Chương 26: Đêm khuya tỏ tình
Vừa đóng cửa lại, Trần Phàm liền đem Tiểu Vũ ép vào tường, một tay nâng cằm của nàng.
Tiểu Vũ chu môi, dường như muốn từ chối, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa chút mong chờ. Cuối cùng, nàng không kìm lòng được mà chìm đắm vào đó.
Hai người quấn quýt từ cửa ra vào đến giường gỗ, hồi lâu mới tách ra. Lúc này, Tiểu Vũ đã ngồi gọn trên đùi Trần Phàm.
Hai người tựa sát vào nhau, Trần Phàm nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của nàng, khóe môi nhếch lên đầy tà ý: "Đêm nay đừng đi, ở lại đây ngủ với ta đi!"
"Ừm..."
Tiểu Vũ ngượng ngùng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhỏ giọng nói một tiếng.
Trần Phàm ngắm nhìn gương mặt quyến rũ của thiếu nữ, không kìm được mà trực tiếp ra trận...
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Tiểu Vũ ngủ say. Nhưng Trần Phàm vẫn còn tràn đầy tinh lực, không hề buồn ngủ, liền quyết định ra ngoài dạo một chút.
Bóng đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích vang vọng. Ánh trăng dịu dàng rọi xuống mặt đất, làn gió mát lành lướt qua khuôn mặt, mang lại cảm giác thư thái vô cùng.
Đang đi dạo, hắn bỗng nghe thấy tiếng đánh nhau vang lên trong đêm tối.
"Đêm hôm khuya khoắt, ai còn không ngủ được?"
Trần Phàm len lỏi qua cánh rừng, tò mò quan sát xung quanh. Đột nhiên, hắn bắt gặp một bóng dáng mạnh mẽ đang di chuyển linh hoạt. Hắn đứng lặng tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.
"Trăng đêm nay thật lớn, lại trắng nữa a~ " Trần Phàm khẽ cảm thán.
Ánh trăng dịu dàng phủ lên khu rừng tĩnh mịch, chiếu rọi lên thân hình uyển chuyển của thiếu nữ.
Bộ đồ bó sát màu đen càng tôn lên đường cong quyến rũ của nàng. Mỗi động tác di chuyển đều mang theo nét gợi cảm tự nhiên, vòng eo uyển chuyển, từng đường cong như ẩn như hiện, khiến người ta không thể rời mắt.
Không sai, kẻ không ngủ được lúc nửa đêm, lén lút huấn luyện, chính là cô mèo nhỏ quyến rũ — Chu Trúc Thanh.
"Ngươi vào Sử Lai Khắc để làm gì?"
Chu Trúc Thanh không chút do dự đáp: "Để trở nên mạnh hơn!"
Ban ngày lúc Phất Lan Đức hỏi mọi người, vì cái gì lựa chọn học viện Sử Lai Khắc, Chu Trúc Thanh đưa ra đáp án như thế này.
Không bàn đến việc học viện tốt hay xấu, nhưng có thể thấy rõ, nàng là người luôn tôn thờ sức mạnh. Chỉ khi đủ mạnh, nàng mới thực sự nắm giữ tự do của chính mình!
Trong trận đấu tại Đấu Hồn Tràng hôm nay, Chu Trúc Thanh là một trong ba kẻ thất bại.
Bị đánh bại vốn không phải chuyện vui, nhưng so với màn thể hiện chói lọi của Trần Phàm và Tiểu Vũ, khoảng cách giữa bọn họ càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Rõ ràng đều 12 tuổi, cùng là tân sinh, tại sao bọn họ lại mạnh đến vậy?
Thiên phú không đủ, vậy chỉ có thể dùng cần cù và nỗ lực để bù đắp!
Cũng vì suy nghĩ đó, nàng mới quyết định tập luyện ngay giữa đêm khuya.
"Không được... tốc độ này vẫn chưa đủ!"
Vừa luyện tập, Chu Trúc Thanh vừa lẩm bẩm một mình.
Chu Trúc Thanh liên tục di chuyển quanh thân cây, tung ra từng đòn t·ấn c·ông sắc bén. Đôi mắt nàng ánh lên vẻ kiên định tột cùng.
"Này, ngươi luyện như thế này là không được đâu!"
"Ai!?"
Đột nhiên xuất hiện thanh âm doạ đến Chu Trúc Thanh nhảy một cái, theo phản xạ có điều kiện xoay người, sắc bén móng vuốt hướng về phía thanh âm một trảo!
"Oa! Hung như thế?"
Trần Phàm nhẹ nhàng tránh một cái.
"A, Trần Phàm, ngươi sao lại ở đây?"
Lấy lại tinh thần, Chu Trúc Thanh hơi kinh ngạc phát hiện người đến chính là Trần Phàm, đem móng vuốt thu hồi lại.
"Ta ngủ không được nên đi dạo, sau đó nghe được thanh âm đánh nhau, nên ta tò mò vào xem." Trần Phàm mỉm cười nói.
"Ra vậy, lần sau ta sẽ cẩn thận"
Chu Trúc Thanh khẽ gật đầu, tỏ vẻ sẽ chú ý hơn, rồi lại tiếp tục tập luyện với thân cây.
Nàng mặt ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng không hiểu mỗi khi gặp Trần Phàm là tìm lại đập rộn lên, vì che giấu sự xấu hổ chỉ có thể tiếp tục đánh cây.
"Chu Trúc Thanh, hữu nghị nhắc nhở một câu, ngươi tập luyện dạng này hiệu quả rất kém."
"Trong thực chiến, ai lại ngây ngốc đứng im cho ngươi đánh sao?"
Trần Phàm nhìn thấy nàng lại muốn vùi đầu vào đánh thân cây, bổ sung một câu.
Chu Trúc Thanh nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Trần Phàm, ánh mắt như tại nói:
"Ngươi cho rằng ta không biết sao? Đêm hôm khuya khoắc không tìm thân cây vậy tìm ai?"
Trần Phàm hiểu ngay ý tứ trong ánh mắt nàng, mỉm cười nói: "Vậy để ta cùng ngươi luyện tập, thế nào?"
"Vì cái gì? Ngươi không đi ngủ sao?"
Chu Trúc Thanh không có trực tiếp đáp ứng, mà là nghi ngờ nói.
Trần Phàm đã sớm đoán được nàng sẽ hỏi vậy, nên không chút lo lắng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng bằng ánh mắt thâm tình.
"Đương nhiên là vì ta thích ngươi!"
Chu Trúc Thanh ngẩn người, nghi ngờ là mình nghe nhầm, trăm triệu không nghĩ tới, đối phương lại trả lời như vậy.
"Ngươi đang đùa ta à?" Chu Trúc Thanh hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi một câu.
"Ta đương nhiên là nói thật, ngươi có nghe nói qua "Yêu từ cái nhìn đầu tiên" chưa?"
Trần Phàm há mồm liền ra, dù sao hắn cũng nói thật, sợ cái gì.
Chu Trúc Thanh nhìn Trần Phàm với ánh mắt phức tạp. Nếu là người khác nói câu này, nàng có lẽ sẽ thấy khó chịu. Nhưng khi lời đó thốt ra từ miệng hắn, nàng lại bất giác rung động.
Hai người yên lặng hồi lâu, bầu không khí có chút ngượng ngùng. Trần Phàm hiểu rõ, bây giờ vẫn chưa phải lúc. Dù sao, "tình chủng" không phải tà thuật tẩy não, không thể khiến nàng lập tức yêu hắn. Hơn nữa, tính cách của Chu Trúc Thanh khác xa Ninh Vinh Vinh.
"Khụ khụ, cái này... Chúng ta huấn luyện đi!"
Vì xoa diệu bầu không khí lúng túng, Trần Phàm ho khan một tiếng, sau đó hướng phía nàng nói.
Lần này Chu Trúc Thanh không có từ chối, yên lặng một chút sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy nàng đồng ý, Trần Phàm biết chuyến này ổn, chỉ cần hai người không ngừng tiếp xúc rất nhanh tình cảm sẽ ấm lên.
"Nào, Trúc Thanh, đến đây!"
Trần Phàm ánh mắt nghiêm túc, bày ra tư thế chiến đấu.
Chu Trúc Thanh hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần dần sắc bén.
Sau một khắc, Chu Trúc Thanh dẫn bóng đụng người, xông hướng về phía Trần Phàm.
Trong khoảnh khắc, những đường cong đầy đặn lay động trước mắt, khiến hắn hơi thất thần.
Chu Trúc Thanh đã thừa cơ cào nát áo của hắn.
"Trần Phàm, nếu muốn đánh, mời ngươi nghiêm túc một chút!"
Chu Trúc Thanh nhướng mày, nhắc nhở một tiếng sau đó lại xuất kích.
Trần Phàm cười ngượng, tiện tay xé bỏ phần áo rách, thầm nghĩ bản thân vẫn chưa đủ tập trung.
Bịch! Bịch! Bịch!
Trong bóng tối hai thân ảnh v·a c·hạm xuyên tới xuyên lui, Chu Trúc Thanh càng đánh càng hưng phấn, cường độ cao chiến đấu không biết so cái cây kia tốt hơn bao nhiêu lần!
Sảng khoái tràn chề chiến đấu, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Thời gian trôi qua, trong bóng đêm, hai bóng người vẫn không ngừng giao chiến...
"A a, vù vù~ "
Chu Trúc Thanh hai tay khoát trên đầu gối, miệng lớn thở hổn hển, mái tóc đen nhánh bị mồ hôi thấm ướt, thuận theo đường cong dáng người áp sát tại sau lưng, phía trước nương theo lấy hít thở không ngừng rung động.
Bốp! Bốp! Bốp!
"Lợi hại a Trúc Thanh, Tốc độ của U Minh Linh Miêu quả nhiên danh bất hư truyền!"
Trần Phàm vỗ tay tán thưởng, tiện tay đưa cho nàng một bầu nước giếng mát lạnh.
"Ực... Ực~ "
Chu Trúc Thanh đón lấy bầu nước, ngửa cổ uống từng ngụm lớn. Dòng nước mát lạnh chảy qua cổ họng, vài giọt tinh nghịch trượt xuống làn da trắng nõn của nàng.
"Cảm ơn ngươi, Trần Phàm. Đêm nay đã làm phiền ngươi quá lâu rồi!"
Chu Trúc Thanh hướng về phía Trần Phàm chân thành cảm ơn, lúc chiến đấu nàng có thể rõ ràng cảm giác được Trần Phàm cố ý phối hợp theo tiết tấu của nàng.
Trần Phàm thấy thế hướng về phía nàng ôn nhu cười nói: "Không khách khí như vậy, ai bảo ta thích ngươi đây!"