Chương 109: Độc Cô Bác kinh ngạc
Trong lúc Trần Phàm và Liễu Nhị Long đang anh anh em em, chìm đắm trong dư vị ngọt ngào của buổi sáng, thì bên ngoài, Độc Cô Bác đã tiến vào phạm vi Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.
Đọc Cô Bác vốn tính tình cẩn trọng, nhưng hôm nay hắn không cảm thấy có gì bất thường. Mọi thứ xung quanh vẫn như cũ, hơi nước nóng lạnh giao hòa, tạo thành một lớp sương mờ ảo bao trùm toàn bộ khu vực. Nhưng khi hắn càng đến gần căn nhà gỗ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác không ổn.
Bước chân Độc Cô Bác khựng lại một chút, ánh mắt sắc bén đảo qua địa hình xung quanh.
Dưới nền đất có những vết xước nhỏ, dường như ai đó đã cố tình xóa đi dấu vết. Một số gốc cây cổ thụ có dấu hiệu bị cháy xém, vài phiến đá xung quanh còn sót lại những vệt máu đã khô cứng.
Rõ ràng nơi này đã từng xảy ra chiến đấu!
Sắc mặt Độc Cô Bác lập tức trở nên âm trầm. Mặc dù chiến trường đã được quét dọn rất kỹ, nhưng với kinh nghiệm dày dặn của hắn, những dấu hiệu này không thể giấu được.
Hắn cúi xuống, chạm vào một vệt cháy sém trên tảng đá, nhíu mày suy nghĩ:
Ai đã chiến đấu ở đây?
Nghĩ đến khả năng Trần Phàm bị tập kích, tim hắn chợt trầm xuống.
Tiểu tử này xảy ra chuyện sao?
Trước đó hắn đã tận mắt chứng kiến thực lực kinh khủng của Trần Phàm, nhưng cho dù tiểu tử kia có mạnh đến đâu, nếu kẻ địch là một nhóm cao thủ cường đại, vẫn có khả năng rơi vào nguy hiểm.
Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt càng trở âm trầm. Dù sao, hy vọng giải độc của hắn và Nhạn Nhạn đều đang nằm trên người Trần Phàm.
Nếu Trần Phàm gặp bất trắc gì, vậy chẳng khác nào con đường sống duy nhất của hắn cũng bị chặt đứt!
Nghĩ đến đây, khí thế Độc Cô Bác bỗng nhiên bùng nổ, một cỗ sát khí đáng sợ lan tràn ra xung quanh, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống.
Bất kể là ai dám động vào tiểu tử này, hắn nhất định sẽ không bỏ qua!
Hắn lập tức gia tốc, lao nhanh về phía căn nhà gỗ!
Bên ngoài căn nhà gỗ, một bóng người lao tới như cơn gió xoáy.
Độc Cô Bác không dám chậm trễ dù chỉ một khắc. Trong lòng hắn lúc này tràn đầy lo lắng, không biết Trần Phàm đã xảy ra chuyện gì.
Trước đó hắn đã phát hiện ra dấu vết chiến đấu xung quanh khu vực Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, rõ ràng là nơi này vừa trải qua một trận đại chiến. Dù bề mặt có vẻ đã được xử lý sạch sẽ, nhưng với ánh mắt tinh tường của một cường giả Phong Hào Đấu La, hắn vẫn dễ dàng nhận ra những điểm bất thường – mặt đất có vết lún nhỏ, một số cành cây bị gãy, còn có những vệt máu mờ nhạt vương vãi trên lá.
"Tiểu tử kia có gặp nguy hiểm không?"
Nghĩ đến đây, sắc mặt Độc Cô Bác trở nên âm trầm, bước chân càng lúc càng nhanh hơn. Một tia hối hận dâng lên trong lòng hắn – đáng lẽ hắn không nên để Trần Phàm ở đây một mình. Dù thực lực của tiểu tử này không tầm thường, nhưng nếu đối phương là một thế lực cường đại nào đó, liệu tiểu tử đó có thể đối phó được hay không?
Bóng dáng của Độc Cô Bác lướt đi như một tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã gần tiếp cận căn nhà gỗ.
Thế nhưng—
"Ầm!"
Khi chỉ còn cách nhà gỗ chưa đầy 100 mét, một đạo màn sáng đột ngột hiện lên trước mặt hắn. Độc Cô Bác giật mình, bản năng lập tức phát động hồn lực, cơ thể giảm tốc độ trong nháy mắt. Nhưng dù vậy, hắn vẫn không thể tránh khỏi việc v·a c·hạm với kết giới trước mặt.
"Uỳnh!"
Lực v·a c·hạm cực mạnh khiến không khí rung động, dư chấn lan ra xung quanh làm lá cây xào xạc.
Nhưng may mắn, hắn là Phong Hào Đấu La, phản ứng cực nhanh, cộng thêm thân thể cường hãn, nên chỉ bị chấn lui mấy bước, không đến mức b·ị t·hương.
Hắn ngẩng đầu nhìn kết giới trong suốt trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.
"Cái quái gì đây?"
Độc Cô Bác trong lòng thầm mắng một tiếng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Với hiểu biết của hắn, cũng không nhận ra đạo màn sáng này là cái gì, có điểm giống kết giới, nhưng rõ ràng mạnh hơn nhiều.
Đây tuyệt đối không phải thứ mà một hồn sư bình thường có thể bố trí được.
"Chẳng lẽ là do Trần Phàm thiết lập?"
Nhưng suy nghĩ này vừa lóe lên, hắn lại cảm thấy khó tin. Một tiểu tử tuổi còn trẻ như vậy, lấy đâu ra thủ đoạn như thế?
Trong lúc Độc Cô Bác loay hoay bên ngoài kết giới. Bên trong căn nhà gỗ, Trần Phàm chợt mở mắt.
Hắn biết có người đã xâm nhập, khi kết giới bị kích hoạt trong nháy mắt, ngay lập tức trong đầu hắn liền nhận được phản hồi từ trận bàn.
Trần Phàm không hề hoảng hốt, trái lại khóe môi còn hơi cong lên. Hắn vươn tay kéo nhẹ Liễu Nhị Long đang rúc vào lồng ngực mình, cười nói:
"Có người đến."
Liễu Nhị Long vốn còn đang lười biếng trong vòng tay hắn, lúc này nghe vậy cũng khẽ mở mắt, hàng mi dài khẽ động, ánh mắt có chút mê ly nhưng vẫn mang theo vài phần cảnh giác.
"Ai đến vậy?"
Trần Phàm nhắm mắt cảm nhận một chút, sau đó cười nhạt:
"Là Độc Cô Bác."
Bên trong căn nhà gỗ, không khí vẫn còn vương vấn dư vị của đêm hoan lạc.
Không để Độc Cô Bác phải đợi lâu bên ngoài, Trần Phàm và Liễu Nhị Long nhanh chóng đứng dậy.
"Chúng ta nên ra ngoài thôi, lão già kia đang đợi."
Trần Phàm cười khẽ, ánh mắt tràn đầy ý vị sâu xa nhìn nữ nhân trong lòng.
Liễu Nhị Long gò má ửng đỏ, liếc hắn một cái, nhưng cũng không phản đối.
Hai người bắt đầu mặc lại y phục, cẩn thận chỉnh trang để không để lộ bất kỳ dấu vết khả nghi nào.
Trần Phàm cảm thấy không quan trọng, biết thì biết thôi. Nhưng Liễu Nhị Long da mặt mỏng a~
Mặc dù trong lòng nàng có chút xấu hổ, nhưng Liễu Nhị Long vẫn phối hợp rất tốt, giúp Trần Phàm chỉnh lại áo choàng, còn hắn thì không quên vươn tay vuốt nhẹ mấy lọn tóc rối của nàng.
Sau đó, cả hai cùng nhau quét dọn sạch sẽ căn nhà gỗ. Mọi dấu vết của đêm qua đều được xử lý gọn gàng.
Chỉ đến khi không còn bất kỳ điểm đáng ngờ nào, Trần Phàm mới thỏa mãn gật đầu.
"Được rồi, đi thôi."
Bên ngoài, lúc này Độc Cô Bác lòng nóng như lửa đốt, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Từ khi va phải kết giới kia, trong lòng hắn liền dâng lên một cảm giác bất an. Hắn chưa từng gặp phải loại kết giới nào quỷ dị như thế này, hoàn toàn không nhìn ra sơ hở.
Ngay khi đầu ngón tay chạm vào lớp kết giới vô hình, một luồng phản lực mạnh mẽ bật ngược lại khiến Độc Cô Bác lùi hẳn một bước. Đồng tử co lại, nội tâm chấn động. Đây... không phải là kết giới bình thường!
"Tiểu tử này rốt cuộc đã bày trò gì? Lẽ nào thực sự đã xảy ra chuyện?"
Ý nghĩ này vừa lóe lên, hắn lại càng đứng ngồi không yên.
Lúc này, cánh cửa căn nhà gỗ chợt mở ra.
Cạch!
Một nam một nữ từ bên trong bước ra.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Trần Phàm, trái tim Độc Cô Bác rốt cuộc cũng buông xuống.
"Tiểu tử này vẫn còn sống!"
Hắn thở phào một hơi dài, cảm giác như vừa vứt bỏ được một tảng đá nặng trĩu trong lòng. Nếu Trần Phàm thực sự gặp chuyện không may, vậy hy vọng giải độc của hắn và cháu gái coi như tan thành mây khói. Đến lúc đó, e rằng hắn cũng sẽ phát điên.
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt hắn lại trở nên quái dị.
Ánh mắt Độc Cô Bác vô thức lướt qua Liễu Nhị Long đang đứng bên cạnh Trần Phàm, nhìn thấy hai người vô thức cử chỉ thân mật.
Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, trong căn nhà gỗ đó chỉ có 1 chiếc giường. Nghĩ tới đây trong lòng hắn chợt dâng lên một suy đoán khó tin.
"Chẳng lẻ... Hai người họ thực sự đã...?!"
Nhìn sắc mặt có chút ửng đỏ của Liễu Nhị Long, cộng thêm tư thế đi đứng có chút kỳ lạ.
Trong đầu Độc Cô Bác lập tức lóe lên vô số suy nghĩ.
"Lão phu đây là... Tác hợp thành rồi công hả?"