Điều đó thật tuyệt. Đáy mắt đen sâu thẳm của Viên Phi gợn lên một nụ cười, anh chỉ ước gì mọi người đều hay biết họ là của nhau.
Ngước nhìn lên, Dương Hồng Quyên bắt gặp ánh mắt anh đang tràn ngập ý cười. Cô nhận ra sự vui vẻ trong đó, anh thực sự muốn cả thế giới này biết rõ mối quan hệ của họ. Cô khẽ nghiêng đầu, hỏi: “Viên Phi, anh có thật lòng yêu em không?”
Viên Phi cúi xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên cằm cô, anh khẽ đáp: “Nếu không yêu, em nghĩ em có thể yên bình nằm gọn trong lòng anh như bây giờ sao?”
“Không phải đàn ông thường hành động theo bản năng sao?” Dương Hồng Quyên hỏi.
“Vậy thì.” giọng Viên Phi trầm xuống, mang theo một chút trêu chọc: “Có lẽ em nên học cách khiến anh vui vẻ hơn nữa.”
Dương Hồng Quyên khẽ lườm anh.
Ánh mắt Viên Phi chăm chú nhìn cô, nóng bỏng mà chân thành. Anh khẽ nói, từng chữ như khắc sâu vào không gian: “Dương Hồng Quyên, anh yêu em. Em là người phụ nữ duy nhất anh muốn trân trọng cả cuộc đời này. Dù anh có phải đánh đổi tất cả, anh cũng cam tâm tình nguyện. Anh chỉ mong những ngày tháng sau này có thể ở bên em, nắm tay em đi đến cuối cuộc đời. Anh muốn được hôn lên mái tóc bạc, gò má đã in dấu thời gian của em.”
Dương Hồng Quyên nhìn gương mặt tuấn tú của anh, mỉm cười, trong giọng nói thoáng chút trêu chọc: “Lời đàn ông nói trên giường, nghe lúc nào cũng ngọt ngào cả nhỉ?”
Viên Phi cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi cô, trao mấy nụ hôn dịu dàng rồi buông ra, chậm rãi nói: “Em phải nhớ cho kỹ. Em là người phụ nữ duy nhất của anh, người duy nhất anh yêu.”
“Vậy thì em được gì?”
“Em có quyền làm mọi điều em muốn với anh.”
Dương Hồng Quyên khẽ cúi đầu, gương mặt mềm mại áp vào lồng ngực ấm áp của Viên Phi, lắng nghe từng nhịp tim vững chãi: “Em đã nhớ kỹ rồi.” Giọng cô thì thầm, như sợ làm tan vỡ khoảnh khắc tĩnh lặng này.
Cả hai ôm nhau thật chặt, tận hưởng dư âm ngọt ngào trên giường một lát rồi mới chậm rãi sửa soạn.
Sau khi trang điểm nhẹ nhàng, Dương Hồng Quyên cầm lọ nước hoa xịt nhẹ lên người. Sau đó cô bước đến bên cửa sổ, ngắm nhìn bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi ngoài kia.
“Đừng nhìn nữa, khoác thêm áo ấm đi em.” Viên Phi cầm chiếc áo khoác đi đến sau lưng cô, nhẹ nhàng choàng lên bờ vai mảnh mai.
Dương Hồng Quyên xoay người lại, kiễng chân trao anh một nụ hôn phớt nhẹ lên môi, nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai: “Cảm ơn anh.”
Dư vị ngọt ngào từ nụ hôn bất ngờ của cô khiến khóe môi Viên Phi cong lên ý cười. Anh vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, giọng nói pha chút cưng chiều: “Đi thôi, anh đã đặt một bàn ăn đặc biệt cho hai đứa mình rồi.”
Bữa tối của Dương Hồng Quyên và Viên Phi diễn ra trong không khí ấm áp của nhà hàng. Tuyết phủ trắng xóa bên ngoài khiến màn đêm sà xuống nhanh chóng. Khi họ bước ra, ánh đèn đường vàng vọt chiếu rọi những bông tuyết đang nhẹ nhàng khiêu vũ, một khung cảnh tĩnh lặng và đầy chất thơ.
“Anh có muốn mình đi bộ về không?” Dương Hồng Quyên quay sang hỏi, ánh mắt chờ đợi nhìn anh.
Viên Phi nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nếu công chúa của anh không ngại cái lạnh thì anh lúc nào cũng sẵn lòng.”
Từ nhà hàng trở về khách sạn, con đường dường như kéo dài hơn nửa tiếng đi bộ.
“Hôm nay em mặc ấm lắm, nên là em sẽ không thấy lạnh đâu.” Dương Hồng Quyên khẽ nói.
Thế là, Viên Phi một tay che ô, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cùng nhau bước đi trên nền tuyết trắng. Dương Hồng Quyên miệng nói không lạnh, nhưng đầu mũi đã ửng lên một màu hồng đáng yêu. Cô chỉ muốn được cùng anh chậm rãi đi bộ như thế này. Những ngày làm tiếp viên hàng không luôn vội vã, chẳng mấy khi cô có thời gian để cảm nhận sự lãng mạn.
Viên Phi khẽ kéo cô vào chiếc áo khoác rộng của mình. Anh nói, giọng đầy cưng chiều: “Càng lớn tuổi càng nhõng nhẽo.” Anh sợ cô lại bị cảm lạnh mất.
“Ai bảo em lớn tuổi hả! Em đâu có già!” Dương Hồng Quyên khẽ giậm chân, tỏ vẻ không vui.
Khóe miệng Viên Phi cong lên thành một nụ cười ấm áp. Anh thích ngắm nhìn vẻ hờn dỗi đáng yêu này của cô, trong ánh mắt đó lại tràn đầy vẻ quyến rũ.
Cứ thế, hai người vừa trò chuyện vừa chậm rãi trở về khách sạn.
*
Sau chuyến bay đến Nam Thành, khi ấy Viên Phi nóng lòng muốn gặp cô đến mức đặc biệt mua vé chuyến bay cô phụ trách. Nhưng vé cho chuyến bay trở về đã sớm hết. Vậy nên lần này, anh không có mặt trên chuyến bay của Dương Hồng Quyên nữa. Thay vào đó, anh sẽ bay đến Bắc Thành sau cô.
Lúc mà buổi họp chuẩn bị bay được tổ chức, Dương Hồng Quyên đã cảm nhận được những ánh mắt dò xét thi thoảng lướt qua từ các đồng nghiệp. Cô biết, mọi người đang xôn xao về mối quan hệ giữa cô và Viên Phi.
Khi máy bay hạ cánh xuống Bắc Thành, chính tai Dương Hồng Quyên đã nghe thấy không ít lời bàn tán của các tiếp viên về chuyện của hai người bọn cô.
Trong cuộc họp công ty, Tưởng Y Y đích thân hỏi cô để xác nhận liệu có phải cô đang ở bên cạnh tổng giám đốc Viên của tập đoàn Viên Thông hay không. Cô khẽ gật đầu, ngầm khẳng định những lời đồn đại là sự thật.
“Cậu thật là… giỏi đó! Chúc mừng cậu!” Tưởng Y Y mỉm cười nói.
Dương Hồng Quyên khẽ cười đáp lại, trong lòng thầm nghĩ, sự “giỏi” này bắt nguồn từ đâu nhỉ?
Khi dạo bước trong trung tâm thương mại, Dương Hồng Quyên vô tình đi ngang qua gian hàng mỹ phẩm thuộc tập đoàn Viên Thông. Ân Tú Vân và vài tiếp viên khác cũng đang ở đó, có lẽ Ân Tú Vân lại đang giúp họ mua hàng với giá ưu đãi. Cô vừa định lảng tránh, nào ngờ lại nghe thấy có người gọi tên mình. Cô quay đầu, người gọi cô là một trong số những tiếp viên kia. Cô cố nhớ lại, hình như đã từng bay chung.
“Có chuyện gì sao?” Chờ người tiếp viên kia tiến lại gần, Dương Hồng Quyên khẽ hỏi.
Vẻ mặt của cô tiếp viên có chút bối rối, giọng điệu cũng ấp úng: “Dương Hồng Quyên… có chuyện này… là… là cô có thể lấy được giá ưu đãi hơn không?”
Dương Hồng Quyên liếc nhìn quầy hàng trước mặt, trong lòng đã hiểu rõ ý của cô tiếp viên. Cô nhẹ nhàng đáp: “Xin lỗi, tôi không thể.”
Cô tiếp viên vẫn chưa hết nghi ngờ: “Chẳng phải… chẳng phải cô và tổng giám đốc Viên của tập đoàn Viên Thông… rất thân sao?”
“Tôi đi mua đồ chưa bao giờ được giảm giá.” Dương Hồng Quyên điềm tĩnh trả lời.
Các cô nàng tiếp viên đứng gần đó cũng hướng mắt về phía Dương Hồng Quyên. Trong đáy mắt ánh lên sự kinh ngạc khó giấu. Chẳng lẽ… cô chưa từng được hưởng ưu đãi sao? Vậy ra, tổng giám đốc Viên của tập đoàn Viên Thông không xem trọng cô đến vậy ư?
“Đến cả Ân Tú Vân còn có thể lấy được giá chiết khấu chín phần.” Một nữ tiếp viên khẽ thì thầm với hai người đồng nghiệp.
Hai người kia lặng lẽ gật đầu. Dương Hồng Quyên khẽ bật cười, dáng vẻ của họ như ngầm nói rằng địa vị của cô còn chẳng bằng Ân Tú Vân, người của tập đoàn Viên Thông nể mặt Ân Tú Vân hơn. Ý nghĩ ấy cũng thoáng qua trong lòng Ân Tú Vân, khiến cô ta không khỏi có chút đắc ý.
Tưởng Y Y vừa hay cũng ghé qua gian hàng, ý định sắm sửa chút phấn son. Thấy Dương Hồng Quyên, cô nàng tinh nghịch tiến lên, giọng điệu ngọt ngào: “Bà chủ xinh đẹp ơi, có mặt cậu ở đây thì tớ xin phép ‘xin xỏ’ một chút ưu đãi được không ạ?”
Trong lòng Ân Tú Vân khẽ bật cười. Lúc nãy chính Dương Hồng Quyên còn than thở chưa từng được giảm giá, lẽ nào giờ lại có ngoại lệ cho Tưởng Y Y chắc? Các tiếp viên khác cũng không khỏi thầm nghĩ như vậy.
“Các cô cứ thoải mái lựa chọn nhé. Chọn xong xuôi thì cứ ra quầy thanh toán, tôi sẽ tính bảo bọn họ giảm chiết khấu chín phần trăm cho tất cả.” Ân Tú Vân dịu dàng nói với mấy cô tiếp viên.
Mấy cô tiếp viên kia lại cúi đầu, chăm chú lựa chọn món đồ ưng ý. Họ chẳng hề trông đợi vào sự giúp đỡ của Dương Hồng Quyên nữa.
Thấy Tưởng Y Y có ý định mua, Dương Hồng Quyên lên tiếng: “Tớ mua cũng toàn giá gốc thôi. Cậu đợi chút, tớ gọi điện hỏi thử xem sao.”
Tưởng Y Y khẽ gật đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ chờ mong.
Dương Hồng Quyên bấm số điện thoại của Viên Phi. Khi đầu dây bên kia bắt máy, cô khẽ xoay người, nhỏ giọng: “Em có người bạn muốn mua đồ trang điểm bên anh. Không biết em có lấy được giá ưu đãi hơn không hả anh?”
Giọng Viên Phi vọng ra từ điện thoại: “Bạn của em à? Đương nhiên là được rồi.”
“Được giảm bao nhiêu phần trăm vậy anh?” Dương Hồng Quyên hỏi.
“Có thể cho cô ấy năm mươi phần trăm đó em.”
Dương Hồng Quyên khẽ “ừ” một tiếng, rồi lại bĩu môi, có chút không vui: “Giảm sâu thế cơ mà, em còn chưa từng biết đến cái giá ưu đãi kia đấy.”
“Thật không? Anh hiểu rồi, để anh dặn dò một tiếng.”
Dương Hồng Quyên khẽ cười, giọng nũng nịu: “Vậy anh cũng dặn dò giúp bạn em được hưởng năm mươi phần trăm đi. Người của các anh em không quen, người ta cũng chẳng nể mặt em đâu.”
Viên Phi nói, giọng chắc chắn: “Sẽ có người xử lý ngay thôi, bọn họ không dám không nể mặt em đâu. Được rồi, anh phải họp rồi, tối gặp em sau nhé.”
Dương Hồng Quyên vừa kết thúc cuộc gọi với Viên Phi, xoay người lại. Tưởng Y Y lập tức hỏi: “Sao rồi?”
Dương Hồng Quyên còn chưa kịp lên tiếng thì thấy nhân viên quầy hàng nói một tiếng “xin lỗi” với mấy cô tiếp viên đã chọn xong đồ, rồi cầm điện thoại lên nghe. Cô nhân viên vừa nghe máy vừa liếc mắt về phía cô, Dương Hồng Quyên đoán được là cuộc gọi gì. Cô không trả lời Tưởng Y Y, mà chỉ nhìn người nhân viên kia.
“Nè!” Tưởng Y Y khẽ gọi Dương Hồng Quyên.
Vừa gác máy, nhân viên quầy đã vội vã tiến về phía Dương Hồng Quyên, nụ cười rạng rỡ như hoa: “Chào cô Dương, mời cô và bạn cứ thoải mái lựa chọn, toàn bộ sản phẩm hôm nay đều ưu đãi năm mươi phần trăm ạ.”
Nghe đến mức giảm giá đặc biệt ấy, tất cả các tiếp viên, bao gồm cả Ân Tú Vân, đều không khỏi ngạc nhiên.
Tưởng Y Y mừng rỡ reo lên, nhanh nhảu nói với Dương Hồng Quyên: “Cảm ơn bà chủ!”
Dương Hồng Quyên khẽ liếc xéo Tưởng Y Y, ý cười trong mắt: “Cậu đừng có nói lung tung!”
“Ai thèm nói lung tung chứ? Tớ đi chọn phấn mắt với son môi đây.” Vừa nói, Tưởng Y Y đã tung tăng đến kệ sản phẩm.
Nhân viên quầy ân cần hướng về Dương Hồng Quyên: “Cô Dương có muốn chọn thêm gì không ạ? Với cô, bất cứ lúc nào mua hàng cũng đều được miễn phí hoàn toàn.”
Mọi người nghe vậy, mắt chữ O miệng chữ A, kinh ngạc đến mức tưởng chừng tròng mắt sắp rơi ra ngoài. Không chỉ Tưởng Y Y được giảm giá, mà cả Dương Hồng Quyên còn có đặc quyền mua sắm miễn phí vào mọi thời điểm. Ân Tú Vân khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút suy tư.
*
Bàn ăn ấm cúng với rượu và những món ngon. Viên Phi nâng ly chúc mừng Liêu Cường sau chuyến đi Nam Thành bội thu.
Câu chuyện công việc dần lắng xuống, nhường chỗ cho những dòng chảy tâm sự riêng tư.
“Nghe nói… cậu và Dương Hồng Quyên đã…?” Giọng Liêu Cường có chút dò hỏi, ánh mắt không rời khỏi Viên Phi.
Một chữ “ừ” khẽ thoát ra từ môi Viên Phi, mang theo một chút gì đó khó tả.
Liêu Cường khẽ cười, sự ngạc nhiên vẫn còn đọng lại: “Thật không ngờ hai người lại có thể… Cậu đã tha thứ cho những chuyện cũ rồi sao?”
“Đời người vốn dĩ là những ngã rẽ liên tiếp, đâu phải lựa chọn nào cũng dẫn đến lối đúng cả.” Viên Phi chậm rãi nói, ánh mắt có chút xa xăm: “Sai hay đúng, tôi đều chấp nhận.”
Anh khẽ nhấp một ngụm rượu, động tác mang theo vẻ từng trải.
Liêu Cường nhìn sâu vào thần sắc của Viên Phi, giọng có chút trêu chọc: “Anh Phi à, tôi vẫn nhớ như in cái ngày cậu thề sống thề chết sẽ không bao giờ quay lại với cô ấy đấy nhé.”
“Lời nói gió bay mà.” Viên Phi nhàn nhạt đáp.
Liêu Cường thở dài, giọng điệu đầy ẩn ý: “Xem ra cậu vẫn không thoát khỏi lưới tình mang tên Dương Hồng Quyên. Bao nhiêu năm nay cậu khép lòng với tất cả phụ nữ, tôi còn tưởng cậu ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’, hóa ra… là cậu chỉ mãi ôm hình bóng của cô ấy.”
Khóe môi Viên Phi khẽ cong lên thành một nụ cười tự giễu: “Sáu năm đằng đẵng, lãng phí biết bao nhiêu thời gian. Đời người có mấy lần sáu năm để phí hoài, hả? Quãng đời còn lại, tôi muốn trân trọng.”
Liêu Cường uống liền mấy ngụm rượu, không gian chìm vào im lặng. Từ khi biết được nguyên nhân chia tay của Viên Phi và Dương Hồng Quyên, anh ta đã có chút thành kiến với cô gái ấy. Anh ta lên tiếng, giọng mang theo sự lo lắng: “Cậu chắc chắn là vì tình cảm hiện tại, chứ không phải chỉ níu kéo những ký ức đẹp đẽ ngày xưa hay hình bóng của cô ấy năm nào sao? Tôi thấy rõ, cô ấy đã thay đổi rất nhiều. Có lần tôi vô tình nghe được cô ấy qua lại với không ít người đàn ông có tiền, thậm chí còn có những mối quan hệ tình cảm khác.”
Dương Hồng Quyên dừng chân, sững lại khi lời nói của Liêu Cường lọt vào tai. Sâu thẳm trong lòng cô, sự ngần ngại công khai mối quan hệ với Viên Phi còn chất chứa nỗi bất an về những lựa chọn đã qua. Cũng như là cả nỗi sợ hãi rằng trái tim anh chỉ hướng về hình bóng cô của ngày xưa kia.
Viên Phi khẽ nhấp rượu, trong giọng nói ẩn chứa sự kiên định: “Quá khứ là những kỷ niệm đẹp, nhưng trái tim tôi thuộc về ai, tôi rất rõ. Công việc của cô ấy vốn dĩ phải giao tiếp với nhiều người đàn ông thành đạt, tiếp xúc nhiều, tầm nhìn thay đổi cũng là điều dễ hiểu. Sáu năm dài đằng đẵng, nếu cô ấy từng yêu ai thì đó cũng là lẽ thường tình.”
Liêu Cường suy nghĩ rồi mỉm cười, trong nụ cười có chút bất đắc dĩ: “Cậu đã nói vậy rồi, là anh em, tôi chỉ biết chúc cậu hạnh phúc thôi.”
“Cảm ơn cậu.”
Bất chợt, Viên Phi cảm nhận được sự hiện diện của ai đó bên cạnh, anh ngẩng đầu lên và nhìn thấy Dương Hồng Quyên.
“Hôm nay kết thúc ở đây.” Viên Phi nói với Liêu Cường, đoạn đứng dậy rời đi.
“Này, không phải cậu định ăn mừng cho tôi sao?” Liêu Cường lên tiếng.
“Khao xong rồi, lần sau cố gắng tiếp nhé.”
Nói xong, Viên Phi nắm tay Dương Hồng Quyên rời đi.
Liêu Cường bực bội nói: “Đúng là trọng sắc khinh bạn!”
*
Bàn tay Viên Phi siết nhẹ tay Hồng Quyên khi cả hai bước ra khỏi nhà hàng. Không một lời nào được thốt ra cho đến khi họ yên vị trong xe.
Ngồi vào ghế lái, ngón tay Viên Phi chần chừ mãi mới châm điếu thuốc. Làn khói trắng lững lờ tan ra, mang theo cả những suy tư nặng trĩu.
Dương Hồng Quyên xoay người, nhìn thẳng vào mắt anh: “Sau anh….” Cô chậm rãi nói: “Em từng yêu hai người. Một ba tháng, người còn lại thì một tháng. Nhưng vì công việc, em thường xuyên phải di chuyển, chẳng gặp nhau được bao nhiêu. Em đã chủ động kết thúc cả hai mối quan hệ đó. Đơn giản là… không phải người em tìm kiếm.”
Lắng nghe những lời trần thuật của cô, Viên Phi chậm rãi hút một ngụm thuốc, sau đó bật cười, trong giọng nói mang theo chút dò hỏi: “Chẳng lẽ, trong lòng em vẫn còn hình bóng của anh hả?”
Dương Hồng Quyên liếc xéo anh một cái, giọng điệu đầy phủ nhận: “Đương nhiên là không.”
Viên Phi dứt khoát dập tắt điếu thuốc, ngay lập tức thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Anh khẽ nâng cằm cô lên. Trước khi cô kịp phản ứng, đôi môi anh đã bao phủ lên đôi môi mềm mại của cô.