Chúng Ta Không Phải Chia Tay Sao

Chương 22: Chương 22




Quần áo ướt dính bết vào người thật khó chịu, Tần Đồng đứng dưới vòi nước lạnh một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy lại được chút lý trí, cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng, tắm lại bằng nước ấm.

Tắm xong nằm trên giường, Tần Đồng nghĩ mình sẽ mất ngủ, nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi, hoặc có lẽ vì muốn trốn tránh, cậu rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay Tần Đồng ngủ không yên giấc, trong mơ màng, cậu mơ thấy nhiều giấc mơ rời rạc, chắp vá, mơ thấy vô số đoạn ký ức vụn vặt. Nhưng mọi thứ trong mơ quá hỗn loạn, như những vệt sao băng xẹt qua trước mắt, Tần Đồng vươn tay muốn níu giữ, nhưng chẳng thể bắt được thứ gì.

“Ong ong ——”

“Ong ong ——”

Chuông điện thoại đúng giờ vang lên, kéo Tần Đồng ra khỏi những hình ảnh cũ kỹ hỗn độn kia. Cậu mơ màng ngồi dậy, miễn cưỡng xuống giường, đi đến bên cửa sổ, mới phát hiện trời mưa.

Bầu trời vốn trong xanh giờ đã bị bao phủ bởi một tầng mây đen dày đặc, mưa bụi dày đặc rơi xuống, mặt đất cũng trở nên  lầy lội vì nước mưa.

7 giờ 45 phút sáng, Tần Đồng xách theo chiếc ô, cả người ướt sũng, đúng giờ xuất hiện ở văn phòng bác sĩ khoa tim mạch.

Dù Tần Đồng đã không còn làm việc lâm sàng, nhưng quy tắc trong khoa cậu vẫn phải tuân thủ. Không còn cách nào khác, đây là bệnh viện, nơi luật lao động dường như không có hiệu lực.

Cậu đàn em vừa hết ca trực đêm bị dáng vẻ của cậu làm cho giật mình, đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, có chút lo lắng hỏi: “anh Tần, anh sao vậy?”

“Không sao,  dính chút mưa thôi,” Tần Đồng tùy ý vẫy tay, nói, “Trong phòng nghỉ có quần áo của tôi, tôi đi thay một bộ.”

Tần Đồng không phải người thích làm ra vẻ, dầm mưa chút thôi, chẳng có gì to tát. Vừa nói, cậu vừa nhanh chân đi về phía cuối hành lang, nơi có cánh cửa nhỏ dẫn vào phòng nghỉ.

“Từ từ, anh Tần ——” Sư đệ ngẩn người một chút, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Tần Đồng đã nhanh hơn một bước đến phòng nghỉ, đẩy cánh cửa khép hờ ra.

Trong căn phòng nghỉ không lớn, Trình Trạch Sơn đang cởi trần nửa thân trên. Hắn quay lưng về phía cửa, vì thế Tần Đồng nhìn thấy sống lưng thẳng tắp và những thớ cơ lưng rắn chắc của hắn.

Ánh mắt Tần Đồng khẽ dao động, một vài ký ức xa xôi chợt ùa về một cách tự nhiên.

Trình Trạch Sơn vẻ ngoài lạnh lùng, mang dáng vẻ cấm dục. Sau khi ở bên hắn, Tần Đồng mới nhận ra hắn không hề lạnh nhạt như vẻ bề ngoài.

Tần Đồng tự nhận mình là người tính cách nhiệt tình, chủ động, nhưng trong một số chuyện, ngược lại Trình Trạch Sơn có nhu cầu lớn hơn. Mọi ý xấu của hắn dường như đều dồn vào chuyện đó. hắn thích làm Tần Đồng cười, cũng thích làm cậu khóc, thích mọi cảm xúc của Tần Đồng đều xoay quanh hắn.

Sau này, rất nhiều buổi sáng thức dậy, Trình Trạch Sơn thường ngồi ở mép giường thay quần áo, gần như cùng một góc nhìn như bây giờ, chỉ khác là khi đó trên lưng Trình Trạch Sơn luôn có những vết cào của Tần Đồng.

Nhiều năm trôi qua, những vệt đỏ trên lưng Trình Trạch Sơn đã sớm lành hẳn, không để lại chút dấu vết nào, nhưng Tần Đồng lại cảm thấy cảm xúc dâng trào, như một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, khơi dậy bao gợn sóng.

Đứng ở cửa phòng nghỉ, Tần Đồng có chút xấu hổ khẽ hắng giọng hai tiếng, không được tự nhiên dời mắt đi, hỏi Trình Trạch Sơn: “Sao anh lại ở đây?”

Không thể để Trình Trạch Sơn nhận ra sự bối rối của mình, Tần Đồng quyết định ra đòn phủ đầu.

Trình Trạch Sơn tự nhiên quay đầu lại. Khi nhìn thấy Tần Đồng, ánh mắt hắn rõ ràng tối sầm lại một chút, nhưng không có ý định mở lời. hắn lấy từ trong tủ quần áo bên cạnh chiếc áo sơ mi trắng, bình tĩnh mặc vào người, thong thả cài từng chiếc cúc áo trước ngực.

“Lời này không phải tôi nên hỏi em sao?” Cài xong toàn bộ cúc áo, Trình Trạch Sơn cuối cùng cũng lên tiếng. hắn lần nữa ngước mắt nhìn Tần Đồng, giọng điệu hờ hững: “Tôi đi trên đường gặp mưa, đến phòng nghỉ thay quần áo, sao em lại đẩy cửa xông vào?”

Không biết có phải Tần Đồng ảo giác không, cậu luôn cảm thấy hôm nay Trình Trạch Sơn dường như lạnh lùng hơn ngày thường, ngay cả giọng nói cũng mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.

Hình như không phải ảo giác.

Chỉ một lát sau, Tần Đồng đã nhận ra nguyên do. Hôm qua cậu vừa mới từ chối Trình Trạch Sơn, hắn đương nhiên sẽ không vừa mắt cậu.

Hiểu rõ cảm xúc đang lan tràn dưới đáy lòng, Tần Đồng bỗng cảm thấy tim mình hơi chua xót, như bị ai đó bóp nghẹn nơi mềm mại nhất.

Cậu có chút mất tự nhiên cụp mắt xuống, tránh ánh nhìn của Trình Trạch Sơn, nói: “…Tôi cũng bị mưa, nghĩ đến phòng trực ban thay quần áo, không để ý anh ở bên trong, thật sự xin lỗi.”

Nếu có thể, Tần Đồng không muốn nói chuyện với Trình Trạch Sơn nữa, nhưng dù sao hai người cũng là đồng nghiệp, Tần Đồng vẫn cần phải đối mặt với hắn.

Thậm chí cậu cảm thấy có chút tức giận, Trình Trạch Sơn vì sao phải về nước, vì sao muốn đến theo đuổi cậu… Nếu không phải Trình Trạch Sơn nhất quyết muốn ăn lại cỏ cũ, Tần Đồng căn bản không đến mức đau khổ như bây giờ.

Rốt cuộc đã sáu năm, những thứ nên quên hay không nên quên, Tần Đồng đều đã ngoan ngoãn chôn sâu tận đáy lòng.

Ánh mắt Trình Trạch Sơn vẫn đánh giá Tần Đồng, nhìn đến nỗi cậu có chút khó chịu trong lòng. Dù Tần Đồng cúi đầu, vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt hắn đang hướng về phía mình.

“bác sĩ Trình thay xong quần áo rồi sao?” Tần Đồng mím môi hỏi, “Nếu thay xong, có thể ra ngoài được không?”

Trình Trạch Sơn khẽ cười nhạt một tiếng, không rõ là châm biếm hay mang một cảm xúc nào khác.

“Biết rồi.” hắn nhấc chân bước ra cửa, giọng lạnh lùng dừng bên tai Tần Đồng: “Không cần đuổi tôi đi, tôi tự biết rời đi.”

Sống mũi Tần Đồng đột nhiên cay xè, biết Trình Trạch Sơn đang nói bóng gió, biết mình đang hết lần này đến lần khác đẩy hắn ra xa.

Nhưng cứ đứng như vậy tại chỗ, nhìn bóng lưng Trình Trạch Sơn rời đi, Tần Đồng không có dũng khí mở miệng gọi hắn lại, chỉ có thể lặng lẽ đứng phía sau hắn.

***

thứ hai.

Sau khi thay bộ quần áo dự phòng trong phòng nghỉ, người Tần Đồng cuối cùng cũng khô ráo hơn một chút. Cậu lấy từ trong rương lớn của phòng nghỉ chiếc áo khoác trắng vừa được giặt ủi, vội vã trở về văn phòng.

Thứ hai công việc luôn rất nhiều, phải họp giao ban hàng tuần, kiểm tra những đơn thuốc cuối tuần chưa xong, còn đủ thứ việc lặt vặt cần giải quyết. Hôm nay khoa tim mạch càng đặc biệt như vậy, không hiểu sao bệnh nhân nhập viện cứ nối tiếp nhau, như thể đã hẹn nhau cùng đến khám bệnh vậy.

Thứ hai lịch mổ cũng dày đặc, các bác sĩ trong khoa lục tục lên bàn mổ. Tần Đồng tự giác đảm nhận việc thu thập thông tin bệnh nhân giúp họ. Dù hiện tại cậu không còn làm việc lâm sàng, nhưng hỏi những thông tin cơ bản vẫn không thành vấn đề.

Huống chi mọi người đều bận tối mắt tối mũi, mình cậu ngồi bên cạnh chậm rì rì đọc tài liệu, Tần Đồng tự cảm thấy ngại ngùng.

“Họ tên…”

“Tuổi tác…”

“Địa chỉ…”

Việc điền bệnh án không có gì kỹ thuật, nhưng lại rườm rà, phức tạp. Tần Đồng một buổi sáng thu thập thông tin của bảy tám bệnh nhân, cứ gõ gõ đánh đánh trên máy tính, bận đến nỗi đầu óc choáng váng.

Vừa vặn có người đẩy cửa bước vào, Tần Đồng còn tưởng là bác sĩ khác trong khoa xuống ca mổ, vội vàng cười quay đầu lại, liền nhìn thấy bóng dáng mà cậu không muốn nhìn thấy nhất.

Người nọ mặc bộ đồ scrubs màu xanh đậm, trang phục thường thấy nhất trong phòng mổ, nhưng dường như khí chất lại khác biệt so với những người khác. Bộ đồ phẫu thuật rộng thùng thình trên người hắn cũng có vẻ đặc biệt gọn gàng, vừa vặn.

Chỉ là vẻ mặt Trình Trạch Sơn lạnh lùng. Tần Đồng bất ngờ chạm phải ánh mắt hắn, chưa kịp nói gì, hắn đã vội vàng dời mắt đi, dường như đã hạ quyết tâm xem Tần Đồng như người vô hình.

Tần Đồng khẽ thở phào, không cần cố gắng nghĩ chuyện để nói với hắn nữa, nhưng ngực lại khó chịu một cách khó hiểu, như có một tảng đá lớn đè nặng, muốn nhấn chìm cậu xuống đáy hồ.

Không khí bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng.

Văn phòng rộng lớn đột nhiên tĩnh lặng, đến cả tiếng ve kêu ngoài cửa sổ cũng trở nên ồn ào lạ thường.

Một loạt tiếng bước chân vang lên, một thực tập sinh mặt búng ra sữa đẩy cửa bước vào, rụt rè nói: “Thưa bác sĩ, em là khoa hô hấp, đến đưa phiếu hội chẩn…”

“Để tôi đi với cậu.”

Chưa đợi Trình Trạch Sơn lên tiếng, Tần Đồng đã vội vàng nói trước.

Cậu khẩn thiết muốn thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.

Trình Trạch Sơn ngước mắt nhìn Tần Đồng một cái, vẻ mặt khó đoán.

Tần Đồng giả vờ không để ý đến hắn, buông chuột và bàn phím xuống, lập tức đi về phía cửa, nói với thực tập sinh: “Chúng ta đi thôi.”

Đã hơn một năm không làm lâm sàng, kiến thức cơ bản của Tần Đồng vẫn vững chắc, xử lý một ca hội chẩn tuyệt đối không thành vấn đề. Đến khoa hô hấp, Tần Đồng mới phát hiện, hóa ra họ mời hội chẩn là vì miếng bông băng trên vết thương ở ngực bệnh nhân bị ướt, muốn Tần Đồng đến giúp thay băng.

Bông băng ướt cũng phải mời hội chẩn ngoại khoa…?

Đây là trình độ nội khoa của các người sao…?

Tần Đồng vừa thuần thục mở đồ thay băng, vừa không nhịn được thầm oán trong lòng.

Bất quá Tần Đồng cũng chỉ oán thầm vài câu, chuyện nội khoa và ngoại khoa không ưa nhau vốn là chuyện thường tình. Ngoại khoa thì khinh nội khoa tay nghề kém, nội khoa lại thấy ngoại khoa làm việc không tỉ mỉ, không biết phân tích bệnh tình một cách hệ thống.

Huống chi so với việc ở lại văn phòng bầu không khí ngột ngạt kia, Tần Đồng thà ra ngoài hóng gió.

Trên đường trở về, tâm trạng Tần Đồng khá tốt, xuống lầu lại trượt chân, lảo đảo mấy bước, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

Vịn vào lan can, Tần Đồng lòng còn sợ hãi hít sâu một hơi, lúc này mới nhận ra vấn đề —

Đầu cậu rất choáng, không giống như trạng thái khỏe mạnh.

Chẳng lẽ là sốt rồi sao?

Tần Đồng bình thường sức khỏe khá tốt, lần ốm trước vẫn là vào kỳ nghỉ đông, nhưng cậu cảm thấy khó chịu, chẳng ai muốn mình bị bệnh cả.

Trở lại khoa, Tần Đồng lập tức lấy nhiệt kế điện tử ra, “tít tít” đo lên trán, nhiệt kế bắt đầu báo động, màu màn hình cũng từ xanh chuyển sang đỏ, con số hiện lên tùy tiện: 38.8℃.

Còn cao hơn lần sốt trước.

Tần Đồng hoàn toàn thành thật, lấy từ tủ thuốc của khoa hai gói thuốc cảm, pha với nước ấm, “ừng ực ừng ực” uống hết.

Trình Trạch Sơn không biết đi từ lúc nào, khi Tần Đồng trở về văn phòng, hắn đã không còn ở đó.

Bất quá Tần Đồng lúc này cũng không có tâm tư quan tâm Trình Trạch Sơn đi đâu, cũng không biết có phải tác dụng tâm lý không, sau khi uống thuốc, đầu cậu càng mê man, dường như tùy thời cũng có thể ngã xuống.

Trên tay vẫn còn bệnh án chưa viết xong, nhưng Tần Đồng thật sự quá buồn ngủ, cố gắng ngồi thẳng trước máy tính, rất nhanh đã không chống đỡ được nữa, cả người gục xuống bàn.

“Tần Đồng…”

“Tần Đồng……”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Tần Đồng miễn cưỡng mở mắt.

Rồi ngay lập tức tỉnh táo.

Trình Trạch Sơn không biết từ lúc nào đã trở về, còn đứng ngay bên cạnh Tần Đồng, từ trên xuống dưới nhìn cậu, đáy mắt dường như có mực đặc cuộn trào.

Tần Đồng khó tin nhỏ giọng lẩm bẩm: “…Đây là đang nằm mơ sao?”

Buổi sáng Trình Trạch Sơn thái độ lạnh nhạt như vậy, Tần Đồng thật sự không tin hắn sẽ đột nhiên đến bên cạnh cậu, vẻ mặt còn dịu dàng như thế.

“Em muốn mơ thấy tôi sao?” Trình Trạch Sơn khẽ cười nhạt, vẻ mặt hết sức trào phúng, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Tần Đồng, im lặng một lát, hắn lại lên tiếng, giọng điệu cũng hòa hoãn xuống: “Trong người không thoải mái à? Có phải vì sáng nay dầm mưa không? Em qua phòng trực ban bên cạnh ngủ một lát đi.”

“Không được…” Tần Đồng giãy dụa ngồi dậy, nheo mắt, lầm bầm nói: “Bệnh án của tôi còn chưa viết xong!”

Trình Trạch Sơn nhìn cậu một cái, nói: “Với cái bộ dạng này của em? Cẩn thận trở thành nhân vật chính trong bệnh án đấy.”

Quả nhiên không phải mơ.

Tần Đồng thầm nghĩ, trong mơ Trình Trạch Sơn mới không hung dữ như vậy.

Tần Đồng không thích hắn nói chuyện kiểu âm dương quái khí này, thở phì phì trừng mắt nhìn hắn, nhưng vì đang bệnh nên trông như đang làm nũng: “Không cần anh quản tôi.”

“Tôi không quản em thì ai quản em?” Trình Trạch Sơn trên mặt không có biểu cảm gì, có lẽ cũng vì không khỏe, Tần Đồng nhìn không rõ, “Là cô bệnh nhân nhỏ tuổi kia? Hay là mấy anh trai tốt, em trai tốt, chị gái tốt, em gái tốt khác?”

Câu này Tần Đồng không biết đáp sao, cậu đơn giản không để ý đến Trình Trạch Sơn, cố gắng ngẩng đầu lên, đối diện với máy tính, vừa gõ được hai chữ, liền cảm thấy có người nắm lấy cổ tay mình.

“Đừng cố gắng nữa,” giọng Trình Trạch Sơn dịu đi một chút, như thể cam chịu, “Đi ngủ một lát đi, bệnh án tôi viết giúp em.”

Tần Đồng khó tin ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Trình Trạch Sơn, cùng với sự quan tâm ẩn giấu trong đôi mắt đen láy.

“Xem ra thật là mơ.” Tần Đồng mê man nhìn chằm chằm Trình Trạch Sơn, trong một mớ hỗn độn, hiếm khi làm theo ý mình, cậu trực tiếp đưa tay ôm lấy cổ Trình Trạch Sơn, ngửa đầu hôn lên đôi môi hắn vẫn còn đang mấp máy, vô cùng thỏa mãn thở dài: “…Vẫn là nằm mơ tốt hơn, trong mơ cái gì cũng có.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.