Chư Thiên: Từ Đấu La Bắt Đầu Cướp Đoạt Chư Thiên Vạn Giới

Chương 39: Bí Mật Của Tiểu Vũ




Chương 39: Bí Mật Của Tiểu Vũ
Sau khi rời khỏi Mạnh Thục và Triều Thiên Hương, Trần Phàm cùng Mạnh Y Nhiên tiếp tục tiến sâu vào rừng.
Di chuyển như không có mục tiêu cụ thể, nhưng trong lòng hắn có một cảm giác mơ hồ—hắn đang tiến đến gần mục tiêu.
Hay đúng hơn là... một người nào đó.
Trong khoảnh khắc khi hắn bước qua một bụi cây rậm rạp—
“Phàm ca ca!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên đầy xúc động.
Trước khi Trần Phàm kịp phản ứng, một thân ảnh mềm mại đã nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn như sợ hắn biến mất.
Người đến chính là Tiểu Vũ.
“Ngươi… ngươi thật sự đuổi theo ta sao?” Giọng nàng có chút run rẩy, trên gương mặt xinh đẹp là sự xúc động xen lẫn vui mừng.
Nàng cứ ngỡ hắn chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng không ngờ hắn lại thật sự dấn thân vào nguy hiểm để tìm nàng.
Trần Phàm khẽ ôm lấy nàng, cảm nhận được nhịp tim đang đập thình thịch của nàng, nhẹ giọng nói:
“Ngươi chạy mất, ta tất nhiên phải tìm.”
Tiểu Vũ nghe vậy thì càng ôm chặt hơn, đôi mắt long lanh hơi ươn ướt.
Nhưng lúc này, một ánh mắt phức tạp đang nhìn hai người ôm nhau.
Mạnh Y Nhiên đứng sang một bên, trong lòng không hiểu có chút chua xót, nhưng cũng không thể phủ nhận, nàng... có chút hâm mộ.
Trần Phàm cũng cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Y Nhiên, hắn khẽ ho nhẹ một tiếng.
Tiểu Vũ giật mình, bấy giờ mới nhớ ra còn có người khác ở đây.
Nàng cảnh giác nhìn Mạnh Y Nhiên, ánh mắt có chút đề phòng, như thể đang nhìn địch nhân...
Mạnh Y Nhiên khẽ nhíu mày, trong lòng có chút buồn cười nhưng không nói gì.
Trần Phàm thấy vậy, hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
May mà Tiểu Vũ cũng không gây hấn, chỉ nhỏ giọng nói với Trần Phàm: “Ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi.”
Trần Phàm tò mò nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc như vậy liền gật đầu.

Mạnh Y Nhiên cũng hiểu ý, nàng không nói gì mà lặng lẽ bước ra xa, để lại không gian riêng cho hai người.
...
Lúc này, Tiểu Vũ bỗng trở nên do dự, đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo, khuôn mặt đầy lo lắng.
Trần Phàm thấy bộ dáng của nàng như vậy, hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Làm sao vậy? Có chuyện gì mà ngươi căng thẳng như thế?”
Tiểu Vũ ngước nhìn hắn, đôi mắt trong veo của nàng có chút bất an và lo lắng.
Nàng hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí rồi chậm rãi nói: “Phàm ca ca… thật ra ta có một chuyện vẫn luôn giấu ngươi.”
“Hả, chuyện gì?”
Mặc dù trong lòng cũng đoán được Tiểu Vũ định nói gì, nhưng mặt ngoài Trần Phàm vẫn là một bộ nghi hoặc.
Tiểu Vũ khẽ gật đầu, hai bàn tay siết chặt hơn.
Nàng không muốn giấu hắn nữa.
Dù sợ hắn sẽ ghét bỏ, dù sợ hắn sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường, nhưng… nàng vẫn muốn nói ra.
“Thật ra ta… ta không phải là con người.”
Nàng cúi thấp đầu, đôi tai thỏ cũng khẽ rủ xuống, giọng nói hơi hơi run rẩy.
“Ta… là hồn thú hóa hình.”
Không khí bỗng trở nên yên tĩnh.
Tiểu Vũ không dám ngẩng đầu lên nhìn Trần Phàm, trái tim nàng như bị treo lơ lửng.
Nàng lo sợ, lo rằng ánh mắt hắn sẽ lộ ra vẻ chán ghét, xa lánh nàng, trong lòng nàng tràn đầy bất an.
Nhưng chờ đợi hồi lâu, nàng vẫn không thấy hắn nói gì.
Nàng khẽ cắn môi, lấy hết dũng khí rồi chậm rãi ngẩng đầu—
Chỉ thấy Trần Phàm đang nhìn nàng với một ánh mắt dịu dàng.
Tiểu Vũ hơi sững sờ.
Không có vẻ kinh ngạc.
Không có vẻ xa lánh.

Không có vẻ chán ghét.
Chỉ có sự ôn nhu và cưng chiều.
“Ngu ngốc.”
Trần Phàm bỗng tiến lên, vươn tay ôm chặt lấy nàng, đưa miệng đến bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Thật ra ta đã biết từ lâu rồi.”
Tiểu Vũ toàn thân run lên, đôi mắt mở lớn đầy kinh hãi.
“Ngươi… ngươi biết?”
“Ừ.”
“Vậy… ngươi phát hiện khi nào?”
Trần Phàm mỉm cười ôn nhu, nói: “Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trong rừng.”
Tiểu Vũ càng thêm ngỡ ngàng: “Làm sao có thể?! Ngươi làm sao biết được?”
Trần Phàm mặt không đỏ, hơi thở không gấp, bịa ra một cách thản nhiên: “Ngẫm lại mà xem, giữa một khu rừng đầy nguy hiểm, đột nhiên xuất hiện một bé gái không cha không mẹ, không hề có chút sợ hãi nào. Một mình sống trong rừng mà vẫn có thể tồn tại tốt, điều này không đáng nghi sao?”
“…”
Tiểu Vũ nghẹn lời.
Bây giờ tỉ mỉ suy nghĩ kỹ lại, thật đúng là rất nhiều chỗ khả nghi.
Nhưng nàng vẫn chưa hết lo lắng, đôi mắt long lanh nhìn Trần Phàm, giọng nói có chút sợ sệt: “Phàm ca ca… ngươi có chán ghét ta không?”
Trần Phàm nhìn dáng vẻ bất an của nàng, hắn cảm giác có chút bất đắc dĩ...
Nhưng hắn đưa tay vuốt ve đầu nàng, giọng nói trầm thấp đầy cưng chiều: “Ngốc, ta sao có thể chán ghét ngươi?”
Tiểu Vũ sững sờ, sau đó đôi mắt đỏ hoe, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Trần Phàm nắm lấy tay Tiểu Vũ, mỉm cười hỏi: "Ngươi còn nhớ chiếc nhẫn tay tặng cho ngươi lúc ở thôn không?"
Tiểu Vũ khẽ gật đầu, tò mò ngẩng đầu lên nhìn Trần Phàm: “Vậy… chiếc nhẫn ngươi tặng ta lúc ở thôn…”
Trần Phàm khẽ cười, đưa tay vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên tay nàng.

“Chiếc nhẫn này có tác dụng che giấu khí tức.”
Tiểu Vũ mở to mắt: “Vậy… ý ngươi là?”
Trần Phàm chậm rãi nói: “Ở học viện Nặc Đinh, đã từng xuất hiện một tên Phong Hào Đấu La. Nếu không có chiếc nhẫn này, rất có thể ngươi đã bị hắn phát hiện rồi.”
Tiểu Vũ mặt mũi tràn đầy sợ hãi, há hốc mồm chấn kinh: “Phong Hào Đấu La?!”
Trần Phàm gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sắc bén: “Không chỉ là Phong Hào Đấu La bình thường. Hắn chính là cha của Đường Tam—Đường Hạo.”
Tiểu Vũ nghe vậy, thân thể hơi run rẩy vì sợ hãi, cũng may có chiếc nhẫn của Phàm ca ca, nếu không... Hậu quả không dám tưởng tượng!
Mặc dù trong lòng có hơi nghi hoặc Trần Phàm lấy đâu ra chiếc nhẫn này, nhưng rất nhanh nàng đã đem nó vứt sau ót.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng tràn đầy cảm động, không kìm được mà chủ động tiến lên— Hôn lên môi Trần Phàm.
Trần Phàm hơi sững sờ, nhưng rất nhanh liền đáp lại.
Nụ hôn kéo dài một lúc lâu, đến khi Tiểu Vũ thở gấp mới ngượng ngùng rời khỏi, khuôn mặt đỏ bừng.
Nàng cúi thấp đầu, gương mặt hơi ửng đỏ, khẽ lẩm bẩm: “Đều tại ngươi… làm ta quá xúc động…”
Trần Phàm cười khẽ, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
Hắn nhìn Tiểu Vũ, bên trong ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Nha đầu ngốc, ta sẽ luôn bảo vệ ngươi.”
Tiểu Vũ nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc chưa từng có.
Nàng biết, dù có chuyện gì xảy ra, nàng cũng sẽ không bao giờ rời xa hắn nữa.
"Được rồi, chúng ta trở về đội ngũ đi, bọn hắn bây giờ chắc chờ chúng ta rất gấp rồi!" Trần Phàm mỉm cười nói.
"Ừm, ân, nghe theo ngươi." Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu.
"Đi thôi Y Nhiên, chúng ta trở về đội ngũ."
...
Sau đó, cả ba người bắt đầu dọc theo đường cũ đi trở về, cũng may Tình Chủng có thể giúp hắn cảm giác được Tử Chủng, từ đó có thể xác định được phương hướng, nếu không hắn cũng không dám đi lung tung như vậy.
Trên đường đi, Tiểu Vũ nhỏ giọng kể ra thân thế của nàng, mặc dù hắn đã biết nhưng vẫn một bộ nghiêm túc lắng nghe.
Mạnh Y Nhiên ở một bên mặc dù rất tò mò bọn hăn đang nói cái gì, nhưng cũng không có hỏi.
"Tại sao nàng lại ở đây?"
Tiểu Vũ cũng thỉnh thoảng nhìn xem Mạnh Y Nhiên, sau đó quay đầu hỏi Trần Phàm.
"Đó là do ta..."
Trần Phàm êm tai kể rõ ngọn nguồn, đơn giản chính là hắn xem trọng nàng thôi, Tiểu Vũ ở một bên nghe xong cũng trợn trắng mắt nhìn hắn, cuối cùng cũng không nói gì, nếu là lúc trước có thể nàng sẽ ghen một phen, nhưng sau khi trải qua chuyện lúc nãy, nàng biết trong lòng của Trần Phàm có một vị trí cho nàng, như vậy là đủ rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.