Chương 32: Gieo gió gặt bão
Đại chiến bắt đầu vô cùng căng thẳng, hai bên lập tức lao vào giao chiến hỗn loạn!
Tiểu Vũ đứng ở phía đối diện, nhìn thấy cuộc giao chiến, trong lòng cũng ngứa ngáy muốn ra tay: "Phàm ca ca, bọn hắn đánh lên rồi, chúng ta muốn đi qua giúp sao?"
Trần Phàm không chút do dự lắc đầu: "Đừng để ý tới bọn hắn, tự gây chuyện thì tự giải quyết, không liên quan gì đến chúng ta!"
"Cũng đúng a~ "
Tiểu Vũ nghe vậy cũng ngoan ngoãn đứng xem, không còn ý định tham gia náo nhiệt.
Trận chiến đầu tiên nhanh chóng kết thúc. Học viên Thương Huy không địch lại, cứ tưởng Đái Mộc Bạch và đồng đội sẽ thừa thắng truy kích, nhưng lúc này Diệp Tri Thu bất ngờ đứng dậy.
"Xin hỏi, đám người các ngươi là đệ tử của tông môn nào?"
"Hừ, cái gì tông môn, chúng ta là học viện Sử Lai Khắc!"
Mã Hồng Tuấn nghe được câu này, dương dương đắc ý trả lời.
Diệp Tri Thu nghe vậy cũng sửng sốt, lúc đầu hắn tưởng rằng đám tiểu tử này có hồn lực không tầm thường, có thể là đệ tử của một tông môn nào đó, không ngờ lại chỉ đến từ một học viện vô danh?
Diệp Tri Thu trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nếu không có cái gì đại bối cảnh, vậy hắn cũng không cần quá nhiều lo lắng, hắn muốn vì học viện Thương Huy tìm về mặt mũi!
Nghĩ tới đây, hai mắt của Diệp Tri Thu đột nhiên loé sáng: "Huyền Vũ, phụ thể!"
Ngay khi Diệp Tri Thu quát lớn, một luồng gợn sóng màu đen đột ngột bùng phát từ cơ thể hắn, lan rộng ra xung quanh, mang theo uy áp của Hồn Vương!
Không khí xung quanh dường như trở nên dày đặc, một luồng sức ép vô hình từ từ bóp nghẹt không gian, khiến từng hơi thở cũng trở nên nặng nề. Đái Mộc Bạch, Đường Tam và Mã Hồng Tuấn lập tức cảm thấy thân thể như bị một tảng đá khổng lồ đè xuống, hồn lực trong người vận chuyển chậm lại, từng khớp xương căng cứng, ngay cả động tác cũng trở nên chậm chạp hơn hẳn!
Đặc biệt là Đái Mộc Bạch, thân là chiến hồn sư hệ cường công, lúc này cảm giác như có một ngọn núi vô hình đang trấn áp hắn.
Mã Hồng Tuấn sắc mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, mỡ trên người run rẩy vì bị áp lực chèn ép, hai chân gần như muốn khuỵu xuống.
Đường Tam khẽ nheo mắt, nội tâm trầm xuống—hắn lập tức nhận ra, đây không chỉ đơn thuần là áp lực từ hồn lực cao hơn, mà còn có một loại khí thế, mang theo sức nặng của Huyền Quy võ hồn, tạo thành hiệu ứng chấn nh·iếp!
Diệp Tri Thu khóe môi nhếch lên, ánh mắt sắc bén quét nhìn đám người Sử Lai Khắc. Hắn nhấc chân tiến lên một bước, chỉ một động tác đơn giản, nhưng lực ép vô hình lại càng gia tăng, khiến ba người Đái Mộc Bạch cảm giác như bị sóng lớn ập đến, khó có thể chống cự!
Cùng lúc đó, năm cái hồn hoàn dâng lên từ dưới chân của Diệp Tri Thu, một trắng, hai vàng, hai tím!
Biến cố đột nhiên xảy ra!
Lão sư mang đội của học viện Thương Huy, vậy mà lại là một tên 50 cấp hồn vương!
Mặc dù cách phối hợp hồn hoàn của Diệp Tri Thu không tốt, nhưng hồn lực của hắn vẫn đáng gờm, hơn nữa nữ sinh chưa ra tay kia cũng có thực lực hồn tôn cấp 30.
Thế trận đảo chiều trong nháy mắt, Đái Mộc Bạch và đồng đội nhanh chóng rơi vào thế yếu.
"Oa, lại là năm cái hồn hoàn, Phàm ca ca, ngươi nghĩ bọn hắn có thắng được không?"
Tiểu Vũ nghiên đầu tò mò hỏi, ngay lúc đó, Ninh Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh đều nhìn về phía Trần Phàm.
Trần Phàm mỉm cười: "Ha ha, chỉ cần lão triệu không trở về, đám người bọn hắn chắc chắn sẽ thua!"
Lúc này, Đường Tam và đồng đội đều mong Triệu Vô Cực sớm trở lại. Nhưng đáng tiếc, đến cả bóng dáng của hắn cũng không thấy đâu!
Diệp Tri Thu cảnh giác nhìn xung quanh, xác nhận đám tiểu tử này không có ai bảo hộ phía sau, hắn càng yên tâm mạnh tay ra đòn!
Dẫn đầu là một tên hơn 50 cấp Hồn Vương, bắt đầu mang theo bảy người học viên Thương Huy học viện tiến hành phản công!
Bây giờ rút lui đã muộn, bốn người của Sử Lai Khắc không thể làm gì khác ngoài việc ra sức chống cự.
Dưới áp lực về số lượng lẫn cấp bậc hồn lực, bọn họ cuối cùng cũng phải trả giá cho sự ngạo mạn của mình!
Nhìn cảnh chiến đấu hỗn loạn trong quán trọ, ba cô gái bên cạnh Trần Phàm đồng loạt nhíu mày. Chỉ một chữ "thảm" liệu có đủ để miêu tả?
Trần Phàm thấy thế, ngón tay gõ bàn ăn, bắt đầu giảng đạo lý cho các em gái: "Các ngươi có biết, tại sao bọn hắn muốn làm mọi chuyện phức tạp hơn, cuối cùng đến trình độ như vậy sao?"
Không đợi các em gái trả lời, Trần Phàm tiếp tục nói: "Bởi vì có một người ngu xuẩn, không biết xấu hổ, không chịu trách nhiệm, yêu tài như mạng, tự cho là thông minh từng dạy cho bọn hắn một câu... Hồn sư không gây chuyện, không phải Hồn sư tốt!"
"Câu nói này quả thật là vô cùng buồn cười! Bọn hắn chính là h·iếp yếu sợ mạnh! Hiện tại b·ị đ·ánh như thế này, là do bọn hắn gieo gió gặt bão!"
Mặc dù Trần Phàm không có trực tiếp nói tên, nhưng tam nữ căn cứ miêu tả đều có thể đoán ra, cái tên ngu xuẩn kia không phải ai khác, chính là Sử Lai Khắc viện trưởng — Phất Lan Đức!
"Phàm ca ca, ngươi yên tâm đi, chúng ta chắc chắn sẽ không ngu xuẩn giống bọn hắn như thế!"
Tiểu Vũ nghe xong, ngay lập tức bày tỏ thái độ, Ninh Vinh Vinh cũng gật đầu đồng ý, liền Chu Trúc Thanh cũng tán thành gật đầu.
"Bản thân chúng ta là hồn sư, chúng ta chỉ cần không tự tìm phiền phức, không sợ phiền phức là được rồi!"
"Không phải tình huống đặc biệt, không cần thiết lãng phí thời gian, phát sinh thêm sự cố!"
Nói thật, Trần Phàm nếu như muốn ngang ngược càn rỡ, hắn hoàn toàn có thể làm được.
Không nói những cái khác, liền 50 cấp hồn vương cũng không phải đối thủ của hắn.
Nhưng không cần thiết a! Tán gái, tu luyện, tận hưởng cuộc sống không tốt hơn sao? Hà tất phải ra ngoài thể hiện uy phong?
Đương nhiên, Trần Phàm không thích gây chuyện, không có nghĩa là hắn sợ phiền phức, nếu như có đứa nào không có mắt, đến chọc giận hắn, kết cục so với đám người Đái Mộc Bạch còn thảm hơn.
Ở bên này, Trần Phàm cùng các thiếu nữ ăn cơm và nói chuyện phiếm kết thúc.
Đám người của học viện Thương Huy cũng phát tiết xong lửa giận.
Không thể không thừa nhận, võ hồn của Diệp Tri Thu quả nhiên không hổ là Huyền Quy, tên này thực sự quá mức cẩn thận!
Sau khi h·ành h·ạ xong đám người Đái Mộc Bạch, hắn lại lo ngại thế lực sau lưng bọn họ, cho nên lập tức dẫn học viên rời đi.
Trần Phàm nhìn lướt qua rồi cười nhạt, sau đó đứng dậy: "Đi thôi, đến lúc chúng ta trở về rồi ~"
Ninh Vinh Vinh giành trả tiền cơm, sau đó một nam ba nữ liền trở về nhà trọ.
Trần Phàm dẫn đầu vào cửa, vừa bước vào liền thấy khách sạn một mảnh hỗn độn cùng với nằm trên mặt đất, b·ị đ·ánh mặt mũi bầm dập bốn cái cháu trai.
Mặc dù trong lòng rất buồn cười, nhưng mặt ngoài Trần Phàm vẫn giả vờ quan tâm.
"Ồ, chuyện gì xảy ra? Là ai đánh các ngươi? Dám khi dễ học viện chúng ta!"
"Trần ca, ngươi không biết a, vừa nãy có một tên rùa nam dẫn theo một đám cháu trai, đem chúng ta quần ẩu!"
Mã Hồng Tuấn nhìn thấy Trần Phàm, giống như là trông thấy cứu tinh, vội vàng leo đến bên chân của hắn, khóc lóc than thở!
Trần Phàm không để ý đến Mã Hồng Tuấn, mà quay sang nhìn Áo Tư Tạp – kẻ cũng có tình trạng thê thảm không kém: "Ngươi nói xem, vừa nãy ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Đối mặt với câu hỏi của Trần Phàm, Áo Tư Tạp vốn định không trả lời, nhưng trước áp lực từ hắn, cuối cùng vẫn thành thật kể lại mọi chuyện.
Nhắc tới cũng hổ thẹn, nếu như không phải do bọn hắn dẫn đầu khi dễ học sinh người ta, lão sư của bọn họ cũng sẽ nổi nóng đến đánh bọn hắn sao?
Ninh Vinh Vinh sau khi nghe xong, không nhịn được mà khôi phục phong thái ma nữ, hướng về phía đám người châm chọc khiêu khích:
"Hừ! Đồ vô dụng, chính mình đi gây sự với người khác, cuối cùng đánh không lại người ta, hơn nữa còn b·ị đ·ánh."
"Thật sự là mất hết mặt mũi!"
"Ninh Vinh Vinh, ngươi có bản lĩnh lập lại lần nữa!"
Đái Mộc Bạch đang nổi nóng, nghe thấy như vậy nơi nào chịu được, trừng to mắt, hét lên.
Hắn đang muốn đứng lên, lại bị Trần Phàm một chân đạp lăn trở về!
"Mẹ kiếp, người ngoài đánh không lại thì quay sang bắt nạt đồng đội à?"
"Con chó này, nếu như lại để ta thấy ngươi lớn tiếng với Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh, Ninh Vinh Vinh, ta liền đem ngươi đánh thành chó c·hết!"