Chương 7: Năng lực thiên phú đa dạng
Cả đám biết được Quỳnh Châu sau khi c·hết còn có thể sống lại, đều cảm thấy có chút an lòng. Mà Bùi Sơn thì lộ ra vẻ nghi ngờ: "Ngươi cũng là người mới, làm sao biết được những chuyện này?"
Kiều My cùng Minh Đức sững sờ, lập tức đều đưa ánh mắt hướng về phía Nguyệt Bảo. Tất cả mọi người đều là vừa mới bước chân vào dị giới, ngươi giải thích nhiều như vậy, thật đáng nghi nha!
Mà Nguyệt Bảo lại có chút lăn tăn, kiếp trước cũng là vì chuyện này mà dính nhiều thứ rắc rối, nhưng mà không quan trọng, dù sao càng nhiều người biết, thì sớm hay muộn gì cũng thế!
Nguyệt Bảo lập lờ một chút liền trả lời: "Trước khi đến đây, các người không phải được lựa chọn hướng đi sao? Vừa vào liền nhận được một thiên phú dị bẩm mà, thiên phú của ta là một chút thông tin cơ bản, ta biết sớm hơn các người một chút thôi."
Mà đám bọn họ lúc trước, sau khi họp thành nhóm 5 người, vẫn luôn hoang mang, không có kiểm tra kỹ, liền gặp 2 tên Goblin chạy tới chỗ này.
"Thật sự... có thiệt!"
Nguyệt Bảo hướng dẫn bọn họ thao tác, chọn thao tác dùng suy nghĩ, sau đó mở ra thông tin cá nhân. Nguyệt Bảo hỏi: "Các ngươi nhận được thiên phú dạng gì?"
Đám người cũng không có giấu diếm, liền nói ra hết.
Bùi Sơn đạt được thiên phú kỹ năng gọi là [Avatar Soul] - Linh Hồn Thế Thân, Kiều My đạt được thiên phú bị động [Empathy Animals] - Cảm Thụ Muôn Thú, Minh Đức là thiên phú ma pháp [Pyromania Hand] - Cao Thủ Chơi Lửa.
[ Avatar Soul ] - Linh Hồn Thế Thân
Tiêu hao 20% ma lực, 20%(+0% sinh mệnh) tổng sinh mệnh hóa thành một lớp phòng ngự, mỗi thăng một cấp gia tăng 5% sinh mệnh chuyển hóa phòng ngự.
Bắt đầu từ cấp 5 (chưa đạt) đồng thời triệu hồi một ảo ảnh giống mình, với số sinh mệnh tương đương có được.
Lập lại kỹ năng 60 giây.
[ Empathy Animals ] - Cảm Thụ Muôn Thú, ngươi có thể thấu hiểu được ngôn ngữ các chủng tộc hình dạng thú.
Thú Tộc, Ngư Tộc hảo cảm 30% (+0%) mỗi cấp tăng 2%
Vũ Tộc hảo cảm 10% (+0%) mỗi cấp tăng 0.5%
Trùng Tộc hảo cảm 1% (+0%) mỗi cấp tăng 0.1%
Không tác dụng với chủng loại khát máu, hung tàn.
Đẳng cấp thiên phú luôn có thể vượt bản thân 2 cấp.
[ Pyromania Hand ] - Cao Thủ Chơi Lửa
Tiêu hao 20% ma lực, phóng thích kỹ năng [Fire Ball] - Cầu Lửa, tạo thành sát thương phạm vi nhỏ, kỹ năng thuộc tính lửa thứ hai dùng trên cùng mục tiêu có 35%(+0%) gây ra trạng thái [Burn] - Bỏng, kỹ năng ảnh hưởng từ v·ũ k·hí có sát thương ma thuật, mỗi cấp tăng 1% tỉ lệ Burn.
Lập lại kỹ năng 20 giây.
Cấp 5 (chưa mở) 5% (+0% mỗi cấp thăng 2%) kèm theo kỹ năng phóng thích mới [Fire Bolt] - Tia Lửa.
Cấp 25 (chưa mở) 15% (+0% mỗi cấp tiếp theo thăng 1%) hồi lại 50% ma lực tiêu hao.
Bùi Sơn thiên phú thuộc hệ thể chất, lớp phòng ngự.
Kiều My thiên phú thuộc hệ tinh thần, này thì không rõ sẽ chơi lớp gì, xem như bổ trợ đi.
Minh Đức lại có thiên phú t·ấn c·ông nguyên tố, hệ thông thái, lớp ma pháp lửa.
Mà thiên phú của Trương Minh Đức là một thiên phú hiếm, càng về sau, hắn càng mạnh.
Thiên phú ở Xâm Thực Giới ban tặng đều là dựa trên cơ duyên từ móc khóa điện thoại, chuyện này cũng là may mắn khác nhau, Nguyệt Bảo cũng không nói về thiên phú thật của hắn cho đám người, hắn phải kín đáo, không thể tự phụ.
Bùi Sơn hơi nhắm mắt một chút, thân thể hắn liền xuất hiện một lớp bao bọc màu trắng sữa, trên thanh hiển thị liền có một tầng màu trắng che đậy thanh sinh mệnh, hắn liền tức giận quát lớn: "Sớm biết năng lực của ta lợi hại, vừa nãy liền đứng lại, cho mấy tên kia đ·ánh đ·ập thoải mái, không s·ợ c·hết được!"
"Kỹ năng của ta có thể gây ra phạm vi nha, nhìn nhìn, chỗ bụi cỏ kia đều bị cháy xém và lủng một lỗ!"
Tóc tai xoăn tổ quạ Minh Đức dùng hai tay xoa xoa, nặn ra một q·uả c·ầu l·ửa, mặt mày liền hớn hở: "Ta đây liền trở thành dị nhân nha, ha ha, một quả liền nổ lớn như vậy đó!"
Minh Đức đem quả cầu bắn ra ngoài, t·iếng n·ổ cực lớn, thân cây liền lõm vào một lỗ to, bụi cây xung quanh đều bị cháy xém.
Mà nghe t·iếng n·ổ, lúc đầu Minh Đức còn bị dọa sợ, ngồi bệt xuống đất. Hắn sững sờ nhìn vào hai bàn tay của mình, có năng lực này lẽ nào muốn nghịch thiên!
Minh Đức ở hiện thực từ đầu tới cuối đều một thân sợ này sợ kia, người nói lớn một câu hắn thả rắm còn không dám, lâu dài liền trở thành anh hùng bàn phím, mà hiện tại đột nhiên nắm giữ năng lực này, khó tránh trong lòng nghĩ đến mấy cái tiểu thuyết trên mạng, "nam chính bàn tay vàng" "thanh niên nghèo nghịch tập"....
Còn Kiều My cũng kinh ngạc đến ngây người: "Lợi hại!"
Mà trong lòng nàng lại nghĩ, Bùi Sơn cùng Minh Đức, một người có thể tự mình phòng ngự, một người có thể công kích mạnh mẽ, nhìn lại thiên phú của nàng liền phiền muộn không thôi, thiên phú của nàng căn bản là vô dụng.
Bùi Sơn hỏi: "Nguyệt Bảo, thiên phú của ngươi gọi là gì?"
"Chloe's Memory, tính ra chả có gì." Nguyệt Bảo mơ hồ nói: "Thiên phú này của ta có thể thu hoạch được linh khí và một số ưu khuyết của quái thôi, cho nên lúc đầu thì có vẻ mạnh, nhưng về lâu dài, xem ra không thể bằng chú Sơn và Minh Đức được."
Minh Đức nghe được Nguyệt Bảo nói như vậy trong lòng đắc ý không thôi. Hắn mới vừa rồi còn tưởng rằng Nguyệt Bảo ở hiện thực là một tên đặc chủng của bộ đội hoặc là võ sư thôi.
Nguyên lai chỉ là đạt được thiên phú về kiến thức, làm sao so sánh với Pyromania Hand của hắn được, xem ra người mạnh nhất hiện tại, chỉ có một mình hắn.
Hiện thực là giám đốc công ty hay tiểu thư danh giá, lúc trước hắn có thể vì bản thân mà tự ái, đều núp ở trên mạng làm anh hùng bàn phím, mà thế giới hiện tại đã thay đổi, sao không cao hứng được? Đột nhiên hắn liền có chút thích thú cái thế giới này.
Trương Minh Đức đang tự mình cảm khái trong lòng. Không quản ngươi là người đẹp tới đâu, hay là nhà giàu bậc nhất, ngôi sao điện ảnh, tổng thống, chỉ cần một cầu lửa, liền nhắm mắt xuôi tay!
"Thời của ta tới rồi."
...
Kiều My nhìn Minh Đức đắc ý cười quá lộ liễu, vô tình khiến cả người đều uể oải, chỉ có Bùi Sơn từ đầu đến cuối duy trì trạng thái bình tĩnh tốt nhất, liền có thể nhận ra đây là người làm việc lớn.
Trực giác nói cho Nguyệt Bảo biết, Bùi Sơn làm người không đơn giản.
Biểu hiện của Bùi Sơn thật sự là quá bình tĩnh.
Kiều My tỉnh tỉnh mê mê, mặt mũi mê mang mở miệng: "Thiên phú của ta không lợi hại, hi vọng mọi người có thể chiếu cố ta."
"Thiên phú của ngươi quả thật không có đất dùng bây giờ, chỉ cần đạt tới cấp 9, không rời khỏi Sapphire, nếu tin tưởng ta, từ thiên phú của ta có thể giúp ngươi định hướng chức nghiệp trong tương lai."
"Từ đây cho tới trước tối, nhanh nhất phải tìm thấy thôn làng, theo như thiên phú của ta, thôn làng gần nhất cũng cách mười tiếng đi đường, chỉ cần đi theo hướng này, đi thẳng một mạch liền thấy thôn làng."
Nguyệt Bảo nhìn Kiều My vài lần, đừng hiểu lầm, hắn đối với người ta không có ý nghĩ xấu.
Nguyệt Bảo chỉ cảm thấy bản thân không có nhiều ưu điểm, trừ hiện tại hoàn lương, trùng sinh một lần, trở nên trung thực một chút, cộng thêm có chút khí khái bên ngoài, còn lại không có gì cả.
Cứu người đẹp một lần, không có đòi hỏi người ta phải bồi thường gì trong hiện thực.
Mà thiên kim Kiều My mặc dù thiên phú không có cách nào dùng. Nhưng người ta không có lấy tính cách tiểu thư nhà giàu ra hứa hẹn.
Nói tới thiên phú Trương Minh Đức cùng Bùi Sơn nhìn rất lợi hại, kỳ thật chưa chắc sau này mạnh hơn Kiều My.
Mặc dù hiện tại, không thể phủ nhận, có được thiên phú phòng ngự hay chiến đấu mạnh, giai đoạn đầu xác thực ưu thế to lớn, nhanh chóng tích lũy được nhanh cấp độ, nhưng thiếu hụt tương lai, tương lai không gom góp kỹ năng chức nghiệp phụ đủ, liền thua thiệt.
Thiên phú hiện tại của Kiều My nhìn không có thứ gì dùng, bởi vì giai đoạn đầu, tân thủ thôn không có chủng loài động vật nhiều, nghe hiểu tiếng động vật không có cách dùng thật, nhưng sau khi chuyển chức nghiệp, nhất là chức nghiệp về thuần hóa và trinh sát.
Ai mạnh hơn ai liền khó nói, một cái chức nghiệp tạo ra đội quân động vật, một chức nghiệp t·ruy s·át người khác, vẫn là như cũ, chính là tương lai.
...
Trở lại hiện tại, Nguyệt Bảo nhìn ánh mắt của đám người, ai cũng kiêng dè đoạn đường trước mặt.
"Ta có thể mang các ngươi đi tới thôn làng, nhưng phải đồng ý hai điều kiện." Nguyệt Bảo không có trực tiếp đồng ý dẫn họ đi cùng, hắn đưa ra hai điều kiện.
"Thứ nhất, tất cả hành động đều phải nghe ta chỉ huy, không tự tiện hành động, không được kháng lệnh, ai tự tiện, ta liền bỏ mặt."
"Thứ hai, toàn bộ đồ vật đánh ra, quyền phân chia chiến lợi phẩm như thế nào đều theo ý ta."
Kiều My không có ý kiến. Nàng hiện tại không có tiếng nói.
Bùi Sơn im lặng một lát, cuối cùng gật đầu nói: "Ta đồng ý."
Minh Đức trong lòng vô cùng bất mãn với hai điều kiện từ Nguyệt Bảo, nhưng hắn tuy ngốc cũng không phải thằng ngu, mười tiếng đi đường gặp bao nhiêu con quái vật, nghe liền cảm thấy quan tài trước mặt rồi, đã có hai người đồng ý, hắn chỉ gãi gãi đầu, cười cười, rồi gật đầu đồng ý.
"Được, liền lên đường." Nguyệt Bảo hài lòng gật đầu: "Ta mang các người đi tới một nơi."
Nguyệt Bảo kiếp trước không có ở nơi này, nhưng từ kho ký ức của Chloe, màn hình của hắn liền mở ra một miếng bản đồ nhỏ, có đầy đủ tọa độ.
Thông qua ước tính đại khái khoảng cách, tính toán đường đi nước bước tránh chạm trán với quái mạnh, phân loại tập tính, số lượng một lúc, rồi mới lên đường.
Trên đường đi, Nguyệt Bảo như một tên dân địa phương, trên đường chỉ có chút chi tiết nhỏ, cũng đoán ra được phía trước có gì, mấy lần đều gặp phải quái vật khủng bố, đều may mắn tìm ra đường sinh tồn, tránh thoát nguy hiểm.
Bây giờ ba người kia mới ý thức được, độ nguy hiểm ở Sapphire Lake, quái vật đông đến nghẹt thở, nghe nói ở cái hồ kia, còn có quái đẳng cấp còn cao hơn.
Nếu như lúc đầu không có đồng ý đi theo tên "dân địa phương" này, căn bản không biết bọn họ đ·ã c·hết bao nhiêu lần, cũng không rõ các kiểu c·hết có bao nhiêu loại hình!
Mà ngay cả người lúc đầu nghĩ bản thân có năng lực mạnh, Minh Đức giờ phút này, đến đắc ý nghĩ thầm cũng không dám.
Mà trên đường đi, Nguyệt Bảo cũng không ngừng nhặt được 3 kiện [Thô ráp phục trang]
...
"Dừng!"
Bọn hắn liền nghe thấy Nguyệt Bảo gọi ngừng, mới bắt đầu nhìn về phía trước, liền phát hiện trước mặt bọn họ là một dãy thực vật có tán lá lớn, cái chính nhất chính là xuyên qua tán lá bọn họ thấy được một cái thôn trang nhỏ.
Nhà cửa đều làm từ bùn đất, mái nhà lợp bằng chi chít lá cây khác nhau, bên ngoài là một hàng rào nhỏ từ nhành cây, sắp xếp không thẳng hàng.
Mà bên trong không phải nhân loại, đều là Goblin, bọn chúng đi đi lại lại, tay cầm cây gỗ, vài con trên lưng cũng cõng theo giỏ, còn bên trong có gì thì không thể đoán ra.
Bùi Sơn liếc mắt nhìn Nguyệt Bảo không hiểu hỏi: "Bốn tiếng đi đường, thôn làng ngươi nói chính là đây? Làng của Goblin?"