Chương 28: Gia tộc kỵ sĩ Hỏa Thần
Nguyệt Bảo nhìn mụ, lắc lắc đầu.
"Xem ra ta nên đưa ngươi lên giàn hỏa thiêu, theo pháp điển thánh giáo, ta có quyền làm thế, à không, ta mang ngươi đến khu chợ phía tây, trên người ngươi nhiều mỡ thế này, làm nô lệ đi, chắc chắn sẽ mau chóng giảm cân, đúng không?"
Vừa nói, hắn liền dẫm lên lưng mụ béo.
Mụ béo hoảng sợ nhìn hắn, da mặt đau rát chứng minh mắt mụ, tai mụ nhìn thấy đều là sự thật, mà sự thật này còn không bằng sự kinh ngạc trong lòng, trời ạ, Noe bệnh nặng vừa khỏi, lại như biến thành người khác, hắn... hắn lúc nào nói năng lanh lợi như thế này?
Lúc này Nguyệt Bảo gia tăng lực ở chân, mụ cảm giác lưng sắp gãy rồi, cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, run giọng nói: "Phế… thiếu gia, xin tha cho ta, ta sai rồi."
"Hôm nay ngươi nhục mạ ta, chuyện này ta sẽ nhớ!"
Nguyệt Bảo ngắt lời mụ, "Quản gia Aliya, Aron và đại ca ta ở đâu?"
Ba người đó có ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong ký ức của Noe, cũng là những người đối xử với hắn tốt nhất tại lục địa này.
"Nora thiếu gia bị công tước đại nhân giữ trong giáo đường Thánh Homan, quản gia Aliya và Aron, bọn họ… bọn họ vừa bị đuổi ra ngoài."
"Aliya và Aron bị đuổi ra ngoài? Đờ Cờ Mờ! Là ai làm vậy?" Nguyệt Bảo cảm thấy tức giận, cực kỳ tức giận, hắn kế thừa tất cả mọi ký ức của Noe, tất nhiên cũng sẽ kế thừa tình cảm của Noe.
Hiện tại hai người bị đuổi đi, một người là người hầu đã chăm sóc hắn từ khi hắn vừa sinh ra, tuy là quản gia lúc mẹ Noe còn sống, nhưng chưa từng chê hắn ngu ngốc ngáo ngơ mà bỏ lơ hắn một ngày nào.
Còn người kia là bạn nối khố của hắn, cũng giống với Hoàng Quân, chính là anh em chí cốt, làm sao Nguyệt Bảo không phẫn nộ được?
"Bọn họ đi lúc nào?"
"Là… là vừa nãy, khi có thần quan tới phán ngài đ·ã c·hết, liền bị đuổi đi, hiện tại chắc họ đã đến cổng trước. Thiếu gia, xin ngài tha cho ta, ta xin chuộc tội bằng bất cứ giá nào."
"Chờ ta về giải quyết ngươi sau!"
Nguyệt Bảo bỏ qua mụ béo, vội vàng chạy ra cổng lớn của trang viên St. Corner, hắn không kịp xem xét xung quanh, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, hắn không thể mất hai người thân cận nhất tại thời đại này.
Trước cổng trang viên St. Corner là một quảng trường rộng lớn, phía dưới được trải bằng đá hoa cương đỏ, ngay giữa là một bức tượng chiến binh cưỡi ngựa bờm đỏ, trên ngực bị xuyên một cây giáo, cây giáo có ba mũi nhọn, trên hai bàn tay, tỉ mỉ chạm khắc hình dáng của một bao tay rực đỏ ngư lửa, tư thế hiên ngang, b·ị đ·âm nhưng vẫn bất khuất kiên cường.
Đó là tiên tổ của gia tộc St. Corner - Hỏa Thần Bất Động - Thánh Homan.
Lúc Nguyệt Bảo bước tới gần bức tượng, nơi đó đang phát sinh một chuyện thú vị.
Một thanh niên thân hình tráng kiện, y phục rách nát, quần không có, chỉ mặc một cái quần nhỏ bằng da heo, tóc ba giá, đang dùng thân thể trâu chó của mình, cản mười mấy tên đấu sĩ của gia tộc St. Corner.
Những đấu sĩ này cũng rất cường tráng còn trang bị v·ũ k·hí giáp trụ, nhưng chàng trai chỉ đơn độc một mình, vẫn hất văng toàn bộ đám người xuống đất, hai bàn chân trần như lốc xoáy đá vào những đấu sĩ kia nghe chan chát.
Một mặt đàn áp các đấu sĩ, một mặt mếu máo gào khóc: "Thiếu gia c·hết rồi, Aron làm sao đây, bọn ngươi có tránh ra không? Ta muốn nhìn thiếu gia lần cuối."
Đó là anh em chí cốt duy nhất của Noe, Aron.
Hắn cùng tuổi với Nguyệt Bảo, năm nay mười ba tuổi.
Đầu óc như đứa trẻ lên năm, không mấy sáng sủa.
Cách đó không xa, một ông lão nằm trên đất, quần áo tèm nhem, lão có nét mặt hiền từ, khoảng tám chín chục tuổi, tóc trên đầu bạc trắng, râu ria chỉnh tề dài đến ngực, đó là người đã chăm sóc Noe từ bé, quản gia Aliya.
Lúc này, ánh mắt lão Aliya thẫn thờ, khuôn mặt không có chút cảm xúc, nên đối với việc Aron "hất tung" đám đấu sĩ, cũng không nghe không hỏi, nằm bò dưới đất, thẫn thờ nhìn vô định.
Nghe tin Noe c·hết, lão như người mất hồn.
Nguyệt Bảo nhìn bọn họ, trong lòng ấm áp vô cùng, sinh ra cảm giác thân thiết, như hắn với Nguyệt Như trên cõi đời này.
Nguyệt Bảo cười hắc hắc thầm nhủ may mắn, nếu cứu đám đấu sĩ này có thể xem là làm việc thiện hay không?
Hắn bước cao bước thấp chạy tới, hét lên: “Aron, dừng tay, ta còn chưa c·hết! Mau thả bọn họ ra!?
Aron đang nắm cổ giáp trụ một người liền ngạc nhiên, còn lão Aliya đang nằm như c·hết rồi, đứng bật dậy lúc nào không biết, trông không hề giống lão già tám chín mươi tuổi.
"Thiếu gia, thiếu gia chưa c·hết! Ha ha, thiếu gia chưa c·hết! Thánh Homan trên cao chứng giám, không phụ lòng ta mỗi ngày cúng bái!"
Aliya ném luôn gậy chống lưng đi, chạy như bay về phía Nguyệt Bảo, không để hắn kịp phản ứng đã ôm ngay, nước mắt nước mũi chảy ròng, nói cũng ngắt quãng: "Thiếu gia, ngài không c·hết, thật... đúng là tốt quá rồi, lão đang còn tính đập đầu... vào tượng của Thánh nhân đây!"
Nguyệt Bảo bị lão ôm đến cánh tay tê tê, bất giác nước mắt cũng chảy theo.
Nhưng hiện tại không phải lúc nói chuyện tình cảm, hắn tiếp tục hét lớn: "Aron, mau bỏ bọn họ ra, ta ra lệnh cho ngươi rồi mà!"
"Ha ha, thiếu gia chưa c·hết, bọn họ quá yếu, như cọng bún thiu, buông đây buông đây." Aron buông tha những đấu sĩ đáng thương, chạy tới, ba ngươi ôm nhau.
Aron cũng khóc theo, “Thiếu gia, bọn họ muốn đuổi ta đi, ta không muốn đi, bọn họ đánh ta, nhưng mà đánh nổi ta.”
Lúc này những đấu sĩ b·ị đ·ánh đứng lên, kinh ngạc nhìn Nguyệt Bảo: “Lạy thánh trên cao, Noe còn chưa c·hết, mau đi bẩm báo công tước đại nhân." Bọn họ vội chạy vào trong trang viên.
Thật ra, vừa rồi lúc Nguyệt Bảo chạy ra thì những người hầu thấy hắn đã đi bẩm báo rồi, hiện tại công tước Marcelus đã nhận được tin tức.
Ba người Nguyệt Bảo ôm nhau, sáu hàng nước mắt chảy không ngừng.
C·hết tiệt, đây là Noe khóc có được không? Thằng khốn Noe, chẳng lẽ tính cách trước đó của tên này rất mít ướt?
Trong lòng Nguyệt Bảo cực kỳ mâu thuẫn, cái cảm giác trải nghiệm này… thật không giống với Nguyệt Như hay Thùy Linh chút nào.
Mà Nguyệt Bảo và Nguyệt Như cách nhau chỉ 1 tuổi, ba mẹ luôn bận rộn với công việc, nên trải nghiệm người thân cũng rất ít, nên cảm giác này thật sự không quen.
Ngay lúc đó, cảm giác trong lòng tê rần xuất hiện, tiến trình đã thay đổi 13/1000 !?
Đây là mười ba tên đấu sĩ được cứu vớt khỏi b·ị đ·ánh sao?
Nói cách khác, hắn phải giúp 987 người nữa.
Mà theo hắn nhớ đế quốc Jairo dân số cũng hơn mười ngàn, chuyện này dễ làm rồi.
...
Thứ nhất, phải hành thiện tích đức, tích lũy để hoàn thành nhiệm vụ hiện tại.
Thứ hai, theo hắn suy luận điểm hành thiện kia cũng có thể tích điểm ở truyền thừa [Thiện Đức].
Mà hiện tại cái truyền thừa này làm Nguyệt Bảo vừa yêu vừa hận, hắn nghĩ là quay gacha rút thưởng đâu ngờ rằng rút phải cái hố lớn này.
Còn không biết trong thế giới này, với hiện thực có tỉ lệ ra sao nữa đây.
Zechariah từng nói trong quá khứ, hắn sinh mệnh đã tận, đây không phải nói hắn thất bại nhiệm vụ, bị trừ hết giới hạn sinh mệnh đó sao!
Hiện thế Nguyệt Bảo làm rất nhiều việc tốt, liều mạng kiếm điểm thiện đức cứu rỗi nhân loại đều là ý nghĩ trong đầu lúc trước, mà hiện nay làm một công nhưng hưởng hai đầu lương thì cũng quá ngon.
Còn những thứ khác cần Nguyệt Bảo từ từ tìm hiểu, dù sao hiện tại hắn vẫn chưa biết làm sao để sinh tồn ở thế giới hành trình này ra sao nữa.
...
Nguyệt Bảo bị lão Aliya và Aron làm cho nước mắt chảy không ngừng, chính đang nỗ lực kháng cự thứ gọi là thân tình này, thì trong trang viên St. Corner một đoàn người bước ra.
Trong đó một người trung niên thân mặc lễ phục quân nhân, dù một góc áo nhỏ cũng không thấy một nếp nhăn, trên người giáp cụ chồng chất, kèm với họa tiết đỏ chót, trước ngực cài đầy huân chương, một nam một nữ mặc áo giáp cũng theo cạnh bên.
Ba người dung mạo khá giống nhau, nam thì uy vũ, thân thể cường tráng, mái tóc ngắn màu đỏ cực kỳ bắt mắt, còn nữ thì thân hình cân đối, dáng vóc yêu mị, mái tóc dài ngang cằm cũng giống với bọn họ có mái tóc màu đỏ chói.
Đó là cha của Noe - Marcelus, Nora là đại thiếu gia, cũng là anh trưởng Noe và người còn lại là Naomi, cũng là chị gái Noe.
Tên của hắn cùng hai người lấy âm cuối của mẹ ghép lại, Amie, e chính là Noe, mi là Naomi, a là Nora, vợ của Marcelus.
Lúc bọn họ tới trước mặt Nguyệt Bảo, bốn người đứng đối diện cùng một chỗ, ba người mái tóc đỏ rực lóa mắt, chỉ có hắn mái tóc đen, lọt thỏm.
"Hay quá rồi, em trai, ngươi còn chưa c·hết!" Anh trưởng Nora nước mắt ngắn dài lao tới.
Nguyệt Bảo nhìn thấy Nora, trong lòng mừng rỡ cũng vui theo, nhưng lúc hắn nhìn tới ba hắn, Marcelus và chị hai Naomi thì cảm giác trong lòng lập tức biến thành kinh hãi, buồn thảm, còn có phần không cam lòng.
Ký ức của Noe đánh thức Nguyệt Bảo, từ khi mẹ hắn c·hết đi, đã mười ba năm nay, cha con hai người chỉ gặp mặt một năm có gần chục lần, hơn nữa mỗi lần gặp, Marcelus đều lạnh nhạt với hắn, đối với đứa con này không hỏi không quản.
Chị hai Naomi cũng khinh thường hắn, không có chút thân thiết như anh trưởng Nora.
Như thế này là như thế nào?
Trong lòng Nguyệt Bảo khó hiểu, chẳng lẽ vì trước đây Noe là một tên ngáo ngơ, làm xấu mặt dòng họ, nên Marcelus và Naomi cũng không tốt với Noe sao?
Không sai, trong ký ức của Noe, gia tộc St. Corner ở đế quốc Jairo thuộc quý tộc đứng hàng nhất nhì, Marcelus có quyền có thế, nhưng chỉ vì có một đứa con ngáo ngơ nên thường bị các quý tộc khác chê cười, trong tầng lớp quý tộc, mặt mũi mất hết.
Nhất định ký ức của Noe là đúng.
Nghĩ tới đây, Nguyệt Bảo chỉ cười cười, từ nay về sau, Noe không còn là nỗi nhục của gia tộc St. Corner nữa, để sau này được sống những ngày của đứa con út nhà công tước, Noe còn biết làm thiện, sẽ cho Marcelus tự hào.
"Ba, con còn chưa c·hết."
Nguyệt Bảo tươi cười nhìn Marcelus, chờ đợi "ba" của thế giới này vui mừng ra sao.
Nhưng Marcelus khiến Nguyệt Bảo thất vọng, ông ta lạnh lùng nhìn đứa con út, nói chậm rãi: “Đã biết!”
Sau, Naomi cũng lên tiếng:
"Sống cũng không bằng c·hết đi, thì tốt hơn mới đúng? Không biết rằng ba đã gửi cho toàn bộ quý tộc ở đế quốc về tin ngươi c·hết rồi sao? C·hết cũng không yên thân, sống lại còn phải đi đính chính tin tức. Sợ là hôm sau, tất cả quý tộc đều nói gia tộc St. Corner không ngờ một người sống hay c·hết cũng rõ ràng."
Nghe ý câu nói này dường như Nguyệt Bảo không sống lại thì tốt hơn, hắn có chút nhớ tới hiện thế, ba mẹ và em gái đâu có giống cái thứ giống ôn trước mặt này.
Chả lẽ thế giới quý tộc là như vậy sao?
"Naomi! Noe sống lại chính là việc đáng mừng, bọn quý tộc nào đó làm gì thì mặc bọn chúng đi!" Nora tức giận nói.
"Mà, ba, ta không chỉ sống lại mà còn... hình như hiểu ra rất nhiều thứ nữa."
Nguyệt Bảo đẩy hai người đang ôm hắn ra, đối mặt với Marcelus, cong người theo quy cách quý tộc, cười nói “Trước đây con có thể là nỗi nhục của gia tộc St. Corner, làm mất mặt gia tộc, nhưng từ bây giờ không còn như thế nữa."
"Tổ tiên Hỏa Thần trên cao, tạ ơn Thánh Homan phù hộ, em trai thân yêu của ta đã mở đầu óc rồi!"
Nora phản ứng đầu tiên, hắn chạy đến dưới bức tượng giữa quảng trường rồi đối mặt với bức tượng kỵ sĩ bái lạy.
Marcelus muốn nói lại thôi, nhìn Nguyệt Bảo từ trên xuống dưới, lạnh nhạt nói “Đã rõ!”
Marcelus đưa mắt qua chỗ Aliya: "Noe đã không sao, thần trí cũng bình thường rồi, ngươi cũng không cần đi nữa hãy ở lại dạy nó đọc sách đi."
Aliya còn chắp hai tay ở ngực, đắm chìm trong vui mừng vì thần trí Noe đã trở lại bình thường, liên tục gật đầu.
"Dạ, lão nô hứa sẽ dạy thiếu gia Noe văn chương lai láng, không thua bất cứ ai."
"Được rồi, Nora, Naomi, về nhà thôi!"