Chương 110: Suy đoán
Ngay khi hắn còn đang ngẩn người vì phát hiện động trời này, Trần Phàm bất ngờ vung tay lên.
"Tản!"
Trong nháy mắt, kết giới vốn chắn ngang trước mặt hắn liền như bong bóng xà phòng vỡ tan, toàn bộ khí tức trận pháp biến mất không dấu vết, tựa như chưa từng tồn tại.
Độc Cô Bác trừng lớn mắt, cảm giác cực kỳ kinh ngạc.
"Cái quỷ gì vậy? Kết giới cứ thế mà biến mất sao?!"
Mặc dù lúc nãy trong lòng có suy đoán, nhưng chính mắt nhìn thấy, Độc Cô Bác vẫn rất kh·iếp sợ.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác tiểu tử này càng ngày càng thần bí.
"Tiểu tử này, rốt cuộc còn bao nhiêu thủ đoạn nữa?"
Nhìn dáng vẻ kh·iếp sợ lộ rõ trong ánh mắt của Độc Cô Bác, khóe môi Trần Phàm khẽ nhếch lên, trong lòng cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Đây chính là phản ứng mà hắn mong đợi!
Cho dù Lão Độc Vật này kiến thức uyên thâm, nhưng chắc chắn chưa từng thấy trận pháp, bởi vì Đấu La Đại Lục không có a~
Lão chỉ nghĩ nó là một loại kết giới thôi, mà kết giới bình thường làm sao có khả năng giống như của Trần Phàm.
Chính vì vậy, khi tận mắt chứng kiến, Độc Cô Bác mới lộ ra vẻ mặt kinh hãi đến như vậy.
"Xem ra… Lão Độc Vật này đã hoàn toàn bị ta chấn nh·iếp!"
Đây chính là mục đích của hắn!
Tạo ra một hình tượng thần bí, khiến Độc Cô Bác không thể nhìn thấu thực lực thật sự của hắn, từ đó nảy sinh lòng kiêng kỵ.
Một khi tâm lý sợ hãi đã hình thành, về sau muốn thu phục lão ta cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!
"Độc Cô Bác a Độc Cô Bác, ngươi muốn hợp tác với ta? Được thôi, nhưng không phải là ngang hàng, mà là thần phục, đương nhiên, nếu cháu gái ngươi là vợ của ta, như vậy thân phận sẽ khác!"
Trần Phàm trong lòng cười thầm, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ vẻ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Mọi thứ đều đang diễn ra theo đúng kế hoạch của hắn!
Trần Phàm khẽ ho nhẹ một tiếng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Độc Cô Bác lúc này mới bừng tỉnh khỏi trạng thái thất thần, ánh mắt lóe lên vẻ xấu hổ.
Là một Phong Hào Đấu La, lão đã trải qua biết bao sóng gió, đối mặt với cường giả khắp nơi, vậy mà hôm nay lại thất thố trước mặt một tiểu tử trẻ tuổi như vậy!
“Ta già rồi sao?”
Trong lòng lão không khỏi cảm thán, đồng thời cũng âm thầm cảnh giác.
Trần Phàm tuyệt đối không phải người đơn giản!
Tuy nhiên, bề ngoài Độc Cô Bác vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Độc Cô Bác nhẹ giọng hỏi:
"Nơi này đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có dấu vết chiến đấu?"
Lão tuy ngoài mặt thản nhiên, nhưng trong lòng lại cực kỳ nghiêm túc.
Vết tích chiến đấu còn lưu lại trên mặt đất không thể nào là do đám hồn thú trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn gây ra, chắc chắn là có một trận chiến kịch liệt diễn ra tại đây!
Nếu không liên quan đến Trần Phàm thì thôi, nhưng nếu có kẻ nào dám nhắm vào hắn… thì chuyện này tuyệt đối không đơn giản!
Nghe Độc Cô Bác hỏi, Trần Phàm cũng không có ý định giấu diếm.
Hắn thản nhiên nói:
"Tối hôm qua, có một nhóm mười sáu người xâm nhập vào nơi này. Trong đó có mười lăm tên Hồn Vương và một tên Hồn Thánh."
“Mười lăm Hồn Vương… Một Hồn Thánh?!”
Độc Cô Bác nghe vậy, đồng tử co rút lại!
Tuy hắn chưa thấy tận mắt, nhưng chỉ cần nghe số lượng và cấp bậc như vậy, hắn cũng có thể tưởng tượng ra được độ nguy hiểm của chúng!
Chỉ riêng một Hồn Thánh thôi đã có thể q·uấy n·hiễu cả một khu vực rộng lớn, chưa nói đến việc đi kèm với hắn là mười lăm Hồn Vương…
"Bọn chúng là ai?"
Trần Phàm không để Độc Cô Bác tiếp tục suy đoán, hắn kể lại toàn bộ sự việc tối hôm qua.
Mục đích của bọn chúng là gì, hắn không biết, trên người còn mang theo một loại khí tức tà ác khiến người khác bản năng sinh ra cảm giác chán ghét.
Nói đến đây, Trần Phàm trong lòng thầm nghĩ: "Mục đích của chúng có thể là Băng Hoả Lưỡng Nghi Châu!"
Đương nhiên, Trần Phàm sẽ không đem chuyện này nói cho Độc Cô Bác.
Mà là nói tiếp. "Trên người bọn chúng có loại khí tức tà ác giống với tà tu, nhưng lại mạnh hơn rất nhiều!"
"Đặc biệt, bọn chúng không phải hành động đơn lẻ, mà có vẻ thuộc về một tổ chức nào đó!"
Nói đến đây, Trần Phàm hơi dừng lại một chút, sau đó nhìn về phía Độc Cô Bác, ánh mắt sắc bén hỏi:
"Tiền bối, ngài có từng nghe qua tổ chức tên là Giáo Đình chưa?"
"Giáo Đình?"
Độc Cô Bác nghe vậy thì trầm ngâm suy nghĩ, lão lục lọi ký ức của mình, cố gắng tìm kiếm bất cứ manh mối nào liên quan đến cái tên này.
Thế nhưng, sau một hồi lâu suy tư, lão vẫn không tìm được gì.
Lắc đầu, Độc Cô Bác đáp:
"Chưa từng nghe nói qua. Sao vậy?"
Trần Phàm ánh mắt lóe lên tia sắc bén, chậm rãi nói:
"Trước kia ta cũng từng tình cờ đụng phải một nhóm người tương tự. Bọn chúng đã bị ta g·iết sạch. Trước khi c·hết, tên thủ lĩnh còn nói rằng ‘Giáo Đình’ sẽ trả thù cho hắn."
Nghe đến đây, sắc mặt Độc Cô Bác trầm xuống.
"Giáo Đình sẽ trả thù?"
Lão nhận ra vấn đề không hề đơn giản!
Trần Phàm tiếp tục:
"Trên người bọn chúng và đám người tối hôm qua có khí tức tương tự nhau. Ta hoài nghi… bọn chúng đều đến từ cùng một tổ chức!"
Lời này vừa thốt ra, không khí trở nên nặng nề.
Độc Cô Bác thầm nghĩ, ánh mắt trầm xuống.
Chính vì không biết thực hư thế nào, mới khiến lão cảm thấy lo lắng.
Bây giờ, bọn chúng đã có Hồn Thánh, vậy liệu trong hàng ngũ của chúng có Hồn Đấu La không?
Hay thậm chí… có cả Phong Hào Đấu La?!
Nếu đúng như vậy, thì đây không còn là một tổ chức nhỏ lẻ nữa, mà là một thế lực ngầm mạnh mẽ, ẩn nấp trong bóng tối mà không ai hay biết!
Chỉ riêng việc có thể phái ra mười lăm tên Hồn Vương và một Hồn Thánh đã đủ để chứng minh thực lực không hề tầm thường.
Một tổ chức có thể sở hữu đội ngũ cỡ này, ai dám chắc chúng không có cấp bậc cao hơn?
Nghĩ đến đây, lòng Độc Cô Bác không khỏi trầm xuống, nhưng rất nhanh, lão liền lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ bi quan ấy.
"Hừ, Phong Hào Đấu La nào phải rau cải trắng, muốn là có!"
Độc Cô Bác trong lòng không khỏi buồn bực, thực sự là càng sống càng lùi, chỉ thế thôi mà đã bị một cái tổ chức nào đó làm cho lo lắng hãi hùng.
Dù tổ chức này có mạnh đến đâu, muốn bồi dưỡng được một Phong Hào Đấu La cũng không phải chuyện đơn giản!
Cả đại lục này có bao nhiêu thế lực lớn? Trong đó có mấy ai có thể dễ dàng tạo ra một Phong Hào Đấu La?
Bất quá, dù sao thì chuyện này cũng không thể xem nhẹ!
Ánh mắt Độc Cô Bác lóe lên vẻ sâu xa, lão âm thầm quyết định… phải tìm hiểu thêm về tổ chức này!
Trần Phàm cũng không lo lắng. Chuyện chưa xảy ra, suy nghĩ nhiều cũng vô ích—nước đến thì đất chặn, binh đến thì tướng cản!
Dù có ngồi suy nghĩ hàng trăm lần, nguy cơ vẫn cứ ở đó, chẳng thay đổi điều gì.
Thay vì sợ hãi trước những điều chưa biết, chi bằng tập trung chuẩn bị thật tốt để ứng phó khi nó thực sự xảy ra!
Hơn nữa, điều hắn cần làm bây giờ không phải là trốn tránh hay sợ hãi, mà là tận dụng mọi nguồn lực để tìm hiểu về tổ chức này!
Hắn nói chuyện này với Độc Cô Bác, cũng không phải vì muốn tìm kiếm sự an ủi hay nhờ vả lão giúp đỡ.
Mục đích thực sự của hắn…
Là muốn lão chú ý đến tổ chức này!
Dù Độc Cô Bác có muốn hay không, thì bây giờ, lão cũng đã bị cuốn vào câu chuyện này rồi.
Nếu Giáo Đình thực sự là một tổ chức nguy hiểm, với thực lực như Độc Cô Bác, lão chắc chắn cũng không thể làm ngơ.
Quan trọng hơn, Trần Phàm không tin rằng một tổ chức như vậy có thể ẩn nấp hoàn toàn!
Một tổ chức dù có cẩn thận đến đâu, cũng sẽ có lúc để lộ sơ hở. Chỉ cần kiên nhẫn quan sát, nhất định sẽ tìm ra dấu vết!
Lúc đó, hắn sẽ lần theo từng manh mối một… tìm ra sự thật!
...
Nếu đạo hữu yêu thích câu chuyện này, xin hãy dành tặng một phiếu đề cử để tiếp thêm động lực cho mình!
Mỗi lá phiếu của bạn chính là nguồn sức mạnh lớn lao giúp mình tiếp tục sáng tác.
Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành và ủng hộ!