Chương 34: Gặp Mạnh Y Nhiên
Sau khi đi vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, đoàn người tiếp tục tiến bước vào sâu trong rừng. Dưới sự dẫn dắt của Triệu Vô Cực, cả nhóm nhanh chóng chia nhau đảm nhiệm các vị trí đã định.
Chu Trúc Thanh, nhờ có U Minh Linh Miêu Võ Hồn với tốc độ nhanh nhẹn bậc nhất, được giao vị trí mũi nhọn, đi đầu dò xét lối đi.
Đái Mộc Bạch và Triệu Vô Cực đảm nhận việc bảo vệ khu vực trung tâm, nơi có Áo Tư Tạp và Ninh Vinh Vinh – hai người có năng lực chiến đấu kém nhất.
Mã Hồng Tuấn và Đường Tam tỏa ra hai bên sườn, canh phòng những cuộc tập kích bất ngờ từ chốn rừng rậm.
Trần Phàm vẫn giữ vị trí linh hoạt, không cố định vào đội hình mà tùy cơ ứng biến theo tình hình.
Mọi chuyện diễn ra bình thường cho đến khi...
Vèo!
Một cơn gió mạnh thình lình ập tới, mang theo tiếng rít xé gió. Chu Trúc Thanh, người đang dẫn đầu, tức thì khựng lại, đôi tai mèo khẽ động đậy.
"Có hồn thú đang bay tới!"
Nàng quát khẽ báo động, thân hình thoắt cái lóe lên, nhanh nhẹn lùi về phía sau.
Cả nhóm lập tức vào thế sẵn sàng chiến đấu, ánh mắt căng thẳng dõi theo hướng mà Chu Trúc Thanh vừa chỉ.
Chỉ trong nháy mắt, một sinh vật khổng lồ hiện ra trước mắt.
Một con rắn thân dài cả trượng, trên người nó bao phủ lớp lông vũ đỏ rực, cái đuôi xòe rộng tựa đuôi chim phượng hoàng, đang bay lượn trên không trung!
Triệu Vô Cực vừa nhìn thấy liền biến sắc mặt, hít một hơi sâu rồi giọng trầm xuống:
"Phượng Vĩ Kê Quan Xà!"
"Đây là một loài hồn thú biết bay cực kỳ hiếm thấy, dù sức mạnh không quá ghê gớm nhưng tốc độ lại đáng kinh sợ! Hơn nữa, năng lực của nó rất phù hợp để làm hồn hoàn cho Hương Tràng Võ Hồn!"
Nghe đến đây, Áo Tư Tạp lập tức tươi tỉnh hẳn lên:
"Lão sư! Vậy chẳng phải ta có thể dùng nó làm hồn hoàn thứ ba sao?"
Triệu Vô Cực gật đầu:
"Đúng vậy! Con này vừa đúng khoảng ba ngàn năm tuổi, hoàn toàn thích hợp với ngươi!"
Áo Tư Tạp nghe xong liền mừng rỡ khôn xiết.
"Vậy còn chần chừ gì nữa? Nhào lên thôi!"
Mọi người lập tức dàn đội hình chiến đấu, chuẩn bị ứng phó với con hồn thú này.
...
Trận chiến nhanh chóng nổ ra.
Phượng Vĩ Kê Quan Xà cảm nhận được sự t·ấn c·ông, liền tức thì rít lên một tiếng the thé rồi vỗ mạnh đôi cánh, với tốc độ cực nhanh xé gió lướt đi giữa không trung!
"Coi chừng! Nó nhanh lắm!" Triệu Vô Cực cảnh báo.
"Để ta!"
Đường Tam phát động Lam Ngân Thảo, điều khiển những sợi dây leo lan rộng ra, giăng thành một tấm lưới lớn chắn ngang đường bay của Phượng Vĩ Kê Quan Xà.
Nhưng ngay khi những sợi Lam Ngân Thảo sắp sửa trói chặt lấy nó, Phượng Vĩ Kê Quan Xà bất ngờ lắc mạnh thân mình, cả cơ thể xoay tròn như một cơn lốc, dễ dàng thoát khỏi mọi sự ràng buộc!
"Nó còn có tuyệt chiêu xoay tròn để phá giải trói buộc!"
Đái Mộc Bạch nheo mắt, lập tức vận Bạch Hổ Hộ Thể Chướng, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, lao thẳng về phía Phượng Vĩ Kê Quan Xà, muốn dùng sức mạnh đối đầu trực diện.
"Bạch Hổ Liệt Quang Ba!"
Một luồng sáng trắng như lưỡi đao bắn thẳng về phía con hồn thú.
Nhưng Phượng Vĩ Kê Quan Xà nhanh như cắt, vỗ mạnh cánh tránh né đòn t·ấn c·ông.
"Mẹ nó, con này nhanh quá!" Mã Hồng Tuấn buột miệng chửi một câu, rồi bùng phát Phượng Hoàng Hỏa Diễm, phun ra một cột lửa nóng rực.
Ngọn lửa cháy bừng bừng, khiến Phượng Vĩ Kê Quan Xà không thể tiếp tục né tránh, buộc phải lùi về phía sau.
"Cơ hội tốt!"
Triệu Vô Cực chớp lấy thời cơ này, đột ngột xuất hiện ngay phía trên con xà, giơ nắm đấm to lớn, trực tiếp giáng xuống một quyền trời giáng!
Ầm!
Cú đấm mang theo sức mạnh kinh người nện thẳng vào thân mình Phượng Vĩ Kê Quan Xà, khiến nó rít lên đau đớn, toàn bộ cơ thể đập mạnh xuống đất, tạo thành một cái hố sâu.
"Xong rồi!"
Sau một hồi giao chiến căng thẳng, cuối cùng Phượng Vĩ Kê Quan Xà cũng hoàn toàn mất hết sức chống cự.
Áo Tư Tạp nhìn chằm chằm vào con hồn thú nằm im dưới đất, mắt ánh lên vẻ mừng rỡ. Hắn chậm rãi bước tới, chuẩn bị hấp thụ hồn hoàn…
Nhưng đúng lúc đó—
"Dừng tay!"
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trong rừng sâu, kéo theo một luồng khí thế mạnh mẽ.
Từ trong bóng tối, hai bóng người từ từ hiện ra.
Một bà lão tóc trắng như cước, tay chống cây gậy hình con rắn, ánh mắt âm u.
Một thiếu nữ tuổi độ trăng tròn, dáng người thon thả nhưng cân đối, da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh óng ả. Đôi mắt sắc sảo mang theo vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng, toát lên khí chất ngạo nghễ của một thiên tài trẻ tuổi. Dù chưa hẳn là vẻ đẹp chín muồi, nhưng nàng vẫn rất thu hút với nét thanh tú và sự tự tin ngời ngời.
Mạnh Y Nhiên!
Xà Bà!
Hai bóng người hiện ra từ chốn rừng thiêng nước độc, chính là một bà lão tóc bạc phơ và một thiếu nữ xinh đẹp mười sáu xuân xanh.
Triệu Vô Cực nhìn thấy hai người này, đôi mắt khẽ híp lại, giọng trầm ngâm hỏi:
"Hai vị đây là...?"
Bà lão cười nhạt, ánh mắt sắc bén đảo qua một lượt đám người rồi đáp:
"Ta còn chưa kịp hỏi các ngươi là ai, các ngươi đã vội vã dò hỏi lai lịch của ta rồi sao?"
Triệu Vô Cực cũng chẳng hề né tránh, bước lên một bước, giọng điệu bình thản:
"Học viện Sử Lai Khắc, Triệu Vô Cực."
Vừa nghe thấy cái tên này, bà lão khẽ giật mình, ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên.
"Ngươi chính là... Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực?"
Triệu Vô Cực khẽ nhếch mép:
"Chỉ là chút hư danh mà thôi."
Bà lão quan sát kỹ Triệu Vô Cực một hồi lâu, sau đó gật gù cười nhạt:
"Ra là ngươi. Cũng được, nếu ngươi đã xưng danh, ta cũng chẳng giấu giếm. Ta là Xà Bà, phu nhân của Long Công Mạnh Thục."
Nghe vậy, Triệu Vô Cực lập tức giật mình, ánh mắt lộ rõ vẻ kiêng dè.
Long Công Mạnh Thục và Xà Bà, hai người này tuy chưa đạt tới cấp độ Phong Hào Đấu La, nhưng lại sở hữu võ hồn dung hợp kỹ Long Xà Hợp Bích, sức mạnh có thể tạm thời sánh ngang với Phong Hào Đấu La cấp thấp. Nếu Xà Bà đã hiện diện ở đây, thì rất có thể Long Công cũng đang ở đâu đó gần đây.
Dù trong lòng dâng lên chút cảnh giác, nhưng Triệu Vô Cực vẫn giữ vẻ bình tĩnh, giọng trầm xuống hỏi:
"Thì ra là Xà Bà tiền bối. Không hay hai vị đến nơi này có việc chi?"
Xà Bà hừ lạnh một tiếng, chỉ tay về phía con Phượng Vĩ Kê Quan Xà đang b·ị t·hương nặng:
"Chuyện gì ư? Đương nhiên là vì con hồn thú này. Nó là do ta và cháu gái ta phát hiện trước, cũng chính chúng ta đã ra tay làm nó trọng thương. Ai ngờ con súc sinh này lại chạy trốn đến chỗ các ngươi."
Lời vừa thốt ra, sắc mặt của Áo Tư Tạp khẽ biến đổi.
Triệu Vô Cực cũng nhíu mày, nhìn về phía con hồn thú. Quả đúng như lời Xà Bà, trên thân thể con Phượng Vĩ Kê Quan Xà có không ít v·ết t·hương cũ, chứng tỏ nó đã bị t·ấn c·ông trước khi tìm đến đây.
Dù vậy, hắn cũng không thể dễ dàng bỏ qua. Dù sao, con hồn thú này rất phù hợp để trở thành hồn hoàn của Áo Tư Tạp.
Triệu Vô Cực khẽ nhíu mày, giọng trầm xuống nói:
"Xà Bà tiền bối, hồn thú trong rừng vốn dĩ là vật vô chủ, kẻ nào có bản lĩnh thì có thể săn bắt. Con Phượng Vĩ Kê Quan Xà này đã tìm đến chỗ chúng ta, lẽ dĩ nhiên chúng ta có quyền săn g·iết nó."
Xà Bà nhếch miệng cười khẩy:
"Ngươi cũng biết hồn thú là vô chủ, nhưng nếu các ngươi g·iết c·hết con súc sinh này, những v·ết t·hương cũ trên người nó chẳng phải là bằng chứng rành rành nhất sao? Ai là người phát hiện trước, há chẳng đã quá rõ ràng rồi ư?"
Triệu Vô Cực nhất thời không tìm được lời đáp trả. Tuy hắn không ngại v·a c·hạm, nhưng cũng không dám ngang nhiên c·ướp đoạt. Dù hắn có mạnh mẽ đến đâu cũng khó lòng địch lại võ hồn dung hợp kỹ của Long Công và Xà Bà.
Huống hồ, rất có thể Long Công đang ẩn mình đâu đó gần đây...