Chư Thiên: Từ Đấu La Bắt Đầu Cướp Đoạt Chư Thiên Vạn Giới

Chương 38: Thành công đào Mạnh Y Nhiên




Chương 38: Thành công đào Mạnh Y Nhiên
Lúc này, Trần Phàm mới lặng lẽ nhìn bảng thông báo của hệ thống.
【 Hệ thống thông báo: chúc mừng ký chủ đã thành công c·ướp đi một cơ duyên quan trọng của Đường Tam! 】
【 Nhận được 10.000 điểm khí vận! 】
Hắn khẽ mỉm cười. Mặc dù Bát Chu Mâu không phải do hắn trực tiếp hấp thu, nhưng Mạnh Y Nhiên về sau tất nhiên sẽ là người của hắn, vì vậy tính ra thì cũng không khác gì hắn nhận được.
Hơn nữa, đây vốn là cơ duyên của Đường Tam, bây giờ mất đi cơ duyên, Khí Vận của hắn tất nhiên sẽ bị giảm xuống. Hiện tại cắt đứt một phần Khí Vận của Đường Tam, sau này sẽ càng dễ đối phó.
"10.000 điểm khí vận, không tệ."
Nhưng hắn không để ý quá lâu, vì hiện tại còn có một việc quan trọng hơn — Làm sao để thuyết phục Mạnh Thục và Triều Thiên Hương cho phép Mạnh Y Nhiên đi theo hắn?
...
"Ngươi muốn Mạnh Y Nhiên đi theo ngươi?"
Mạnh Thục nhíu chặt lông mày, nhìn Trần Phàm, ánh mắt sắc bén như chim ưng, trong mắt loé lên vẻ bất mãn.
Triều Thiên Hương thì hừ lạnh, giọng nói mang theo vẻ không hài lòng: "Tiểu tử, ngươi nghĩ mình là ai? Nơi này không phải là chỗ mà ngươi muốn làm gì thì làm!"
Bọn họ vừa mới vui mừng vì Mạnh Y Nhiên đạt được Ngoại Phụ Hồn Cốt, giờ nghe thấy Trần Phàm muốn mang nàng đi, tất nhiên không thể nào dễ dàng đồng ý.
Tiểu tử này cuối cùng cũng lộ ra mục đích thực sự!
Nhưng Trần Phàm lại không hề lo lắng.
Hắn khẽ mỉm cười, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một quyển sách.
"Hai vị tiền bối, ta không phải muốn c·ướp đi thiên tài của gia tộc các ngươi. Ta chỉ cảm thấy, nếu Mạnh Y Nhiên theo ta, nàng sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn."
"Hừ, khoác lác không biết ngượng!" Triều Thiên Hương ánh mắt khinh thường, không chút khách khí nói.
"Đây là cái gì?"
Nhưng Mạnh Thục thì nhướng mày, nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay Trần Phàm.
"Một bộ công pháp Thiên cấp, có thể xem như một bộ Hồn Kỹ tự sáng tạo, ta có thể tặng cho hai vị, xem như một phần thành ý."
Trần Phàm mỉm cười, thản nhiên nói.
Bộ công pháp này là hắn tách ra từ Thái Dương Chân Kinh, có thể nói đây chính là bản giản lược hoá, mặc dù hiệu quả không bằng bản gốc, nhưng nó cũng tương đương với một bản Thiên cấp hạ phẩm công pháp a~
Mạnh Thục và Triều Thiên Hương đều giật mình, trong lòng có chút hoài nghi.
Thiên cấp công pháp?
Bọn họ chưa từng nghe qua ở đại lục có tồn tại thứ gọi là công pháp.
Nhưng hồn kỹ tự sáng tạo lại không phải không có, điển hình như là Loạn Phi Phong Chùy Pháp của Hạo Thiên Tông!
Dù không biết môn công pháp này có thật hay không.
Nhưng nghĩ lại, nếu tiểu tử này đã dám lấy ra, tất nhiên không thể nào là bịp được, bởi vì với ánh mắt của bọn hắn, muốn xác định thật giả một môn hồn kỹ tự sáng tạo cũng không khó.
Nếu môn công pháp này là thật, và có thể lấy ra một bộ công pháp như thế, ít nhất cũng chứng minh Trần Phàm không đơn giản.
Bởi vì hồn kỹ tự sáng tạo, thường chỉ xuất hiện trong thế lực lớn.
Điều này làm cho Mạnh Thục và Triều Thiên Hương trong lòng hoài nghi Trần Phàm là đến từ một đại tông môn nào đó.
Triều Thiên Hương vẫn còn có chút do dự, nhưng Mạnh Thục lại lâm trầm tư, cân nhắc lợi và hại, sau đó khẽ gật đầu:
"Tiểu tử, ngươi có thực lực, lại có tài nguyên. Ta mặc dù không biết ngươi đến từ thế lực nào, nhưng có thể lấy ra thứ này, chứng tỏ ngươi không đơn giản."

"Nhưng chỉ như vậy vẫn chưa đủ để bọn ta tin tưởng ngươi có thể bảo vệ được Y Nhiên."
Ánh mắt Trần Phàm lấp loé, hắn biết thời điểm đã đến.
"Vậy thì ta xin khiêu chiến Mạnh Thục tiền bối!"
Bầu không khí lập tức trầm xuống.
Triều Thiên Hương trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: "Ngươi nói cái gì!?"
Long Công cũng hơi sững sờ, sau đó bật cười: "Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?"
"Long Công—Hồn đấu la cấp 86, hồn sư hệ thú, võ hồn là Phách Xà. Một thân lực lượng có thể sánh ngang Phong hào đấu la cấp 90."
Trần Phàm chậm rãi nói, ánh mắt tràn đầy chiến ý.
"Nhưng ta muốn chứng minh, ta có thể bảo vệ Y Nhiên!"
Mạnh Thục cũng hơi trầm mặc.
Dám khiêu chiến một cường giả như hắn, đây là cuồng vọng hay tự tin?
Mạnh Y Nhiên cũng có chút bất ngờ, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ và xúc động.
Không ngờ vì muốn nàng theo hắn, mà hắn dám khiêu chiến cả gia gia nàng.
Nàng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi gia tộc, nhưng nếu không có lý do hợp lý, nàng cũng không thể làm trái ý ông bà ngoại mình.
Bây giờ Trần Phàm dám đứng ra đối đầu với Mạnh Thục, ít nhất đã thể hiện được hắn thật sự nghiêm túc về chuyện này.
Mạnh Y Nhiên cũng không phát hiện, nàng thế mà không có bài xích việc này...
"Được!"
Long Công cười lớn một tiếng, ánh mắt có chút tán thưởng, không quan trọng là cuồng vọng hay tự tin, dám đứng ra khiêu chiến hắn, chứng tỏ tiểu tử này đủ can đảm rồi.
"Vậy để ta xem ngươi có bản lĩnh gì!"
...
Giữa rừng sâu Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, không khí căng thẳng bao trùm.
Trần Phàm đứng đối diện với Mạnh Thục—một cường giả Hồn Đấu La cấp 86.
Bên cạnh, Triều Thiên Hương đứng khoanh tay quan sát, còn Mạnh Y Nhiên thì ánh mắt lo lắng nhìn Trần Phàm.
Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy rất khẩn trương, hai tay bất giác siết chặt vạt áo.
Triều Thiên Hương đứng bên cạnh, tất cả tiểu động tác của Mạnh Y Nhiên, bà đều nhìn ở trong mắt.
Trong lòng bà thở dài, bất đắc dĩ thầm nghĩ: "Tiểu tử kia có gì tốt, ngươi mới gặp hai lần mà đã lo lắng cho hắn như vậy rồi." Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng bà cũng không tiện nói gì.
Mạnh Thục nhìn Trần Phàm, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: "Tiểu tử, ngươi muốn mang cháu gái ta đi, nhưng thực lực của ngươi có đủ để bảo vệ nàng không? Để ta xem thử!"
ẦM!
Cùng với tiếng gầm, Mạnh Thục kích hoạt võ hồn, thân thể ông dần biến đổi—cơ bắp căng phồng, đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Tám đạo hồn hoàn sáng lên rực rỡ từ dưới chân của hắn dâng lên: Vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đen!
"Tiểu tử, xuất chiêu đi!"
Trần Phàm không nói lời thừa, trực tiếp triệu hồi Gậy Như Ý, đồng thời vận dụng Đạp Vân Bộ, thân ảnh hắn chớp động như quỷ mị, biến mất ngay tức khắc!
Vụt!
Mạnh Thục hơi nhướng mày, trong lòng tán thưởng: "Tiểu tử này cũng nhanh đấy."

Ngay sau đó, một đạo công kích giáng xuống.
ẦM!!!
Gậy Như Ý từ trên cao đập xuống!
Mạnh Thục lập tức nghiêng người né tránh, nhưng sóng xung kích từ cú đập khiến mặt đất rạn nứt, đá vụn bắn tung tóe.
"Ừm... lực lượng không tệ, nhưng còn lâu mới đủ!"
Mạnh Thục khẽ quát, hồn hoàn thứ tư sáng lên!
“Phách Xà Bạo Ảnh!”
Tốc độ của Mạnh Thục bỗng nhiên tăng vọt gấp đôi, thân ảnh ông biến mất trong nháy mắt, để lại một đạo tàn ảnh mờ ảo.
Trần Phàm ngay lập tức đề phòng, nhưng—
BỐP!
Một cú đá quét ngang giáng thẳng vào bên sườn phải của hắn!
Vèo!
Ầm!
Thân hình Trần Phàm b·ị đ·ánh bay, lao thẳng vào một thân cây, làm thân cây trực tiếp nứt vỡ ra một đạo khe rãnh.
Mạnh Y Nhiên thấy cảnh này, trái tim đột nhiên khẽ run một cái, hốt hoảng kêu lên: "Trần Phàm!"
Nhưng Trần Phàm vẫn không sao, hắn nhanh chóng đứng dậy, lau v·ết m·áu nơi khóe miệng, ánh mắt vẫn hừng hực chiến ý.
ẦM!
Hắn tăng trọng lượng Gậy Như Ý lên 3000kg, trực tiếp quét ngang!
Mạnh Thục hơi nhíu mày, hai tay chắp lại, hồn hoàn thứ sáu sáng lên!
“Phách Xà Huyết Giáp!”
Một lớp vảy rắn đỏ thẫm bao phủ cơ thể Mạnh Thục, khiến hắn như một chiến thần bất hoại!
KENG!
Gậy Như Ý như thái sơn giáng xuống, nhưng Mạnh Thục vẫn dùng tay không đỡ lấy!
"Hừ, lực lượng không tệ, nhưng vẫn chưa đủ!"
Trần Phàm nhếch miệng cười: "Vậy sao?"
ẦM!
Hắn lập tức tăng trọng lượng lên 5000kg!
"Cái gì?!"
Trọng lượng đột nhiên gia tăng khiến cho Mạnh Thục không kịp phản ứng...
RẮC!
Mặt đất dưới chân Mạnh Thục nứt toác, cơ thể ông bị thụt xuống nửa mét!
"Tiểu tử này... lực lượng mạnh đến mức này sao?!" Trong lòng Mạnh Thục âm thầm kh·iếp sợ với lực lượng của Trần Phàm.

Nhưng Trần Phàm không dừng lại, tiếp tục vung gậy, lúc gần chạm đến thì bật hết hoả lực, trực tiếp lên đến 10.000kg!
ẦM!
Mạnh Thục không kịp tránh né, cả người b·ị đ·ánh bay, lăn lộn vài vòng trên mặt đất!
Ầm ầm ầm!
Cây cối gãy đổ, bụi mù bốc lên mịt mù.
Triều Thiên Hương và Mạnh Y Nhiên đều há hốc mồm kinh ngạc, trông rất là khôi hài.
Mạnh Thục hơi chật vật đứng dậy, phủi đi bụi bặm trên quần áo, ánh mắt hắn nhìn Trần Phàm hoàn toàn khác trước.
"Hảo tiểu tử, ngươi đúng là yêu nghiệt!"
Mạnh Thục không tiếp tục chiến đấu nữa, chỉ cười ha hả nhìn Trần Phàm, ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng: "Được rồi! Nếu cháu gái ta đã muốn đi theo ngươi, ta cũng không cản nữa!"
...
Sau trận chiến, không khí vẫn còn tràn ngập dư âm của cuộc đối đầu vừa rồi.
"Tiểu tử này... Không đơn gian a." Triều Thiên Hương trong lòng thầm nghĩ.
Sau đó bà tiến lên, nhìn Trần Phàm từ trên xuống dưới, rồi hừ nhẹ một tiếng: "Hừ, miễn cưỡng xem như chấp nhận được."
Mạnh Y Nhiên không kìm được mà tiến đến bên Trần Phàm, trong mắt nàng lộ ra vẻ lo lắng: "Ngươi không sao chứ?"
Trần Phàm lắc đầu cười nhạt, bình thản nói: "Ta không sao."
Mạnh Thục nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng than nhẹ: "Cháu gái ta, bị tiểu tử này câu đi mất rồi a..."
Hắn cũng không phải kẻ cố chấp, lại càng không phải không nhận ra ánh mắt khác thường của cháu gái khi nhìn Trần Phàm.
Mặc dù không biết tại sao mới gặp lần đầu mà đã như vậy rồi, cái này... Có lẽ là trong truyền thuyết vừa đấy đã yêu đi!
Mạnh Thục quay sang nhìn Mạnh Y Nhiên, khuôn mặt trở nên từ ái, nhẹ giọng hỏi: "Y Nhiên, ngươi thật sự muốn đi theo hắn?"
Câu hỏi này khiến Mạnh Y Nhiên hơi khựng lại, trong lòng xoắn xuýt...
Dưới ánh mắt chăm chú của ông bà ngoại, nàng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Nàng hơi cúi đầu, hai má dần đỏ ửng, bàn tay siết chặt vạt áo, ngập ngừng một lúc rồi nhẹ giọng đáp: "...Ừm."
Mặc dù chỉ là một tiếng trả lời đơn giản, nhưng nó lại mang theo quyết tâm của nàng.
Mạnh Thục và Triều Thiên Hương liếc nhau, trong mắt họ đều có chút phức tạp.
Dù sao họ đã nuôi nấng nàng từ nhỏ, sao có thể dễ dàng để nàng rời đi? Cũng không phải là vì lo lắng nàng ở bên ngoài, bị người khác khi dễ sao?
Triều Thiên Hương thở dài, đi đến nắm lấy tay Mạnh Y Nhiên, giọng nói có chút bất đắc dĩ nhưng cũng mang theo yêu thương:
"Ngươi đã quyết, bọn ta cũng không cản. Chỉ là sau này, ngươi không được để mình chịu thiệt."
Mạnh Y Nhiên khẽ gật đầu, trong lòng tràn đầy xúc động, nắm lấy tay bà ngoại, khoé mắt hơi đỏ lên.
Mạnh Thục nhìn chăm chú Trần Phàm, ánh mắt sắc bén như dao, trầm giọng nói: "Tiểu tử, Y Nhiên là cháu gái ta, nếu ngươi dám bạc đãi nàng, ta dù có lật cả đại lục này cũng sẽ tìm ngươi tính sổ!"
Trần Phàm mỉm cười, nhẹ vỗ ngực bảo đảm, không chút e ngại mà đáp: "Tiền bối yên tâm, ta sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ uất ức nào."
Nhìn thái độ bình thản đầy tự tin của hắn, Mạnh Thục cũng thở dài một hơi.
"Thôi được rồi, hai người đi đi. Đừng quên, nếu có cơ hội, hãy trở về thăm hai lão già này một chút."
Mạnh Y Nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, nàng nhào đến ôm lấy ông bà ngoại, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: "Y Nhiên sẽ nhớ hai người!"
Triều Thiên Hương nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương, mỉm cười nói: "Đi đi, đừng lãng phí thời gian nữa, cũng không phải không còn gặp lại, ta và lão già sẽ thỉnh thoảng đến thăm ngươi!"
Mạnh Y Nhiên buông tay ra, đôi mắt long lanh, khẽ quay đầu nhìn Trần Phàm, khẽ cắn môi: "Chúng ta đi thôi."
Trần Phàm khẽ gật đầu, nắm lấy tay nàng, kéo nhẹ một cái.
Hai người dứt khoát rời đi, để lại phía sau hai bóng người già nua đang đứng nhìn theo...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.