Chương 42: Đi Tác Thác Thành
Trần Phàm sau khi rời khỏi nóc ký túc xá, liền trở về phòng của mình, bầu trời đêm vẫn tĩnh lặng, không khí se lạnh làm hắn cảm thấy thoải mái.
Nằm xuống giường, hắn lẳng lặng hồi tưởng về những gì đã xảy ra với Chu Trúc Thanh.
Nàng… chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn!
Nghĩ đến nụ hôn bất ngờ kia, khóe môi Trần Phàm khẽ nhếch lên.
Không ngờ băng sương nữ thần cũng sẽ có lúc động tâm a~
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng dịu nhẹ len qua khung cửa sổ, chiếu vào trong phòng, bên ngoài, tiếng chim hót líu lo, không khí trong lành sau một cơn gió nhẹ đêm qua.
Trần Phàm từ từ mở mắt, cảm nhận được hơi ấm của ánh mặt trời rọi vào người.
Hắn vươn vai một cái, cảm giác cơ thể tràn đầy sinh lực, bước xuống giường, hắn lấy nước rửa mặt, sau đó đi đánh răng.
Cảm giác sảng khoái làm tinh thần hắn càng thêm tỉnh táo, xong xuôi, Trần Phàm bước ra khỏi ký túc xá, hướng về phía khu vực nữ sinh, vừa đi vừa khẽ hát.
Hắn định rủ Ninh Vinh Vinh, Tiểu Vũ và Mạnh Y Nhiên cùng đi ăn sáng,
"Cũng không biết các nàng dậy chưa." Trần Phàm trong lòng thầm nghĩ.
Vừa đi đến nơi, hắn đã thấy Ninh Vinh Vinh và Tiểu Vũ đang đứng trò chuyện với Mạnh Y Nhiên trước cửa ký túc xá.
Khi nhìn thấy hắn đi đến, Ninh Vinh Vinh liền nở một nụ cười ngọt ngào.
“Phàm ca ca, ngươi đến đúng lúc lắm, chúng ta cũng đang định đi ăn sáng đây!”
"Vậy chúng ta cùng đi!"
Trần Phàm mỉm cười gật đầu.
Nhìn thấy bên cạnh Mạnh Y Nhiên, hắn thấy nàng dáng dấp vẫn còn có chút câu nệ, có vẻ như nàng vẫn chưa quen ở đây.
“Hôm qua ngươi ngủ ngon chứ?” Hắn mỉm cười hỏi.
"Ừm~ "
Mạnh Y Nhiên hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu.
Tiểu Vũ nhí nhảnh khoác lấy tay của Ninh Vinh Vinh, cười hì hì nói.
“Đi thôi, ta đói bụng lắm rồi!”
Trần Phàm nhìn quanh một lượt, đột nhiên nhớ đến Chu Trúc Thanh, liền hỏi:
“Trúc Thanh đâu?”
Ninh Vinh Vinh bất đắc dĩ nhún nhún vai:
“Nàng đi ăn trước rồi.”
Trần Phàm nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia suy nghĩ, có vẻ như nàng vẫn giữ thói quen một mình.
Sau đó cả bốn người cùng nhau tiến về phía nhà ăn của học viện, vừa đi vừa trò chuyện thật vui.
Nhà ăn của Sử Lai Khắc học viện không quá lớn, nhưng rất sạch sẽ và gọn gàng.
Khi cả bốn người bước vào, liền nhìn thấy Chu Trúc Thanh đang ngồi một mình ở một góc bàn gần cửa sổ, lẳng lặng dùng bữa.
Trần Phàm, đi thẳng đến chỗ của nàng, mỉm cười hỏi.
“Chúng ta ngồi chung được chứ?”
Chu Trúc Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hơi trốn tránh, nhớ tới tối hôm qua nàng như thế chủ động, khuôn mặt không tự chủ được nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng.
Nhìn xem bộ dáng của Chu Trúc Thanh, Tiểu Vũ ánh mắt lấp loé, nhìn Trần Phàm trong lòng như có điều suy nghĩ, nhưng chợt nàng khẽ lắc đầu, thầm nhủ: "mặc kệ hắn có bao nhiêu nữ nhân, chỉ cần trong lòng hắn có ta liền được, không cần suy nghĩ nhiều làm gì..."
Thế là cả đám cùng nhau ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa.
Lúc đầu, Mạnh Y Nhiên còn có chút câu nệ, không nói gì nhiều.
Nhưng Ninh Vinh Vinh và Tiểu Vũ rất nhiệt tình trò chuyện với nàng, dần dần khiến nàng bớt ngại ngùng hơn, cũng bắt đầu trò chuyện sôi nổi hơn với mọi người, mặc dù nàng lớn tuổi hơn Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh, nhưng nàng cũng không có bộ dáng ta là Đại tỷ.
Thậm chí, Chu Trúc Thanh cũng thi thoảng tham gia vào câu chuyện, bầu không khí dần trở nên thoải mái hơn.
Trần Phàm ngồi một bên quan sát, khóe môi khẽ cong, nhìn khung cảnh ấm áp này, hắn quyết tâm phải cố gắng trở nên mạnh hơn, để vảo vệ những gì mình đang có.
Mạnh Y Nhiên cũng trò chuyện sôi nổi, có vẻ như nàng đã bắt đầu hòa nhập hơn với mọi người rồi.
Một bên khác, vài nam sinh cũng có mặt trong nhà ăn.
Mã Hồng Tuấn nhìn thấy Trần Phàm được ăn sáng cùng toàn mỹ nữ, không khỏi hâm mộ lẫn ghen tị, hận bản thân không thể thay vào đó.
Áo Tư Tạp thì nhìn Ninh Vinh Vinh, ánh mắt có chút phức tạp.
Hắn đã từng ôm ảo tưởng với nàng, nhưng bây giờ… xem ra khoảng cách giữa hắn và nàng ngày càng xa.
Còn Đường Tam, từ khi bước vào nhà ăn, hắn đã nhìn thấy Tiểu Vũ và Trần Phàm thân thiết nói cười.
Ánh mắt hắn dần trầm xuống.
Trong lòng, một cảm giác khó chịu dâng lên.
Tại sao Tiểu Vũ lại thân thiết với hắn như vậy?
"Chắc chắn hắn đã tẩy não Tiểu Vũ, không đuợc ta phải mạnh hơn, để đánh bại hắn cứu Tiểu Vũ ra khỏi ma trảo của hắn!"
Đường Tam liên tục tự an ủi bản thân.
Còn Đái Mộc Bạch, hắn nhìn thấy Chu Trúc Thanh và Trần Phàm ngồi cạnh nhau, vẻ mặt hắn lập tức âm trầm, trong lòng nghiến răng nghiến lợi "Tên khốn kh·iếp đó thế mà dám ngồi cạnh vị hôn thê của ta!"
Nắm tay hắn siết chặt, nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng ra, vì hắn biết, mình không có khả năng chiến thắng Trần Phàm đi lên bất quá là chịu đánh thôi...
Sau khi ăn sáng xong, cả đám bắt đầu tập hợp lại ở sân huấn luyện.
Một lúc sau, Phất Lan Đức mới chậm rãi xuất hiện.
Hắn nhìn lướt qua mọi người, sau đó nhàn nhạt nói: “Do hôm qua các ngươi vừa trở về từ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cho nên ta quyết định cho các ngươi nghỉ ngơi hai ngày.”
Mọi người nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Vô Cực đã báo lại mọi chuyện xảy ra, bao gồm cả việc Mạnh Y Nhiên đột nhiên gia nhập.
Lúc này, Phất Lan Đức liếc nhìn nàng, gật đầu nói: “Hoan nghênh ngươi gia nhập Sử Lai Khắc học viện.”
Mạnh Y Nhiên chắp tay, cung kính đáp: “Cảm ơn viện trưởng.”
Phất Lan Đức cười nhạt, sau đó phất phất tay, lười biếng tiêu sái xoay người rời đi.
“Được rồi, giải tán đi.”
Ngay sau đó mọi người lập tức tản ra, Mã Hồng Tuấn nở nụ cười bỉ ổi chạy theo Đái Mộc Bạch, có vẻ như hai đồng chí này định đi "Cho chim ăn" nữa rồi.
Ninh Vinh Vinh, Tiểu Vũ cùng Chu Trúc Thanh khuôn mặt khinh bỉ nhìn hai bọn hắn, Mạnh Y Nhiên đứng ở một bên, gương mặt tràn đầy nghi hoặc.
Sau đó Ninh Vinh Vinh, Tiểu Vũ và Mạnh Y Nhiên tụ lại một góc, líu ra líu ríu thì thầm bàn bạc.
Một lúc sau, Tiểu Vũ chạy đến bên cạnh Trần Phàm, ôm lấy cánh tay của hắn vung lên, cười híp mắt: “Phàm ca ca, chúng ta quyết định rồi, hai ngày này sẽ vào thành chơi! Ngươi có muốn đi cùng không?”
Trần Phàm ôn nhu vuốt ve đầu của nàng mỉm cười, gật đầu: “Được thôi.”
Chu Trúc Thanh đứng một bên, dường như không có ý định đi, trong lòng nàng thầm nghĩ "Ta muốn đi huấn luyện, ta muốn mạnh lên!"
Nhưng lúc này, Trần Phàm tiến đến bên cạnh nàng, mỉm cười nói:
“Trúc Thanh, ngươi cũng đi chứ?”
Chu Trúc Thanh hơi do dự, nàng còn định đi vào rừng huấn luyện, nhưng thấy mấy nữ khác đều đi, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cái ý nghĩ: "Nếu mình không đi, Trần Phàm sẽ ở riêng cùng ba nữ nhân khác." Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng ngay sau đó, Ninh Vinh Vinh và Tiểu Vũ cũng nhao nhao tiến lên, một người ôm lấy một cánh tay của nàng, cười nói.
“Đi cùng nhau đi Trúc Thanh, đông người mới vui ~ "
"Đúng rồi đó đi cùng đi... "
Mạnh Y Nhiên cũng thuyết phục nàng, dịu dàng nói: “Đi cùng nhau đi.”
Chu Trúc Thanh nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ gật gật đầu: “Được rồi, ta đi.”
Ninh Vinh Vinh lập tức nhẩy cẩng lên hoan hô: “Tốt quá! Vậy chiều nay chúng ta xuất phát!”