Chư Thiên: Từ Đấu La Bắt Đầu Cướp Đoạt Chư Thiên Vạn Giới

Chương 25: Kẻ chiến thắng và kẻ bại trận




Chương 25: Kẻ chiến thắng và kẻ bại trận
Mặc dù Đường Tam tinh thông Đường Môn tuyệt học, nhưng trước sức nóng cuồng bạo của Phượng Hoàng Hỏa Tuyến, mỗi bước tiến về phía Mã Hồng Tuấn đều trở nên gian nan. Ngọn lửa tà hỏa bùng lên dữ dội, từng dây Lam Ngân Thảo vừa mọc ra đã bị t·hiêu r·ụi trong nháy mắt, không cách nào hình thành thế công.
Cuối cùng, trong một khoảnh khắc sơ hở, Đường Tam bị một làn sóng lửa quét qua, b·ị đ·ánh bay ra ngoài. Trận đấu kết thúc, Mã Hồng Tuấn giành chiến thắng.
Trần Phàm đã lường trước kết cục này, nên khi thấy Đường Tam bại trận, hắn chỉ xem như chuyện hiển nhiên, không tỏ ra ngạc nhiên hay kích động.
Trần Phàm chỉ lặng lẽ bước qua Đường Tam, mỉm cười gật đầu một cái.
Đường Tam nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của Trần Phàm, nhưng trong mắt hắn, nụ cười ấy lại mang theo ý vị châm chọc rõ ràng.
Hắn thua thảm bại như vậy, mà Trần Phàm lại cười nhẹ như không có chuyện gì xảy ra. Sự nhục nhã và tức giận dâng trào, nhưng lại chẳng biết phát tiết vào đâu.
Hắn cắn răng, hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi, không muốn ở lại thêm giây nào nữa.
Nhìn bóng lưng rời đi của Đường Tam, Trần Phàm chỉ khẽ nhíu mày, nhưng cũng chẳng bận tâm. Lúc này, người chủ trì đã đọc tên hắn và Tiểu Vũ.
"Trận tranh tài hai đấu hai tiếp theo, cho mời Phàm Vũ tổ hợp cùng Thiết Ngưu tổ hợp!"
Sau đó Trần Phàm cùng Tiểu Vũ bước lên sân đấu, đối thủ phía bên kia là hai tên đại hán, võ hồn Thiết thương cùng huyết ngưu, đều là cấp 35, có vẻ như hai người là huynh đệ, Hùng Tứ cùng Hùng Tam.
Cả hai bên giằng co, quan sát lẫn nhau trước khi trận đấu bắt đầu.
Hùng Tứ và Hùng Tam đều là những Hồn Tôn giàu kinh nghiệm, từng trải qua không ít trận chiến tại đấu hồn tràng. Khi nhìn thấy đối thủ là hai thiếu niên trẻ tuổi, bọn hắn không khỏi tỏ ra khinh thường, trong lòng đã ngầm chắc mẩm một chiến thắng dễ dàng.
Nhưng khi nghe đối thủ cũng đạt cấp 35 và 34, cả hai lập tức nghiêm túc. Ở độ tuổi này mà đã có cấp độ như vậy, chứng tỏ bọn họ là thiên tài, không thể xem nhẹ.
"Song phương chuẩn bị sẵn sàng, tranh tài chính thức bắt đầu!"
Ngay khi trọng tài ra lệnh, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, như dây cung sắp đứt.
Trần Phàm duỗi lưng một cái, đứng song song cùng với Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, thời gian không còn sớm, chúng ta tốc chiến tốc thắng đi ~ "
Hiếu thắng Tiểu Vũ trong nháy mắt thiêu đốt lên chiến ý, khẽ gật đầu: "Ừm, tốt!"

Trong chớp mắt, thân ảnh màu hồng phấn của Tiểu Vũ đã lao v·út ra như một tia chớp. Hùng Tứ vội vàng vu·ng t·hương chém xuống, nhưng từng đường thương ảnh đều chỉ đánh vào khoảng không. Tốc độ của nàng nhanh đến mức hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng!
Chỉ trong nháy mắt, Tiểu Vũ đã vòng ra sau Hùng Tam, khiến hắn lúng túng chống đỡ. Cùng lúc đó, Hùng Tứ và Tiểu Vũ cũng bắt đầu giao đấu.
Trần Phàm bên này cũng không rảnh rỗi, Tiểu Vũ lao ra trong nháy mắt, Trần Phàm cũng trực tiếp lao lên chiến đấu với Hùng Tam.
Lần này, hắn không dùng Ma Thần Chân Thân, mà chỉ dựa vào thể phách để chiến đấu. Mỗi cú đấm đều nện thẳng vào người Hùng Tam, khiến đối phương liên tục lùi lại.
"Tứ ca, giúp ta!!!"
Hùng Tam chật vật phòng thủ, bất đắt dĩ kêu gọi Hùng Tứ giúp đỡ, nhưng lúc này Hùng Tứ cùng Tiểu Vũ đánh nhau, làm sao có thể giúp đỡ.
Hùng Tứ thương pháp bén nhọn, bất quá vẫn như cũ đánh không trúng Tiểu Vũ.
"Hừ! Nhàm chán, Tiểu Vũ nhanh kết thúc đi!"
Trần Phàm thu lại nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Hắn siết chặt nắm đấm, khí lực bùng nổ, một quyền hung hăng giáng thẳng vào lồng ngực Hùng Tam.
"Bộp!"
Một âm thanh nặng nề vang lên, thân thể Hùng Tam lập tức bay ngược ra sau như diều đứt dây. Hắn đập mạnh xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể co quắp, hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
"Tam đệ!!!"
Hùng Tứ nhìn thấy đệ đệ mình b·ị đ·ánh bay, phân tâm trong nháy mắt bị Tiểu Vũ bắt được, Tiểu Vũ vòng eo uốn éo, dồn lực vào chân, cho đối phương một phát Yêu Cung, kết thúc chiến đấu.
"Chúc mừng đội Phàm Vũ giành chiến thắng trong trận đấu!"
Khi người chủ trì tuyên bố kết quả, Trần Phàm và Tiểu Vũ nắm tay nhau, hiên ngang rời khỏi đấu trường với tư thái của kẻ chiến thắng.
Tổng kết điểm tích lủy, nhận lấy ban thưởng, nhóm Sử Lai Khắc lại tập hợp trước cửa Đấu Hồn Tràng Tác Thác Thành, Phất Lan Đức có việc phải xử lí, nên để bọn hắn trước trở về học viện.
"A, Trần ca, ngươi cũng quá mạnh a"

"Ngươi có thể dạy ta tu luyện thế nào không?"
Mã Hồng Tuấn tiến đến Trần Phàm bên cạnh, liếc mắt nhìn về phía "Bại Tướng" ở cuối hàng lấy lòng hỏi.
"Muốn học sao? Được thôi, nhưng ta nói trước, con đường này không dành cho kẻ yếu tim."
Mã Hồng Tuấn nuốt nước bọt, mắt sáng lên: "Có chuyện gì mà ta không dám?"
Trần Phàm cười nhạt: "Đơn giản lắm, muốn luyện thần công... trước hết phải từ bỏ thứ quan trọng nhất của nam nhân!"
Mã Hồng Tuấn vừa nghe xong, sắc mặt lập tức tái mét, vội vàng xua tay: "Thôi thôi, Trần ca, ta đùa thôi mà! Ha ha!"
"Hừ, đồ vô dụng, tránh ra!"
Trần Phàm khinh thường cười một tiếng, sau đó không để ý tới hắn, ôm lấy Tiểu Vũ tăng tốc bước chân hất ra hắn.
Mã Hồng Tuấn bị mắng, trong lòng tức giận, hừ, có gì giỏi hơn người chứ! Ngươi cứ đợi đó, tiểu gia nhớ kỹ ngươi!
Sau đó lại quay đầu về phía Đái Mộc Bạch, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn, lại tìm chính mình "cùng chung trí hướng" hảo hữu.
"Này, Đái lão đại, cùng một chổ? Lần trước đôi song sinh tỷ muội kia còn nhớ ngươi đây!"
Đái Mộc Bạch vốn trong lòng đang tức giận, làm sao có khả năng cùng hắn đi "cho chim ăn"
Ánh mắt trừng một cái: "Tên mập c·hết bầm, ngươi lại sủa bậy, có tin hay không ta đem ngươi lông nhổ hết!"
"Moá, ta có lòng tốt mời ngươi, ngươi bắt ta đến trút giận?"
"Được rồi, đêm nay tiểu gia sẽ chọn cặp song sinh của ngươi!"
Mã Hồng Tuấn cũng là có tính khí, bất mãn thả ra lời hung ác, sau đó trực tiếp xoay người chạy về phía kỹ viện.
Nghe vậy Đái Mộc Bạch trên mặt một hồi xanh, lúc thì trắng, đúng lúc này Chu Trúc Thanh quay đầu sang chổ khác, khó lắm mới mở miệng nói một câu.

"Loại người như ngươi thật để cho ta cảm thấy ác tâm, phi!"
Một câu bao hàm lấy cảm xúc lạnh lùng cùng chán ghét, sau đó cũng không quay đầu lại tiếp tục đi.
Đái Mộc Bạch lúc này cũng sắp tức điên lên rồi, quả thực là đem khuôn mặt cho tức đỏ bừng lên, gầm thét một tiếng: "Đáng ghét, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Hắn chưa kịp đuổi theo, Trần Phàm đã chặn ngang phía trước, mỉm cười nói.
"Tiểu Đái a, ta nhắc nhở ngươi một câu, nhanh đi tìm song sinh tỷ muội của ngươi còn kịp."
"Bằng không đối mặt với tà hoả của Mã Hồng Tuấn, cái gì cũng có thể làm ra a~ "
Lời này vừa nói ra, Đái Mộc Bạch trong lòng giăng co, nhìn đến bóng lưng của Chu Trúc Thanh, lại nghĩ đến b·iểu t·ình lạnh lùng cùng chán ghét của đối phương, Đái Mộc Bạch hung ác trực tiếp quay đầu đuổi theo Mã Hồng Tuấn!
Tiểu Vũ thấy thế lúc này ôm Trần Phàm cánh tay tò mò nhìn Trần Phàm hỏi: "Phàm ca, bọn hắn đi làm gì nha?"
Trần Phàm suy nghĩ một lúc, khoé miệng hơi giương lên: "Ừm... Bọn hắn đi cho chim ăn!"
"Cho chim ăn?"
"Ừm, rất bẩn lại không hợp vệ sinh, có khả năng bị lây bệnh!"
Tiểu Vũ nghe xong, lúc này cũng bị doạ sợ: "A? Vậy chúng ta mau chóng trở về đi, hai người bọn hắn thật buồn nôn!"
Sau đó, lúc đi bảy người, lúc về chỉ còn bốn người.
Trên đường về, Trần Phàm còn giúp Tiểu Vũ phân tích lúc hai đối hai chiến đấu.
Theo lý mà nói, lấy sức chiến đấu bây giờ của Tiểu Vũ, dù cho không có hắn nàng cũng có thể dễ dàng chiến thắng.
Nhưng hôm nay Tiểu Vũ lại phạm một số sai lầm nhỏ, làm cho trận đấu kéo dài...
Tiểu Vũ dù chu môi bất mãn, nhưng vẫn nghiêm túc lắng nghe Trần Phàm chỉ ra chỗ sai, đồng thời biểu thị lần sau chắc chắn sẽ tốt hơn.
Trở lại học viện, sắc trời đã muộn, Trần Phàm chào tạm biệt Chu Trúc Thanh, sau đó mọi người tách ra, ai về nhà nấy.
Tuy nhiên, vì đã ngủ suốt cả ngày, nên bây giờ Tiểu Vũ tràn đầy tinh lực!
Vốn đã quen bám dính lấy Trần Phàm, nên tất nhiên nàng sẽ theo hắn trở về nhà gỗ nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.