Chư Thiên: Từ Đấu La Bắt Đầu Cướp Đoạt Chư Thiên Vạn Giới

Chương 23: Ma Thần Chân Thân




Chương 23: Ma Thần Chân Thân
Dựa theo đẳng cấp hồn lực của hắn, bên Sử Lai Khắc có ba Đại Hồn Sư và ba Hồn Tôn, rất có thể sẽ chạm trán nhau.
Nội chiến không đáng sợ, điều đáng sợ là kẻ thua sẽ mất mặt!
Trần Phàm và Tiểu Vũ đều không mấy bận tâm. Trong lòng Tiểu Vũ thầm nghĩ, nếu đối thủ là Trần Phàm thì nàng sẽ lập tức đầu hàng, còn nếu là người khác thì cứ dùng trọng quyền mà xuất kích!
Chu Trúc Thanh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, Đường Tam trầm tư suy nghĩ, còn Mã Hồng Tuấn và Đái Mộc Bạch thì thầm bàn bạc điều gì đó.
Đấu Hồn Tràng tại Tác Thác Thành được chia thành 24 phân đấu tràng và một chủ đấu tràng.
Thủ tục tham gia Đấu Hồn ở đây rất đơn giản. Chỉ cần điền vào một tấm bảng thông tin bao gồm tên, tuổi, đẳng cấp hồn lực, nơi sinh,... rồi nhận lấy huy chương Thiết Đấu Hồn.
Đương nhiên, muốn tham gia đấu hồn, mọi người cần nộp 10 kim hồn tệ làm phí thủ tục. Phất Lan Đức keo kiệt chắc chắn sẽ không bỏ tiền, nên chỉ có thể tự bỏ tiền túi. Cũng may, mọi người đều có phụ cấp hồn sư, nên đây chỉ là chuyện nhỏ.
Sau khi ghi danh, ban tổ chức sẽ tiến hành sắp xếp cặp đấu. Trần Phàm cùng mọi người được phân vào khu đấu số 10, nơi các tuyển thủ sẽ quyết đấu sinh tử với nhau.
Nhân lúc nghỉ ngơi giữa các trận, Trần Phàm và Tiểu Vũ bàn bạc, quyết định sau khi đấu cá nhân xong sẽ ghép cặp đánh hai đấu hai.
Chẳng bao lâu sau, trận đấu đầu tiên là của Tiểu Vũ.
Vận khí của nàng không tệ, đối thủ đầu tiên là một thiếu niên vừa tấn thăng Hồn Tôn, võ hồn Man Ngưu. Khi đối mặt với Nhu Cốt Mị Thỏ của Tiểu Vũ, cộng thêm việc nàng đang tu luyện thiên cấp công pháp, đối phương hoàn toàn không thể đối với nàng tạo thành uy h·iếp.
Kết quả không ngoài dự đoán, Tiểu Vũ dễ dàng hạ gục đối thủ. Con thỏ nhỏ dương dương đắc ý khoe khoang bản thân lợi hại, sau đó hì hì cười nhìn Trần Phàm, vẫy tay ra hiệu.
Trần Phàm vẩy tay đáp lại, sau đó nhìn về chỗ lôi đài khác, đó chính là nơi Chu Trúc Thanh đang chiến đấu.
Đối thủ của nàng là một vị 29 cấp chiến hồn sư, võ hồn là Thiết Hùng.
Chu Trúc Thanh chỉ có hồn lực cấp 27, rơi vào thế yếu. U Minh Linh Miêu khi đối đầu với võ hồn Thiết Hùng—một loại võ hồn cường lực như xe tăng—gặp rất nhiều bất lợi.

Hai bên giằng co một thời gian, cuối cùng Chu Trúc Thanh kiệt sức vì hồn lực cạn kiệt, buộc phải nhận thua.
Chu Trúc Thanh lặng lẽ rời khỏi lôi đài sau trận thua. Trần Phàm chú ý thấy nàng nắm chặt tay, rõ ràng bề ngoài trấn tĩnh nhưng trong lòng lại tràn đầy không cam lòng!
Trận đấu kết thúc, ngay sau đó Trần Phàm nghe người chủ trì gọi tên mình.
Để đảm bảo tính công bằng, Đấu Hồn Tràng không công bố danh sách đối thủ từ trước. Chỉ khi người chủ trì gọi tên, tuyển thủ mới biết mình sẽ đối đầu với ai.
"Sau đó cho mời tuyển thủ tiếp theo xuất chiến!"
"Hai tuyển thủ bước ra, một người sở hữu Gậy Như Ý—Trần Phàm, một người có Bạch Hổ võ hồn—Đái Mộc Bạch!"
"Hai vị tuyển thủ một người cấp 35, một người cấp 37, trận chiến đêm nay ai sẽ là người giành được thắng lợi, mọi người cùng chờ mong nào!"
Khi nghe được đối thủ của mình là Đái Mộc Bạch lúc, Trần Phàm khoé miệng khẽ nhếch.
"Phàm ca ca, ngươi nhất định sẽ thắng!"
Tiểu Vũ ở dưới đài vung lên cánh tay cổ vũ hắn.
Mã Hồng Tuấn thấy cảnh này liền buột miệng chửi: "Con mẹ nó! Đái lão đại, hai người lại gặp nhau nữa à? Cũng quá trùng hợp rồi!"
"Tên mập c·hết bầm, ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại đi, kêu gào cái gì? Có giỏi ngươi lên mà đánh!"
Đái Mộc Bạch tức giận, khuôn mặt âm trầm, quát lớn.
Mã Hồng Tuấn bị mắng như thế, đột nhiên vui vẻ: "Hắc hắc, cũng đúng, dù sao không phải ta đánh, chúc Đái lão đại may mắn a!"

Đái Mộc Bạch không chịu nổi tên mập mặt dày cười trên nỗi đau của người khác, liền bước lên sàn đấu, chuẩn bị nghênh chiến.
Sau đó, Trần Phàm và Đái Mộc Bạch liếc nhau một cái rồi bước lên lôi đài.
"Tiểu Đái à, chúng ta lại gặp mặt. Ngươi còn nhớ đêm đó ở khách sạn Hoa Hồng không?"
Trần Phàm cười cười, giúp cho Đái Mộc Bạch nhớ lại lần kia trải nghiệm thất bại.
"Hừ! Đừng vội đắc ý! Lần trước ta chỉ sơ suất, chưa kịp chuẩn bị, lại phát huy không tốt, hơn nữa còn chưa dốc toàn lực!"
"Vì lẽ đó lần này... Ta muốn rửa sạch nhục nhã!"
Đái Mộc Bạch hít sâu một hơi, tầm mắt quét qua phía dưới Chu Trúc Thanh đang chú ý tới bọn hắn ở lôi đài bên này.
Cho dù đối mặt với Trần Phàm trong lòng có bóng ma, nhưng cũng ráng phát ngôn ương ngạnh, dù sao không thể vừa lên đến liền thua về mặt khí thế.
"Chậc chậc, ngươi còn dám không biết xấu hổ mà nói ra những lời này sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không có chút tự giác của một kẻ bại trận sao?"
Trần Phàm lắc đầu, đối với thái độ của Đái Mộc Bạch hắn rất không hài lòng, hậu quả rất nghiêm trọng a!
"Song phương tuyển thủ xin vào chỗ!"
"Tranh tài chính thức bắt đầu!"
Vừa dứt lời, Đái Mộc Bạch gầm nhẹ một tiếng:
"Bạch Hổ, phụ thể!"
Một luồng sáng trắng xanh bùng nổ từ cơ thể Đái Mộc Bạch, bao phủ toàn bộ lôi đài trong chớp mắt. Tiếng xương cốt kêu răng rắc vang lên liên hồi, tựa như từng khớp xương đang không ngừng biến đổi và mở rộng. Cơ bắp trên người hắn nhanh chóng phình to, từng thớ thịt căng cứng như thép rèn, sức mạnh cuồn cuộn tuôn trào.

Lớp y phục trên người hắn theo đó căng lên, từng đường chỉ như sắp đứt tung vì không chịu nổi áp lực từ cơ thể đang không ngừng bành trướng. Đôi mắt Đái Mộc Bạch trở nên sắc bén như mắt hổ, đồng tử co rút lại, khí thế hung mãnh tỏa ra, khiến người đứng gần cũng có thể cảm nhận được một cỗ uy áp dày đặc.
Cùng lúc đó, ở dưới chân hắn dâng lên ba đạo huyễn lệ hồn hoàn, hai vàng một tím.
Trần Phàm bật cười, mặc dù thực lực không tăng lên nhiều, nhưng để đánh bại Đái Mộc Bạch vẫn quá dễ dàng, nhân tiện hắn cũng thử chiêu mới luôn...
"Thần Ma Bất Diệt Chân Kinh, Ma Thần Chân Thân!"
Trong nháy mắt, toàn thân sức mạnh, tốc độ, sức khôi phục gia tăng gấp đôi, cơ bắp cả người nổ tung, tóc dài vũ động, hai mắt âm dương luân chuyển, tràn đầy cảm giác áp bách.
Trần Phàm siết chặt nắm đấm, từng khớp xương kêu răng rắc như tiếng sấm rền vang vọng trong không khí. Một luồng sức mạnh khủng kh·iếp tràn ngập trong từng thớ cơ, khiến hắn có cảm giác như chỉ cần vung tay cũng có thể nghiền nát tất cả trước mắt. Đây là lần đầu tiên hắn thi triển môn thần thông này—Ma Thần Chân Thân.
Môn thần thông này có thể tăng cường toàn diện sức mạnh thân thể, nâng cao cả tốc độ, sức mạnh, phản xạ và khả năng hồi phục. Hiện tại, hắn chỉ mới nhập môn, nên hiệu quả khuếch đại chỉ đạt gấp đôi. Nhưng nếu đạt đến tiểu thành, sức mạnh sẽ bạo tăng gấp năm, và khi đạt đại thành, thậm chí có thể mạnh gấp mười lần!
Ma Thần Chân Thân là một thần thông cường đại được ghi chép trong Thần Ma Bất Diệt Chân Kinh, nhưng đồng thời cũng tiêu hao lượng hồn lực khổng lồ. Với cảnh giới hiện tại, hắn chỉ có thể duy trì trong năm phút, nhưng chừng đó đã là quá đủ để nghiền ép Đái Mộc Bạch!
May mắn thay, quần áo của hắn không phải loại bình thường, nếu không thì mỗi lần thi triển chiêu này sẽ vô cùng xấu hổ!
Nhìn thân hình Trần Phàm tỏa ra khí thế bức người, tựa như một ngọn núi lớn sừng sững trước mặt, Đái Mộc Bạch không khỏi nuốt khan một ngụm. Giờ phút này, hắn mới cảm nhận rõ sự chênh lệch giữa hai người, trong lòng dâng lên một tia hối hận vì đã mạnh miệng khi nãy. Nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn—hắn chỉ có thể nghiến răng kiên trì, ép mình giữ vững ý chí chiến đấu!
"Đến rồi, đến rồi, hai tuyển thủ đã bắt đầu nghiêm túc!"
"Không biết cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng đây?"
Trọng tài tranh thủ thời gian thêm lửa cho bầu không khí càng thêm nhiệt liệt.
Trên sàn đấu, Đái Mộc Bạch hơi hạ thấp người, chuẩn bị t·ấn c·ông, trong khi Trần Phàm vẫn đứng thẳng đầy ngạo nghễ, không hề lay động!
Trận đấu chưa bắt đầu, nhưng khí thế của Trần Phàm đã hoàn toàn đè bẹp đối thủ. Một áp lực vô hình bao trùm Đái Mộc Bạch, khiến hắn cảm thấy ngột ngạt.
Cuối cùng, Đái Mộc Bạch không thể kìm nén nữa, chủ động ra tay trước: "Hồn kỹ thứ ba — Bạch Hổ Kim Cương Biến!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.