Chương 47: Ngọc Tiểu Cương bị trào phúng
Dưới đài, Mã Hồng Tuấn, Áo Tư Tạp cùng Đái Mộc Bạch bắt đầu tỏ ra kính nể. Dù gì đi nữa, người dám tự xưng là Đại Sư và có thể đứng cạnh viện trưởng Phất Lan Đức chắc chắn sẽ không đơn giản.
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói lười biếng xen lẫn trào phúng chợt vang lên.
"Tự xưng là Đại Sư? Ồ, vậy ngài đây rốt cuộc đạt tới cấp bậc hồn lực nào rồi?"
Tất cả ánh mắt lập tức dồn về phía người vừa lên tiếng.
Người nói không ai khác chính là Trần Phàm.
Hắn khoanh tay trước ngực, vẻ mặt mang theo vài phần hứng thú. Không giống những người khác tỏ ra thán phục, ánh mắt hắn bình tĩnh đến lạnh nhạt, thậm chí còn lộ ra chút khinh miệt.
Không khí có chút ngưng trệ.
Ngọc Tiểu Cương nghe thấy có người trào phúng hắn thì cực kỳ khó chịu, ánh mắt tập trung vào nơi phát ra thanh âm, chợt phát hiện người đó là Trần Phàm, trong lòng hắn dâng lên một cỗ dự cảm xấu, hắn nhớ tới mấy năm trước, thiếu niên này cũng hỏi hắn như vậy.
Hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh mặt ngoài hắn vẫn là một bộ trầm ổn, nhưng trong lòng thì hơi hoảng hốt, khoé miệng của hắn hơi co lại, có chút không được tự nhiên nói:
"Cấp 29."
Một con số vang lên, khiến bầu không khí chợt có chút vi diệu.
Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp cùng Mã Hồng Tuấn lập tức giật mình, thậm chí có chút nghi ngờ bản thân có nghe lầm hay không.
Cấp 29?
Không phải ít nhất cũng phải là Hồn Đế hay Hồn Thánh sao?
Trần Phàm hơi nhướng mày, giả vờ kinh ngạc nói: "Ồ? Chỉ mới cấp 29 thôi sao? Ta còn tưởng ít nhất cũng phải là Hồn Đế hay Hồn Thánh gì đó chứ. Vậy mà cũng dám tự xưng là Đại Sư à?"
Câu nói này vừa thốt ra, không khí lại lần nữa trầm xuống.
Mã Hồng Tuấn lại cảm thấy có chút đạo lý, ngươi mới cấp 29? Ngươi dám xưng đại sư? Ai cho ngươi gan chó?
Áo Tư Tạp cùng Đái Mộc Bạch cũng bắt đầu dao động. Quả thực, một hồn sư chỉ có cấp 29 mà dám tự nhận là "Đại Sư" và đứng ra dạy bảo người khác, điều này có vẻ hơi kỳ quặc.
Đó giờ chỉ có người cấp cao dạy người cấp thấp, từ lúc nào người cấp thấp có thể dạy người cấp cao hơn? Quả thật là đảo ngược thiên cương!
Ngọc Tiểu Cương cố ra vẻ trấn định, nhìn Trần Phàm, giọng nói hơi trầm xuống:
"Trần Phàm, ngươi đang nghi ngờ thực lực của ta?"
Trần Phàm khoé miệng khẽ nhếch, giả vờ bất đắc dĩ, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy trào phúng:
"Ta không nghi ngờ thực lực của ngài, bởi vì ngài căn bản là không có thực lực để ta nghi ngờ a ~ "
Lời này như một cái tát thẳng vào mặt Ngọc Tiểu Cương.
Mã Hồng Tuấn hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy Trần Phàm quá độc ác, mắng người không vạch khuyết điểm a.
Đại Sư có thể rất giỏi về lý luận, nhưng hắn thực sự chỉ có cấp 29. Trong khi đó, học viên ở đây hầu hết đều là thiên tài, trong tương lai chắc chắn sẽ vượt qua cấp độ này, nếu không có thực lực tương ứng để kiểm tra lý luận của bản thân có thực sự hữu dụng không, thì lý luận cũng chỉ là nói nhảm, lý luận phải đi cùng với thực tiễn.
Lý luận của ngươi liệu có được chứng thực chưa? Ngươi định lấy mọi người làm chuột bạch cho ngươi hay gì?
Đường Tam nghe vậy, khó chịu nhíu mày, ánh mắt như muốn g·iết người nhìn về phía Trần Phàm, giọng nói tràn đầy phẫn nộ:
"Trần Phàm, sư phụ ta có thể không mạnh, nhưng học thức của hắn không ai có thể sánh bằng. Nếu ngươi chưa từng tiếp xúc với lý luận của hắn, thì đừng có nói linh tinh."
Trần Phàm khinh bỉ liếc hắn một cái, cười khẩy: "Lý luận? Vậy ta có thể hỏi một câu không?"
Ngọc Tiểu Cương hơi nhướng mày, trầm giọng nói: "Cứ hỏi."
Trần Phàm giơ một ngón tay, chậm rãi nói:
"Nếu ngươi nghiên cứu lý luận về cường giả, vậy tại sao chính ngươi không thể trở thành cường giả?"
Một câu nói này trực tiếp khiến Ngọc Tiểu Cương á khẩu không trả lời được.
Những học viên khác trong lòng cũng bắt đầu xuất hiện nghi vấn tương tự.
Ngọc Tiểu Cương mở miệng muốn phản bác, nhưng lại phát hiện bản thân không thể nói gì được.
Ngọc Tiểu Cương sắc mặt có chút khó coi. Hắn hắng giọng, ánh mắt có chút miên man bất định, nhưng vẫn cố ra vẻ trấn định:
"Bản thân ta có võ hồn đặc thù, bị giới hạn từ lúc sinh ra nên mới không thể tăng cấp hồn lực. Nhưng lý luận của ta đã được chứng minh, dù không có hồn lực mạnh mẽ, ta vẫn có thể đào tạo nên thiên tài!"
Hắn cố tình nhấn mạnh, ánh mắt lướt qua Đường Tam.
Trần Phàm nhướng mày, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc:
"Ồ? Ý ngươi là vì võ hồn của mình yếu nên không thể tu luyện? Nhưng ta nhớ có người từng nói một câu rất nổi tiếng…"
Hắn cố ý dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Ngọc Tiểu Cương, chậm rãi nói từng chữ:
"Trên đời không có phế vật võ hồn, chỉ có phế vật hồn sư."
Không khí xung quanh như chững lại trong giây lát.
Câu nói này chẳng khác nào dùng chính lời của Ngọc Tiểu Cương để đánh vào mặt hắn!
Ngọc Tiểu Cương siết chặt nắm tay, sắc mặt hắn khó coi, như thể vừa ăn phải con ruồi.
"Ngươi!"
Hắn mở miệng định nói gì đó nhưng lại nghẹn lời. Hắn dám phủ nhận câu nói này sao? Nếu phủ nhận, vậy chẳng phải hắn đã tự vả mặt mình?
Những học viên xung quanh lập tức xì xào, trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc:
"Nếu Ngọc Tiểu Cương luôn khẳng định rằng không có phế vật võ hồn, thì tại sao chính hắn lại đổ lỗi cho võ hồn của mình?"
Tiểu Vũ thấy Trần Phàm triển khai miệng pháo, nàng che miệng cười khẽ, ánh mắt sáng rực nhìn Trần Phàm.
Nàng vốn đã không ưa Ngọc Tiểu Cương, bây giờ thấy hắn bị Trần Phàm làm câm nín, nàng cảm thấy toàn thân thư sướng.
Ninh Vinh Vinh ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm tràn đầy ý cười, khóe môi cong lên. Nàng tính cách vốn dĩ kiêu ngạo và tinh nghịch, không chê chuyện lớn, chẳng qua là ở cùng với Trần Phàm nên mới có vẻ như dịu dàng ngoan ngoãn thôi.
Bây giờ nhìn thấy hắn trào phúng người khác như vậy, nàng ngược lại cảm thấy rất hứng thú.
Mạnh Y Nhiên có chút giật mình, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp.
Trước đây nàng từng nghe qua danh tiếng của Ngọc Tiểu Cương, còn có chút ngưỡng mộ hắn. Nhưng hôm nay, nghe Trần Phàm vạch trần, khiến nàng không khỏi có chút thất vọng.
Chu Trúc Thanh ánh mắt lấp lánh. Trong lòng thầm nghĩ: "Một nam nhân chân chính phải như vậy! Không chỉ dùng nắm đấm, nhưng vẫn có thể khiến đối phương không thể phản bác."
Đây chính là sức mạnh thực sự!
...
Nhìn thấy bầu không khí dần dần trở nên căng thẳng, Phất Lan Đức ho nhẹ, bước lên phía trước, xua tay cười ha ha, muốn giải vây cho Ngọc Tiểu Cương:
"Ha ha, được rồi, được rồi! Không cần tranh cãi nữa!"
Hắn nhìn Trần Phàm rồi lại liếc Ngọc Tiểu Cương, trong lòng thầm thở dài.
Một bên là huynh đệ lâu năm của hắn, một bên là thiên tài hắn không thể đắc tội. Nếu cứ để tiếp tục, e rằng thể diện của Ngọc Tiểu Cương sẽ bị Trần Phàm chà đạp không còn gì.
"Ngọc Tiểu Cương có lý luận độc nhất vô nhị, Trần Phàm có thiên phú mạnh mẽ. Mỗi người một con đường, không cần phải so đo làm gì."
Trần Phàm nhún nhún vai, lười tranh luận thêm. Ngọc Tiểu Cương sắc mặt âm trầm đáng sợ, nhưng cũng không nói thêm lời nào, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Thấy mọi chuyện đã dịu xuống, Phất Lan Đức lập tức đổi sang chủ đề chính:
"Lần này ta tập hợp mọi người lại là để thông báo về một đợt huấn luyện đặc biệt!"
Đám người học viên lập tức tập trung sự chú ý. Ngay cả Trần Phàm cũng hơi nhướng mày.
Huấn luyện đặc biệt? Không biết có gì thú vị đây?