Chương 108: Buổi sáng ấm áp
Mặt trời dần nhô lên từ đường chân trời, ánh sáng nhạt màu vàng kim len lỏi qua những đám sương mờ bao phủ khu vực Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.
Không khí buổi sáng mát lạnh, mang theo hơi nước lơ lửng trong không trung, xen lẫn mùi hương thoang thoảng của linh dược sinh trưởng quanh hồ. Mùi cỏ xanh hòa quyện với mùi thảo dược nồng đậm, khiến nơi đây có một vẻ thần bí mà thanh khiết.
Xa xa, từng tiếng chim hót thánh thót vang vọng giữa núi rừng, như khúc nhạc chào buổi sáng của thiên nhiên.
Lúc này, bên trong căn nhà gỗ, ánh sáng buổi sớm xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên sàn gỗ. Căn phòng mang theo mùi hương gỗ nhè nhẹ, hòa lẫn với hương thơm thoang thoảng của thảo dược từ bên ngoài đưa vào. Không khí trong phòng vẫn còn vương vấn chút hơi ấm sau một đêm nồng nhiệt, khiến không gian trở nên ấm áp nhưng cũng có phần ám muội.
Tiếng hít thở đều đặn vang lên trong không gian yên tĩnh. Một nhịp thở trầm ổn, mạnh mẽ của nam nhân, một nhịp thở nhẹ nhàng, có chút r·ối l·oạn của nữ nhân.
Trên chiếc giường gỗ đơn sơ, hai thân thể không mảnh vải quấn lấy nhau. Trần Phàm ôm chặt Liễu Nhị Long vào lòng, một tay đặt trên eo thon mềm mại của nàng, hơi thở nóng rực phả lên mái tóc.
Liễu Nhị Long vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn, thân thể mềm mại dán sát, làn da trắng nõn điểm xuyết vài dấu vết hồng nhạt. Trên gương mặt nàng còn vương chút ửng hồng, đôi mắt khẽ khép lại nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên như thể vẫn còn đang chìm trong dư âm của đêm qua.
Dưới lớp chăn mỏng, tấm nệm lưu lại một vệt ban mai đỏ rực—bằng chứng rõ ràng nhất cho chuyện đã xảy ra. Không cần lời nói, chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết tối qua đã là một đêm vô cùng ấm áp.
Trần Phàm dần dần tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là sự mềm mại và ấm áp trong vòng tay. Hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy Liễu Nhị Long vẫn đang ngủ say trong lòng mình. Mái tóc đen mềm mại rối nhẹ trên gối, khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút ửng hồng, đôi môi khẽ mím lại như đang mơ một giấc mộng ngọt ngào.
Hắn nhẹ nhàng siết chặt vòng tay, cảm nhận hơi thở đều đặn của nàng phả lên ngực mình, mang theo chút ngứa ngáy nhưng lại vô cùng dễ chịu.
"Ưm~ "
Cảm giác bị siết chặt khiến Liễu Nhị Long khẽ rên nhẹ một tiếng, hàng mi rung rung rồi từ từ mở mắt. Khi bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Trần Phàm, nàng thoáng ngẩn ra, sau đó nhận ra tình cảnh hiện tại—cả hai người đều không mảnh vải che thân, thân thể nàng còn đang dán chặt vào hắn.
Trong nháy mắt, má nàng đỏ bừng như bị lửa thiêu, vội vã kéo chăn che lấy cơ thể.
"Ngươi… Ngươi nhìn cái gì?" Liễu Nhị Long lắp bắp, giọng nói có chút trách móc nhưng không che giấu được sự xao động trong lòng.
Nàng vốn là người thẳng thắn, chưa bao giờ ngại đối diện với bất cứ điều gì, nhưng lúc này, đối diện với ánh mắt nóng rực của hắn, nàng lại có chút không được tự nhiên.
Trần Phàm không đáp, chỉ mỉm cười, ánh mắt như thể muốn nhìn thấu từng biểu cảm nhỏ nhất trên khuôn mặt nàng.
Hắn nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Nhìn nữ nhân của ta, không được sao?"
Liễu Nhị Long khẽ giật mình, hơi thở trong thoáng chốc r·ối l·oạn. Hai chữ “nữ nhân” kia, hắn nói rất tự nhiên, nhưng khi rơi vào tai nàng, lại khiến tim nàng đập mạnh hơn một nhịp.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, cố gắng che giấu sự bối rối bằng cách trừng mắt nhìn hắn: "Ai… Ai là nữ nhân của ngươi? Đừng có mà nói linh tinh!"
Nàng quay đầu đi, không muốn để hắn thấy gò má đã bắt đầu ửng đỏ. Nhưng ngay khi cử động, cơn đau nhẹ từ dưới bụng truyền đến khiến nàng khẽ cau mày, ký ức về đêm qua lập tức ùa về.
Nàng siết nhẹ mép chăn, đôi môi hơi mím lại.
Trần Phàm nhìn biểu cảm nhỏ này của nàng, khóe môi cong lên, giọng nói mang theo ý cười: "Thế nào? Còn không thừa nhận sao?"
Liễu Nhị Long bực bội véo mạnh vào eo hắn một cái, nhưng lại không dùng quá nhiều lực, chỉ như một cách để che giấu sự lúng túng.
Trần Phàm thấy dáng vẻ đáng yêu này, khóe môi cong lên, đưa tay vén nhẹ một lọn tóc của nàng, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo sủng nịnh: "Thế nào, có muốn ta xoa bóp giúp không?"
"Không cần!" Liễu Nhị Long vội vàng từ chối, nhưng giọng nói lại mềm đi mấy phần.
Nhìn bộ dạng vừa giận vừa ngượng của nàng, Trần Phàm không nhịn được mà cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng, cười khẽ:
"Được rồi, để ta ôm thêm một lát nữa, sau đó sẽ dậy."
Liễu Nhị Long nghe vậy, dù trong lòng vẫn còn chút thẹn thùng nhưng cuối cùng cũng không phản kháng, để mặc hắn ôm mình, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn.
Lúc này, nếu có ai đó thắc mắc, chẳng may Độc Cô Bác bất ngờ đi vào thì sao?
Đương nhiên, Trần Phàm đã sớm nghĩ đến tình huống này từ tối qua.
Trước khi ngủ, Trần Phàm đã cẩn thận lấy ra Tỏa Phong Trận và lắp đặt nó bên trong căn nhà gỗ. Chỉ cần có người đến gần trong phạm vi 100 mét, trận bàn sẽ ngay lập tức kích hoạt, tạo ra một kết giới trong suốt bao quanh khu vực, ngăn cản bất kỳ ai tiến vào.
Hắn mỉm cười hài lòng với sự chu toàn của mình, ánh mắt đầy ý cười liếc nhìn nữ nhân trong lòng.
Liễu Nhị Long thấy hắn cười cười, nghiên đầu nghi hoặc hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Trần Phàm nhếch môi, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng trên tấm lưng trần mềm mại của nàng, giọng điệu trêu chọc: “Ta đang nghĩ, nếu bây giờ có người muốn xông vào thì sao nhỉ?”
Câu nói này làm Liễu Nhị Long lập tức cứng người lại, khuôn mặt đỏ bừng. Nàng trừng mắt nhìn hắn, đưa tay véo mạnh vào eo hắn một cái: “Ngươi… Ngươi đừng có mà nói linh tinh! Nếu thật sự có người vào thì ta… ta liền… liền…”
“Liền thế nào?” Trần Phàm cố ý kéo dài giọng, ánh mắt đầy ý cười nhìn nàng.
Liễu Nhị Long không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể nghiến răng tức tối. Nhưng ngay sau đó, nàng chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, ánh mắt lo lắng hỏi: “Không đúng! Nơi đây ngoài Lão Độc Vật ra, thì chỉ có bọn tối qua mới biết chỗ này, mà bọn chúng c·hết rồi, như vậy chỉ còn Lão Độc Vật, nếu lão muốn vào thì sao?”
Trần Phàm mỉm cười tự tin: “Yên tâm, ta đã bố trí Tỏa Phong Trận, chỉ cần có người tiến vào phạm vi 100 mét, trận bàn sẽ tự động kích hoạt, không ai có thể đến gần.”
Nghe vậy, Liễu Nhị Long khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm nghĩ: "Hắn vẫn là chu đáo như vậy a~ cũng không biết hắn lấy đâu ra mấy thứ thần kỳ như thế nhỉ?"
Mặc dù trong lòng giống như bị mèo cào, rất là tò mò, nhưng nàng là nữ nhân thông minh, biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên, khi nào hắn muốn cho nàng biết thì hắn sẽ nói thôi.
Nhưng mặt ngoài vẫn lườm hắn một cái: “Ngươi... Vậy ngươi còn trêu trọc ta?"
"Haha ~"
Trần Phàm cười haha, nhưng không tiếp tục trêu trọc Liễu Nhị Long, chỉ lặng lẽ ôm nàng.
Liễu Nhị Long tựa trong ngực Trần Phàm, im lặng nhìn hắn.
Nàng khẽ cắn môi, bàn tay vô thức lướt nhẹ trên lồng ngực rắn chắc của hắn. Hơi ấm từ cơ thể nam nhân này mang đến cho nàng một cảm giác an toàn mà trước giờ chưa từng có.
Từ trước đến nay, nàng luôn mạnh mẽ, bá đạo và nóng tính, khiến cho ai cũng e ngại nàng.
Nhưng khi ở bên Trần Phàm, nàng lại có thể thoải mái dựa vào, có thể yếu đuối một chút mà không cần lo lắng.
Liễu Nhị Long đột nhiên hoảng hốt phát hiện, chỉ vài ngày trước, hai người bọn hắn là sư đồ, nhưng bây giờ, bọn hắn thành tình lữ!
Nghĩ tới đây, trong lòng Liễu Nhị Long có chút xấu hổ: "Nhị Long a Nhị Long, ngươi đúng là vô liêm sỉ, trâu già gặm cỏ non, đến cả đệ tử cũng không buông tha~"
"Không đúng! Không phải ta câu dẫn hắn, mà là hắn thèm ta, đúng vậy, không phải do ta!" Liễu Nhị Long tự mình an ủi, nghĩ tới đây, khuôn mặt nàng không khỏi có chút nóng lên.
Có lẽ… cả đời này, nàng sẽ không thể rời xa hắn được nữa.