Chương 2: Xin chào cuộc đời mới!
Chạy vào phòng đóng cửa lại thật nhanh.
Trái tim hắn đập mạnh.
Đúng rồi !!
Nguyệt Bảo thở phào.
Như Như chưa bị bán sang Cam…
Nguyệt Bảo âm thầm đắc ý trong lòng như đã chiến thắng đời 1-0.
Đối với hắn mà nói, hiện tại còn em ấy, tương lai sẽ không có chuyện xấu hổ nào đó xảy ra nữa, chỉ cần mọi việc không như kiếp trước thì mọi thứ đều đáng giá.
Ngày trước, hắn đầu tư hạng mục thông tin hầm kho báu của giáo hội Đấng Cứu Thế nào đó, sau đó bán hết cả gia tài, tất tay để lấy ba bốn cái địa điểm.
Địa điểm bên trong cũng khó đi, hắn liên tục tìm kiếm mượn vay tiền, đi ra ngoại quốc để săn kho báu, chưa kể, nghe thông tin chỉ Cam cần hệ nghề kia, thấy Nguyệt Như cũng là nghề này, liền lén lút ký giấy, đánh thuốc mê em ấy để đưa đi xuất khẩu.
Nguyệt Bảo cũng không quan tâm, đi ra ngoại quốc tìm kiếm khu vực như địa chỉ nhận được, sau khi lấy được kho báu sẽ cứu Nguyệt Như cũng như gia tài đã bán sau.
Sau khi đi tới địa điểm kia, cuối cùng không tìm được gì, nó chỉ là một bãi rác thật lớn, chi chít quái vật ăn xác.
Tốn công tốn sức đi mất 3 4 tháng, cuối cùng trở về tới nhà.
Nhà đâu?
Sau khi nhìn thấy thông báo từ cục công an gửi tới, mới biết được tin tức.
“Triệt phá đường dây hàng cấm tại Cam, Cam dùng người ta làm việc xấu, bắt giữ 8 đối tượng.”
Trong 8 đối tượng, có em gái hắn, Nguyệt Như, hình ảnh áo tù cùng gương mặt thân thể b·ị đ·ánh gần như bầm tím, cả người ốm yếu gầy gò, mà hơn hết, theo thông tin biết được, ngọc Thực Mộng của em ấy đã bị hao hết năng lượng, hiện tại bị tù 2 năm sửa sai.
Thiên hạ không có bức tường nào có thể ngăn hết gió, muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm!!
Nguyệt Bảo cuối cùng hối hận, nếu biết hậu quả nghiêm trọng như vậy, hắn sao có thể làm thế ?
Sai rồi sao? Ta thật sự nghĩ sẽ có cuộc sống tốt hơn, không phải cớ sự sẽ….
Ngồi bên trong phòng, nước mắt của Nguyệt Bảo khẽ rơi, bất kể hắn đã xảy ra việc gì, nếu có thể thay đổi, dù bảo hắn làm gì, hắn cũng sẽ làm….
…
“Anh à, mở cửa đi, nay bị gì dạ?”
“Hổng có gì mà…”
“Hổng có gì? Ra ăn cơm nè, ra ăn cơm nhanh, em còn rửa chén lát còn đi học nữa đó trời.”
“À ừ rồi rồi, em cứ ăn trước đi, lát nữa anh ra ăn rồi rửa chén luôn, đừng chờ anh mà.”
Nguyệt Như lắc lắc đầu, cảm thấy anh hai hôm nay rất lạ, còn giành rửa chén.
“Vậy em để cơm canh trên bàn nhỏ nha, còn nữa, ăn rồi thì sắp xếp lại ở chỗ rửa chén, em về em rửa, anh lo lấy bằng tốt nghiệp đi nghe, không nên để ảnh hưởng tới tương lai đâu đó.”
“Ừm anh biết rồi.”
Nguyệt Bảo trong lòng ấm áp, nhớ lại hương vị tình thân đã lâu chưa nếm trải.
Thật sướng!!
Nghe tiếng đóng cửa bên ngoài, Nguyệt Bảo ra ăn cơm, rồi líu ríu huýt sáo rửa chén.
Một lúc sau, ba mẹ đi làm về, nhìn thấy ba mẹ, Nguyệt Bảo cảm xúc ngàn vạn lần, còn mỗi cử chỉ của hắn lại khiến ba mẹ vô cùng kinh ngạc.
Giành làm việc nhà….
Chuyện này không phải là cảm xúc nhất thời, mà quả thực việc này phát ra từ trong thâm tâm hắn, hắn muốn thay đổi…
Đừng nghĩ kiếp trước Nguyệt Bảo là một tên đại l·ừa đ·ảo, mang danh hiệu Siêu Trộm, nhưng hắn đối với ba mẹ chưa một lần trộm vặt, hay bất hảo.
Cũng là điểm tốt nhất ở kiếp trước của hắn.
Sau khi ba mẹ hóa zombie, hắn cảm thấy thế giới này quá ác độc, chỉ vì ba mẹ cứu người, để người đó hại ba mẹ hắn, để hắn cùng cực, đau khổ, em gái vô dụng và thế rồi hắn tha hóa.
…
Ban đêm, nằm trên giường, Nguyệt Bảo tĩnh tâm suy nghĩ.
Nghĩ lại cuộc sống kiếp trước, tất cả như một giấc mộng vậy.
“Thật sự ông trời cho ta một lần cơ hội sửa sai sao ?”
Đảo mắt, nửa tháng đã trôi qua, mỗi ngày Nguyệt Bảo đều đi học, về làm việc nhà, cuộc sống với hắn vô cùng khô khan, chỉ có điều, cuộc sống hiện tại trong mắt hắn vô cùng đặc sắc.
Ngày 14 tháng 5, sắp tới kỳ thì tốt nghiệp.
Dựa vào ký ức, học tủ, thi đậu, hạng nhất chuyên Văn toàn tỉnh.
Ngày 15 tháng 5, Nguyệt Bảo nhận được một đống quà của các bạn học, đủ các thứ, trong đó đắt tiền nhất chính là học bổng, đầy đủ tiền bạc phụ ba mẹ trong thời gian sắp tới.
“Đù, Bảo Bảo nhà ta ghê quá, ôm luôn đống tiền học bổng cấp tỉnh luôn ta ơi, ngưỡng mộ ngưỡng mộ quá đi!”
Người anh em thân thiết, Hoàng Quân hay còn gọi là Quân mập.
Còn cách bốn ngày thế giới thay đổi, phải nhanh chóng sửa lại toàn bộ mọi thứ.
“Hoàng Quân, hôm nay không có đi đâu chơi nữa, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc, ống heo, tất cả soạn vào vali, nhanh chóng đến nhà của ta.”
“Ngươi chưa từng như vậy, hôm nay sao ta thấy ngươi có cái khác khác à nha.”
“Không cần nói nhiều, ngay bây giờ về nhà chuẩn bị đầy đủ đi.”
…
Xế chiều, khi nhận được bằng tốt nghiệp, Nguyệt Bảo cầm bằng tốt nghiệp xong, coi như đạt mục tiêu kiếp trước bỏ qua.
Trừ Thực Mộng sắp tới, còn có thứ gì cần làm?
À, hôm nay là ngày Thùy Linh trở về khu xóm.
Hắn chạy về nhà.
Tìm tới nhà Thùy Linh, cô bạn thanh mai trúc mã, hôm nay nàng sẽ cùng gia đình chuyển từ thủ đô về, nhà Thùy Linh cách nhà hắn con đường nhỏ, người đầu này, người đầu kia.
Vừa chạy đến, hắn liền thấy một chiếc xe tải nhỏ, cạnh bên là một chiếc xe hơi bốn chỗ đã cũ. Đứng bên cạnh xe tải nhỏ là một người con gái có chút tiều tụy, da có chút vàng nhẹ, nhưng khuôn mặt thanh tú, đang mỉm cười, đột nhiên nàng xoay đầu sang và nhìn thấy hắn.
Bỗng chốc nàng liền đưa tay vẫy vẫy, miệng cười hở ra hàm răng trắng toát.
Hắn lại nhớ tới kiếp trước, Thùy Linh cùng hắn và Hoàng Quân là ba người cùng chơi đùa với nhau từ thuở nhỏ, vì nàng bệnh nhiều, nên đến lớn hắn liền xa lánh nàng, cảm thấy ở gần nàng không được tốt, ở cùng nàng không có bạn chơi cùng.
Mà ở kiếp trước, thế giới xâm thực tới, gia đình nàng mất, nàng chỉ còn một mình, thế mà hắn lại dùng tình cảm của nàng trêu đùa, còn đưa nàng vào miệng cọp, bán nàng vì chút tiền cỏn con, không bằng cầm thú, để nàng sống trong tuyệt vọng cho đến khi nàng ra đi mãi mãi.
Hắn ở kiếp này, hắn muốn cải biến tất cả, hắn muốn sửa hết lỗi lầm, hắn muốn đưa nàng về bên người, che chở bảo bọc nàng.
Trong lúc suy nghĩ, Thùy Linh đã đến trước mặt hắn, nhìn thấy khóe mắt ướt át đỏ lên, đang không biết thế nào, Nguyệt Bảo liền ôm nàng vào lòng.
"Nè nè hai người bớt đi, thanh thiên bạch nhật, nam nữ đứng giữa đường ôm ấp."
Nguyệt Bảo nghe được tiếng nói này mới nhớ ra, tối hôm qua có nhắn tin cho Nguyệt Như dọn đồ trở về nhà, đem hết quà tặng, nhắc kỹ đến móc khóa, toàn bộ đi theo nhà Thùy Linh về.