Chức Nghiệp Thế Giới: Thực Mộng

Chương 1: Tư cách đầu quốc gia




Chương 1: Tư cách đầu quốc gia
Ngày 19 tháng 5 năm 2050.
Sự kiện toàn dân Siêu Thánh Vực tổ chức, người dân đông đảo đã chờ đợi không biết qua bao nhiêu cái 5 năm, hiện tại chính thức khai mạc.
Gia nhập bên trong bao gồm các cấp cao ở 195 quốc gia, còn có vô số cao thủ từ các quốc gia tham dự.
Bọn họ cùng nhau cống hiến vì nền hòa bình nhân loại, cũng như tranh đoạt vị trí minh chủ Thần Thánh, không chỉ tranh giành quyền lực, mà họ còn là niềm hi vọng từ nước nhà.
Có thể tham gia sự kiện Siêu Thánh Vực đều là những tinh anh được chọn lựa trong hàng tỉ người từ đất nước của họ, mục tiêu của bọn họ, chỉ có một, đó là đánh bại tất cả để đoạt được phần thưởng “Thánh Vực Cấp” đem đất nước của họ đi lên trên Thánh Vực, rời khỏi trần gian, đặt lá cờ đầu tiên.
Đây không phải người mơ nói mớ, thật sự mà nói, nhân loại tại năm 2050, bỏ xa nhân loại cũ, vươn lên tới đại thế giới, được gọi là Thánh Vực.
“Trịnh Nguyệt Bảo, chúc ngươi có thành tích tốt, tối hôm nay ta sẽ cùng Sweet Potatoes kết hôn, hy vọng tới lúc đó người mang theo lệnh bài Thánh Vực Cấp tới tham dự hôn lễ của chúng ta, bất kể thế nào, cứ tới đây, tiền cơm tiền thiệp mừng không cần phải lo, anh đây bao hết cho mày.”
“Bảo Bảo, chúc mừng ngươi, chúc mừng ngươi lọt vào top 100 cao thủ của Việt Nam, siêu trộm VN lọt top, còn mang danh hiệu Hiệp Sĩ Thánh Thiện, nghe thôi biết giỏi rồi, hại bạn, hại người yêu, lợi dụng người tin tưởng để bước l·ên đ·ỉnh cao…”
Nguyệt Bảo c·hết lặng, tắt điện thoại, ném thẳng sang một bên.
Nguyệt Bảo đại diện Việt Nam, thuộc top 100 người đứng đầu đất nước tranh đoạt lệnh bài Thánh Vực Cấp, trong thời đại này, hắn thuộc lớp á·m s·át, nghề nghiệp siêu trộm, danh hiệu “Shadow”.
Vì một món trang bị cấp truyền thuyết, hắn s·át h·ại toàn bộ đồng đội có mặt bên trong tổ đội.
Vì lấy được tư cách top 100, hắn không ăn không uống ngày đêm cày cuốc ở Di Tích Xích Quỷ, thậm chí người yêu bệnh sắp c·hết, cũng bỏ mặt không thèm đếm xỉa.
Để có trang bị mạnh, từng diễn vô số vở kịch mượn trang bị, xong rồi lỡ làm mất, hứa hẹn trả nợ nhưng chưa bao giờ trả, mượn từ Thực Mộng cho tới ngoài đời, mượn không bao giờ trả, dựa vào tư cách Siêu Thánh, hắn lừa gạt vô số người, cuối cùng còn được nhận danh hiệu Nhà Thánh Thiện - Hiệp Sĩ Thánh Thiện.
Danh tiếng quá thúi, ảnh hưởng cũng lớn, khi cơ quan cấp cao cho hắn trở thành người đủ tư cách tham dự Siêu Thánh, có tới 99% bỏ phiếu phản đối.
Từ đó có thể thấy nhân phẩm của hắn kém tới mức nào.
Hai giờ sau, Siêu Thánh bắt đầu, Nguyệt Bảo mang theo “lời chúc phúc” của những người bạn, đi lên võ đài Siêu Thánh.
“Shadow tới, một thân trang bị của hắn phải nói là cực phẩm khó cách nào diễn tả được, ước á!”
“Ước? Dĩ nhiên là cực phẩm rồi, nghe nói top 100, hắn chính là người đứng hạng nhất hệ nhanh nhẹn, lớp á·m s·át, một combo tiễn luôn đệ nhất tanker của người ta.”
“Mà nghe nói danh tiếng thúi lắm, không có nổi một người bạn, bạn gái cũng bỏ đi lấy chồng, người trước thì nghe nói hắn không đưa ngọc người ta bệnh c·hết, người thân thì khỏi nói cắt đứt quan hệ, hệ á·m s·át thì độc hành, nhưng với hắn thì không ai muốn liên quan.”
Tiếng mọi người bàn tán rất lớn, dĩ nhiên Nguyệt Bảo không bao giờ để ý tới những lời nói này…
Đã từ rất lâu rồi, đã trở thành thói quen với hắn, chỉ có điều không biết tại sao, hôm nay những lời nói này lọt vào tai hắn, khiến hắn nghe khó chịu vô cùng.
Bạn gái ngày mai lấy chồng, chuyện này nếu xảy ra với bất kì người nào, dù là ai cũng cảm thấy khó chịu.
Nguyệt Bảo sắc mặt âm trầm, thong thả xuyên qua đám người đi về phía võ đài.
195 đệ nhất toàn thời đại đã tập hợp đủ, tất cả đều giơ cao “cờ tổ quốc” trong tay hô lớn “Thánh Vực Cấp” cả trăm người xem bắt đầu sôi trào.
Trận đầu tiên, hình thức MOBA thi đấu!!!
Thực Mộng Xâm Lấn không phải là game, là thế giới đỉnh cao cùng nhau bảo vệ thế giới khỏi t·hiên t·ai, muốn trở thành Siêu Thánh chạm tới được ngưỡng cửa Chúng Thần, không ai solo, một mình chạm tới được.
Thế giới các ngươi có truyền thuyết hack bug, không, thế giới này của chúng ta không có, một người khó trở thành bá chủ thật sự.

Vì vậy ở vòng một, tất cả 195 người sẽ chia mỗi đội 5 người, hình thức MOBA thi đấu.
Vừa nghe tới nội dung vòng một, Nguyệt Bảo đã tái mặt….
MOBA thi đấu, đồng đội thi đấu…
Lâu lắm rồi, hắn chưa từng nghe tới hai từ đồng đội…
“Quy định dễ dàng, người tư cách tự do tìm đồng đội, một đội năm người, ít nhất cũng phải là ba người một đội.”
195 người tham dự Siêu Thánh, 195 quốc gia tương ứng bốn khu vực, trừ Nguyệt Bảo, từng người thành lập đủ đội của riêng mình.
Chỉ mười mấy phút sau, có đội ba người, có đội năm người, các đội đã đặt tên xong đang lục đục bước lên bốc thăm xếp hạng, chỉ có Nguyệt Bảo vẫn đứng đó, bất động….
“Hệ nhanh nhẹn, lớp á·m s·át, max cấp Ám Dạ Tất Sát tìm đồng đội, chỉ cần cho ta gia nhập đội, thưởng nóng mỗi người 1000 Thánh tệ.”
Nguyệt Bảo hét lớn.
1000 Thánh tệ… tương đương 20 tỉ tiền mặt, không phải là con số nhỏ
Nguyệt Bảo hét nửa giờ, không một ai trả lời….
“Hệ nhanh nhẹn, lớp á·m s·át, max cấp Ám Dạ Tất Sát tìm đồng đội, chỉ cần cho ta gia nhập đội, thưởng nóng mỗi người 1000 Thánh tệ.”
Nguyệt Bảo la hét.
Vẫn không có ai trả lời…
“Hệ nhanh nhẹn, lớp á·m s·át, max cấp Ám Dạ Tất Sát tìm đồng đội, chỉ cần cho ta gia nhập đội, trả tiền ngay mỗi người trước 200 Thánh tệ, sau khi đấu xong, trả nóng 800 Thánh tệ.”
Nguyệt Bảo nghiến răng hét lớn một lần nữa.
“Đội ta hiện tại đã có 2 hệ tinh thần, ta hệ thể chất.”
“Đội ta hiện tại 1 hệ nhanh nhẹn, 1 hệ mị lực, 2 hệ sức mạnh.”
“Đội Thiên Tuyển, ta hệ thể chất, 1 hệ tinh thần, 1 hệ thông thái, 1 hệ mị lực, còn thiếu 1 hệ nhanh nhẹn.”
Ngay lập tức, không ít người tiến tới…
Nguyệt Bảo cuối cùng gửi tiền cho người cuối cùng tới ứng, nhưng hắn không được mời vào tổ đội.
“C·hết cười! Thằng nổi tiếng l·ừa đ·ảo tiền từ thiện, còn mặt dày hơn cả mẹ bé Bắp, rốt cuộc mày cũng có ngày hôm nay…”
“Chu cha chu cha, thật thơm! Khơi khơi có 200 Thánh tệ xài chơi, coi như trả thù cho bọn Thiết Nha ngày xưa bị ngươi chơi khăm đi.”
“Không biết thắng thua, tự nhiên có 20 tỉ, có tiền đi làm cái răng hô rồi.”
“Ngon lành, cuối cùng cũng có tiền đi thẩm mỹ lại bé Peter nhà ta rồi.”


Mặt Nguyệt Bảo lúc xanh lúc tím, cảm giác bị lừa gạt khiến hắn không thể kìm chế, nhịn không được thét lớn:
“Con mẹ lũ lừa gạt, c·hết hết…”
Thét được một nửa, hắn chợt dừng lại, hắn không phải cũng là một tên đại l·ừa đ·ảo sao, chửi rủa lũ lừa gạt c·hết sớm, không phải chính mình đang tự rủa mình.
Nguyệt Bảo hít một hơi thật sâu, sau đó đi về phía người tổ chức hỏi:
“Thật ngại quá, ta không có đồng đội, ta có thể tham gia một mình được không?”
NPC nhìn hắn, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu…
“Cũng cũng đi.”
“Cảm ơn !!!”
Nguyệt Bảo vội vàng bước về phía đấu trường, sợ NPC đổi ý không bằng.
1 vs 60 !!!
Mười phút sau, Nguyệt Bảo thua cuộc.
“Ngươi rất mạnh, nhưng đáng tiếc, thời đại này không phải tiểu thuyết mạng, solo levelling, một người không thể thành công.”
“Không! Ta không chấp nhận.”
Nguyệt Bảo thét lớn, cầm điện thoại ấn thoát khỏi Thực Mộng Đại Lục, đạp cửa chạy ra ngoài…
Ngoài trời đang mưa rơi.
Hắn chậm chạp bước đi dưới mưa, cơ thể phát sáng, khiến mưa không thể nào làm ướt hắn, hắn cũng không có cảm giác lạnh lẽo gì…
“Ta sai lầm chỗ nào?”
Không ai trả lời hắn, hắn dừng lại dưới mưa, rồi đột nhiên nhớ tới một việc, hắn ngay lập tức điên cuồng chạy…
Đứng dưới hầm trú ẩn mọc đầy hoa tường vy, Nguyệt Bảo nhìn người con gái trước mắt, lòng hắn quặn đau…
“Sweet… Ngọt à, ta sai thật rồi, ta thực sự sai rồi, ta xin lỗi nàng, ta biết nàng còn rất yêu ta, nàng cưới hắn là đang giận lẫy mà thôi đúng không?”
“Hạnh phúc của một người, không bao giờ ta xem là trò đùa hết, mà ngươi là ai? Sao ta lại giận lẫy hạng vô danh như ngươi?”
“Ngọt à! Ngọt! Ngươi mau ra đây, ra đây, cho ta thêm một cơ hội sửa sai đi mà…”
Phía sau cánh cửa, cô gái ôm gối, gục mặt khóc nấc từng hồi.
Cơ hội, nàng đã cho hắn rất nhiều lần rồi…
Nguyệt Bảo lảo đảo bước đi, dọc đường, hắn liên tục gọi điện cho người quen.
“Quân mập hả? Là ta, ta… thật xin lỗi !!”
“Thiệt không bà Thơ? Ai dạ trời? Nói khùng nói điên! Cút!”
“Như Như, ngươi ở đâu? Tới trò chuyện với ta…ta….ta là anh Nguyệt Bảo… của ngươi.”

“Hay thật! Anh ta? Anh ta là cái người hại ta vào tù ngồi đâu đó 2 năm mấy đó hả? Anh ta nhớ c·hết rồi mà, bớt làm thân lại dùm.”
Không ai để ý tới hắn, thân nhân cũng như bạn bè, tất cả đã nhìn thấu con người hắn…
Hắn hết thuốc chữa rồi !!!
Nguyệt Bảo nổi giận, gào rống, cắm đầu chạy trong làn mưa….
“Ta làm gì sai? Thực sự sai lầm sao ? Ta sai lầm thật rồi sao ? Ta sai lầm rồi ? Ta sai lầm rồi, ta thay đổi không được sao ?”
Ngay khi hắn đứng bần thần giữa đường, không biết lúc nào đã đi tới cấm khu, chợt nghe bên tai một tiếng Rột.
Hắn rơi vào trong miệng của một loại quái vật nào đó.
Tin tức lên, tối ngày 19 tháng 5 năm 2050, đệ nhất á·m s·át Shadow, biệt danh Siêu Trộm đ·ã t·ử v·ong, theo thông tin nhận được, hắn bị Sương Đêm Thì Thầm nuốt mất, hiện tại quái t·hiên t·ai cấp SSS này lại lần nữa bị phong ấn, xem như Shadow vừa trả giá đắt cũng như làm việc thiện được một lần giúp bà con.
Hầu như tất cả mọi người vẫn cười, một số thở dài, những người thực sự thương tâm vì Nguyệt Bảo, gần như không một ai…

“Cuộc đời ta… thất bại…”
Nguyệt Bảo thở dài, chậm rãi mở mắt…
Ủa?
Nguyệt Bảo kinh ngạc nhìn mọi thứ xung quanh, miệng há hốc…
Hình ảnh này…
Hắn đang thấy ngôi nhà, tại trong phòng hắn, phòng hắn cũng thật không lớn, cánh cửa hé mở, phía trước sàn là một thiếu nữ vừa ngồi cắn xoài, vừa xem tivi, cười nghiêng cười ngả…
Mười hai năm trước ? Lúc này hắn vừa tốt nghiệp đại học xong không phải sao ?
Nguyệt Bảo dùng sức nhéo mạnh vào bắp chân, một cảm giác đau đớn truyền tới, hắn nhịn không nổi suýt xoa một cái.
Có thể cảm giác cái đau, đây không phải là mơ….đây….đây là chuyện gì ? Bị quái vật nào đó nhai nát, không phải là c·hết sao?
Chẳng lẽ ta trùng sinh?
Quái vật cắn nuốt ta lẽ nào Cấp SSS, Sương Đêm Thì Thầm?
Hắn cảm giác may mắn trong đầu, dựa theo ký ức, chính là quái vật truyền thuyết, hắn si ngốc nhìn phía sau cánh cửa, chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức chạy ủi ra ngoài…
Nguyệt Bảo cảm thấy khóe mắt khẽ giật… thiếu chút nữa la thất thanh.
Khuôn mặt trắng nõn, khuôn mặt xinh xắn, chính là em gái hắn, Trịnh Nguyệt Như.
“Bị sao vậy anh hai?”
“Không, không có gì… miếng xoài này hơi bị thâm, coi chừng đau bụng.”
Nguyệt Bảo vừa nói vừa quay lưng, vội vàng chạy vào phòng đóng cửa lại.
Nguyệt Như: Ủa alo?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.