Chương 107: Liễu Nhị Long bất an
Trần Phàm không chậm trễ, lập tức thi triển Đạp Vân Bộ, thân ảnh như một cơn gió nhanh chóng lao về phía căn nhà gỗ.
Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng hắn thoắt ẩn thoắt hiện giữa những tán cây, chỉ trong chốc lát đã đứng trước cánh cửa gỗ đơn sơ.
“Không biết Liễu Nhị Long đã ngủ chưa…”
Trần Phàm thầm nghĩ, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, ánh mắt hắn lập tức rơi xuống trên người Liễu Nhị Long.
Bên trong, ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn dầu lay động theo gió, phản chiếu lên bờ vai thon thả của nàng. Trong không khí vẫn còn phảng phất mùi gỗ nhè nhẹ cùng hơi ấm từ cơ thể nàng, hòa quyện với một chút hương nhàn nhạt đặc trưng.
Nàng ngồi trên giường, tấm lưng thẳng tắp, nhưng đôi mắt lại hơi đờ đẫn, như thể đang chìm vào suy nghĩ nào đó.
Bộ áo dài màu tím ôm sát lấy cơ thể nàng, tôn lên những đường cong mềm mại. Mái tóc đen dài thả xuống vai, đôi mắt phức tạp phản chiếu ánh đèn dầu, mang theo một tia hoang mang nhàn nhạt.
Rõ ràng, nàng đang thất thần.
Trần Phàm thấy cảnh này, trong lòng khẽ động, nhưng không vội lên tiếng.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó tiến lên vài bước, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.
Khoảnh khắc này, bầu không khí trong phòng trở nên có chút trầm lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo chút hơi lạnh của màn đêm.
Trần Phàm không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Liễu Nhị Long vẫn còn lo lắng về trận chiến vừa rồi. Dù sao, đối mặt với một đám tà tu tàn nhẫn như vậy, lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng máu tanh kia, dù mạnh mẽ đến đâu cũng khó tránh khỏi cảm giác bị ảnh hưởng.
Hắn nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh nàng trên chiếc giường gỗ đơn sơ.
Không nói một lời, Trần Phàm đưa tay ra, định kéo nàng vào lòng để an ủi.
Nhưng ngay khoảnh khắc bàn tay hắn sắp chạm vào vai nàng, Liễu Nhị Long lại khẽ nghiêng người né tránh!
Trần Phàm hơi sững lại.
“Nàng chưa từng như thế này… Vì sao? Vì ta làm sai điều gì sao? Hay là nàng đang có điều gì khúc mắc trong lòng?”
Từ trước đến nay, dù tính cách nàng có cứng rắn, mạnh mẽ thế nào, thì khi ở gần hắn, nàng cũng chưa từng né tránh như vậy.
Ánh mắt hắn hơi nheo lại, nhìn gương mặt nàng lúc này—vẫn đẹp đẽ như cũ, nhưng ánh mắt lại lộ ra một tia do dự, phòng bị, thậm chí… có chút xa cách.
Trần Phàm không khỏi nhướng mày.
“Sao vậy? Ta chỉ muốn ôm ngươi một cái thôi.”
Hắn cười nhẹ, giọng nói trầm ổn mang theo chút ôn nhu.
Nhưng Liễu Nhị Long không đáp, chỉ cúi đầu, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt lại.
Không khí trong phòng bỗng trở nên có chút trầm mặc.
Trần Phàm cảm thấy có gì đó không đúng… Rõ ràng nàng đang có điều gì đó giấu hắn!
Liễu Nhị Long hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dao động trong lòng.
Nàng nhìn thẳng vào Trần Phàm, ánh mắt nghiêm túc, mang theo một tia sắc bén như muốn nhìn thấu hắn.
"Trần Phàm, ngươi vì sao lại đồng ý bái ta làm sư phụ?"
Giọng nói của nàng không lớn, nhưng từng chữ lại vang vọng rõ ràng trong căn phòng nhỏ.
"Ngươi rõ ràng mạnh như vậy, vì cớ gì lại cần một người như ta làm sư phụ?"
Vừa nói, hai tay nàng vô thức siết chặt vạt áo, đầu ngón tay hơi trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.
Thế nhưng, dù giọng nói có vẻ bình tĩnh, dù biểu hiện trên khuôn mặt vẫn là sự nghiêm túc thường thấy, nhưng đôi tay khẽ run rẩy đã bán đứng nàng.
Nàng đang lo lắng.
Lo lắng điều gì?
Là sợ hắn có mục đích khác? Hay sợ rằng ngay từ đầu, việc hắn bái nàng làm sư phụ chỉ là một trò đùa?
Nếu là như vậy… Nàng không biết bản thân nên đối mặt với hắn thế nào.
Bầu không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt.
Trần Phàm không vội trả lời, chỉ yên lặng nhìn Liễu Nhị Long, ánh mắt tràn đầy thâm tình và ôn nhu.
Hóa ra, Liễu Nhị Long lo lắng chính là điều này.
Nàng sợ hắn đối xử tốt với nàng vì có mục đích khác.
Nghĩ tới đây, Trần Phàm trong lòng khẽ thở dài.
Hắn cũng hiểu được tại sao từ nãy đến giờ biểu hiện của nàng lại kỳ quái như vậy.
Liễu Nhị Long luôn là một nữ nhân mạnh mẽ, luôn tỏ ra lạnh lùng cứng rắn, nhưng sâu bên trong, nàng vẫn có những bất an, những nghi hoặc của riêng mình.
Mà lần này, người khiến nàng bất an… chính là hắn.
Trần Phàm vẫn giữ im lặng, ánh mắt không hề rời khỏi nàng.
Nhìn thấy hắn không lên tiếng, trái tim Liễu Nhị Long như sắp treo lên tới cổ họng.
Một cảm giác lo lắng khó tả tràn ngập trong lồng ngực nàng.
Lẽ nào... thật sự có mục đích gì đó sao?
Ý nghĩ này vừa nảy lên đã khiến nàng cảm thấy có chút chua xót trong lòng.
Bàn tay siết chặt vạt áo, móng tay gần như muốn bấm sâu vào da thịt.
Nàng cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã bắt đầu r·ối l·oạn.
Bên trong căn nhà gỗ nhỏ, ánh nến le lói phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Trần Phàm.
Hắn chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp mà ôn hòa: "Sư phụ, ngươi tin trên đời này có yêu từ cái nhìn đầu tiên không?"
Liễu Nhị Long thoáng sững sờ, đôi mắt đẹp khẽ chớp một cái.
Nàng không hiểu… Hắn đang muốn nói gì?
Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?
Nàng mím môi, trong lòng có chút hỗn loạn, nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn hắn chờ đợi câu trả lời.
Trần Phàm khẽ cười, ánh mắt chăm chú, nói:
"Ta muốn bái ngươi làm sư phụ, cũng không phải vì mục đích gì cao siêu cả…"
Hắn ngừng một chút, ánh mắt càng trở nên dịu dàng, nhìn thẳng vào nàng, từng chữ từng chữ chậm rãi thốt ra.
"Ngay từ lần đầu gặp ngươi, ta đã không thể rời mắt. Lúc đó, ta không hiểu tại sao… Nhưng bây giờ ta biết, đó chính là thích. Không phải vì thân phận, không vì lý do nào cả… Chỉ đơn giản là vì ngươi."
Lời vừa nói ra, không khí trong phòng dường như lắng đọng.
Hai mắt Liễu Nhị Long trợn to, ngỡ ngàng nhìn Trần Phàm, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, giống như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, câu trả lời của hắn lại là như vậy!
"Thích ta?"
"Hắn nói thích ta sao?!"
Liễu Nhị Long cảm thấy đầu óc mình có chút trống rỗng, ngay cả hô hấp cũng như bị đình trệ trong giây lát.
Trái tim Liễu Nhị Long đập dồn dập, từng nhịp từng nhịp như muốn phá tung lồng ngực.
Nàng mở to đôi mắt đẹp, nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, trong lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt mà trước giờ chưa từng có.
Hắn thích ta…
Khoảnh khắc này, nàng cảm thấy bản thân như đang bay bổng giữa trời cao, một cỗ kinh hỉ cùng vui sướng tràn ngập trong lòng.
Nàng đã lo lắng… lo lắng hắn tiếp cận nàng vì mục đích nào đó, lo lắng hắn chỉ đang lợi dụng nàng.
Nhưng bây giờ, câu trả lời của hắn đã xóa tan tất cả sự bất an trong lòng nàng.
Hắn nói thích ta!
Không phải vì mục đích gì, không phải vì lợi ích gì, mà đơn giản chỉ vì thích!
Liễu Nhị Long cảm giác cả người nóng lên, hai gò má dần dần nhiễm một tầng đỏ ửng.
Liễu Nhị Long muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cổ họng lại nghẹn lại, trái tim đập quá nhanh khiến đầu óc nàng có chút trống rỗng.
Ánh mắt nàng dao động, mang theo chút e thẹn cùng vui mừng.
Cảm xúc này thật xa lạ… nhưng cũng thật ngọt ngào.
"Nàng không tin sao? Được rồi... Ta sẽ dùng hành động để chứng minh!"
Thấy Liễu Nhị Long im lặng không lên tiếng, Trần Phàm tưởng nàng không tin, hắn nhẹ nhàng vươn tay, đưa nàng ôm vào trong ngực.
Bị hắn bất ngờ kéo vào lòng, Liễu Nhị Long chưa kịp phản ứng thì một hơi thở nóng rực đã phả lên môi. Đôi mắt đẹp trợn tròn, nhưng khi chạm vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, cả người nàng như mất đi kháng cự.
Trần Phàm cúi xuống, khoảng cách giữa hai người thu hẹp dần… cho đến khi đôi môi hắn chạm vào nàng.
Là ấm áp, là bá đạo, nhưng cũng dịu dàng đến mức khiến nàng rung động.
Hơi thở của hắn bao trùm nàng, làm r·ối l·oạn lý trí, khiến đôi chân mềm nhũn. Ngay cả nhịp đập của trái tim cũng không theo sự kiểm soát của nàng nữa.
Dòng suy nghĩ hỗn loạn chưa kịp ổn định, thân thể nàng theo bản năng giật bắn, hai tay vội vàng đặt lên lồng ngực rộng lớn của Trần Phàm, định đẩy hắn ra.
Nhưng khi đầu ngón tay chạm vào làn da rắn chắc, nàng lại cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
Trần Phàm không cho nàng cơ hội né tránh, một tay ôm lấy eo nhỏ, một tay nhẹ nhàng đặt sau gáy nàng, kéo nàng lại gần hơn.
Môi hắn ấm áp, hơi thở nóng rực như thiêu đốt lý trí của nàng.
Sự chủ động bá đạo này khiến thân thể Liễu Nhị Long run lên, ý định phản kháng dần dần yếu đi.
Cảm giác xa lạ nhưng đầy ngọt ngào này tràn ngập từng ngóc ngách trong tâm trí nàng, làm cho nàng vô thức khép hờ đôi mắt.
Hai tay chống trước ngực hắn dần mất đi lực đạo, từ cứng ngắc chuyển thành buông lỏng, rồi chậm rãi đặt lên vai hắn.
Cơ thể mềm nhũn, hơi thở gấp gáp, nàng không còn sức lực để phản kháng nữa.
Mặc cho hắn tiếp tục dẫn dắt, từng chút một cuốn nàng chìm vào cảm giác chưa từng trải qua trước đây.
Dưới ánh trăng, hai bóng người quấn lấy nhau, hơi thở hòa quyện. Nụ hôn này không chỉ là lời thổ lộ, mà còn là sự tuyên bố chủ quyền.