Chư Thiên: Từ Đấu La Bắt Đầu Cướp Đoạt Chư Thiên Vạn Giới

Chương 33: Hậu quả của kẻ yếu




Chương 33: Hậu quả của kẻ yếu
Nhìn thấy Đái Mộc Bạch bị Trần Phàm t·rừng t·rị, Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh đều lộ vẻ hả hê. Chu Trúc Thanh thì hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, chỉ hờ hững đứng cạnh Trần Phàm, ánh mắt tràn đầy chán ghét.
Trong lòng Đái Mộc Bạch nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám phản bác. Hắn vốn dĩ nóng tính, lại b·ị đ·ánh đến mặt mũi bầm dập, bây giờ còn bị vị hôn thê của mình khinh thường, cảm giác này quả thực khiến hắn muốn nổ tung, nhưng bất đắc dĩ đánh không lại Trần Phàm nên chỉ có thể nhịn.
Ngay lúc bầu không khí có chút căng thẳng, một tiếng quát vang lên từ ngoài cửa:
"Mấy tên nhóc các ngươi đang làm cái gì vậy?!"
Triệu Vô Cực rốt cuộc cũng trở lại!
Hắn vừa bước vào đã thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt—bốn tên học viên của hắn nằm bẹp dưới đất, mặt mũi bầm dập, quần áo xộc xệch, hoàn toàn không có chút nào dáng vẻ của thiên tài hồn sư.
Trên trán Triệu Vô Cực nổi đầy gân xanh. Hắn chưa từng nghĩ đến việc học trò của mình có thể thảm hại đến mức này!
"Chuyện gì xảy ra?"
Đái Mộc Bạch trầm mặc không nói. Đường Tam thì hơi cúi đầu, Áo Tư Tạp và Mã Hồng Tuấn liếc nhìn nhau, cuối cùng Áo Tư Tạp thấp giọng nói:
"Lão sư... Chúng ta gặp phải người của học viện Thương Huy, vốn chỉ định dạy cho bọn hắn một bài học, ai ngờ..."
Hắn không nói tiếp, nhưng ai cũng hiểu.
"Các ngươi đi gây sự trước?" Giọng Triệu Vô Cực càng lạnh hơn.
Mã Hồng Tuấn cắn răng nói: "Chúng ta vốn chỉ muốn giáo huấn mấy tên cháu trai kiêu ngạo kia một chút, ai ngờ lão sư của bọn hắn lại ra tay! Tên đó là một gã Hồn Vương 50 cấp, còn có một nữ Hồn Tôn 30 cấp!"
Triệu Vô Cực nghe vậy, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
"Các ngươi là ngu ngốc à? Biết đối phương có Hồn Vương mà còn gây sự?"
Đái Mộc Bạch siết chặt nắm tay, trong lòng vô cùng biệt khuất, gân xanh nổi lên, nhưng vẫn không dám phản bác.

Triệu Vô Cực trừng mắt quét qua bốn người, giận dữ nói:
"Ta từng dạy các ngươi cái gì? Đấu với người phải xem thực lực, không có đủ bản lĩnh thì đừng có ra vẻ! Chưa đủ mạnh mà còn đi gây sự, b·ị đ·ánh cho bầm dập rồi quay về kêu oan? Còn mặt mũi không?!"
Áo Tư Tạp cúi đầu không dám nói gì. Mã Hồng Tuấn thì vẫn có chút không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Nhưng bọn hắn cũng quá đáng, đánh chúng ta thê thảm như vậy..."
"Quá đáng?" Triệu Vô Cực cười lạnh. "Là các ngươi chọc người ta trước! Người ta có thực lực, vậy có quyền đánh các ngươi! Các ngươi có bản lĩnh thì thắng lại đi! Nếu không thắng nổi thì đừng có kêu ca!"
Cả bốn người đều á khẩu không trả lời được.
Tiểu Vũ nhếch môi cười lạnh: "Đánh không lại còn muốn lên mặt, thật mất mặt!"
Ninh Vinh Vinh khoanh tay, ánh mắt tràn đầy khinh thường nhìn Đái Mộc Bạch:
"Thật không ngờ Đái thiếu gia cũng có ngày hôm nay. Lúc trước thì huênh hoang, bây giờ lại thành một con chó cụp đuôi, trông cũng đáng thương thật đấy!"
Đái Mộc Bạch trừng mắt nhìn, muốn phản bác, nhưng thấy ánh mắt sắc bén của Trần Phàm, chỉ có thể cúi đầu.
Chu Trúc Thanh không nói gì, nhưng ánh mắt đầy vẻ chán ghét của nàng, khiến Đái Mộc Bạch càng thêm khó chịu.
Trần Phàm lúc này chỉ nhàn nhạt lên tiếng:
"Tốt nhất các ngươi nhớ kỹ bài học hôm nay, nếu còn có lần sau, sợ là không chỉ đơn giản b·ị đ·ánh mà thôi đâu."
Triệu Vô Cực hít sâu một hơi, nhìn bốn tên học trò của mình mà cảm thấy tức giận đến cực điểm. Hắn vốn định cho bọn chúng một chút thời gian thoải mái trước khi vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Hắn thở dài một hơi, bất lực khoát tay:
"Được rồi, lết về nghỉ ngơi đi! Ngày mai chúng ta sẽ vào rừng săn hồn hoàn, nếu còn cái thái độ này, tốt nhất đừng đi, tránh làm vướng chân vướng tay!"

Bốn người Đái Mộc Bạch dù không cam tâm nhưng cũng không dám cãi lại.
Bọn họ lảo đảo đứng dậy, đi về phòng của mình, không ai nói thêm một lời nào.
Trần Phàm liếc nhìn bọn họ, trong lòng không khỏi lắc đầu. Hắn mở bảng số liệu của mình ra, ánh mắt dừng trên con số 10100 điểm khí vận.
"Sắp vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, đến lúc đó Mạnh Y Nhiên sẽ xuất hiện..."
Trần Phàm ánh mắt lấp loé, nếu muốn gia tăng tốc độ thu hoạch Điểm Khí Vận, vậy thì chỉ có thể thu phục thêm Khí Vận Chi Nữ a~
Không biết Mạnh Y Nhiên có phải Khí Vận Chi Nữ không?
Trần Phàm lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa, phải hay không đến lúc gặp thì biết.
Lúc này, hắn suy nghĩ một vấn đề khác, cân nhắc xem có nên sử dụng điểm khí vận để tăng cường thực lực trước khi vào Tinh Đấu đại sâm lâm hay không.
Nhưng nghĩ lại, số điểm này một là rút thưởng, hai mà mua công pháp, ba là mua tài nguyên tu luyện, tuy nhiên, rút thưởng hay mua công pháp hoặc là tài nguyên tu luyện, bây giờ cũng không tăng được nhiêu chiến lực.
Dù sao, tài nguyên cũng cần thời gian để tiêu hoá a!
Ngay lúc này, Tiểu Vũ ở bên cạnh đột nhiên hỏi:
"Phàm ca ca, ngươi nói xem, lần này vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có nguy hiểm gì không?"
Trần Phàm nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ.
"Ai cũng có thể nguy hiểm nhưng ngươi thì không"
Nhưng hắn vẫn là mỉm cười, vỗ ngực nói:
"Yên tâm đi, có ta ở đây, ai dám động đến ngươi?"

Tiểu Vũ cười ngọt ngào, hai cái lúm đồng tiền hiện lên, trông rất đáng yêu.
Ninh Vinh Vinh hừ nhẹ: "Được rồi, đừng có chỉ quan tâm đến Tiểu Vũ, ta cũng đi đó nhé!"
Chu Trúc Thanh thì lặng lẽ nhìn Trần Phàm, trong lòng đang suy nghĩ gì đó, mà chỉ có nàng mới biết...
Triệu Vô Cực quét mắt nhìn bọn họ, trầm giọng nói: "Được rồi, các ngươi cũng nghỉ sớm đi! Ngày mai lên đường sớm!"
Trần Phàm gật đầu, dẫn theo ba thiếu nữ rời khỏi đại sảnh.
Hắn vừa đi, vừa suy nghĩ về những thứ có thể gặp phải trong rừng. Nếu mọi chuyện diễn ra như trong nguyên tác, hẳn là sẽ có không ít rắc rối, nhưng với thực lực của hắn bây giờ, hắn đã sẵn sàng đối mặt với tất cả.
...
Trời vừa hửng sáng, đoàn người Sử Lai Khắc đã tập trung đầy đủ, chuẩn bị lên đường tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Triệu Vô Cực đứng trước nhóm học viên, ánh mắt quét qua từng người. Sau sự việc ngày hôm qua, bốn người Đái Mộc Bạch, Đường Tam, Áo Tư Tạp và Mã Hồng Tuấn đều trở nên trầm mặc hơn, không còn thái độ kiêu căng như trước.
"Tốt! Mọi người đã sẵn sàng chưa?" Triệu Vô Cực trầm giọng hỏi.
"Sẵn sàng!"
Trần Phàm đứng một bên, lặng lẽ quan sát. Hắn cảm nhận rõ sự thay đổi trong bầu không khí. Hôm qua, Đái Mộc Bạch còn có chút không phục, nhưng sau một đêm, có vẻ hắn đã chấp nhận thực tế rằng thực lực quyết định tất cả.
Không chậm trễ, cả đoàn nhanh chóng rời khỏi quán trọ, đi quán ăn ven đường ăn sáng, sau đó tiếp tục lên đường.
Đứng trước Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, mọi người đều cảm nhận được một áp lực vô hình. Những thân cây cao v·út che khuất ánh mặt trời, khí tức Hồn Thú tràn ngập khắp nơi, mang đến cảm giác nguy hiểm đầy kích thích.
"Các ngươi nhớ kỹ!" Triệu Vô Cực nghiêm giọng dặn dò, "Tinh Đấu Đại Sâm Lâm không phải là nơi có thể tùy tiện đi lại. Bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải hồn thú cường đại. Nếu phát hiện nguy hiểm, lập tức báo cho ta!"
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Bước vào rừng, nhóm người nhanh chóng cảm nhận được sự khác biệt—xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng lá xào xạc và những ánh mắt vô hình đang theo dõi bọn họ.
Trần Phàm kích hoạt Âm Dương Nhãn, lập tức nhìn thấy vài con hồn thú đang ẩn nấp trong bóng tối, nhưng đều không đủ mạnh để gây ra nguy hiểm.
"Chúng ta sẽ đi sâu hơn vào trong rừng!" Triệu Vô Cực dẫn đầu, ra hiệu cho mọi người cẩn thận di chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.