chẳng mang chút giận hờn nào.

Viên Phi cúi đầu, ánh mắt chứa ý cười: “Chiều mai vẫn còn sớm mà… Anh sẽ không động vào em nữa.”

“À đúng rồi,” Dương Hồng Quyên lười biếng buông một câu, ánh mắt khẽ liếc: “Vậy lần này anh có định gây khó dễ cho tiếp viên trưởng hay Ân Tú Vân nữa không?”

“Chỉ cần cho họ biết điểm dừng là đủ.”

Dương Hồng Quyên cong khóe môi, giọng điệu có chút châm biếm: “Bọn họ không vừa mắt em, em cũng chẳng ưa gì họ. Sao anh không xử lý đi? Lần trước La Nhã nhầm lẫn khách nâng hạng anh cũng bỏ qua, đúng là rộng lượng… với người ngoài.”

“Người ngoài? Chẳng phải giữa chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì sao?”

“Chỉ là lời nói dối trước mặt người khác thôi, đồ nhỏ mọn!”

Viên Phi khẽ cười: “Em cố ý kể chuyện của tiếp viên trưởng cho cô ấy nghe ngay trước mặt, đủ khiến cô ấy lo lắng rồi.”

“Là anh hỏi em trước mà. Em làm vậy chẳng phải đã nằm trong dự liệu của anh sao?”

Hai người nhìn nhau, đáy mắt đều ánh lên ý cười.

Một lát sau, Viên Phi lại lên tiếng: “Vậy em nói cho anh biết, khi nào thì em mới định công khai anb với cả thế giới đây?”

Dương Hồng Quyên nhàn nhạt đáp: “Em e rằng chuyện của hai đứa mình đã lan ra từ lâu rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.