Chư Thiên: Từ Đấu La Bắt Đầu Cướp Đoạt Chư Thiên Vạn Giới

Chương 81: Cuộc sống ở học viện




Chương 81: Cuộc sống ở học viện
Ánh sáng buổi sớm nhẹ nhàng xuyên qua từng khe lá, rọi xuống căn nhà trên cây, phủ lên mặt sàn những vệt sáng. Gió sớm mang theo không khí trong lành của rừng xanh, kèm theo tiếng chim hót, cùng với thanh âm của lá cây khẽ xào xạc.
Bên trong căn phòng, ánh nến từ đêm qua đã cháy tàn.
Trên chiếc ghế dài, một cặp nam nữ vẫn còn ôm nhau say ngủ.
Trần Phàm tựa lưng vào ghế, hơi thở đều đặn, cánh tay vững chãi ôm lấy thân hình mềm mại trong ngực. Còn Liễu Nhị Long, nàng hơi co người, tựa đầu lên vai hắn, từng sợi tóc dài buông xuống, che đi nửa khuôn mặt thanh tú.
Bất chợt, đôi mắt nàng khẽ động, hàng mi dài run lên, rồi chậm rãi mở ra. Ánh sáng buổi sáng có chút chói mắt, khiến nàng phải đưa tay lên xoa nhẹ khóe mắt. Trong phút chốc, nàng cảm thấy toàn thân có chút ấm áp, nhưng ngay sau đó—
Nàng giật mình phát hiện mình đang nằm trong ngực Trần Phàm!
"Chuyện gì... đã xảy ra vậy!?"
Nhớ lại đêm qua, nàng thổ lộ tiếng lòng của mình, nói ra những lời mà bình thường ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ—
"Ước gì ta gặp ngươi sớm hơn ba mươi năm..."
Liễu Nhị Long chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào!
"Liễu Nhị Long a Liễu Nhị Long! Ngươi đúng là mất mặt! Nằm trong lòng đồ đệ mà ngủ, còn nói ra những lời như vậy..."
Nàng muốn lập tức bật dậy, nhưng cánh tay của Trần Phàm lại vô thức siết chặt, khiến nàng không thể động đậy.
Cũng đúng lúc này, trong ngực nàng, nam nhân kia khẽ động, đôi mắt đen sâu thẳm hé mở, ánh nhìn mang theo chút ý cười.
"Sư phụ, ngươi đã thức a~"
"Hỏng rồi!"
Liễu Nhị Long như con mèo bị giẫm trúng đuôi, vội vàng thoát khỏi vòng tay của hắn, bước lùi lại vài bước.
Mái tóc dài của nàng hơi rối, quần áo có chút xốc xếch, nhưng nàng không dám chỉnh ngay, chỉ có thể đưa tay lên che mặt, giấu đi biểu cảm bối rối của mình.

Trần Phàm thấy bộ dáng của nàng, khóe môi khẽ nhếch lên. Liễu Nhị Long rõ ràng lớn hơn hắn ba mươi tuổi, nhưng phản ứng này lại rất thú vị.
Liễu Nhị Long cố lấy lại bình tĩnh, nhưng đôi mắt phượng vẫn có chút lúng túng, nàng nhanh chóng nói: "Hôm nay vi sư hơi mệt... ngày mai chúng ta sẽ huấn luyện a!"
Dứt lời, nàng lập tức xoay người, nhanh chóng rời khỏi căn phòng, như thể chỉ cần chậm một giây thôi, nàng sẽ không thể chịu nổi thêm nữa.
"Da mặt đúng là mỏng a, chỉ có vậy thôi mà đã xấu hổ đến mức này."
Trần Phàm chậm rãi vươn vai, nở một nụ cười nhàn nhạt khi nhìn theo hướng Liễu Nhị Long rời đi. Nàng trốn chạy vội vàng như vậy, e rằng cả ngày hôm nay sẽ không dám xuất hiện trước mặt hắn.
“Có chút đáng yêu a.”
Hắn lắc đầu, thu lại tâm tình, đứng dậy bước ra ngoài. Không khí buổi sáng trong lành, sương sớm vẫn còn vương trên lá cây, mang theo hơi ẩm mát lạnh. Trần Phàm hít sâu một hơi, sau đó chắp tay sau lưng, chuẩn bị rời khỏi nhà trên cây...
...
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong Thiên Đấu Thành—
Bên trong phủ đệ của Độc Cô Gia, ánh nắng xuyên qua những tán cây. Trên hành lang dài, một thiếu nữ yểu điệu nhanh chóng bước qua, tà áo khẽ lay động theo từng bước chân gấp gáp của nàng.
"Gia gia!"
Độc Cô Nhạn vui mừng gọi lớn, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mong chờ.
Lão giả trước mặt chính là Độc Cô Bác, gia chủ Độc Cô Gia, đồng thời cũng là một tên Phong Hào Đấu La cường giả danh chấn một phương.
Nhìn thấy cháu gái mình, khuôn mặt hắn trở nên hiền hòa, vươn tay xoa nhẹ đầu nàng, cười nói: "Nhạn Nhạn, có chuyện gì à?"
Độc Cô Nhạn khẽ mím môi, biểu cảm trên khuôn mặt có chút xoắn xuýt.
Sau một hồi do dự, nàng hít sâu một hơi, rồi nghiêm túc nói: "Gia gia, ta đã nhìn thấy Trần Phàm ở Đấu Hồn Tràng!"
Độc Cô Bác hơi kinh ngạc, sau đó lập tức bật cười vui vẻ.

"Thật sao? Xem ra lão phu không cần tốn công tìm kiếm nữa rồi!"
Cả ngày hôm qua hắn đã đi khắp nơi tìm kiếm Trần Phàm nhưng không có bất kỳ tin tức nào. Không ngờ cháu gái mình lại vô tình gặp được tiểu tử đó trước.
Độc Cô Bác liếc nhìn cháu gái, thấy nàng có vẻ hơi mất tự nhiên khi nhắc đến Trần Phàm, hắn lập tức hiểu ra vấn đề.
"Yên tâm đi, ta sẽ không tổn thương hắn."
Độc Cô Nhạn nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Độc Cô Bác vuốt râu, ánh mắt lóe lên một tia thâm thúy.
"Nhạn Nhạn, ngươi có vẻ rất để tâm đến Trần Phàm."
"Không có!" Độc Cô Nhạn theo phản xạ phủ nhận ngay. Nhưng ngay khi nói ra, chính nàng cũng hơi sững người.
Độc Cô Bác cười khẽ: "Nếu không để tâm, vậy tại sao lại do dự lâu như vậy mới nói với ta?"
"..."
Độc Cô Nhạn đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt.
Từ sau khi gặp Trần Phàm, nàng thường vô thức nhớ đến hắn.
Cảm giác này... khiến nàng thấy bứt rứt. Làm cho nàng muốn quên cũng không thể quên.
“Chỉ là một lần gặp thoáng qua thôi, tại sao ta như vậy... ?”
Độc Cô Nhạn hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng. Nhưng càng muốn quên, hình bóng kia lại càng rõ ràng hơn.
Là hứng thú nhất thời? Hay là... cái gì khác?
Nàng không biết. Nhưng mỗi lần nhớ đến, tim nàng lại đập nhanh hơn một nhịp.

Mà ở một bên, Độc Cô Bác nhìn cháu gái mình, bất đắc dĩ khẽ lắc đầu.
"Xem ra, nha đầu này thực sự động tâm rồi a~ "
...
Sau khi hoàn thành việc vệ sinh cá nhân, Trần Phàm rời khỏi căn nhà trên cây trong tâm trạng vui vẻ.
Hắn thong thả bước về phía ký túc xá nữ. Sáng sớm học viên bắt đầu tấp nập di chuyển, chuẩn bị cho một ngày học tập và rèn luyện mới.
Khi Trần Phàm đến nơi, các nàng đã thức dậy từ sớm. Tiểu Vũ tinh thần phấn chấn, vừa thấy hắn liền nhào tới ôm chầm lấy cánh tay hắn, cười hì hì nói:
"Phàm ca, ngươi tới trễ nha!"
Đột nhiên, Tiểu Vũ mũi khẽ nhíu, ánh mắt chấn vấn đối với Trần Phàm nói: "Phàm ca, sao trên người của ngươi có mùi của Nhị Long viện trưởng nha?"
Nghe vậy, Trần Phàm lập tức ho nhẹ một tiếng, trong lòng thì thầm: "Ngươi là thỏ nha, mũi thính như vậy để làm gì?"
Trần Phàm nhướng mày nhìn Tiểu Vũ, cười đầy ẩn ý: "Mùi gì cơ?"
Tiểu Vũ chớp mắt, nhưng ngay lập tức bị Trần Phàm kéo đi, nàng chỉ có thể bĩu môi, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
"Đi thôi, ăn sáng trước đã."
Thấy Trần Phàm không trả lời, chúng nữ liếc hắn một cái, sau đó cả nhóm cùng nhau đi đến nhà ăn của học viện. Trên đường đi, các nàng ríu rít trò chuyện, còn Tiểu Vũ và Ninh Vinh Vinh thì không ngừng bám lấy Trần Phàm.
Tại nhà ăn, bàn ăn của nhóm Trần Phàm trở thành tâm điểm chú ý. Không ít học viên nam nhìn về phía hắn với ánh mắt ghen tị—dù sao thì ngồi xung quanh hắn đều là những nữ tử tuyệt sắc.
Bữa sáng diễn ra trong không khí thoải mái, sau khi dùng xong, Trần Phàm và các nàng tạm thời tách ra.
"Ta đi dạo một chút, các ngươi cứ tiếp tục kế hoạch của mình đi."
Các nàng gật đầu, không ai hỏi nhiều, dù sao cũng đã quen với việc Trần Phàm đôi khi thích hành động một mình.
Rời khỏi nhà ăn, hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía khu rừng sau học viện. Từng bước chân của hắn lướt qua thảm cỏ xanh biếc.
Bước chân Trần Phàm dừng lại dưới một tán cây lớn. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, khóe môi hơi nhếch lên.
"Nếu ta nhớ không lầm, Liễu Nhị Long thường đến phía sau khu rừng này một mình..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.