Chương 43: Dạo phố
Sau khi rời khỏi học viện, Trần Phàm cùng bốn thiếu nữ chậm rãi bước trên con đường phồn hoa của Tác Thác Thành.
Bầu trời dần ngả về chiều, ánh nắng hắt lên những mái ngói cổ kính, nhuộm cả con phố bằng một sắc vàng ấm áp.
Dưới chân, con đường lát đá xanh trải dài, mỗi phiến đá đều nhẵn nhụi, chứng tỏ đây là một khu vực sầm uất.
Hai bên đường, cửa hàng san sát, biển hiệu rực rỡ, tiếng rao hàng vang lên không dứt. Hương thơm của thức ăn bốc lên từ các quầy hàng ven đường, hòa cùng mùi hương nhẹ nhàng của gỗ đàn hương tỏa ra từ các tiệm trang sức, tạo nên một không khí náo nhiệt.
Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh nhanh chóng hòa vào dòng người, hai nàng hết nhìn đông tới nhìn tây. Tiểu Vũ mặt mày hơn hở kéo lấy tay Ninh Vinh Vinh, hào hứng reo lên:
"Vinh Vinh, nhìn kìa! Tiệm bán đồ trang sức, có rất nhiều trâm cài đẹp!"
Ninh Vinh Vinh cũng vui vẻ không kém, mặc dù ở đây độ phồn hoa không bằng Thiên Đấu Thành.
Nhưng bây giờ nàng có bạn, có cả nam nhân nàng yêu thích đi cùng, còn gì vui vẻ hơn.
Nghĩ như vậy, Ninh Vinh Vinh khẽ nhón chân nhìn qua khung cửa kính: "Thật đẹp! Ta muốn mua một cái!"
Bên cạnh, Chu Trúc Thanh gương mặt vẫn lạnh nhạt, đứng khoanh tay, nhưng khóe môi nàng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt nàng cũng thoáng nét hứng thú khi nhìn hai tiểu cô nương nhảy nhót phía trước.
Mạnh Y Nhiên lúc đầu còn hơi e dè, nhưng khi thấy các nàng vui vẻ bàn luận, dần dần cũng bị cuốn vào bầu không khí rộn ràng. Nàng bước chậm lại, đôi mắt khẽ động khi thấy một quầy hàng nhỏ bày bán những miếng ngọc bội tinh xảo.
Trần Phàm đi ở phía sau, thản nhiên nhìn ngắm từng người, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Hắn không vội vàng, cũng chẳng thúc giục, chỉ lặng lẽ bước theo sau.
"Phàm ca ca, chỗ kia có bán kẹo hồ lô!"
Tiểu Vũ hai mắt sáng lên, chạy đến một quầy hàng nhỏ. Trên giá gỗ, từng xiên kẹo hồ lô đỏ rực, phủ một lớp đường bóng loáng, phản chiếu ánh mặt trời.
Tiểu Vũ nhanh nhẹn mua một xâu, vừa cắn một miếng đã nheo mắt cười thích thú: "Ngon quá! Ngọt mà không ngấy!"
Nàng quay sang nhìn Trần Phàm, chìa ra một xiên khác: "Phàm ca ca, ngươi ăn thử không?"
Trần Phàm định lắc đầu, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Tiểu Vũ, lời đến khoé miệng vẫn là nuốt vào, cuối cùng vẫn nhận lấy, cắn thử một miếng.
Vị chua ngọt của táo gai hòa quyện cùng lớp đường giòn tan, để lại dư vị thanh mát trên đầu lưỡi.
"Không tệ lắm." Hắn gật đầu, khóe miệng khẽ cong lên.
Bên cạnh, Ninh Vinh Vinh và Mạnh Y Nhiên cũng mua mỗi người một xiên, còn Chu Trúc Thanh thì chỉ lẳng lặng nhìn, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà nhận lấy khi Tiểu Vũ dúi vào tay nàng.
Cứ như vậy, năm người vừa đi vừa thưởng thức những xiên kẹo ngọt ngào, tiếp tục hòa mình vào không khí nhộn nhịp của Tác Thác Thành.
Trên đường, thỉnh thoảng họ lại dừng lại trước một quầy hàng, có khi là tiệm vải với những tấm lụa mềm mại phất phơ trong gió, có khi là tiệm sách với hương giấy cũ thoang thoảng.
Lúc đi ngang qua một gánh hát rong, Trần Phàm vô thức liếc nhìn. Trên sân khấu gỗ đơn sơ, một cô gái trẻ đang múa kiếm theo nhịp trống, đường kiếm uyển chuyển nhưng không kém phần mạnh mẽ. Đám đông vây quanh vỗ tay không ngớt, có người còn ném tiền thưởng lên sân khấu.
"Thú vị." Hắn khẽ cười, nhưng cũng không dừng lại lâu.
Một lát sau, bầu trời bắt đầu chuyển màu tím sẫm, những chiếc đèn lồng đỏ dần được thắp sáng, ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa khắp con phố. Không khí buổi tối trở nên ấm áp hơn, xen lẫn chút bình yên giữa sự náo nhiệt.
Tiểu Vũ duỗi người một cái, lộ ra đường cong uyển chuyển, lười biếng nói: "Đi dạo lâu như vậy, ta bắt đầu thấy đói rồi!"
Ninh Vinh Vinh cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, ta cũng đói rồi, chúng ta đi ăn thôi!"
Trần Phàm bật cười, khẽ gật đầu: "Được rồi, tìm một tửu lâu dùng bữa trước đã."
Sau một hồi, mọi người tìm được một cái tửu lâu không tệ để nghỉ chân.
Dưới ánh đèn lồng đỏ rực, một tòa tửu lâu ba tầng nổi bật giữa dãy phố tấp nập. Biển hiệu bằng gỗ lim khắc ba chữ "Vọng Nguyệt Lâu" uốn lượn như rồng bay phượng múa, ánh lên sắc vàng dưới ánh nến.
Hương thơm của rượu ủ lâu năm hòa quyện cùng mùi thức ăn béo ngậy tỏa ra từ bên trong, khiến bụng dạ người ta không khỏi réo vang.
Tiểu Vũ hơi hít hít cái mũi, hai mắt sáng lên: "Chính là chỗ này! Thơm quá đi mất!"
Ninh Vinh Vinh gật đầu đồng tình: "Nhìn thôi cũng biết là quán ăn cao cấp rồi, nhất định phải thử xem sao!"
Không ai phản đối, cả nhóm bước vào trong.
...
Vừa bước vào, không khí náo nhiệt lập tức ập tới. Tầng một của tửu lâu rộng rãi, bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn, khách nhân ra vào tấp nập.
Những nữ tử hầu bàn mặc y phục lụa mỏng, mái tóc búi cao, khéo léo bưng từng bình rượu, đĩa thức ăn đến cho khách.
Ở góc xa, một nhóm nhạc công đang gảy đàn tỳ bà, tiếng nhạc du dương hòa cùng giọng hát mềm mại của một nữ ca sĩ, tạo nên bầu không khí vừa náo nhiệt, vừa tao nhã.
Một tên tiểu nhị nhanh nhẹn chạy đến, gương mặt niềm nở: "Chư vị khách quan, không biết muốn dùng bữa ở tầng một hay đặt phòng vip trên tầng hai?"
Chu Trúc Thanh nhìn hắn một chút, lạnh nhạt nói: "Phòng riêng."
Tiểu nhị lập tức dẫn cả nhóm lên tầng hai, vào một gian phòng yên tĩnh. Bên trong, ánh đèn ấm áp chiếu lên bộ bàn ghế gỗ lim bóng loáng, cửa sổ mở ra hướng về phía con phố lung linh ánh đèn.
Sau khi yên vị, Trần Phàm đẩy thực đơn ra giữa bàn: "Muốn ăn gì thì gọi đi."
Tiểu Vũ nhanh chóng chộp lấy thực đơn, đôi mắt lấp lánh khi nhìn thấy hàng loạt món ngon: "Ta muốn thịt hầm, cá kho tộ, bánh bao nhân thịt, canh xương hầm đậu xanh, à đúng rồi, thêm một con vịt quay!"
Ninh Vinh Vinh hơi nhướng mày, trêu ghẹo nói: "Ngươi là thỏ, không phải nên ăn rau sao?"
Tiểu Vũ bĩu môi: "Ngươi quản ta chắc!"
Chu Trúc Thanh cũng bắt đầu lật xem thực đơn, bình thản nói: "Thêm một bình rượu Mai Hoa, một phần lẩu chua ngọt."
Mạnh Y Nhiên hơi chần chừ, nhưng rồi cũng lên tiếng: "Ta muốn thử đậu hũ ma bà."
Trần Phàm gật đầu, gọi thêm vài món khác rồi đưa thực đơn lại cho tiểu nhị. Người kia nhanh nhẹn ghi chép, sau đó lui xuống chuẩn bị.
...
Chẳng mấy chốc, đồ ăn được bưng lên. Hương thơm nóng hổi bốc lên nghi ngút, sắc màu rực rỡ của các món ăn khiến ai nấy đều nuốt nước bọt.
Tiểu Vũ không kịp chờ đợi, nhanh chóng gắp một miếng vịt quay, há mồm cắn một miếng, hai mắt sáng rực: "Ngon quá!"
Ninh Vinh Vinh cũng nếm thử, khẽ gật đầu:
"Da giòn, thịt mềm, thấm đẫm gia vị, không hổ danh là tửu lâu cao cấp."
Mạnh Y Nhiên nhẹ nhàng cầm đũa, thưởng thức món đậu hũ ma bà cay nồng, hương vị tê cay kích thích đầu lưỡi khiến nàng khẽ run lên.
Chu Trúc Thanh rót một chén rượu Mai Hoa, nhấp một ngụm, ánh mắt có chút tán thưởng: "Rượu này không tệ."
Trần Phàm chỉ bình thản quan sát, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho các nàng.
Không khí bàn ăn trở nên náo nhiệt. Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh đùa giỡn nhau, Mạnh Y Nhiên cười nhẹ nhàng, còn Chu Trúc Thanh thỉnh thoảng cũng nói vài câu nhận xét về món ăn.
Cả nhóm vừa ăn vừa trò chuyện, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi thư thái giữa chốn đô thành xa hoa.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng lững lờ trôi, soi bóng xuống những con phố rực rỡ ánh đèn.
Một bữa tối bình yên mà đầy dư vị.