Chương 3: Ứng dụng Xâm Thực
Nghe được tiếng nói, hắn liền xoay ra sau, vuốt hai mắt một chút, rồi vui cười tít mắt, cùng với hai bác lơ xe, cầm nắm đồ đạc đưa vào nhà.
Sau khi cầm giỏ đồ của Thùy Linh cùng túi quà của Nguyệt Như, không quên hoán đổi luôn. Kiếp trước hắn biết rõ Thùy Linh được thiên phú gì, tuy nhiên Nguyệt Như lại không rõ ràng, dù sao chỉ cần mang các nàng lên cấp 40, bệnh tình của Thùy Linh liền bình phục.
Hắn thay đổi dây cáp cho cả hai, hắn lấy của Thùy Linh, còn của hắn đưa cho Nguyệt Như, của Nguyệt Như lại trao cho Thùy Linh.
...
Sáu người ngồi ở phòng khách, sáu người là vì có cả Hoàng Quân.
Nguyệt Bảo trịnh trọng đứng lên, hít thở thật sâu rồi mới lên tiếng:
"Đầu tiên, ta xin lỗi mọi người, trong thời gian qua đã khiến mọi người rất ghét ta, nhưng những lời sau đây đều là sự thật, năm ngày sau, thế giới này liền không còn an toàn nữa."
Yên tĩnh!
Toàn phòng an tĩnh!
Hắn cảm thấy không ổn, liền vừa thật vừa giả nói: "Ta mơ thấy một giấc mơ tàn khốc, năm ngày sau, tất cả mọi người đều sẽ c·hết, ta... ta thật sự không thể trơ mắt… nhìn tình cảnh đó xảy ra." Câu cuối chính là lời thật lòng.
Toàn phòng lại yên tĩnh!
"Em tin, em tin vào con tim em, Nguyệt Bảo, anh thật sự thay đổi rồi, giống như một người khác vậy."
"Còn có ta, ta cũng tin, anh Bảo chưa từng khẩn thiết và gọi điện thoại cho ta kể từ lúc mẹ mất, ta tin 100%."
Bố mẹ Thùy Linh cũng hai mặt nhìn nhau, không biết phải nói thế nào.
"Vậy tiếp theo mình phải làm cái gì?" Hoàng Quân im lặng từ đầu tới cuối, mới mở miệng nói nhỏ.
Nguyệt Bảo nghe được cả ba người nói ra, cùng với năm đôi mắt trông mong, hắn choáng thất thần, đã lâu rồi, chưa có ai dùng ánh mắt tin tưởng nhìn hắn như vậy.
"Đầu tiên mọi người hôm nay sẽ có một món quà, không cần để ý ai tặng, dùng móc chìa khóa này chụp vào điện thoại, bật wifi, sẽ thấy nó tự động tải về một ứng dụng gọi là "Tận Thế Xâm Thực"."
Vừa nói mọi người liền lục đục đứng lên, người thì mở vali cá nhân, người thì mở túi xách, người mở ra thùng đồ tìm kiếm. Cuối cùng mỗi người trên tay đều cầm lấy một cái móc khóa, bên trên có một viên đá hình dẹt.
Viên đá của Thùy Linh có màu trắng viền vàng, Nguyệt Như có màu đen viền đỏ, Hoàng Quân là vàng viền cam, cha Thùy Linh cùng mẹ Thùy Linh đều là màu xanh lá viền trắng, bản thân hắn chính là xanh ngọc viền xanh lá.
Dựa vào thông tin kiếp trước, màu sắc là nhóm kỹ năng thiên phú, viền ngọc phủ bên ngoài là nơi sẽ xuất hiện.
Nguyệt Bảo liền nói: "Trong giấc mơ, rất rõ ràng toàn nhân loại sẽ phải di chuyển đến một thế giới khác, mỗi viên đá thể hiện cho một vùng đất khác nhau, sau 24 giờ sẽ quay trở lại hiện thực, tuy nhiên, những ai không có đeo chụp cái móc khóa này vào điện thoại trước ngày bị triệu hồi, tất cả đều sẽ c·hết, không, phải là bị biến thành zombie (thây ma)."
"Thật khó tin, app này thật sự có thể xuất hiện trên điện thoại của ta."
"Nếu người thân của ta bị biến thành zombie thì có cách nào chữa khỏi?" Hoàng Quân thấp thỏm.
"Mọi người bình tĩnh, trước khi bị biến đổi, họ sẽ xuất hiện tình trạng sốt kéo dài, chuyện này không cần thuốc men gì cả, chỉ cần họ vẫn còn móc chìa khóa cùng một chiếc điện thoại, dùng tay chạm vào mặt trên hòn đá và buộc vào điện thoại cho người đó dùng, xác xuất thành công sống là 80% phần trăm còn lại không được có thể vì quá lâu tiếp xúc với ngọc."
Nguyệt Bảo biết là nói ra chuyện này giống như là bị nắm thóp, tuy nhiên càng nhiều người sống, thì cái diễn biến 11 năm sau sẽ không xảy ra.
"Sau hôm nay, mọi người dự trữ thức ăn, nước uống và điện. Đến tối ngày thứ năm, sẽ tập trung toàn bộ ở nhà ta, có bốn nguyên tắc trong thời khắc bước qua dị giới."
"Một, nếu nơi xuất hiện là một nơi không rõ, hãy cố gắng chạy ngược hướng mặt trời mọc, bất kỳ sinh vật nào gặp phải cố gắng giữ bình tĩnh, và cố tránh đi."
"Hai, nếu xuất hiện ở một ngôi làng có người, có kiếm đến nơi có biểu tượng hình vỏ ốc, cố gắng không rời khỏi khu vực đó cho tới khi trở về hiện thực."
"Ba, giúp được người có thể giúp, nếu không có khả năng thì phải bỏ chạy đi, bọn họ trong dị giới sẽ không c·hết thật, nhưng bọn họ sẽ bị liên tục dịch chuyển tới vị trí khác."
“Cuối cùng, c·hết cũng không đáng sợ, nhưng nếu có thể, cố gắng giữ mạng sống, cứ mỗi khi c·hết đi, ba hồn chín vía sẽ tiêu hao, cơ thể sẽ xuất hiện khuyết khiếu, từ đó yếu ớt nhiều.”
Hắn chỉ có thể nói được đến đây, cũng không thể nói nhiều hơn nữa.
"Bảo! Làm sao mà cháu có thể biết được...?" Cha Thùy Linh có vẻ hiếu kỳ.
"Trong giấc mơ, mỗi khi c·hết ở dị giới, thân thể giống như suy yếu nhanh hơn, sau khi trở về hiện thực không thể nào có sức chống trả zombie. Và trong giấc mơ, ta thấy bác trai và bác gái sẽ bị zombie ăn thịt và biến thành zombie...."
"Thật?! Chuyện này có thể tin được hay không?" Mẹ Thùy Linh có chút sợ hãi, nghi ngờ nhìn về phía Nguyệt Bảo.
"Mọi người chờ xem, chính buổi chiều ngày mai, toàn bộ thế giới sẽ nói về cái móc cáp chìa khóa này, kể cả thủ tướng của các nước đều sẽ được gửi đến." Đây là sự kiện của kiếp trước, còn có không ít người nói sự kiện này giống lúc trước mở ra trò chơi VR "Thế Giới Thứ Hai".
"Nguyệt Bảo, ta có thể nói chuyện này cho dì và em trai ta biết không?" Hoàng Quân nghe xong hết mọi chuyện, liền tin hắn, cũng bởi vì từ trước đến nay, hắn đều luôn tin tưởng Nguyệt Bảo, là một đàn em nối khố.
"Được, nhưng tin hay không thì không cần thiết giải thích, theo trong giấc mơ, bà ta tương lai tới ngày thứ tư, sẽ bán căn nhà kia và đi tới thủ đô, Hoàng Quân, trước lúc đó nên đi tới nhà ta thì hơn."
Nguyệt Bảo quả thật không nói xạo, trước một ngày, mẹ kế của Hoàng Quân bán đi căn nhà, sau đó âm thầm dọn khỏi, bỏ mặt Hoàng Quân tự sinh tự diệt.
"Được, dù sao đi nữa,... ài."
...
Và đúng như theo lời nói của hắn, chiều ngày hôm sau, cả thế giới bùng nổ, các thủ tướng khắp nơi, đều nhận được móc treo điện thoại màu sắc khác nhau, thông tin đa phần đều nhắm tới nhóm quá khích cùng mạng lưới an ninh suy yếu.
Cũng có đa số người đăng lên các diễn đàn về việc này, toàn bộ đều bùng nổ thông tin mạng.
Có chuyên gia thử phân tích ngọc thạch, bên trong giống như cứng hơn kim cương, khó cách nào dùng máy móc soi được thứ gì…
Dựa theo kế hoạch, 6 người bọn họ đều phân ra mua xăng, thức ăn, cùng nhu yếu phẩm...
Theo như lời nói của Nguyệt Bảo, sau đêm thứ năm, toàn bộ hệ thống giao thông đều bị đình trệ, thân nhân ở xa thì chỉ có thể cầu nguyện cho bọn họ mà thôi.
Buổi trưa hôm nay, Nguyệt Như được phân công đi mua một chút nhu yếu phẩm, trong khu vực đều di chuyển đến tận ba bốn nơi, vì sợ bị cảnh sát hỏi thăm, sau khi đi ra từ một nhà thuốc "LC" một bàn tay đưa lên vai nàng.
Nguyệt Như liền sợ hãi thét lên, xoay về phía sau và nhìn thấy một gã đàn ông.
"Cô gái trẻ, ba ngày hôm nay, ta đều để ý thấy cô đi mua không ít thuốc men ở nhiều nơi tại khu vực Q3 này, có thể nói cho ta biết chuyện gì không?"
Nguyệt Như nghe thấy hắn nói chuyện, theo quần áo hắn thì giống như là một người đàng hoàng, mặt mũi không chút gì đặc biệt "biến thái".
"Ông là ai? Mua gì liên quan tới ông?"
"Cảnh sát h·ình s·ự, gần đây có thông tin về bọn b·uôn l·ậu dược liệu, cô gái nhỏ muốn nói gì không?" Người đàn ông cảnh sát lấy ra một tấm thẻ chứng minh nghề nghiệp, sau đó nhẹ nhàng liếc mắt tới túi nilong đen mà Nguyệt Như cầm.
"A, thì ra là chủ cảnh sát, chào chú, toàn bộ bên trong đều là băng gạc, kháng sinh và thuốc đỏ, có chút cồn sát khuẩn thôi, nhà ta ở bên kia, vừa dọn vào, cồn dùng để sát khuẩn nhà, băng gạc thuốc đỏ mua nhiều vì trong nhà có người bị máu xấu, à còn có mấy hộp lành v·ết t·hương, viên nghệ nữa ạ."
Nguyệt Như lưng đầy mồ hôi, nói ra chút lý do chính đáng, mắt liếc thấy chiếc điện thoại có móc khóa treo lên trên, cũng thở nhẹ nhõm, mấy năm gần đây có cảnh sát làm việc có trách nhiệm cũng hiếm thấy.
"..."
"Thật nha, nhà ta ở số 7/18 Đường HVB nha, xong ha, ta còn phải về, móc chìa khóa kia thật đẹp nha, viên đá đen viền đỏ trông thật đẹp mắt." Nói xong lời này, cùng lắc lắc chiếc điện thoại trên tay, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Gã đàn ông đứng tại chỗ nhìn về hướng Nguyệt Như, cầm điện thoại lên lầm bầm.
"Nó chắc là quà con gái ta gửi trước lúc đó..."
...
Trước một ngày, Hoàng Quân cũng đã đi tới nhà hắn, cả người bơ phờ, khóe mắt có chút ướt át, rõ ràng mẹ kế của hắn đã rời khỏi.
Căn nhà hắn cũng có chút thay đổi, rào sắt có quấn dây kẽm, cửa ngoài có thêm hai lớp, một mặt tường ngoài, bên trong là hàng rào thép, trong nhà có tận 3 cái tủ lạnh loại hai cửa sức chứa lớn.
Hắn còn cùng với mọi người, phát tờ rơi cho toàn bộ khu phố, hắn hiểu làm được bao nhiêu thì làm, chỉ làm được tới đây, trong tờ giấy còn ghi rõ, nếu người thân bạn bị sốt, đừng rời khỏi nhà, hãy gọi cho chúng tôi số 0XXXXXXXXXX.
Đây là giới hạn của hắn rồi.
Và thời khắc đó cũng đã đến, khi 6 người ngồi quây quần cạnh nhau, viên đá liền phát sáng, sợi dây móc khóa liền dài ra hóa thành một thứ hình dáng giống chìa khóa, từ không trung vặn vèo, sau đó từ vô hình hóa ra một cánh cửa.
"Sau khi vào trò chơi dị giới, mọi người nhớ rõ bốn quy tắc kia, hẹn gặp lại." Nói xong, Nguyệt Bảo tự tin nắm lấy nắm đấm cửa, vặn một vòng và liền bị hút biến mất.
Cả năm người đều nhớ rõ, dù không muốn đi vào, trong thời gian 15 phút cũng sẽ bị hút vào, cả năm nuốt chút nước bọt, tay mạnh mẽ xoay nắm đấm cửa.
Căn phòng ngay lập tức im bặt, chỉ nghe bên ngoài không khí bao trùm mây đen.