Chúng Ta Không Phải Chia Tay Sao

Chương 21: Chương 21




Giữa hè oi ả, hơi ẩm bủa vây mái nhà, làn gió khẽ khàng lùa qua tóc mai, mang đến một chút chân thực, tươi mát. Tiếng ve râm ran trên cành hòa lẫn tạp âm náo nhiệt từ khu vườn nhỏ dưới lầu, nhắc nhở Tần Đồng về thời gian và không gian hiện tại.

Đứng bên lan can sân thượng, Tần Đồng chợt có một cảm giác bất an mơ hồ, như thể đã đặt chân đến mép vực, lan can trước mặt chỉ là ảo ảnh, cậu có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Lời lẽ và vẻ mặt của Trình Trạch Sơn quá mức chân thành, khiến Tần Đồng không thể tiếp tục tự dối lòng. Cậu biết Trình Trạch Sơn thích mình, và cũng rõ ràng nhận ra, cậu vẫn còn thích hắn.

“Sao không nói gì? Vẫn không tin tôi?” Vẻ mặt Trình Trạch Sơn thoáng thất vọng, nhưng hắn cố ý làm ra vẻ không để bụng, cười nói: “Hình tượng của tôi trong lòng em tệ đến vậy sao? Dù tôi nói gì em cũng không chịu tin?”

“Vì sao?”

“Cái gì vì sao?”

Cuối cùng Tần Đồng vẫn thốt ra, cậu ngước mắt nhìn Trình Trạch Sơn, gần như hỏi thẳng: “Vì sao còn thích tôi?”

“Hả? Thích là thích, còn cần lý do sao?” Trình Trạch Sơn khựng lại một chút, nhanh chóng nở nụ cười, đáp lời một cách tự nhiên: “Năm xưa em theo đuổi tôi ba năm, tôi từ chối em bao nhiêu lần như vậy, chẳng phải em là vì thích tôi sao?”

“Kia không giống nhau,” Tần Đồng nhẹ giọng, thái độ lại vô cùng kiên định, “Anh rất tốt, cho nên tôi thích anh, nhưng tôi đã bỏ rơi anh, anh không nên thích tôi nữa.”

“Thứ nhất, em cũng rất tốt. Thứ hai, tôi không để bụng chuyện em bỏ rơi tôi.” Trình Trạch Sơn cười, cảm nhận được sự dao động của Tần Đồng, hắn tiến lên hai bước, một tay nâng nhẹ gò má cậu, động tác vô cùng dịu dàng, “Điều tôi hối hận nhất năm đó không phải là đồng ý ở bên em, mà là khi em nói muốn chia tay đã không giữ em lại. Tôi chưa từng đồng ý buông tay, càng không đồng ý để em rời khỏi tôi…”

Khoảng cách đột ngột thu hẹp khiến cơ thể Tần Đồng cứng đờ, nhưng giờ khắc này, cậu không muốn đẩy Trình Trạch Sơn ra. Cậu chỉ khẽ cụp mắt, tránh ánh nhìn của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh không đồng ý tôi cũng muốn chia…”

“Vậy còn bây giờ? Vẫn muốn chia tay với tôi sao?” Trình Trạch Sơn tiến sát thêm một chút, môi gần như chạm vào chóp mũi Tần Đồng, hơi thở ấm áp phả vào mặt cậu, hắn khẽ khàng thì thầm: “Trở về bên cạnh tôi đi, Tần Đồng.”

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, tim Tần Đồng cũng đập dồn dập, như hóa thành những cánh bướm loạn xạ, cố sức vẫy vùng muốn thoát khỏi lồng ng.ực chật hẹp.

“…Không cần!”

Ngay khoảnh khắc môi sắp chạm nhau, Tần Đồng như bừng tỉnh từ giấc mộng, đột ngột đẩy Trình Trạch Sơn ra, nói: “Không thể!”

Bất ngờ không kịp phòng bị, Trình Trạch Sơn lảo đảo lùi lại hai bước, hắn có chút tổn thương nhìn Tần Đồng, hỏi: “Tôi lại làm sai điều gì sao?”

“Xin...xin lỗi.” Lòng Tần Đồng quặn thắt, cậu hoảng loạn nói lời xin lỗi, “Không phải vấn đề của anh, chỉ là chúng ta không hợp nhau, anh… anh sẽ có lựa chọn tốt hơn…”

“Sáu năm trước em đã dùng lý do này để qua loa với tôi, bây giờ sáu năm trôi qua, đến cả lý do em cũng không buồn đổi một chút sao?” Trình Trạch Sơn có lẽ đã hơi giận, hắn cười lạnh một tiếng đầy tự giễu, nói: “Nếu chúng ta thật sự không hợp nhau, vậy ba năm em theo đuổi tôi, năm năm chúng ta ở bên nhau tính là gì? Em thật sự không để tâm chút nào?”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Tần Đồng căn bản không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ có thể cúi đầu, luống cuống lặp lại: “Chúng ta thật sự không hợp… không thể… Trình Trạch Sơn…”

Khi còn ở bên nhau, mỗi khi tủi thân, Tần Đồng thường gọi tên Trình Trạch Sơn, hết lần này đến lần khác, gần như đã trở thành một phản xạ khắc sâu vào tận xương tủy.

Đôi mày Trình Trạch Sơn nhíu chặt, dường như còn muốn nói điều gì, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt luống cuống và mờ mịt của Tần Đồng, cứ như thể không phải cậu đang từ chối hắn, mà là hắn đang hung hăng làm tổn thương cậu vậy.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Trình Trạch Sơn vẫn nuốt những lời đã đến bên miệng trở vào, chỉ khẽ thở dài, cam chịu nói: “…Thôi vậy, là tôi không nên cưỡng cầu, em không cần miễn cưỡng bản thân như vậy, coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.”

Dứt lời, hắn xoay người bước về phía cầu thang, dáng vẻ cao ngạo nhưng cô đơn đến nao lòng.

Tần Đồng đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn khuất dần, theo bản năng vươn tay, trong khoảnh khắc ấy, cậu đã muốn gọi hắn lại.

Nhưng cuối cùng Tần Đồng vẫn không nói gì, chỉ dõi theo bóng hình hắn xa dần, rồi nhanh chóng biến mất ở khúc quanh cầu thang.

***

Cả ngày hôm đó, Tần Đồng chìm trong một mớ hỗn độn. Cậu ngồi thu lu ở góc phòng, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính hơn nửa buổi, những con chữ như biến thành đám nòng nọc nhỏ, bơi lội điên cuồng trước mắt cậu, nhưng mãi chẳng thể lọt vào đầu.

May mắn thay, công việc của Tần Đồng dạo này khá suôn sẻ, nghỉ nửa ngày cũng không ảnh hưởng nhiều. Mãi đến khi tan tầm, Tần Đồng vội vã thu dọn đồ đạc, trốn chạy khỏi văn phòng như thể vừa thoát khỏi một nơi nguy hiểm.

Quá hỗn loạn.

Đầu óc rối bời như một nồi cháo đặc, Tần Đồng lảo đảo bước về nhà, vừa vào phòng đã thả mình nặng nề xuống giường.

Nghỉ ngơi một lúc lâu, cậu đột ngột bật dậy, đi thẳng vào phòng tắm, thậm chí quần áo cũng không cởi, cứ thế mở vòi sen, mặc kệ dòng nước lạnh lẽo từ đỉnh đầu dội xuống.

Dòng nước lạnh buốt như những lưỡi kiếm sắc bén đâm vào da thịt Tần Đồng, khiến đầu óc cậu cuối cùng cũng khôi phục được chút tỉnh táo.

Chuyện buổi sáng trên sân thượng vẫn còn rõ mồn một trước mắt, Tần Đồng nghĩ đến những chuyện xa xôi hơn.

Khi hai người mới quen nhau, ấn tượng của Tần Đồng về Trình Trạch Sơn ngoài “người này rất tốt” ra, chính là “người này đặc biệt đặc biệt bận”.

Trong khi Tần Đồng còn đang chật vật làm quen với môi trường mới, lo lắng bất an và sợ hãi những ca phẫu thuật khó nhằn, Trình Trạch Sơn đã nhanh chóng học xong toàn bộ kiến thức chuyên ngành, theo thầy làm nghiên cứu khoa học.

Lúc đó Tần Đồng chỉ cảm thấy Trình Trạch Sơn giỏi giang, mãi đến khi hai người ở bên nhau, cậu mới nhận ra sự bất ổn: Trình Trạch Sơn quá liều mạng, thậm chí đánh đổi cả sức khỏe.

Sau khi sống chung, Tần Đồng thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm, nhìn thấy ánh đèn vẫn sáng trong phòng Trình Trạch Sơn. Qua khe cửa hé mở, cậu thấy hắn vẫn ngồi trước máy tính đọc tài liệu, tra cứu thông tin.

Tần Đồng đương nhiên không tán thành cách làm này của Trình Trạch Sơn, hai người đã cãi nhau không ít lần vì chuyện đó, nhưng hắn vẫn chứng nào tật ấy.

Sau này có lần Tần Đồng thực sự không thể chịu đựng được nữa, cậu túm lấy hắn ấn xuống giường, ngồi khóa trên người hắn, thở phì phì nói: “Hôm nay anh nhất định phải giải thích rõ ràng cho em, mấy cái tài liệu chết tiệt đó có gì hay ho mà đáng để anh ăn không ngon ngủ không yên như vậy hả?”

Trình Trạch Sơn có lẽ cũng nhận ra Tần Đồng thật sự giận, liền ngoan ngoãn nằm im trên giường, mặc cậu ấn người mình, giọng điệu bình tĩnh, lại pha chút bất đắc dĩ: “Em có lẽ không tin, thật ra anh chẳng thích đọc tài liệu y khoa chút nào, thậm chí… không thích cả ngành y này.”

Trong đêm tĩnh lặng ấy, Tần Đồng lặng lẽ nằm bên cạnh Trình Trạch Sơn, lần đầu tiên nghe được câu chuyện sâu kín thuộc về hắn.

Câu chuyện của Trình Trạch Sơn nhuốm màu cẩu huyết. Cha mẹ hắn đều xuất thân hào môn, là một cuộc hôn nhân thương mại điển hình trong giới thượng lưu. Chỉ tiếc mẹ hắn qua đời vì khó sinh khi sinh hắn, cha hắn, Trình Thế Xương, nghiễm nhiên thâu tóm toàn bộ thế lực của hai gia tộc.

Để đổi lại, cha hắn không được tái hôn, Trình Trạch Sơn trở thành người thừa kế duy nhất của Trình gia. Từ nhỏ, hắn đã bị xem như niềm hy vọng của cả hai nhà, gánh trên vai kế hoạch học tập khắc nghiệt. Không chỉ không được ăn cơm, ngủ nghỉ nếu chưa hoàn thành bài vở, mà việc bị trừng phạt về thể xác cũng là chuyện thường ngày.

Trình Thế Xương luôn miệng nói đó là vì tốt cho Trình Trạch Sơn, nhưng từ khi còn rất nhỏ, hắn đã nhận ra, so với vai trò “con trai” đầy tình yêu thương, Trình Thế Xương dường như xem hắn như một “vật chứa” để gửi gắm kỳ vọng của chính mình. Bởi vì ông ta cái gì cũng muốn là nhất, nên con trai cũng phải là người giỏi nhất.

Sau này, khi thi đại học xong, Trình Trạch Sơn giấu gia đình đăng ký vào ngành y. Lý do duy nhất là ngành này có vẻ không liên quan gì đến ngành thương mại mà Trình Thế Xương yêu thích nhất, hắn không muốn trở về làm cái kẻ thừa kế bất đắc dĩ kia.

Mùa hè năm đó, Trình Trạch Sơn bị phạt quỳ ba ngày trong thư phòng. Trình Thế Xương cầm chiếc thắt lưng không biết từ đâu ra quất mạnh vào lưng hắn, để lại những vết sẹo sâu nông không đều nhau.

Sau này, nhờ sự khuyên can của các trưởng bối, Trình Thế Xương mới miễn cưỡng đồng ý, nếu hắn có thể đứng đầu toàn khóa, thì có thể tạm thời không chuyển ngành. Nhưng đó chỉ là tạm thời, sau khi tốt nghiệp, Trình Trạch Sơn sẽ đi đâu, vẫn phải do ông ta quyết định.

Lần đầu tiên nhắc đến chuyện này trước mặt Tần Đồng, vẻ mặt Trình Trạch Sơn bình tĩnh đến lạ, thậm chí như đang kể một chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình. Nhưng sâu trong đôi mắt đen láy lại ẩn chứa những cảm xúc chất chứa: “Anh sẽ không làm theo ý ông ta, anh sẽ không khuất phục và thỏa hiệp với ông ta.”

Tần Đồng chớp mắt liên tục, cố gắng kìm nén, mới không để nước mắt rơi xuống người Trình Trạch Sơn.

Cậu hơi cúi người, hôn nhẹ lên khóe môi hắn, khẽ thì thầm bên tai: “Vậy em ước nguyện, nguyện vọng của anh sẽ thành hiện thực.”

Đêm đó, hai người nằm trên giường trò chuyện không ngừng, gần như thức trắng đêm. Hôm sau đến trường, cả hai đều mang quầng thâm mắt rõ rệt, liếc nhìn nhau, đáy mắt đều ánh lên ý cười.

Và từ ngày đó trở đi, Tần Đồng không còn ngăn cản Trình Trạch Sơn đọc tài liệu, làm thí nghiệm nữa. Cậu vẫn đau lòng cho sức khỏe của hắn, nhưng cậu biết, đó là lựa chọn của chính Trình Trạch Sơn. Là người yêu, Tần Đồng hy vọng Trình Trạch Sơn có thể thực hiện được tất cả những ước nguyện của mình.

Thậm chí đôi khi Tần Đồng còn nghĩ, nếu Trình Trạch Sơn có thể biến thành một chú mèo nhỏ thì tốt rồi, như vậy cậu đi đâu cũng có thể mang hắn theo, Trình Trạch Sơn cũng sẽ không còn bị đối xử lạnh nhạt như một “cỗ máy hoàn hảo” nữa.

Mãi về sau, khi Trình Thế Xương tìm đến, nói muốn nói chuyện riêng với Tần Đồng, cậu biết rõ sẽ chẳng có chuyện tốt lành gì, nhưng vẫn không chút do dự mà đồng ý.

Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê gần trường. Tần Đồng đến sớm, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ chờ đợi. Đợi rất lâu, Trình Thế Xương cuối cùng cũng thong thả đến muộn.

Trước đây Tần Đồng chưa từng gặp Trình Thế Xương, nhưng vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra ông. Khuôn mặt ông có bảy phần giống Trình Trạch Sơn, vóc dáng vẫn giữ được tốt, khí chất cũng giống như một người đọc sách ôn tồn lễ độ, nhưng nhìn kỹ lại, đôi mắt lại lạnh lẽo hơn Trình Trạch Sơn vài phần.

Người đàn ông mặc bộ vest chỉnh tề, đôi giày da bóng loáng gõ “cộp cộp” trên sàn gạch, mỗi cử chỉ đều mang theo vẻ tự phụ. Khi ngồi xuống đối diện Tần Đồng, ông thốt ra câu thoại chỉ có trong những bộ phim truyền hình cẩu huyết mới có: “Cho cậu năm trăm vạn, rời xa con trai tôi.”

Khi đó Tần Đồng kiêu ngạo biết bao. Nghe cha Trình Trạch Sơn nói vậy, cậu không nói một lời, nhấc chân muốn đi. Người đàn ông ngồi trước mặt cậu chậm rãi lên tiếng: “Từ từ, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu.”

Tần Đồng không tin ông sẽ thực sự nói ra điều gì có ý nghĩa, nhưng vì phép lịch sự, cậu vẫn đứng lại, quay đầu, im lặng nhìn Trình Thế Xương.

Lúc đó, cậu thực sự muốn cười nhạo sự tự cao tự đại của Trình Thế Xương.

“Tôi biết tình cảm của hai cậu rất tốt, cũng biết cậu không để ý đến tiền bạc,” người đàn ông hờ hững ngước mắt, không chút che giấu mà đánh giá Tần Đồng, nói, “Nếu tôi nói, chỉ cần cậu đồng ý với tôi, tôi có thể từ nay về sau không can thiệp vào việc học y của Trình Trạch Sơn thì sao?”

Trình Thế Xương cứ thế lặng lẽ ngồi, ánh mắt bình tĩnh nhưng sắc bén, dường như có thể nhìn thấu Tần Đồng.

Tần Đồng vẫn đứng im tại chỗ. Cậu nhìn Trình Thế Xương từ trên xuống dưới, cảm thấy máu trong người từng tấc từng tấc trở nên lạnh lẽo, trái tim đập thình thịch, cậu bắt đầu cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, đó là triệu chứng thiếu máu cơ tim mà cậu từng học trong sách giáo khoa.

Sau này, khi ngẫu nhiên nhớ lại ngày hôm đó, Tần Đồng cảm thấy khá buồn cười. Cậu không hiểu vì sao Trình Thế Xương chắc chắn như vậy về tình cảm sâu đậm của cậu dành cho Trình Trạch Sơn, chắc chắn cậu có tinh thần hy sinh cao thượng đến vậy, có thể vì tương lai của Trình Trạch Sơn mà hy sinh hạnh phúc của chính mình.

Cậu không vĩ đại, cũng không thanh cao, đáng lẽ cậu nên đứng dậy và rời đi, nhưng cơ thể nặng trĩu như chì, khiến cậu không thể nhúc nhích, cứ đứng trơ ra trước mặt Trình Thế Xương.

Và cũng chính ngày hôm đó, trong quán cà phê tĩnh lặng, trước chiếc ghế sofa da màu đen, Tần Đồng căng thẳng đứng đó, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trình Thế Xương, chậm rãi thốt ra từ ấy: “…Được.”

Tần Đồng không cảm thấy mình vĩ đại hay thanh cao chút nào.

Chỉ là cậu nhớ đến đêm đó, khi khơi gợi những chuyện đã qua, ánh mắt đau khổ và giằng xé của Trình Trạch Sơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.