Chương 8: Goblin
Kiều My, Minh Đức vừa nhìn thấy cảnh tượng phía trước, Goblin da xanh, bốn tiếng đi đường để tới được đây, mà nghe tới "làng của Goblin" không nói cùng nhau, nhưng run cùng lúc, tự giác đưa hai tay lên che miệng.
Bọn họ bây giờ cách làng Goblin khoảng 500m, khẳng định nếu phát ra chút âm thanh nào, cũng có thể làm Goblin chú ý tới, lúc nào cũng có thể biến thành con nhím hay đầu thành trái dưa.
Nguy hiểm như bao vây bọn họ khắp mọi nơi, trái tim bé nhỏ của mọi người giống như bị chơi đùa.
Kiều My lồng ngực đập bình bịch, hướng tới Nguyệt Bảo lên tiếng: "Từ diện tích và nhà ở, tính toán tối thiểu bên trong sinh hoạt ít nhất mười Goblin, quá mạo hiểm rồi!"
"ĐM! Ít nhất mười con? Ở đây đứng lâu như vậy làm gì? Còn không nhanh chân rời khỏi"
Nguyệt Bảo liếc xéo Minh Đức không khỏi cảm thấy coi thường thanh niên này, mới vừa rồi không lâu, còn đắc ý khi có năng lực khủng bố, mà giờ liền hoàn toàn lật như bánh tráng.
Bất quá bình tĩnh như Bùi Sơn bây giờ, cũng cảm thấy nơi này quá nguy hiểm.
Bọn hắn cộng lại mới bốn người!
Đây là muốn c·ướp làng sao? Đây là tìm c·hết đúng không?
Nguyệt Bảo cũng rất nghiêm túc nói:
"Thật ra nếu đi đường dài 10 tiếng kia, đến nơi tuy an toàn một chút, cũng chỉ có một cái [Well] bên trong không có bất kỳ thứ gì, chỉ có thể uống chút nước và lưu trữ nơi khi phục sinh."
"Căn bản ta muốn tìm những cứ điểm cấp thấp như chỗ này, Sapphire Lake toàn bộ đều có những cứ điểm giống như vậy, đẳng cấp cao thấp khác nhau, nếu có thể đem cứ điểm cầm xuống, có thể thu được nhiều lợi ích phát triển hơn, cho nên phải may mắn lắm mới tìm đến cái thôn làng cấp thấp nhất này."
Hắn là cố ý tìm tới? Đi bốn tiếng có phải đầu hắn có chút không thoáng khí hay không?
Bùi Sơn nghe xong nhíu mày, nuốt nước bọt một cái rồi hỏi: "Ngươi cảm thấy chúng ta có thể c·ướp được nơi này làm cứ điểm?"
"Đương nhiên, đừng bị số lượng dọa sợ, Goblin là một trong tám chủng tộc đầu óc vô cùng thiểu năng, cho nên đối phó rất đơn giản, chỉ cần đánh đấm hợp lý một chút, liền thành công."
Nguyệt Bảo ve vẫy tay trên không trung giải thích: "Các ngươi cẩn thận quan sát liền sẽ phát hiện, Goblin là bọn kém trí tuệ, quỹ đạo hoạt động đều cứ như vậy lặp đi lặp lại!"
"Từng nhóm bên ngoài làng, đều là hai loại chúng ta từng gặp qua, Goblin thu nhặt và Goblin giá·m s·át, đây chỉ là thôn làng cứ điểm của bọn chúng, chủ yếu là thu nhặt và tuần tra kẻ địch thôi, không phải là cứ điểm đầu mục."
"Goblin giá·m s·át có thể rơi ra [Bao nỏ] cùng [Nỏ gỗ] mỗi một tên chỉ có một mũi tên, bắn xong liền phải chạy đi thu nhặt mũi tên, tuy là tầm xa nhưng không đáng kể. Goblin thu nhặt dù là cấp 1, nhưng cận chiến có kình lực mỗi lần đập khá đau, g·iết c·hết có thể rơi ra [Gậy gỗ] hoặc [Giỏ đeo vai]."
"Goblin giá·m s·át hoạt động quỹ tích rất thành thực, bọn chúng cách mười phút liền cùng hai Goblin thu nhặt kết thành một nhóm, đi dạo một hồi, cho dù nhóm trước không trở về, thì mười phút sau, lại tiếp tục kết thành nhóm mới đi ra."
Ba người trừng mắt quan sát, đúng thật cứ mười phút, liền một nhóm ba tên từ trong thôn đi ra.
Ba người lại nhìn nhau một cái, tên Nguyệt Bảo này làm sao có thể nhìn ra đến tận tập tính của Goblin? Quá quỷ dị!
"Trời còn sáng, bọn chúng đều thả rong ra ngoài, khoảng cách 2-3km, có khi hơn nữa, cho nên ban ngày trong thôn không có nhiều Goblin, bên trong luôn giữ lại rất ít, chỉ có ban đêm liền lần lượt trở lại, mà thời gian ban đêm còn lại khoảng sáu tiếng, chúng ta nhất định tranh thủ chiếm lấy nơi này."
"Đầu tiên chờ đợi một đám mới ra ngoài, theo dõi bọn chúng, chỉ cần kéo dãn khoảng cách hơn 300m ngoài thôn, bọn chúng đều không phát hiện, Goblin cũng không mạnh, chỉ cần hoàn mỹ phối hợp, lấy thực hiện bốn người chúng ta nhất định một nhóm này không quá khó."
Minh Đức có chút sợ hãi: "Thật có thể thực hiện, bao nhiêu phần trăm thành công đây?"
"Nghe ta, đã bị ép vào Xâm Thực Giới, nhất định phải dũng cảm tiến lên, nếu không chủ động được, tương lai bản thân cũng không có đường phát triển, nói chi là sinh tồn? Không thể run sợ, đem cái sợ giấu hết vào lòng, cắn răng mà chiến đấu!"
Nguyệt Bảo cũng dừng một chút, lạnh nhạt nói "Đương nhiên, nếu ai không muốn tiến lên, ta không miễn cưỡng, tự mình rời khỏi, muốn đi đâu làm gì là quyền của ngươi."
Ngươi là đang đùa giỡn nhóm chúng ta sao?
Trên đường gặp biết bao quái thú đáng sợ, trên người không có cái gì cũng không sao, c·hết được 27 lần, ngoài hiện thực trở thành zombie, ngồi một chỗ thì tối đến cũng không sống nổi, không phải ngươi nói giá trị tinh thần giảm xuống mỗi khi c·hết sao?
Đưa bọn ta đến nơi này, rồi lại muốn chúng ta tự đi ra?
Kiều My sợ hãi tới cực điểm, bất quá Nguyệt Bảo lúc nói chuyện mười phần bình tĩnh, giọng điệu thậm chí mười phần chắc chắn, khiến trong mắt nàng càng tìm ra được cảm giác an toàn, đến mức lòng tin của nàng đối với hắn liền tăng thêm một điểm.
Dù vậy vẫn yếu ớt nói: "Ta cảm thấy mọi người ở cùng một chỗ sẽ tốt hơn."
"Nói rất phải!" Bùi Sơn ngược lại rất yêu thích mạo hiểm tuy cũng s·ợ c·hết, vẫn bình tĩnh lên tiếng: "Xui nhất thì c·hết một lần, ta đồng ý."
Minh Đức đối mặt ba người, mắt liền đã đỏ hoe, nhanh muốn khóc, hắn là thiểu số ở đây sao?
Mặc dù dọa đến sắp đái trong quần, vẫn không có gan một mình rời khỏi nơi này.
Cuối cùng đành phải ngậm miệng, gật đầu "Lão đại, ta cái mạng này tin tưởng ngươi một lần!"
Nguyệt Bảo âm thầm gật đầu, chính là cần cái quyết tâm này, sau đó khóa chặt một nhóm ba tên Goblin.
Nhóm này chỉ có một tên Goblin thu nhặt, hai tên còn lại là Goblin giá·m s·át, hai mũi tên cùng một chỗ bắn tới rất nguy hiểm, Nguyệt Bảo chắc chắn không thể tránh cả hai mũi tên được, tình huống này, cần phải có chiến lược đoàn đội.
Nguyệt Bảo bắt đầu mệnh lệnh: "Chú Sơn bật khiên xông thẳng phía trước hấp dẫn hai mũi tên, nhưng nhất định nhớ kỹ không nên đứng bất động, đây không phải là game, xung quanh đều có cây cối, có thể trốn thì trốn, đã rõ chưa? Khiên mở ra cũng chỉ tăng thêm 2 sinh mệnh, không thể lãng phí 6-7 sát thương vì hai mũi tên này!"
"Được, ta sẽ tận lực đánh võng."
Bùi Sơn ở hiện thực là tổng giám đốc, giá trị bản thân cả triệu đô, chưa từng nghĩ có lúc bản thân phải làm con chốt thí như vậy.
"Ta thuộc lớp U50 rồi, tuổi cao lắm, còn bắt ta chạy dã chiến!" Trong lòng Bùi Sơn vô cùng khổ sở.
Nguyệt Bảo nói tiếp: "Ngay lúc bọn chúng bắn ra mũi tên ta sẽ vây khốn một đứa, tổ quạ lập tức phóng thích cầu lửa, tùy ý công kích một tên, nhưng phải nhắm chuẩn một chút, chính xác có thể g·iết c·hết một tên, còn lại hai tên, liền không sợ nữa."
Cứ như vậy, Nguyệt Bảo thao thao bất tuyệt, Kiều My không có bị giao nhiệm vụ.
Nàng mặc dù có chút cảm thấy may mắn không cần mạo hiểm, thế nhưng đồng thời lại cảm thấy vô dụng, giống như bức bình phong, làm đẹp cho căn phòng.
Bùi Sơn tiếp nhận vai trò chủ chốt, trong game chính là một Tanker (người chịu đòn). Là người phải có ý chí kiên cường và lòng dũng cảm, quan trọng nhất là phải tín nhiệm hoàn toàn đồng đội của mình.
Khi nhìn thấy hai chân Minh Đức run bần bật, hắn liền nhớ tới một câu nói kinh điển.
"Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu."
Nhìn tên này, Bùi Sơn chỉ thấy không đáng tin, trong lòng cầu nguyện, đến lúc hành động hy vọng đừng như bánh xe xịt lốp, lại nhìn vào mắt Nguyệt Bảo, phi thường bình tĩnh, làm bản thân hắn cũng tăng thêm độ tin tưởng sẽ thành công.
Liều mạng, bị g·iết cũng sẽ không thật c·hết đi, đơn giản tổn thất chính là một chút chỉ số cá nhân, tự an ủi mình, cảm giác sợ hãi liền tiêu giảm ba phần.
Nguyệt Bảo hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
Bùi Sơn gật gật đầu, toàn thân nhiệt huyết dâng trào, cảm giác này làm hắn nhớ tới năm đó, thất bại làm ăn, tay trắng lần nữa lập nghiệp, quyết tâm làm ăn cho tới thành công như bây giờ.
Chỉ là tuổi tác của hắn càng ngày càng cao, nhiệt huyết trong lòng cũng càng nguội, mà hiện tại, hắn cảm giác như mình trở về thời trai đôi mươi.
Nguyệt Bảo nói đúng, đã b·ị b·ắt tới nơi này, đây là cơ hội duy nhất một lần, thắng vinh, sao có thể mới bắt đầu liền đưa cờ trắng đầu hàng số phận? Cả đời một lần thay đổi hay không cũng phải do lần này.
Bùi Sơn nhắm mắt lại hít sâu, mở mắt lần nữa lúc, ánh mắt đã trở nên kiên định.
"Chú Sơn nhớ kỹ, không thể bất động, không theo đường thẳng."
"Chuẩn bị."
"Go."
Bùi Sơn từ trong bụi cỏ xông ra đồng thời phát động thiên phú [ Avatar Soul ] toàn thân bao bọc một lớp ánh sáng trắng sữa, vừa nhảy ra liền chạy vòng quanh khóm cây trước mặt, cố gắng lúc lắc cái mông, khiêu khích 2 tên Goblin giá·m s·át.
Phùn-phụt!
Hai mũi tên liền từ nỏ phát ra.
Một mũi rơi vào thân cây, một mũi như sẽ dính vào eo Bùi Sơn, chỉ nghe một tiếng "keng" giống như hai miếng kim loại va vào nhau.
Mũi tên không dính trên eo Bùi Sơn, mà trực tiếp rơi xuống mặt đất. Bùi Sơn cảm giác ngứa cũng không có, hoàn toàn có thể kháng được một mũi tên!
Chuyện này làm Bùi Sơn phấn chấn, về hiện tại phải chăng súng đạn đều không hề hấn gì?
Chỉ số cá nhân, trang bị đều có thể mang tới hiện thực, hắn biết thông qua Nguyệt Bảo, càng làm hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn giống như ăn thuốc, năng lực này trở về hiện thực, chính là bảo vật cứu mạng.
Hai con Goblin liền tặc tặc hai tiếng, Goblin thu nhặt phía sau liền giơ lên gậy gỗ lao về phía Bùi Sơn.
Nguyệt Bảo nhìn Minh Đức kêu một tiếng, liền biến thành một cơn gió, phóng thật nhanh ra ngoài, cầm ngược dao đá, cấp tốc xông ra, hướng về phía một tên Goblin giá·m s·át.
Mà ba tên Goblin hiện tại đều chú ý tới Bùi Sơn.
Chạy đến giữa đường, một tên giá·m s·át liền xoay người, móc ra một cái dao đá hướng tới Nguyệt Bảo, nhưng hắn có thể né thoát.
Minh Đức giờ phút này vẫn y nguyên một chỗ run lẩy bẩy. Hắn thật sự là quá sợ hãi.
Sau khi Nguyệt Bảo hét to, hắn bên tai cũng không chút gì phản ứng.
"Này, Minh Đức, ngươi làm sao còn chưa động thủ?" Kiều My tranh thủ thời gian, lo lắng kêu lên: "Nhanh dùng cầu lửa, không nhanh liền nguy hiểm hai người kia!"
"R-r-r. . . õ!"
Minh Đức cuối cùng cũng không như bánh xe xì lốp, hắn kiên trì đứng lên, hai tay xoa ra một quả [Fire Ball] đưa về phía tên Goblin gần nhất, hung hăng ném qua, sau đó ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, hai tay ôm đầu ngồi bệt xuống đất.
Kiều My trừng lớn đôi mắt to nhìn xem hướng bay của Fire Ball, cuối cùng bay lọt khe giữa hai tên Goblin.
"Không xong! Ném hụt mất rồi!"
Minh Đức vẫn luôn nghĩ rằng sẽ giống với game mà hắn từng chơi, chọn mục tiêu, thả kỹ năng liền trúng, nhưng sự thật không phải vậy, Fire Ball bay đến nhưng cuối cùng lọt khe.