Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 95: Hoàn chính văn




Khoảnh khắc hai bờ môi chạm nhau, Viên Phi lập tức kéo sâu nụ hôn, mang theo sự bá đạo quen thuộc. Chính sự mạnh mẽ ấy lại khơi dậy những rung động khó tả trong lòng cô, khiến tim cô đập rộn ràng không ngừng. Hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn của anh, cô dần dà không tự chủ mà đáp lại. Nụ hôn dài chấm dứt, dư âm ngọt ngào vẫn còn lan tỏa trong không gian chật hẹp của chiếc xe.

“Hai đứa mình đúng là một đôi trời sinh.” Ánh mắt Viên Phi chăm chú nhìn cô, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đường nét thanh tú trên cằm cô.

Đường cong nơi khóe môi Dương Hồng Quyên khẽ vẽ lên một nụ cười rạng rỡ.

Anh vừa hỏi cô có còn vương vấn hình bóng anh không, cô đã vội vàng phủ nhận “Không hề”, nhưng liệu đó có phải là sự thật, cô chưa từng dám nghĩ sâu. Quyết định rời đi năm ấy khiến cô không dám nuôi giữ bất kỳ hoài niệm nào, chỉ mong thời gian có thể xóa nhòa tất cả. Cô chọn cách sống cho hiện tại, bởi vậy những năm qua không hề khước từ những mối quan hệ, thậm chí nghĩ đến chuyện kết hôn, để rồi trải qua hai đoạn tình ngắn ngủi, một lần ba tháng, một lần một tháng. Nhưng cuối cùng vẫn chẳng đi đến đâu, thời gian eo hẹp khiến cô khó mà có thể gặp gỡ ai. Trái tim cũng không còn những rung động nồng nhiệt như thời sinh viên. Sau này gặp gỡ không ít người đàn ông ưu tú, nhưng vẫn cảm thấy có một khoảng cách vô hình. Dường như trái tim cô đã tự mình dựng lên một bức tường.

   

Khi anh ngỏ lời muốn thử lại, cô đã không hề do dự. Tình cảm năm xưa vẫn âm ỉ cháy trong tim cô. Dù thời gian đã phủ bụi lên những ký ức, nhưng hóa ra, quên lãng chỉ là một lớp vỏ mỏng manh. Sự xuất hiện của anh vẫn khơi dậy những rung động sâu thẳm.

Cô nghiêng đầu. Cố ý né tránh cái chạm tay của anh, nhưng rồi lại bất ngờ ghì lấy ngón tay anh bằng đôi môi mình.

Ánh mắt Viên Phi thoáng chút ngạc nhiên, rồi lại trở về vẻ trầm tĩnh quen thuộc.

Dương Hồng Quyên nhanh chóng rời khỏi ngón tay anh sau một nụ hôn nhẹ. Cô trao anh ánh nhìn đầy vẻ quyến rũ.

Viên Phi nhìn ra dòng xe cộ tấp nập bên ngoài cửa kính nhà hàng. Anh quay lại nhìn cô, giọng nói mang theo sự bao dung: “Bỏ qua cho em lần này đấy.”

Nụ cười đắc ý nở rộ trên gương mặt xinh đẹp của Dương Hồng Quyên.

Viên Phi khởi động xe, chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng chảy hối hả của phố thị đông đúc.

“Cảm ơn anh.” Giữa không gian yên tĩnh của chiếc xe đang êm đềm lướt đi, Dương Hồng Quyên bất ngờ cất tiếng.

“Hửm? Sao đột ngột vậy? Lương tâm em trỗi dậy rồi à?” Viên Phi nghiêng đầu nhìn cô, khẽ bật cười.

Dương Hồng Quyên nhìn thẳng vào mắt anh, giọng chân thành: “Cảm ơn anh vì đã không so đo chuyện cũ, tha thứ cho lựa chọn năm xưa của em.”

Viên Phi dường như đã hiểu, anh chậm rãi nói: “Đã từng yêu sâu đậm, những tình cảm khác khó mà sánh bằng. Đã ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt vời nhất, những thứ tầm thường chẳng còn lay động được nữa. Vậy nên, dù em đã chọn con đường nào, anh vẫn yêu em và không muốn phí thêm thời gian hối tiếc. Nhưng anh muốn nghe nhiều hơn một lời cảm ơn đấy.”

Dương Hồng Quyên khẽ cười, đề nghị: “Thế em múa một bài cho anh xem nhé?”

Viên Phi khẽ nhíu mày, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên sự chờ đợi. Anh đã rất lâu không thấy cô múa. Anh muốn nhìn lại khoảnh khắc ấy, đặc biệt là khi điệu múa này chỉ dành riêng cho anh. Viên Phi đành nhượng bộ, nhưng ngoài miệng vẫn trêu chọc: “Múa s*xy à?”

Dương Hồng Quyên liếc anh một cái, giả vờ hờn dỗi: “Không thích xem thì thôi.”

“Xem chứ!” Viên Phi gằn giọng, không chút do dự. Rồi anh ra lệnh: “Em múa ngay đi.”

Dương Hồng Quyên khẽ gật đầu, khóe môi cong lên đầy ẩn ý: “Ừm.”

Anh khẽ đánh lái sang phải, chiếc xe lặng lẽ đi về phía không gian riêng tư mà anh gọi là nhà.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ cắt ngang không gian. Dương Hồng Quyên lấy điện thoại, màn hình vừa sáng lên, sắc mặt cô đã có sự thay đổi rõ rệt. Một cuộc gọi khiến đôi mày lá liễu khẽ cau lại.

   

“Anh à, em phải đi họp ngay lập tức. Ở công ty có chuyện quan trọng.” Dương Hồng Quyên nói với Viên Phi, trong giọng nói thoáng chút gấp gáp.

Bởi thế, màn múa mà anh luôn chờ mong giờ đã tan thành mây khói. Một sự thay thế khác cũng chẳng thể làm anh hài lòng hơn. Viên Phi nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Để anh đưa em đi.”

Anh nhanh chóng cho xe vòng lại ở chỗ có thể quay đầu. Sau đó đánh lái gọn gẽ thành một vòng, chiếc xe chuyển hướng, thẳng tiến về phía công ty của Dương Hồng Quyên.

*

Một cuộc họp an toàn khẩn cấp được triệu tập tại bộ phận nghiệp vụ Trường Cát. Chuyến bay khởi hành từ Bắc Thành, hướng đến Hải Thành, mọi hành khách đã ngồi sẵn trên ghế, chỉ chờ giờ máy bay lăn bánh. Thế nhưng, một tình huống bất ngờ xảy ra. Một nữ hành khách có nhu cầu đi vệ sinh. Trong một sự nhầm lẫn khó tin, cô ấy đã mở nhầm cửa thoát hiểm, khiến chiếc cầu trượt cấp cứu tuột ra.

Giám đốc Cố Tử Hàng của bộ phận tiếp viên, người đang chủ trì cuộc họp, không giấu được vẻ mặt nghiêm trọng. Dương Hồng Quyên và những tiếp viên có mặt đều nín lặng, không dám thở mạnh. Họ hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc này. Chỉ riêng việc kích hoạt cầu trượt thôi, công ty đã phải chịu tổn thất không nhỏ, lên đến hàng trăm nghìn tệ, đó là còn chưa tính đến những thiệt hại do việc chuyến bay bị hoãn, việc phải bồi thường cho hành khách…con số cuối cùng chắc chắn sẽ lớn hơn rất nhiều.

Cuối cùng, Cố Tử Hàng công bố quyết định của công ty về vụ việc: “Tiếp viên trưởng Chung Đình bị giáng chức, thời gian để khôi phục cấp bậc sẽ được thông báo sau; tiếp viên Lưu Đình Đình, người trực tiếp gây ra sự cố, bị sa thải; tất cả các tiếp viên còn lại trong tổ bay sẽ bị trừ hết điểm kinh nghiệm và tiền thưởng cuối năm.”

Hình phạt này được thi hành nghiêm chỉnh theo quy định sắt đá của công ty. Mọi điều khoản về việc hành khách hay tổ bay vô tình kích hoạt cầu trượt đều được ghi rõ ràng, không một tiếp viên nào không nắm rõ cả. Bởi vậy, không ai dám hé răng phản đối kết quả này.

Thế nhưng, toàn bộ tổ bay lại phải gánh chịu sự trừng phạt nặng nề chỉ vì một sai sót của hành khách. Chẳng biết đến bao giờ, nữ tiếp viên trưởng mới có thể khôi phục lại cấp bậc. Những tiếp viên chăm chỉ bay lượn cả năm trời cũng chẳng còn cơ hội nhận một xu thưởng cuối năm. Sự thương cảm lan tỏa khắp cả đội ngũ.

Giọng Cố Tử Hàng trầm xuống, thông báo về đợt huấn luyện an toàn sắp tới. Anh ta một lần nữa nhắc nhở về cả kiến thức lẫn kỹ năng thực tế.

Sau buổi huấn luyện, Dương Hồng Quyên lại tiếp tục nhận nhiệm vụ bay. Điện thoại của Viên Phi rung nhẹ trong cuộc họp. Anh khẽ liếc nhìn màn hình, dòng tin nhắn đến từ Dương Hồng Quyên. Vài câu ngắn gọn kết thúc phần trình bày, anh nhường lời cho Liêu Cường. Trong khi Liêu Cường tiếp tục, Viên Phi cầm điện thoại lên, cúi đầu đọc tin nhắn: “Em phải bay đi Toronto rồi, đợi em về nha anh.”

   

Anh vội nhắn lại: “Nào hạ cánh thì gọi cho anh ngay nhé!”

Bên kia đáp lại một chữ “Dạ” khẽ khàng.

Cuộc họp vừa dứt, mọi người tản ra khỏi phòng. Chân Viên Phi còn chưa kịp đặt vào văn phòng, Liêu Cường đã theo sát sau lưng, còn cẩn thận khép cửa lại.

“Chuyện gì?” Viên Phi nhướng mày nhìn Liêu Cường.

“Việc riêng.” Giọng Liêu Cường có chút bí ẩn.

Viên Phi ngồi xuống ghế, ánh mắt không mấy vui vẻ: “Việc riêng của cậu không cần thiết phải kể cho tôi nghe.”

“Nhưng nó lại liên quan đến cậu đấy.” Liêu Cường cười khẽ, không đợi mời đã tự mình ngồi xuống ghế sofa mềm mại trong phòng.

Sự thiếu kiên nhẫn hiện rõ trên gương mặt Viên Phi, anh lạnh giọng: “Đừng có vòng vo nữa, nói thẳng vào vấn đề đi.”

“Hôm qua, tôi đã gặp một người làm ở Thanh Hàng.” Liêu Cường cuối cùng cũng vào đề.

Hãng hàng không Thanh Hàng… Ký ức về Dương Hồng Quyên lại ùa về, cái tên mà năm xưa cô đã chọn, dứt khoát rời xa anh. Cũng vì lẽ đó, Viên Phi chưa bao giờ chọn hãng bay này. Nhưng rồi, cô cũng rời Thanh Hàng, chuyển đến Trường Cát. Anh chỉ không biết chính xác là khi nào. Lần gặp lại, anh đã hỏi, nhưng cô đã im lặng. Có lẽ vì giọng điệu dò xét của anh. Viên Phi nhìn Liêu Cường, giọng trầm xuống: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Liêu Cường bắt đầu kể: “Hôm qua tôi có hẹn ăn tối với đối tác, anh ta dẫn theo em gái. Cô ấy là tiếp viên trưởng khoang hạng nhất của Thanh Hàng, tên Dương Tiểu Tuyết. Tôi tiện miệng hỏi về công việc của cô ấy, cô ấy than thở rằng Thanh Hàng giảm trợ cấp giờ bay, muốn tìm cơ hội chuyển sang hãng khác mà làm. Tôi hỏi thử cô ấy muốn đến đâu, cô ấy nói muốn đến Trường Cát, vì ở đó trợ cấp giờ bay cao nhất. Cô ấy còn nhắc đến Dương Hồng Quyên, người đã rời Thanh Hàng mà vẫn trở thành tiếp viên khoang hạng nhất, thậm chí còn nổi tiếng là ‘Tiếp viên có nụ cười đẹp nhất’ ở Trường Cát, nên cô ấy cũng muốn thử sức. Khi nói, giọng cô ta có vẻ chế giễu, dường như khá là có thành kiến với Dương Hồng Quyên. Tôi liền lên tiếng bảo Dương Hồng Quyên rất chuyên nghiệp. Cô ta chỉ cười nhạt, nói tôi không biết chuyện Dương Hồng Quyên rời Thanh Hàng như thế nào đâu.”

Viên Phi hoàn toàn không biết lý do Dương Hồng Quyên rời Thanh Hàng. Nghe giọng điệu đầy ẩn ý của Dương Tiểu Tuyết, anh cảm nhận được có lẽ có một bí mật nào đó. Anh khẽ nheo mắt lại, chậm rãi rút điếu thuốc, bật lửa rồi cúi đầu châm thuốc. Một làn khói khẽ phà ra. Anh giữ im lặng, chờ đợi Liêu Cường nói tiếp.

“Tôi hỏi cô ta, rốt cuộc Dương Hồng Quyên đã rời Thanh Hàng như thế nào. Cô ta kể, năm đó Thanh Hàng tuyển tiếp viên ở các trường đại học, những người qua vòng phỏng vấn và kiểm tra sức khỏe sẽ được đào tạo ba tháng tại trụ sở. Nhưng đến cuối khóa, Thanh Hàng đột ngột giảm chỉ tiêu tuyển dụng, chỉ một số ít người được giữ lại. Cô ta nghe được tin đồn, ban đầu Dương Hồng Quyên không có tên trong danh sách đó, sau này nhờ một người đàn ông tên Lý Tuấn can thiệp mới được ở lại Thanh Hàng.”

   

Viên Phi đã biết rõ ngọn ngành câu chuyện, anh chỉ im lặng lắng nghe Liêu Cường kể tiếp.

“Hồi đó, quản lý bộ phận tiếp viên Thanh Hàng là cô của Lý Tuấn. Tên đó thích Dương Hồng Quyên, chỉ cần một lời nhờ vả, cô ruột của anh ta đã giữ Dương Hồng Quyên lại. Dương Hồng Quyên vừa làm thực tập sinh được ba tháng, người cô đó của Lý Tuấn liền bị công ty sa thải vì nhận hối lộ. Lý Tuấn cũng buộc phải cuốn gói rời đi. Quản lý mới không chấp nhận kiểu làm việc của cô ta, liền cho nghỉ việc những người do bà ta tuyển vào, Dương Hồng Quyên cũng vì thế mà bị khuyên thôi việc.”

Đến lúc này, Viên Phi mới biết Dương Hồng Quyên chỉ ở Thanh Hàng ngắn ngủi như vậy.

“Nghe nói sau khi rời Thanh Hàng, Dương Hồng Quyên đến một công ty nhỏ làm văn phòng một năm. Công ty làm ăn kém, hay nợ lương, cuộc sống của cô ấy rất khó khăn nên đã trở thành chuyện để mấy người ở lại Thanh Hàng bàn tán, nói cô ấy chọn sai chỗ dựa. May mắn là một năm sau, cô ấy tự mình thi đậu vào làm tiếp viên của Trường Cát.”

Liêu Cường nói xong, Viên Phi vẫn trầm mặc hút thuốc, hẳn là lúc rời Thanh Hàng, tâm trạng Dương Hồng Quyên rất tệ. Vậy mà cô còn chịu đựng làm ở một nơi lương không đủ sống cả năm trời, khi ấy còn gánh nợ cho ông. Dù cuộc sống khi đó khó khăn đến cách mấy, ấy vậy mà cô lại chưa từng tìm đến anh một lần.

Giọng Viên Phi lạnh lùng cắt ngang: “May mắn? Kết quả thi ba tháng huấn luyện ở tổng bộ Thanh Hàng năm đó, cô ấy đứng nhất. Chỉ có những người có năng lực mới đạt được vị trí đó, thi đậu vào Trường Cát không phải là may mắn. Kẻ thất bại thì thích chế giễu, không muốn người khác hơn mình, loại người này thường toàn là mấy kẻ bất tài.”

Liêu Cường cười nhạt: “Anh Phi, thật ra tôi muốn hỏi. Nếu năm đó cô của Lý Tuấn không bị bắt, thì Dương Hồng Quyên bây giờ sẽ thế nào? Ở đâu đây?”

Viên Phi hít sâu một hơi thuốc. Anh chậm rãi nhả khói, ánh mắt đăm chiêu, không nói gì.

Liêu Cường chờ đợi câu trả lời của anh.

Cuối cùng, Viên Phi khẽ nói: “Cuộc sống có nhiều gian truân. Chuyện ở đâu, thế nào cũng không quan trọng. Chỉ cần biết, nếu hai đứa bọn tôi có duyên thì nhất định sẽ gặp, rồi sẽ lại ở bên nhau.”

Liêu Cường ngẩn ra, không ngờ Viên Phi lại nói như vậy, khiến anh ta không biết nói gì. Một lúc sau, anh ta mới hỏi: “Cậu chắc chắn cô ấy sẽ không ở bên người khác sao?”

“Nếu muốn bên người khác thì đã quen người ta lâu rồi.”

Liêu Cường khẽ thở dài: “Cô ấy gặp được cậu là có phúc.”

“Chuyện này dừng ở đây, cậu đi làm việc đi.” Viên Phi lạnh giọng.

Liêu Cường không dám nói thêm, đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Viên Phi dụi tắt điếu thuốc, cúi đầu nhìn văn kiện.

*

Dương Hồng Quyên dịu dàng nhắc nhở hành khách ngồi ở cửa thoát hiểm về những điều cần chú ý, đặc biệt là không được mở cửa khẩn cấp và bung cầu trượt.

   

“Nếu tôi lỡ tay làm bung cầu trượt thì sao?” Vị khách nọ hỏi.

Dương Hồng Quyên mỉm cười: “Vậy thì, thưa anh. Có lẽ là anh sẽ phải đối mặt với hơn mười ngày tù giam hoặc bồi thường hàng chục vạn tệ. Còn tôi, chắc là sẽ mất việc ạ.”

Vị khách kia khẽ cười. Nụ cười đó mang chút gượng gạo, rồi im lặng.

Máy bay hạ cánh an toàn xuống sân bay Toronto. Ngay khi bánh chạm đất, Dương Hồng Quyên vội vàng mở điện thoại, ngón tay lướt nhanh tìm số của Viên Phi.

Bắc Thành đã chìm vào đêm sâu. Ấy vậy mà Viên Phi vẫn thức, lòng anh thấp thỏm đợi tin cô bình an đến nơi. Chỉ khi chuông điện thoại reo lên, nghe giọng nói quen thuộc, anh mới yên tâm nhắm mắt.

Toronto những ngày sau đó liên tục có bão tuyết dữ dội, vô số chuyến bay bị hủy, ngày về của Dương Hồng Quyên cũng vì thế mà mịt mờ. Đã vậy, một khu vực ở Toronto còn gặp sự cố hệ thống sưởi, khách sạn của cô lại nằm ngay trong vùng đó. Dù đã đóng kín cửa phòng, cái lạnh vẫn thấm vào da thịt.

Dương Hồng Quyên rụt người sâu hơn vào chiếc chăn đơn. Bỗng có tiếng gõ cửa, cô ngần ngại vén chăn bước xuống, mở cửa. Trước mắt là một người đàn ông châu Á, trên tay xách một thùng carton.

“Xin hỏi đây có phải là cô Dương?” Người đàn ông lịch sự hỏi.

Dương Hồng Quyên gật đầu.

“Tổng giám đốc Viên bảo tôi mang cái này đến cho cô.” Người đàn ông đưa thùng carton cho cô.

Dương Hồng Quyên nghi hoặc hỏi: “Đây là…?”

“Máy sưởi.”

Từ ngạc nhiên đến vui mừng, Dương Hồng Quyên vội nhận lấy, khẽ nói lời cảm ơn. Người đàn ông chỉ mỉm cười: “Không có gì.” Rồi nhanh chóng rời đi.

Cắm điện cho chiếc máy sưởi, chẳng mấy chốc căn phòng đã lan tỏa hơi ấm dễ chịu.

“Thật không ngờ ở đây lại có thể dùng đến thứ này…” Dương Hồng Quyên vừa sưởi ấm vừa gọi điện cho Viên Phi, giọng nói không giấu nổi sự cảm kích.

Đầu dây bên kia, Viên Phi trầm giọng: “Là một cấp dưới của anh mang từ trong nước sang. Cậu ấy sợ lạnh nên mang theo để dự phòng nếu hệ thống sưởi có vấn đề. Nghe nói chỗ em bị hỏng, anh liền bảo cậu ấy mang qua cho em.”

“Anh ấy phụ trách khu vực nào vậy anh?” Dương Hồng Quyên khẽ hỏi.

“Ngay cạnh khách sạn của em.”

“Vậy là khu của anh ấy cũng gặp trục trặc về sưởi ấm sao? Vậy… anh bảo anh ấy mang lò sưởi dự phòng cho em thế này? Chẳng phải anh ấy rất sợ lạnh sao?” Dương Hồng Quyên ngạc nhiên lên tiếng.

   

Chỉ nghe thấy giọng Viên Phi trầm ấm: “Anh chỉ tình cờ nhắc đến việc bạn gái anh sợ lạnh và địa chỉ khách sạn em ở. Chính cậu ấy chủ động muốn mang qua, anh không nỡ từ chối.”

Khóe môi Dương Hồng Quyên cong lên thành một nụ cười nhẹ: “Anh là sếp của anh ta mà. Anh nói vậy chẳng khác nào ngầm bảo anh ta đưa lò sưởi đến sao?”

“Chiếc lò sưởi cậu ấy góp vào lần này lập công lớn đấy. Chắc giờ cậu ấy đang thầm vui vẻ lắm.”

“Chuyện này thì có gì mà lập công lớn?”

“Để bà chủ không bị lạnh. Đây đương nhiên là công lớn rồi. Công lao này, ông chủ là anh đây sẽ ghi nhớ kỹ, rất nhanh thôi cậu ta sẽ có cơ hội thăng chức.”

“Ai là bà chủ chứ?” Dương Hồng Quyên liếc mắt, hờn dỗi.

“Em không muốn sao?”

“Không muốn.”

“Miệng thì nói không, lòng lại nghĩ có.”

Dương Hồng Quyên sưởi ấm bên bếp lửa, khẽ cười: “Ấm thật đấy. Cảm ơn anh nhé, honey.”

“Em vừa nói gì cơ?”

“Cảm ơn anh, Viên Phi.” Dương Hồng Quyên vội sửa lời.

“Gọi như lúc nãy, gọi thêm lần nữa đi!”

“Không nói đâu.”

Viên Phi khẽ thở dài: “Anh không cần em nói cảm ơn, không muốn nghe cái từ đó cơ.”

“Vậy em đi đây.” Dương Hồng Quyên cười nhẹ.

“Nếu em ở đây với anh thì…”

“Đợi em về, em sẽ múa cho anh xem.” Dương Hồng Quyên dịu dàng ngắt lời, rồi thủ thỉ: “Hon——ey——ơi——”

*

Vài ngày sau, cuối cùng Dương Hồng Quyên cũng trở về Bắc Thành. Viên Phi đã đứng đợi cô ở sân bay từ sớm.

Vừa thấy cô kéo vali hành lý ra, anh liền xuống xe. Tay cầm lấy chiếc vali từ cô, cẩn thận đặt vào cốp xe, rồi lái xe đưa cô về.

“Về chỗ của anh nhé?” Viên Phi dịu dàng nói.

Dương Hồng Quyên đã từng đến căn hộ của anh một lần.

Viên Phi đã chuẩn bị một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến. Anh rót ra hai ly rượu vang đỏ sóng sánh.

Dương Hồng Quyên ngắm nhìn gương mặt anh rạng ngời trong ánh nến, không khỏi thốt lên: “Tối nay, anh quyến rũ lạ thường đấy.”

Hơi ấm lan tỏa khắp căn phòng. Dương Hồng Quyên nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác đồng phục, bên trong là chiếc váy gợi cảm.

Viên Phi nâng ly, khẽ chạm vào ly của cô, ánh mắt dịu dàng: “Lời khen của em là niềm vinh hạnh của anh. Hôm nay em cũng đẹp đến nao lòng.”

Cả hai từ tốn thưởng thức chút rượu.

Bất ngờ, Dương Hồng Quyên đứng phắt dậy, kéo theo cả Viên Phi rời khỏi chỗ ngồi. Viên Phi cúi đầu nhìn cô, khẽ hỏi: “Em muốn làm gì?”

“Em đổi ý rồi.” Cô đáp, ánh mắt lấp lánh: “Một mình chẳng vui bằng có anh ở bên.”

Mi mắt Viên Phi khẽ động, mang theo một thoáng ngạc nhiên.

Dương Hồng Quyên ngước nhìn anh, giọng dịu dàng: “Anh có thể nhảy cùng em một điệu không? Anh… biết nhảy chứ?”

Không một lời dư thừa. Viên Phi đưa tay ôm lấy eo cô, tay còn lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

“Hình như không có nhạc.” Dương Hồng Quyên khẽ nói, giọng có chút tiếc nuối.

Viên Phi buông cô ra, lấy một chiếc CD rồi bật lên. Nhạc nhẹ nhàng vang lên, vòng tay anh lại siết nhẹ eo cô, tay kia vẫn nắm chặt lấy tay cô. Cả hai uyển chuyển hòa mình vào điệu nhạc.

   

“Anh nhảy giỏi thật đấy.” Dương Hồng Quyên không giấu nổi sự ngưỡng mộ.

“Không bằng em.” Viên Phi khẽ đáp, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Tiếng nhạc êm ái tựa tơ lụa, hòa quyện vào từng nhịp rung nhẹ của cơ thể họ. Trong lúc vũ điệu đang say, chẳng ai hay Viên Phi đã ôm chặt lấy eo Dương Hồng Quyên, kéo sát cô vào lòng mình từ lúc nào. Gương mặt Dương Hồng Quyên áp trọn vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, đôi tay cô cũng tự nhiên vòng qua ôm lấy lưng anh.

“Điệu nhạc này thật quyến rũ.” Dương Hồng Quyên khẽ nói, giọng như tan chảy trong vòng tay Viên Phi.

Viên Phi khẽ “ừ”, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Nhưng em còn quyến rũ hơn cả nhạc.”

“Lời đường mật của tổng giám đốc Viên quả là không cần nghĩ ngợi nhỉ?”

Viên Phi cúi xuống, trao một nụ hôn phớt nhẹ lên vành tai mềm mại của cô.

“Không thể nghiêm túc nhảy một chút sao?” Dương Hồng Quyên nhỏ giọng, nhưng không giấu được ý cười.

“Điệu nhảy này đã kết thúc rồi.”

Viên Phi dừng lại. Đầu ngón tay khẽ chạm vào khóa kéo sau lưng chiếc váy lụa của cô, một hành động đầy ẩn ý.

“Một tuần dài đằng đẵng không gặp, anh nhớ em đến phát điên.” Giọng Viên Phi khàn khàn, đầy nhung nhớ.

Một nụ cười tươi nở rộ trên môi Dương Hồng Quyên.

Viên Phi nhẹ nhàng ép cô vào vách tường lạnh lẽo, cúi đầu chiếm lấy đôi môi đang hé mở chờ đợi của cô.

“Có nhớ anh không?” Anh khẽ thì thầm, hơi thở nóng rực phả vào môi cô.

“Dạ có.”

Nụ hôn của Viên Phi trở nên cuồng nhiệt, như muốn nuốt trọn lấy cô.

…….

“Từ nay về sau, anh sẽ là chỗ dựa vững chắc của em.”

Sau khi mọi thứ lắng xuống, Viên Phi mới ôm chặt lấy Dương Hồng Quyên, giọng nói trầm ấm vang lên.

Dương Hồng Quyên khẽ nhướng mày. Giọng cô có chút lười biếng: “Sao tự dưng lại nói vậy?”

“Em chỉ cần nhớ kỹ điều này là đủ.”

Một khoảng lặng ngắn ngủi, Dương Hồng Quyên khẽ “dạ” một tiếng khe khẽ từ trong mũi.

Viên Phi nhẹ nhàng ấn đầu cô vào lòng mình, không nói thêm lời nào.

Rất lâu sau, Dương Hồng Quyên nép trong vòng tay anh, thì thầm: “Em yêu anh.”

Viên Phi siết chặt vòng tay hơn, rồi đột ngột buông cô ra. Anh nâng niu gương mặt nhỏ nhắn của cô, trao lên đó một nụ hôn nồng nàn.

“Vậy thì kết hôn với anh, em nhé? Quyên Quyên, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi.”

Dương Hồng Quyên khẽ khàng đáp một tiếng “dạ”.

 

Hoàn chính văn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.