Trong văn phòng yên tĩnh chỉ có hắn và cậu, cánh cửa khép hờ như mời gọi sự xâm nhập bất ngờ.
Trình Trạch Sơn, cơ bắp căng lên trong tích tắc, cánh tay khựng lại giữa không trung, tựa như muốn đẩy cậu ra. Nhưng rồi, sự kháng cự ấy tan biến, chỉ còn lại bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Tần Đồng.
Cậu hiển nhiên không hài lòng với sự hờ hững này, khẽ cựa mình muốn dụi vào người hắn. Thanh âm Trình Trạch Sơn khàn khàn, gần như nghẹn lại khi môi hắn chạm vào môi cậu, lời nói mơ hồ: "Tần Đồng, em có biết mình đang làm gì không?"
Tần Đồng chớp mắt, hàng mi run rẩy như cánh bướm trong gió nhẹ. Cậu cắn nhẹ môi dưới hắn, giọng điệu đầy ủy khuất: "Sao đến trong mơ anh cũng lạnh lùng như vậy..."
Mi mắt Trình Trạch Sơn khẽ động, chậm rãi khép lại, hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp, sợi dây vô hình nào đó như vừa đứt lìa.
Gần như là xách cổ áo cậu, hắn lôi Tần Đồng ra khỏi văn phòng, nửa đẩy cậu đến phòng trực ban nhỏ hẹp bên cạnh, trở tay khóa cửa.
"Cạch."
Âm thanh khóa cửa vang lên đột ngột trong không gian tĩnh lặng.
Tần Đồng ngơ ngác ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, nhưng bỗng trời đất quay cuồng. Trình Trạch Sơn ép cậu vào cánh cửa, hai tay chống hai bên người cậu, mạnh mẽ hôn lên môi cậu.
Không...không phải hôn, là cắn. Răng hắn nghiến mạnh lên cánh môi Tần Đồng, mang đến một cơn đau nhói.
Cậu khẽ kêu lên vì đau, chưa kịp nói gì, Trình Trạch Sơn đã ngậm lấy môi dưới cậu, mút mát, như muốn nuốt trọn cậu vào bụng.
Quá... quá mạnh bạo.
Hóa ra trong ký ức của cậu, Trình Trạch Sơn là một người hung hăng như vậy sao?
Tần Đồng mơ màng tự hỏi, sau đó muộn màng nhận ra điều gì đó không đúng. Xúc cảm trên môi chân thật đến mức không thể là ảo ảnh trong mơ.
"Ư... ưm!"
Tần Đồng đột nhiên mở to mắt, giãy giụa muốn lùi lại, nhưng Trình Trạch Sơn không cho cậu trốn. Hắn bóp cằm cậu, ép cậu ngẩng đầu, hứng chịu một nụ hôn dữ dội.
"Trình... Trạch Sơn... đừng mà..."
Tần Đồng sợ hãi đến tột cùng, một tay nắm chặt vạt áo khoác trắng trước ngực hắn, hoảng loạn gọi tên hắn: "Trình Trạch Sơn, Trình Trạch Sơn, Trình Trạch Sơn..."
Ngày trước, mỗi khi bị hắn bắt nạt đến tàn nhẫn, cậu cũng thích gọi tên Trình Trạch Sơn như vậy, tựa như ba chữ ấy là bùa hộ mệnh, là tất cả sự tin tưởng và quyến luyến của cậu.
"Đừng gọi tên tôi!"
Thanh âm Trình Trạch Sơn khàn đặc hơn, ngực hắn phập phồng dữ dội, đôi mắt đỏ ngầu, như một con thú bị nhốt trong lồng, cũng như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Ngoài miệng nói vậy, nhưng Trình Trạch Sơn vẫn buông lỏng hai tay đang giam cầm cậu. hắn gục đầu lên vai Tần Đồng, cả người như mất hết sức lực.
"Xin lỗi..." Giọng Trình Trạch Sơn khàn khàn, mang theo chút run rẩy ở cuối câu, "Để tôi ôm một lát thôi... một lát là được..."
Tần Đồng cứng đờ đứng tại chỗ, do dự hồi lâu rồi nhẹ nhàng nâng tay, ôm lấy Trình Trạch Sơn.
Vóc dáng Trình Trạch Sơn rất đẹp, vai rộng eo hẹp. Trước đây ôm hắn, cậu luôn cảm thấy một bờ vai vững chắc để dựa vào. Nhưng giờ phút này, Tần Đồng chợt nhận ra, hóa ra bờ vai ấy không hề rộng lớn như cậu tưởng tượng, hắn cũng chỉ là một người bình thường.
"... Đừng nói xin lỗi," Tần Đồng khẽ nói, giọng nhỏ nhẹ bên tai Trình Trạch Sơn, "Người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng."
"Vậy... có thể cho tôi một lý do không?" Trình Trạch Sơn vẫn gục đầu trên vai cậu, giọng nói có chút khó chịu, lại mang theo vài phần bướng bỉnh, "Tại sao lúc trước em lại muốn chia tay? Bây giờ lại muốn từ chối tôi?"
"Tôi... tôi..."
Môi Tần Đồng mấp máy, giọng nói càng nhỏ hơn, có vẻ hơi ủy khuất: "Tôi chẳng phải đã nói rồi sao? Tôi không thích anh."
"Đây là không thích tôi sao?" Trình Trạch Sơn thật sự muốn bật cười vì cậu, không nhịn được nghiêng đầu cắn nhẹ lên cổ cậu, giọng điệu có chút cay nghiệt, "Không thích tôi mà em còn hôn tôi? Còn trách tôi không đủ nhiệt tình với em?"
"Tôi... tôi bị bệnh!" Lúc này đầu óc Tần Đồng phản ứng rất nhanh. Cậu hiển nhiên hài lòng với lý do mình vừa nghĩ ra, nói năng có vẻ rất đàng hoàng: "Đúng vậy, tôi bị sốt, ba mươi tám độ tám, anh không thể nói lý với người đang sốt được."
"Sao em lại ngang ngược như vậy?" Lần này Trình Trạch Sơn thật sự bị cậu chọc cười, khóe môi hơi nhếch lên, cũng học theo giọng điệu của cậu: "Em không nói lý thì tôi cũng không nói lý, em không nói thật thì tôi không cho em đi."
Tần Đồng nhíu mày: "Anh dám giữ tôi lại?"
Trình Trạch Sơn vẫn cười, nhưng vô thức tăng thêm lực ở tay đang ôm cậu, nói: "Em cứ thử xem."
Tần Đồng trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu như đe dọa: "Vậy tôi gọi người đấy!"
"Em cứ thử xem." Ý cười trong đáy mắt Trình Trạch Sơn càng đậm, nói: "Dù sao tôi cũng không xấu hổ, em đoán xem người xấu hổ là ai?"
"Anh chơi xấu!" Tần Đồng bị hắn làm cho nghẹn lời, thật sự tức giận đến muốn cắn hắn một cái, nhưng lại không tìm được chỗ nào để cắn, chỉ có thể ủy khuất nói: "Sao lại có người vô lý như anh chứ!"
"Ừ, tôi chính là vô lý như vậy đấy." Trình Trạch Sơn không hề có chút gánh nặng tâm lý nào chấp nhận đánh giá của cậu về mình, một lần nữa nói: "Vậy, có thể cho tôi một lý do không?"
Trên mặt hắn vẫn còn vương ý cười, nhưng giọng nói lại nghiêm túc: "Coi như là để tôi hoàn toàn hết hy vọng, được không? Bằng không chuyện này ở chỗ tôi vĩnh viễn là một cái gai không thể nhổ ra."
"Tôi... anh..." Tần Đồng muốn nói lại thôi, môi run rẩy, cuối cùng vẫn chỉ khẽ thở dài, nói: "... Xin lỗi."
Cậu không thể nói.
Cậu biết mình không nên lừa dối Trình Trạch Sơn. Tình cảm là chuyện của hai người, dù đi hay ở, cậu đều nên cho hắn một lời giải thích rõ ràng.
Nhưng duy chỉ chuyện này, cậu không thể nói với Trình Trạch Sơn một chữ nào. Cậu quá hiểu tính cách của hắn, nếu biết lý do chia tay, hắn càng không thể rời xa cậu.
Tình cảm và lý trí đặt trên hai đầu cán cân, Tần Đồng cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng chọn đáp án mà cậu cho là đúng đắn.
Cậu không dám nhìn vào mắt Trình Trạch Sơn, sợ hãi những suy nghĩ trong lòng mình bị phát hiện, cũng sợ hãi nhìn thấy ánh mắt mất mát của hắn.
"Là có nỗi khổ nào sao?" Yết hầu Trình Trạch Sơn khẽ động, đột nhiên lên tiếng hỏi, "Em vẫn còn thích tôi, chỉ là vì một vài nguyên nhân nên mới không thể không chia tay, đúng không?"
Thân thể Tần Đồng đột nhiên cứng đờ, theo bản năng muốn phủ nhận: "Tôi không có, tôi chỉ là..."
"Em chỉ là bị sốt đầu óc không tỉnh táo, lý do này vừa rồi đã dùng rồi." Trình Trạch Sơn bình tĩnh nói nốt phần còn lại cho cậu, nói tiếp: "Xem ra em thật sự coi tôi là đứa trẻ ba tuổi, cảm thấy như vậy là có thể lừa gạt được tôi."
hắn không gục đầu lên vai cậu nữa, ngồi thẳng dậy, từ trên xuống dưới nhìn Tần Đồng, đôi mày sắc bén như lưỡi kiếm, dễ dàng có thể đâm thủng tất cả lớp ngụy trang của cậu.
Không thể không thừa nhận, giác quan của Trình Trạch Sơn quả thật quá nhạy bén. Dù Tần Đồng không hề nói thêm một lời nào, hắn vẫn nhạy bén nhận ra manh mối.
Thậm chí Tần Đồng cũng không biết rốt cuộc mình đã lộ sơ hở ở đâu. Cậu rõ ràng đã cố gắng, nhưng vẫn bị Trình Trạch Sơn dễ dàng nhìn thấu.
—— Trình Trạch Sơn vẫn là con người sao?
Tần Đồng không nhịn được thầm mắng.
Nhưng dù sự việc đã đến nước này, Tần Đồng vẫn không muốn nói cho Trình Trạch Sơn biết nguyên nhân thật sự. Cậu cắn chặt môi dưới, đại não nhanh chóng suy nghĩ, muốn tìm ra một lý do mới để qua loa cho xong chuyện.
Lời còn chưa kịp thốt ra, Trình Trạch Sơn một lần nữa lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh: "Không quan trọng, em có thể không nói, để tôi đoán xem, có phải là có liên quan đến nhà tôi không?"
Tần Đồng hoàn toàn ngây người, môi hơi run lên, cuối cùng chỉ có thể phát ra một âm tiết đơn giản: "... Hả?"
"Thật ra từ rất lâu trước đây tôi đã nghĩ đến chuyện này. Có phải em chia tay với tôi là vì lý do đó không? Khi ấy tình cảm của chúng ta tốt đẹp như vậy, ngoài chuyện đó ra, tôi thật sự không nghĩ ra lý do nào khác." Trình Trạch Sơn bình tĩnh phân tích, rồi tự phân tích chính mình với cậu: "Nhưng tôi sợ mình tự đa tình. Em dứt khoát vứt bỏ tôi như vậy, mà tôi vẫn muốn tìm lý do bào chữa cho em."
"Tôi..." Tần Đồng cắn chặt răng, lời thừa nhận và phủ nhận đều nghẹn ở đầu lưỡi, cậu không biết phải mở lời thế nào, chỉ có thể cụp mắt xuống, cố gắng tránh né ánh mắt của Trình Trạch Sơn.
"Tần Đồng."
Trình Trạch Sơn đột nhiên lên tiếng: "Em biết không? Mỗi khi em trốn tránh điều gì đó, em luôn không dám nhìn vào mắt tôi."
Hô hấp Tần Đồng cứng lại.
"Vậy nên tôi đoán không sai, đúng không?" Trình Trạch Sơn hiển nhiên không định đợi cậu trả lời, chỉ dùng một tay nâng gò má Tần Đồng, giọng điệu ôn hòa, nhưng mang theo vài phần ý vị cường thế: "Sáu năm trước em muốn chia tay với tôi, là vì Trình Thế Xương đã tìm em đúng không? Ông ấy uy hiếp em? Hay là hứa hẹn cho em lợi ích gì?"
"..." Tần Đồng im lặng một hồi lâu, khẽ thở dài, nói: "Ông ấy có tìm tôi, nhưng không uy hiếp tôi. Chỉ là nói với tôi, nếu tôi đồng ý chia tay, sau này sẽ không can thiệp vào chuyện anh học y nữa."
Trình Trạch Sơn quá thông minh. Nếu đã đoán được đến đây, việc phát hiện ra chân tướng chỉ là vấn đề thời gian. Dù Tần Đồng cố gắng không nói, hắn chắc chắn cũng có thể lần theo dấu vết mà tìm ra. Tần Đồng cảm thấy mình không cần thiết phải lừa dối hắn nữa.
"... Quả nhiên là như vậy." Biểu tình Trình Trạch Sơn không hề ngạc nhiên, thậm chí như trút được gánh nặng. hắn tỉ mỉ nhìn Tần Đồng, ánh mắt như muốn chiếm đoạt cậu hoàn toàn: "Vậy nên... năm đó em chia tay là vì tôi, em vẫn còn thích tôi, đúng không?"
"Tôi... tôi mới không thích anh đến vậy đâu." Ánh mắt Trình Trạch Sơn quá đỗi nồng nhiệt, khiến Tần Đồng vô cùng bối rối. Cậu bĩu môi, ngượng ngùng nói: "Năm đó tôi đề nghị chia tay cũng không hoàn toàn là vì anh. Rốt cuộc nhà anh có quyền thế như vậy, nếu tôi không đồng ý, cha anh cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, vậy thà tôi chịu thua sớm một chút..."
"Nhưng em cũng không muốn nhận tiền của Trình Thế Xương." Trình Trạch Sơn bình tĩnh nói: "Nếu em thật sự không để tâm đến tôi, emm hoàn toàn có thể cầm tiền rồi đi. Cái giá mà Trình Thế Xương đưa ra tuyệt đối không phải người bình thường có thể từ chối."
"Tôi..." Tần Đồng không biết phải phản bác thế nào, nhưng vẫn cố mạnh miệng, nghẹn giọng nói: "Anh cứ khăng khăng nghĩ như vậy thì tôi cũng chịu thôi."
"Thảo nào năm đó Trình Thế Xương dễ dàng đồng ý cho tôi ra nước ngoài du học như vậy, tôi còn tưởng mặt trời mọc đằng tây..." Trình Trạch Sơn không tiếp lời Tần Đồng, cười khổ một tiếng, tự giễu lắc đầu, nói: "Trước đây em luôn khen tôi thông minh, xem ra tôi vẫn còn quá ngốc. Rõ ràng sự thật đã rành rành như vậy, mà tôi thế nhưng hoàn toàn không liên tưởng hai việc này với nhau."
"Không, không liên quan, mọi chuyện qua rồi." Tần Đồng không biết phải an ủi hắn thế nào, chỉ đành vụng về vỗ nhẹ lưng hắn, cho hắn một cái ôm: "Đây đều là chuyện của rất nhiều năm trước, bây giờ nghĩ đến những thứ này cũng không có ý nghĩa gì."
"Sao lại không có ý nghĩa!" Giữa mày Trình Trạch Sơn đột nhiên nhíu chặt. hắn đẩy tay Tần Đồng đang ôm mình ra, hai tay đặt lên vai cậu, từng chữ từng chữ nói: "Năm đó tôi đã nói, tôi không đồng ý chia tay, em dựa vào cái gì mà rời khỏi tôi?"
"Như vậy thì không thú vị chút nào, Trình Trạch Sơn." Biểu tình Tần Đồng trở nên bình tĩnh. Cậu im lặng nhìn Trình Trạch Sơn, có lẽ là vì bệnh, cũng có lẽ là vì nguyên nhân khác, sắc mặt và màu môi cậu hiện ra một vẻ lạnh nhạt: "Chúng ta đã chia tay sáu năm. Không, tính cả năm gặp lại này, đã là năm thứ bảy."