Đầu cậu đau như búa bổ, thái dương giật thót. Cơn bệnh khiến cả người cậu nặng trịch, chỉ hận không thể ngã quỵ xuống đất ngay lập tức, nhưng giờ phút này, cậu cảm thấy tỉnh táo lạ thường.
Giọng Tần Đồng bình tĩnh, nhưng không có nghĩa là cậu không khổ sở. Hai người tình cảm sâu đậm bị ép xa nhau, ai mà không đau lòng cho được, huống chi Tần Đồng là người động lòng trước.
Dưới sự truy vấn không ngừng, từng bước ép sát của Trình Trạch Sơn, Tần Đồng như thể nghiệm lại nỗi khổ sở, chua xót khi chia tay năm xưa. Cái cảm giác nuốt nghẹn uất ức vào lòng ấy, nếu không phải Trình Trạch Sơn còn đứng trước mặt, có lẽ Tần Đồng đã không kìm được mà bật khóc. Nhưng lúc này hắn vẫn đang nhìn cậu chằm chằm, cậu chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì, thậm chí còn cố ý trêu đùa hắn.
Sáu bảy năm thoáng chốc trôi qua, Tần Đồng tưởng rằng những ký ức xưa cũ đã sớm phai nhạt theo năm tháng. Cho đến hôm nay, khi hai người nhắc đến, cậu mới nhận ra, hóa ra những điều đó chưa bao giờ cậu quên, thậm chí còn trở nên sâu sắc hơn theo thời gian.
Nhưng dù vậy, Tần Đồng vẫn tin tưởng vững chắc vào lựa chọn năm xưa của mình. Nếu cho cậu thêm một cơ hội, thêm một trăm, một nghìn cơ hội nữa, cậu vẫn sẽ làm như vậy.
Tình cảm giữa hai người đương nhiên quan trọng, nhưng tình cảm chưa bao giờ là toàn bộ cuộc sống. Thậm chí Tần Đồng kiên định cho rằng, một ngày nào đó, Trình Trạch Sơn nhất định sẽ hiểu được lựa chọn của cậu. Có lẽ đến lúc đó, Trình Trạch Sơn còn cảm ơn cậu vì đã buông tay, sẽ may mắn vì cậu đã không tiếp tục dây dưa không rõ với hắn.
Tần Đồng cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rạng rỡ với Trình Trạch Sơn. Bao nhiêu năm trôi qua, nụ cười của Tần Đồng vẫn tràn đầy sức sống, rất giống dáng vẻ chàng thiếu niên năm nào luôn đuổi theo sau Trình Trạch Sơn.
"Được, em nói chia tay thì chia tay." Trình Trạch Sơn không dây dưa với cậu chuyện này, chỉ cúi đầu, lặng lẽ nhìn sâu vào mắt cậu: "Hiện tại em độc thân, tôi cũng độc thân, tôi tiếp tục theo đuổi em chắc là không có vấn đề gì chứ?"
"Không phải, anh... anh muốn gì chứ?" Tần Đồng nhất thời nghẹn lời, lại có chút tức muốn hộc máu, hận rèn sắt không thành thép mà nói với Trình Trạch Sơn: "Anh nhất định phải ở bên tôi sao? Rốt cuộc tôi có gì tốt, đáng để anh nhớ mãi không quên như vậy?"
"Thì nhiều lắm chứ sao, lớn lên đẹp, tính cách tốt, năng lực mạnh, lại rất tốt với tôi." Trình Trạch Sơn không mấy để ý nhún vai, biểu tình nhanh chóng trở nên nghiêm túc, giọng điệu chân thành: "Hơn nữa em chính là em. Bao nhiêu năm qua, em là người duy nhất tôi gặp khiến trái tim tôi rung động. Bởi vì em là em, nên tôi thích em, đổi lại bất kỳ ai khác đều không thể."
Tần Đồng dời mắt đi, giọng nói cố ép xuống thật thấp: "Người nhà anh sẽ không đồng ý."
"Tôi không quan tâm." Trình Trạch Sơn lập tức trả lời: "Họ có đồng ý hay không không liên quan đến tôi, họ không có quyền quyết định cuộc đời tôi."
Tần Đồng há miệng thở dốc, còn muốn nói thêm điều gì, Trình Trạch Sơn không cho cậu cơ hội mở lời, ngược lại nở nụ cười trước: "Hơn nữa Tần Đồng, có phải em quá coi thường tôi rồi không?"
"Hả?"
Tần Đồng vô cùng ngơ ngác chớp mắt.
"Dựa vào đâu mà em cảm thấy tôi sẽ mãi chịu sự khống chế của họ?" Ý cười trên mặt Trình Trạch Sơn không ngừng lan rộng, mang theo vài phần ngạo khí chỉ những kẻ mạnh thật sự mới có: "Đúng, tôi thừa nhận, nhà họ Trình quả thật có quyền thế, nhưng tôi không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn mặc họ sắp đặt ngày xưa nữa. Tôi có sự nghiệp và cuộc sống riêng, tôi luôn luôn tiến về phía trước, một ngày nào đó có thể đối đầu với họ."
Hắn hỏi Tần Đồng: "Em tin tôi không?"
Tần Đồng gần như lập tức gật đầu, nói: "Tôi tin anh."
Cậu đương nhiên tin tưởng Trình Trạch Sơn. Từ quá khứ đến bây giờ, cậu luôn biết Trình Trạch Sơn là một người cực kỳ ưu tú, cậu tin hắn nhất định có một ngày có thể thoát khỏi sự khống chế của Trình Thế Xương.
Chỉ là, cậu không tin chính mình.
Tần Đồng không phải là một người tự ti, nếu không năm đó cậu đã không bướng bỉnh đuổi theo Trình Trạch Sơn ba năm. Nhưng cuộc sống ngày qua ngày dần mài mòn góc cạnh của Tần Đồng, cậu đã không còn là chàng thiếu niên lỗ mãng không ai bì nổi năm xưa.
Nếu Trình Trạch Sơn nói với cậu những lời này khi hai người vừa chia tay, có lẽ cậu đã mừng rỡ như điên, nhào vào vòng tay Trình Trạch Sơn. Chắc chắn cậu sẽ kiên định cùng Trình Trạch Sơn đi tiếp, dù có bao nhiêu gian nan và khổ sở.
Nhưng hiện tại cậu không thể bình thản chấp nhận tất cả.
Tay phải cậu bị thương.
Trình Trạch Sơn luôn nói Tần Đồng kiên cường và dũng cảm hơn hắn tưởng tượng, trong lời hắn miêu tả Tần Đồng dường như không gì cản nổi. Nhưng chỉ có Tần Đồng mới biết, cậu thống hận đôi tay không thể cầm nổi dao mổ này đến nhường nào.
Những đêm khuya tĩnh lặng, Tần Đồng đã vô số lần cầm kéo nhắm vào động mạch ở cổ tay, nhưng rồi vì thật sự không yên lòng em gái, chỉ có thể nắm chặt tay đấm vào tường.
Đương nhiên, đó vẫn chỉ là thứ yếu. Điều Tần Đồng cảm thấy đáng sợ nhất chính là cậu không còn cái nhiệt huyết xưa kia nữa. Vì không thể cầm dao mổ, nên làm gì cậu cũng cảm thấy vô vị, cậu không tìm thấy phương hướng của mình.
Thậm chí Tần Đồng cảm thấy, sở dĩ Trình Trạch Sơn vẫn còn thích cậu, chỉ là bị những ký ức xưa cũ che mờ. hắn thích cái con người nhiệt tình và rạng rỡ năm nào của cậu, nhưng cái con người tuyệt vời ấy đã không còn tồn tại, chính Tần Đồng cũng không tìm thấy nữa.
Vậy nên không cần phá hỏng ấn tượng tốt đẹp của Trình Trạch Sơn về cậu.
Tần Đồng nghĩ, nếu họ thật sự ở bên nhau, Trình Trạch Sơn chỉ biết thất vọng về cậu.
Hai người cứ đứng đối diện nhau như vậy, đáy mắt Tần Đồng tràn ngập sự không cam lòng và thống khổ. Trình Trạch Sơn lập tức nhận ra cảm xúc của cậu: "Vậy rốt cuộc em sợ điều gì? Em nói cho tôi biết, chúng ta cùng nhau giải quyết, được không?"
Giọng hắn mềm nhẹ và chậm rãi, hắn từ từ cúi đầu, cho Tần Đồng đủ thời gian để suy nghĩ. Khi cánh môi sắp chạm vào chóp mũi Tần Đồng, cậu đột nhiên đẩy hắn ra, nói: "Không cần."
Giữa mày Trình Trạch Sơn đột nhiên nhíu lại, một lần nữa khó tin nhìn về phía Tần Đồng: "Vì sao?"
"Không vì sao cả." Giọng Tần Đồng nặng nề, như đang nói với Trình Trạch Sơn, cũng như đang tự nhủ với chính mình: "Đừng thích tôi nữa, Trình Trạch Sơn, chúng ta không hợp nhau."
Dứt lời, Tần Đồng đẩy cửa bước đi, chỉ để lại cho Trình Trạch Sơn một bóng lưng vội vã.
Trình Trạch Sơn theo bản năng bước lên hai bước, muốn đưa tay giữ cậu, ngón tay lướt qua vạt áo khoác trắng của cậu, nhưng cuối cùng vẫn không nắm lấy.
Hắn đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn theo hướng Tần Đồng rời đi, rất lâu sau, mới thu tay về với vẻ mặt vô cảm.
-
Cả ngày hôm sau, Tần Đồng sống như người mất hồn. Cậu vốn đã phát sốt, lại cãi nhau một trận với Trình Trạch Sơn, trở về văn phòng liền bắt đầu đau nửa đầu.
Bệnh án còn rất nhiều thứ chưa viết, nhưng Tần Đồng không thể viết thêm một chữ nào nữa. Cậu cố gắng mở to mắt, lại cảm thấy những con chữ đen nhỏ trên máy tính đều biến thành những chú nòng nọc đang bơi.
Mãi đến khi có một người đàn em trở về văn phòng, Tần Đồng bất chấp tất cả túm lấy cậu ta, giao bệnh án chưa xong cho cậu ta, sau đó xin nghỉ phép trưởng khoa, đầu óc quay cuồng trở về nhà.
Ở nhà nằm bẹp mấy ngày, cuối cùng thân thể Tần Đồng cũng hồi phục được chút ít. Đeo khẩu trang dày cộm, Tần Đồng trở lại khoa.
Mấy ngày không đi làm, các đồng nghiệp trong khoa đều quan tâm Tần Đồng, thay phiên nhau đến an ủi cậu. Cậu đàn em kia viết bệnh án giúp cậu còn cố ý dúi cho cậu hai quả táo đỏ au đã rửa sạch.
Tần Đồng vẫn còn hơi mệt mỏi, nhưng vẫn cảm kích sự quan tâm của các đồng nghiệp. Bất kể ai đến an ủi, Tần Đồng đều cố gắng tươi tỉnh đáp lại, còn nói vài câu hài hước với họ.
Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh. Trong nháy mắt, bên ngoài trời đã tối đen, những đồng nghiệp xung quanh Tần Đồng đều đã đến tìm cậu một lượt.
Tần Đồng không dám bỏ khẩu trang, vừa nhìn tài liệu trên máy tính, vừa cầm quả táo đàn em cho gặm, sau đó muộn màng nhận ra — Trình Trạch Sơn hình như không đến tìm cậu.
Sáng sớm khi vào cửa, Tần Đồng rõ ràng đã thấy Trình Trạch Sơn, nhưng sau khi cậu đến văn phòng, Trình Trạch Sơn rất nhanh đã đi mất, không biết là có việc bận, hay là cố ý muốn trốn tránh cậu.
Có lẽ cả hai.
Tần Đồng nghĩ.
Ngày đó cậu đã nói rõ ràng với Trình Trạch Sơn, và đó cũng chính là kết quả cậu muốn.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, Tần Đồng vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thể bị ai khoét đi một mảng lớn.
Có lẽ chỉ là chưa quen thôi.
Thoáng cái Trình Trạch Sơn đã về nước gần một năm, trong khoảng thời gian này hai người sớm chiều ở chung, bây giờ thành ra thế này, Tần Đồng cảm thấy khó chịu cũng là lẽ tự nhiên.
Lại đợi một chút.
Tần Đồng tự nhủ, lại đợi một chút, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi.
Đến nỗi "qua một thời gian nữa" rốt cuộc là bao lâu, chính Tần Đồng cũng không biết.
Giống như từ ngày chia tay năm đó, lòng Tần Đồng bắt đầu đổ mưa, cho đến bây giờ vẫn lầy lội và ẩm ướt, Tần Đồng đợi mãi mà mưa không ngừng.
-
Cơn bệnh vật vã Tần Đồng suốt một tuần, mãi đến tuần thứ hai đi làm, Tần Đồng mới dần lấy lại được trạng thái, trở về nhịp điệu công việc thường ngày.
Mà quan hệ giữa Tần Đồng và Trình Trạch Sơn thì cứ thế lạnh xuống, cũng không hề có dấu hiệu ấm lên vì Tần Đồng đã khỏe hơn.
Họ vẫn ở cùng một văn phòng, nhưng như những người xa lạ quen thuộc nhất, nhìn thấy nhau đều ngầm làm như không thấy.
Tần Đồng vẫn chưa thể thích ứng với sự thay đổi này.
Cũng may cậu không có nhiều thời gian để suy nghĩ chuyện đó.
Bài báo trước của Tần Đồng cần điều chỉnh, mỗi ngày cậu đều vội vàng bổ sung thí nghiệm, sửa bài, căn bản không có thời gian để nghĩ đến những chuyện lung tung rối loạn này.
Bây giờ cậu xem như có thể hiểu được tâm trạng của Trình Trạch Sơn năm đó: sắp xếp cuộc sống của mình thật bận rộn, sẽ không còn sức lực để nghĩ đến những chuyện phiền lòng nữa.
Tối nay, Tần Đồng bận đến khuya, đang bùm bụp gõ máy tính, một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến: "Ôi chao, đây chẳng phải bác sĩ Tần vĩ đại của chúng ta sao, vẫn còn bận rộn đấy à? Vất vả quá ha!"
Tần Đồng quay đầu nhìn, Tôn Triêu Mai đang cười híp mắt đi về phía này.
Sau chuyến công tác từ thiện trở về, Tần Đồng đã một thời gian chưa gặp Tôn Triêu Mai, lúc này nhìn thấy anh ta đến, Tần Đồng rất bất ngờ. Cậu có chút ngượng ngùng cười, vội vàng giải thích: "Không có không có, chủ yếu là bài báo cần điều chỉnh, bằng không tôi mới không tăng cái ca chết tiệt này đâu."
"Hả? Bị kẹt ở đâu rồi?" Tôn Triêu Mai nhướn mày, tự nhiên đi đến bên cạnh Tần Đồng, thu lại vẻ lười biếng, cả người trở nên nghiêm túc: "Cần giúp không? Tôi xem giúp cậu?"
"Được đó! Anh Tôn mau giúp tôi xem với!" Tần Đồng lập tức gật đầu, như vớ được vàng, vẻ mặt mong đợi nhìn Tôn Triêu Mai, thậm chí còn đổi cách xưng hô.
Kỳ thật Tần Đồng và Tôn Triêu Mai không cùng hướng nghiên cứu, nhưng trong lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng muốn thử. Trước đây Tần Đồng luôn hỏi ý kiến Trình Trạch Sơn, nhưng hiện tại hai người đã thành ra như vậy, Tần Đồng đương nhiên ngại hỏi hắn.
"... Má ơi, cậu làm cái quái gì thế này hả?" Tôn Triêu Mai kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tần Đồng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hồi lâu, cuối cùng vô cùng đau khổ lắc đầu, xoa xoa thái dương nói: "Không được, thật không được, tôi nhìn còn chẳng hiểu, đừng nói là góp ý cho cậu."
Đáy mắt Tôn Triêu Mai tràn đầy vẻ xin lỗi, nói: "Ngại quá anh Tần, hai ta khác hướng xa quá, tôi thật không có ý kiến gì để góp cho cậu."
"Không sao không sao," Tần Đồng không mấy để ý vẫy vẫy tay, cười nói với anh ta: "Vốn dĩ là vấn đề của riêng tôi, tôi tự nghĩ là được."
"Thôi thôi, cũng đừng ép mình quá căng thẳng như vậy," Tôn Triêu Mai vỗ vỗ vai cậu, trên mặt lần nữa hiện ra ý cười: "Nên nghỉ ngơi thì vẫn phải nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng đủ tinh lực mới có thể viết bài tốt hơn chứ."
Tần Đồng gật đầu, rất tán đồng ý kiến của Tôn Triêu Mai, vừa vặn đoạn này cũng viết gần xong, cậu chuẩn bị thu dọn đồ đạc, bên cạnh Tôn Triêu Mai đột nhiên đổi giọng: "À đúng rồi Tiểu Tần, tôi vừa nãy còn muốn hỏi cậu này, tuần này tôi tổ chức một buổi gặp mặt bạn bè, có cả khoa tim mạch lồng ng.ực của các cậu, khoa chẩn đoán hình ảnh của chúng tôi, còn có cả bộ phận điều dưỡng bên cạnh, cậu có đi không?"
"Tôi... tôi chắc không đi đâu." Tần Đồng không mấy do dự lắc đầu, cười nói với Tôn Triêu Mai: "Mọi người chơi vui vẻ."
Tần Đồng từ trước đến nay không có hứng thú với loại chuyện này, mấy buổi gặp mặt bạn bè của người trưởng thành kia đều là mấy thanh niên độc thân đi tìm đối tượng yêu đương, nhưng Tần Đồng không thích con gái cũng không thích con trai, thủy chung như một, người khiến cậu rung động chỉ có một người.
"Biết ngay cậu sẽ nói vậy mà," Tôn Triêu Mai sớm biết tính Tần Đồng, nhưng cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, ngược lại thần bí nói: "Lúc khác cậu có thể không đến, nhưng lần này cậu nhất định phải đến. Lần này có đội hình siêu siêu siêu hoành tráng đấy — nghe nói tiến sĩ Trình khoa chúng ta cũng muốn đi."
"Tiến sĩ Trình?" Tần Đồng sững người một chút, trong đầu nhanh chóng hiện ra một cái tên, cậu dừng lại vài giây, lúc này mới dò hỏi: "Chẳng lẽ là... Trình Trạch Sơn sao?"
Trình Trạch Sơn cũng sẽ tham gia loại hoạt động này sao?
"Chứ còn ai vào đây nữa? Đương nhiên là Trình Trạch Sơn rồi!" Tôn Triêu Mai cười đến vẻ mặt bí hiểm, bát quái nói: "Người ta vẫn nói tiến sĩ Trình của chúng ta là hoa trên đỉnh núi băng, tôi xem, đóa hoa cao lãnh này cũng muốn vì ai đó mà hạ phàm lâu rồi đây —"
Hô hấp Tần Đồng cứng lại.
Nụ cười vốn còn ấm áp đông cứng trên mặt.