Chư Thiên: Từ Đấu La Bắt Đầu Cướp Đoạt Chư Thiên Vạn Giới

Chương 46: Ngọc Tiểu Cương lại xuất hiện




Chương 46: Ngọc Tiểu Cương lại xuất hiện
Sau khi rời khỏi khách sạn, cả nhóm tìm một quán ăn nổi tiếng trong thành. Món ăn ở đây quả nhiên không tệ, mùi vị tinh tế, hương thơm lan tỏa khiến ai nấy đều ăn rất ngon miệng.
Dùng bữa xong, cả nhóm lại tiếp tục dạo chơi khắp nơi trong thành.
Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh là hào hứng kéo tay nhau chạy từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, hết thử trang sức lại đến chọn quà lưu niệm.
Chu Trúc Thanh mặc dù khôn có hứng thú lắm, nhưng vẫn thỉnh thoảng chọn một vài món.
Trần Phàm thì vẫn đóng vai người trả tiền cùng xách hành lý như thường lệ. Nhưng nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên gương mặt của các nàng, Trần Phàm cũng cảm thấy đáng giá.
Buổi chiều, cả nhóm đến một trà lâu thanh tĩnh để nghỉ ngơi, ngắm nhìn dòng người tấp nập bên dưới.
Tiểu Vũ vừa ăn bánh ngọt, hai chân lắc lư đầy thích thú, Ninh Vinh Vinh thì dựa vào ghế, nhàn nhã nhấp một ngụm trà.
Chu Trúc Thanh thất thần nhìn xuống dòng người bên dưới, thầm nhủ: "Bao lâu rồi... Ta mới cảm nhận được sự ấm áp này..."
So sánh với những ngày hốt hoảng chạy trốn, sinh tồn ở bên ngoài hoang dã, cuộc sống hiện tại tốt hơn rất nhiều, tốt đến mức nàng có chút sợ hãi, sợ hãi nó sẽ biến mất.
Chu Trúc Thanh âm thầm quyết tâm, phải cố gắng trở nên mạnh hơn, để bảo vệ sự yên bình này.
Mạnh Y Nhiên thì có chút trầm lặng, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lại sáng lên khi nhìn các nàng trò chuyện vui vẻ.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn trong thành sáng rực, tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp khác hẳn ban ngày.
Cả nhóm tìm đến một tửu lâu cao cấp để thưởng thức bữa tối. Rượu ngon, món ăn tinh tế, bầu không khí nhộn nhịp nhưng không ồn ào quá mức, rất thích hợp để tận hưởng buổi tối cuối cùng ở đây.

Sau khi dùng bữa, cả nhóm không về khách sạn ngay mà tiếp tục dạo phố, ngắm nhìn vẻ đẹp về đêm của Tác Thác Thành. Đèn lồng treo dọc các con phố, phản chiếu xuống dòng sông nhỏ, tạo nên một khung cảnh huyền ảo.
Đến khi trời đã khuya, mọi người mới quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Trời vừa sáng, Trần Phàm đã thức dậy, hít sâu một hơi, cảm nhận không khí trong lành vào buổi sáng. Hôm nay là ngày cả nhóm rời khỏi Tác Thác Thành để trở về học viện.
Sau khi vệ sinh cá nhân và thu dọn hành lý, hắn cùng Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh xuống lầu trước.
Lúc vừa bước ra khỏi phòng, hắn lại tình cờ bắt gặp Mạnh Y Nhiên và Chu Trúc Thanh. Cảnh tượng này giống như sáng hôm qua, chỉ khác là lần này cả hai đã bình tĩnh hơn nhiều.
Mạnh Y Nhiên vẫn có chút xấu hổ, nhưng lần này nàng cũng không nói gì.
Chu Trúc Thanh thì liếc Trần Phàm một cái, lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
Trần Phàm lần này không có lúng túng, dù sao b·ị b·ắt gặp một lần, đến lần hai thì quen thuộc a.
Sau đó cùng cả nhóm xuống dưới lầu.
Tại sảnh khách sạn, mọi người tập hợp đầy đủ, tiến hành trả phòng, sau đó kiểm tra lại hành lý một lần cuối cùng.
Tiểu Vũ còn có chút lưu luyến, nhìn về phía Trần Phàm: "Phàm ca ca, lần sau chúng ta lại đi chơi có được không?"
Trần Phàm mỉm cười gật đầu, đưa tay xoa đầu của nàng: "Đương nhiên là được rồi, chỉ cần các ngươi muốn, lúc nào chúng ta đi cũng được!"
Chu Trúc Thanh cùng Mạnh Y Nhiên mặc dù không nói gì, nhưng rõ ràng còn có chút chờ mong.
Trần Phàm thấy thế phất tay: "Được rồi, lên đường thôi."

Cả nhóm bắt đầu rời khỏi khách sạn, tiến về phía cổng thành, chính thức khởi hành trở về học viện.
Sau khi rời khỏi Tác Thác Thành, cả nhóm men theo con đường trở về học viện. Dọc đường đi, ai nấy đều thoải mái ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.
Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng dịu nhẹ trải dài trên những cánh đồng cỏ xanh mướt. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm nhè nhẹ của hoa dại ven đường.
Sau một khoảng thời gian không quá dài, bóng dáng của Sử Lai Khắc học viện dần hiện ra trong tầm mắt.
Vừa bước vào cổng, cả nhóm liền bắt gặp Đái Mộc Bạch đang đứng trước cổng học viện.
Hắn khoanh tay, sắc mặt nghiêm túc, nhìn thấy mọi người trở về liền lên tiếng: "Cuối cùng cũng về rồi, mau đi cất đồ, lát nữa tập hợp ở sân huấn luyện, viện trưởng có chuyện quan trọng muốn thông báo."
Mọi người nhìn nhau một chút rồi cũng nhanh chóng trở về ký túc xá.
Trần Phàm trở về phòng đem đồ vật cất xong, lập tức ra cửa. Tiểu Vũ, Ninh Vinh Vinh, Mạnh Y Nhiên cùng Chu Trúc Thanh cũng nhanh chóng trở về phòng mình, thay y phục gọn gàng.
Sau khi ổn định xong, mọi người liền cùng nhau chạy nhanh ra sân huấn luyện.
Khi Trần Phàm cùng tứ nữ đến nơi, những người khác cũng đã có mặt đầy đủ. Đái Mộc Bạch, Đường Tam, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn đều đứng sẵn, chờ đợi.
Sau khi tất cả đã tập hợp đông đủ, từ xa, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi bước đến.
Phất Lan Đức vẫn là như vậy khoan thai đi tới, vẻ mặt vẫn lộ rõ nét lười biếng như thường lệ.

Nhưng lần này, đi bên cạnh hắn có thêm một tên nam tử trung niên, dáng người gầy gò, mặc một bộ trường bào màu xanh đậm, mái tóc húi cua.
Đôi mắt hắn sâu thẳm nhưng mang theo nét nghiêm nghị, dáng vẻ như một học giả tri thức.
Phất Lan Đức ánh mắt đảo quanh, đứng trước đám học viên, ho nhẹ một tiếng rồi lên tiếng: "Khụ... Hôm nay ta có một chuyện quan trọng muốn thông báo. Vị này là Ngọc Tiểu Cương, một người bạn lâu năm của ta..."
Phất Lan Đức dừng lại một chút, sau đó nghiêm túc nói tiếp: "Kể từ hôm nay, Ngọc Tiểu Cương sẽ chính thức gia nhập Sử Lai Khắc học viện, đảm nhiệm vai trò lão sư, phụ trách giảng dạy và hướng dẫn các ngươi."
Bên dưới, Mã Hồng Tuấn và Áo Tư Tạp trao đổi ánh mắt với nhau, cảm thấy hơi tò mò về vị lão sư mới này.
Lúc này, một giọng nói đầy kinh hỉ vang lên:
"Sư phụ!"
Đường Tam nhìn thấy người đến là sư phụ của mình thì cực kỳ vui mừng, khuôn mặt hắn tươi cười rạng rỡ, không kìm được mà cất tiếng gọi.
Ngọc Tiểu Cương nhìn thấy Đường Tam, trên khuôn mặt nghiêm túc thoáng hiện lên nụ cười, khẽ gật đầu đáp lại: "Tiểu Tam, đã lâu không gặp."
Đường Tam lập tức chạy lên trước vài bước, biểu hiện kích động, nhưng vẫn cố gắng giữ lễ nghi, cung kính chắp tay hành lễ với Ngọc Tiểu Cương.
Sau khi Phất Lan Đức giới thiệu xong, Ngọc Tiểu Cương bước lên phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực đầy tự tin, ánh mắt sắc bén quét qua tất cả học viên. Hắn chắp hai tay sau lưng, giọng nói tràn đầy kiêu ngạo:
"Có lẽ các ngươi chưa từng nghe danh ta, nhưng trong giới hồn sư, ta có một danh hiệu—Đại Sư."
Nghe vậy, mọi người cảm thấy hơi xôn xao. Áo Tư Tạp hơi giật mình, bắt đầu lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, hắn cảm thấy danh xưng này nghe rất uy phong.
Ngọc Tiểu Cương rất hài lòng với phản ứng của mọi người, đưa tay vuốt cằm, sau đó tiếp tục nói:
"Ta có thể không mạnh, nhưng về lý luận hồn sư, ta dám nói không ai có thể vượt qua ta! Trong suốt cuộc đời nghiên cứu, ta đã đưa ra Mười đại hồn sư luận, xác lập nền tảng lý thuyết vững chắc cho giới hồn sư!"
Trần Phàm nghe tới đây trong lòng tràn đầy khinh bỉ: "Ai không biết thập đại hồn sư lý luận là chính ngươi từ trong Võ Hồn Điện sao chép mà ra, ngươi kiêu ngạo cái rắm!"
Ngọc Tiểu Cương ánh mắt hắn lướt qua từng học viên, khóe miệng nhếch lên, đầy tự tin: "Nếu các ngươi muốn trở thành cường giả, ta có thể giúp các ngươi đạt được điều đó!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.