Chư Thiên: Từ Đấu La Bắt Đầu Cướp Đoạt Chư Thiên Vạn Giới

Chương 24: Lần nữa nghiền ép Đái Mộc Bạch




Chương 24: Lần nữa nghiền ép Đái Mộc Bạch
Đúng vậy, ngay khi vừa bước lên sàn đấu, Đái Mộc Bạch đã lập tức thi triển Hồn Kỹ mạnh nhất. Trên làn da hắn, từng đường vân màu đen hiện lên liên tiếp, tỏa ra khí thế uy nghiêm.
Khi đối diện với Trần Phàm, hắn không dám lơ là mà phải dốc toàn lực ứng phó. Dù đối phương chưa giải phóng hồn hoàn, nhưng hắn vẫn không dám khinh thường—bởi lẽ lần trước, chỉ với một gậy, hắn đã hoàn toàn không thể chống đỡ.
Lần này, hắn dốc toàn lực, ít nhất dù có thua, cũng không đến mức quá thảm hại.
Mang theo suy nghĩ ấy, Đái Mộc Bạch lao tới như một con hổ đói, dốc toàn lực tung ra đòn t·ấn c·ông dữ dội!
Nhìn Đái Mộc Bạch lao đến với khí thế hung mãnh, Trần Phàm vẫn bình thản, không chút e ngại. Hắn muốn kiểm chứng sức mạnh thể phách thuần túy của bản thân, liền vung một bàn tay mạnh mẽ đánh tới!
Ầm!
Cú vung tay bị Đái Mộc Bạch né tránh, bàn tay Trần Phàm giáng mạnh xuống sàn, tạo ra âm thanh vang dội.
"Ực..."
Thấy mặt sàn đấu bị lõm sâu xuống sau cú vung tay của Trần Phàm, đám khán giả trên khán đài không khỏi nuốt khan một ngụm nước bọt, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Trần Phàm liên tục vung tay t·ấn c·ông, nhưng mỗi đòn đều bị Đái Mộc Bạch dễ dàng né tránh. Hắn không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ—dù sở hữu thể phách cường đại, nhưng lại thiếu đi quyền pháp tinh diệu để phát huy toàn bộ sức mạnh. Vì vậy, đòn đánh tuy mạnh mẽ nhưng lại quá đơn giản, khiến đối phương dễ dàng tránh thoát.
Tuy vậy, hắn không hề nản lòng mà càng đẩy nhanh nhịp độ t·ấn c·ông. Đòn thế ngày một hung mãnh, khiến Đái Mộc Bạch dần rơi vào thế yếu. Cuối cùng, chỉ một khoảnh khắc sơ sẩy, hắn liền bị một bàn tay của Trần Phàm giáng trúng!
Ầm!
Ầm!
Đái Mộc Bạch b·ị đ·ánh trúng cả người như viên đạn pháo, đập ầm ầm bay trên sàn đấu, vừa lúc phương hướng chính là Sử Lai Khắc.
Chu Trúc Thanh thình lình cũng ở trong đó, lạnh lùng trong con ngươi không có chút nào gợn sóng, giống như đang nhìn cái đồ bỏ đi...
Lòng tự tôn của Đái Mộc Bạch bị tổn thương sâu sắc. Tiếng bàn tán, chỉ trỏ trên khán đài khiến hắn đỏ mặt tía tai, tâm lý hoàn toàn sụp đổ!
"Đáng ghét, hỗn đản!"

Đái Mộc Bạch siết chặt nắm đấm, hung hăng đập xuống mặt đất. Cắn răng chịu đựng cơn đau, hắn gắng gượng đứng dậy một lần nữa!
"Không sai không sai, được đấy tiểu Đái a~"
Trần Phàm "ba ba ba" vì hắn mà vỗ tay.
Đái Mộc Bạch một đôi Tà nhãn nhìn chằm chằm, hai mắt đỏ bừng, tựa như muốn phun ra lửa!
Mang theo nộ khí trong lòng, Đái Mộc Bạch chật vật không chịu nổi phát động cuối cùng xung phong!
Đái Mộc Bạch lao nhanh về phía trước, khiến mọi người ngỡ rằng cả hai sắp có một pha v·a c·hạm nảy lửa. Nhưng ngay lúc đó, hắn đột ngột dừng lại, há miệng phun ra một luồng ánh sáng trắng chói lóa!
Hồn kỹ thứ hai: Bạch Hổ Liệt Quang Ba!
"A, Ta liền biết ngươi sẽ dùng chiêu này!"
Trần Phàm nhếch môi cười khinh bỉ. Đã đến lúc kết thúc trận chiến!
Trần Phàm lập tức rút Gậy Như Ý, quét ngang một gậy như quét rác, chặn đứng Bạch Hổ Liệt Quang Ba, rồi đập mạnh vào Đái Mộc Bạch!
Oanh!!!
Đái Mộc Bạch bị đập trúng, cả người như tấm vải rách bay ra ngoài, một ngụm máu tươi phun ra, b·ất t·ỉnh nhân sự.
Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả đều nuốt nước bọt, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ—tên này thật sự là một con quái vật!
"Cứu thương đâu, mau đến!"
"Trận đấu kết thúc, người thắng cuộc là Trần Phàm!"
Trọng tài vội vàng hô, sau đó tuyên bố kết thúc trận đấu.
"Quá ngưu a, từ nay người này sẽ là thần tượng của ta!"

"Đúng vậy quá mãnh..."
"Phàm ca ca, ta muốn cho ngươi sinh hầu tử..."
"..."
Trên khán đài, khán giả nhiệt huyết dâng trào nhiệt liệt reo hò, các thiếu nữ một mặt hoa si, muốn sinh hầu tử các loại.
Đám nam tử cũng phấn khích đến đỏ mặt. Cách chiến đấu của Trần Phàm thô bạo, trực diện, mỗi quyền cước đều đánh mạnh vào thị giác người xem. Đã là nam nhân, ai mà không thích kiểu chiến đấu này?
"Phàm ca ca, đánh rất hay!"
Tiểu Vũ hưng phấn hô lớn, dù sao nàng nhìn Đái Mộc Bạch không thuận mắt, một mặt là vì lần đầu gặp gỡ có ấn tượng không tốt, hai là mấy ngày nay nàng xem như cũng biết chiến tích về nữ nhân của hắn.
Chu Trúc Thanh nhìn Trần Phàm bóng lưng hơi thất thần, không hiểu sao nhịp tim thình thịch gia tốc, băng lãnh khuôn mặt có chút đỏ lên.
Trở lại khu nghỉ ngơi, Trần Phàm còn không có vào cửa, đã bị một đạo thân ảnh xinh xắn không kịp chờ đợi nhảy tới.
Hai chân kẹp lấy hông, hai tay vòng qua cổ, động tác thuần thục đến cực điểm, không cần nhìn cũng biết người đến là ai, Trần Phàm trung thành tiểu mê muội — Tiểu Vũ!
"Chú ý hình tượng a, bây giờ còn ở bên ngoài, mọi người đang nhìn đây!"
"Hừ, ta mặc kệ, bọn nữ nhân kia nhìn ngươi ánh mắt không có hảo ý, ta làm vậy là để bảo vệ ngươi a~ "
Tiểu Vũ trên chỗ ngồi đã sớm nhìn thấy không ít nữ khán giả cuồng nhiệt, từng cái ánh mắt đều nhìn về phía nam nhân của mình!
Dọa đến mức nàng sau khi tranh tài kết thúc liền chạy thẳng đến, sợ có người nhảy ra làm "Trình Giảo Kim".
"Được rồi, được rồi, nghe lời ngươi, trước đi xuống cái đã!"
Trần Phàm bật cười bất đắc dĩ, vỗ nhẹ lên lưng nàng. Lúc này, Tiểu Vũ mới ngoan ngoãn nhảy xuống, nhưng vẫn ôm chặt lấy tay hắn, không chịu buông.
Không còn cách nào khác, Trần Phàm đành nắm tay Tiểu Vũ, cùng nàng đi đến khu đấu hồn hai đối hai.

Một bên khác, lúc này Đái Mộc Bạch đã tỉnh lại, nhìn xem bóng lưng rời đi của Trần Phàm cùng Tiểu Vũ, hắn cũng nghĩ tìm thêm người đi tranh tài hai đối hai.
Trong lòng đấu tranh rất lâu, Đái Mộc Bạch vẫn là quyết định thử mời Chu Trúc Thanh một lần, có thể hắn vừa giơ chân lên, đối phương liền lui lại phía sau một bước.
Không tin tà, Đái Mộc Bạch lại hướng phía trước, nhưng Chu Trúc Thanh đều cùng hắn duy trì lấy cách nhau 3m khoảng cách, cuối cùng nói một câu...
"Cút, cút xa ta ra một chút!"
Bị đối phương kêu cút, trong lòng Đái Mộc Bạch cực kì khó chịu, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía thiếu nữ...
...
Đến bên này, Trần Phàm cùng Tiểu Vũ đi qua thông đạo, đi tới khu hai đối hai, Trần Phàm phát hiện bên này lôi đài rộng hơn, người cũng nhiều hơn.
Trần Phàm đại biểu đến rút thăm, sau khi rút xong số thứ tự, chỉ cần đợi đến lượt bọn hắn liền có thể.
Trong thời gian chờ đợi, Trần Phàm từ trong hệ thống không gian lấy ra đan dược khôi phục thể lực.
Mặc dù trận chiến kia hắn không b·ị t·hương tổn gì, nhưng sử dụng Ma Thần Chân Thân tiêu hao rất nhiều thể lực.
Tiểu Vũ tham ăn đem đan dược xem như đường đậu ăn, bỏ vào miệng nhai rộp rộp, nhanh chóng ăn hết mấy viên đan dược.
"Phàm ca ca, ta còn muốn ăn, ngươi cho người ta nha ~ "
Sau khi ăn xong, Tiểu Vũ liếm liếm khoé miệng, còn có chút thèm, ôm cánh tay của hắn vung vung làm nũng.
Nhìn xem Tiểu Vũ bộ dáng như thế này, Trần Phàm không đành lòng cự tuyệt, chỉ có thể bắt đắc dĩ móc ra một bình đan dược khác đưa cho nàng.
Loại đan dược này là do hắn cải tiến tới, lúc đầu loại đan dược này có vị đắng, hắn không thích đắng nên đã đem nó cải tiến một chút, thêm một chút hương thảo gia tăng vị ngọt, nên ăn có vị ngọt ngọt như kẹo.
Trước khi đến lượt hai người ra sân vẫn còn chút thời gian.
Bởi vì Sử Lai Khắc bên này đều đã hoàn thành đối chiến một với một, vì thế nên Phất Lan Đức đem bọn hắn mang đến bên này học tập.
Đáng giá nhắc tới chính là, ngoại trừ Hắn cùng Đái Mộc Bạch n·ội c·hiến, Mã Hồng Tuấn cùng Đường Tam cũng đụng vào nhau.
Một người cấp 29 sở hữu Lam Ngân Thảo đối đầu với một người cấp 28 có Tà Hỏa Phượng Hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.