Chúng Ta Không Phải Chia Tay Sao

Chương 34: Chương 34




Đừng tưởng hai người mặt mày nghiêm túc, kỳ thực chỉ đang đùa giỡn. Hắn hiểu rõ mối quan hệ hiện tại của cả hai, còn cậu cũng chẳng màng đến cái gọi là danh phận. Cậu đang tận hưởng cái giai đoạn mập mờ này, cảm thấy thú vị và có chút k.ích th.ích.

Sau một hồi quấn quýt trêu đùa, Tần Đồng rúc sâu vào lòng hắn, cuối cùng cũng nghiêm túc hỏi: "Nói thật đi, anh có định đi họp lớp không? Đinh Xán Dương hồi đại học được lòng người lắm, chắc chắn sẽ rủ được nhiều bạn bè đến đấy."

"Anh không thích mấy chỗ ồn ào náo nhiệt đó, với lại cũng không thân thiết với họ." Trình Trạch Sơn lắc đầu từ chối, rồi lại âu yếm véo nhẹ má cậu, nói: "Em cứ đi chơi vui vẻ với bạn bè đi, xong việc nhắn tin cho anh, anh sẽ lái xe đến đón em."

Tần Đồng hiểu tính hắn, không ép buộc, chỉ cười gật đầu: "Được thôi, vậy làm phiền bác sĩ Trình rồi. Lần sau rảnh em mời anh ăn cơm."

Vừa dứt lời, tin nhắn của Đinh Xán Dương liền gửi đến: 【 À này, cậu với Trình Trạch Sơn dạo này thế nào rồi? Có muốn rủ hắn đi cùng không? 】

Tần Đồng nheo mắt nhìn tin nhắn, theo phản xạ muốn từ chối, nhưng Trình Trạch Sơn chợt đổi ý: "Đừng vội trả lời, anh đi cùng em."

"Sao thế hả bác sĩ Trình?" Tần Đồng không vui ra mặt, giọng điệu có chút bất mãn, "Vừa nãy anh còn bảo không muốn đi cơ mà? Thấy tin nhắn của anh Xán Dương là đổi ý ngay?"

Trình Trạch Sơn không hề giận, giọng điệu bình thản giải thích: "Mấy người bạn hồi đại học đều biết em đang ở đây. Nếu em đi mà anh không đi, chắc chắn họ sẽ sinh nghi."

Hồi đại học, Tần Đồng và Trình Trạch Sơn dính nhau như hình với bóng. Dù không ai biết chuyện tình cảm của cả hai, nhưng ai cũng rõ họ thân nhau đến mức có thể mặc chung một chiếc quần.

"Họ nghi ngờ thì kệ họ chứ, em có ngại gì đâu." Tần Đồng bĩu môi, rất tự nhiên nói, "Người khác nghĩ sao là việc của họ, chuyện giữa hai ta chỉ có hai ta rõ nhất. Anh không cần vì thế mà làm những chuyện mình không muốn."

"Không hẳn là không muốn, chỉ là không thích lắm." Trình Trạch Sơn lắc đầu, không mấy để tâm nói, "Hơn nữa lần trước Đinh Xán Dương rất để ý đến chuyện của hai ta, nhân dịp gặp mặt lần này, anh cũng muốn nói chuyện rõ ràng với cậu ấy, để cậu ấy không phải lo lắng cho chúng ta nữa."

"Hóa ra vẫn là vì anh ấy." Tần Đồng lại bật cười, nhưng lần này rõ ràng là giọng trêu chọc, "Xem ra mặt em không đủ lớn. Em mời anh không được, thế nào cũng phải để anh Xán Dương mời anh mới chịu đi."

"Ừ, mặt em không lớn, mặt Đinh Xán Dương lớn hơn." Trình Trạch Sơn bị Tần Đồng chọc cười, cúi xuống cắn nhẹ lên xương quai xanh cậu, để lại một dấu răng đỏ ửng, "… Đồ vô lương tâm, anh từ chối Đinh Xán Dương, chẳng phải là nể mặt em sao?"

Tần Đồng bị cắn cũng không giận, vừa cười hì hì dùng ngón tay ấn vào vết đỏ kia, vừa nhắn tin cho Đinh Xán Dương: 【 Cảm ơn anh đã quan tâm, tụi tôi dạo này ổn rồi, họp lớp tụi tôi cùng đi. 】

*

Sau đó, vì cái dấu răng trên cổ, Tần Đồng bị đồng nghiệp trong khoa trêu chọc mấy ngày liền, hỏi cậu có tin vui gì không, rồi lại dò hỏi đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến bác sĩ Tần độc thân bao năm nay động lòng phàm.

Không chỉ có đồng nghiệp trêu, Trình Trạch Sơn cũng muốn góp vui. Hắn rõ ràng biết mọi chuyện, còn cố tình giả ngơ, thản nhiên hùa theo mọi người  hỏi Tần Đồng.

Tần Đồng vốn không còn là cậu thanh niên dễ đỏ mặt nữa, nhưng vẫn không chịu nổi những lời trêu chọc kiểu này, mỗi lần đều bị chọc đến mặt đỏ tai hồng, cuối cùng chỉ đành cứng ngắc chuyển chủ đề, nịnh nọt nhìn các đồng nghiệp, cầu xin họ đừng trêu mình nữa.

Thậm chí cậu còn lần đầu tiên cảm thấy làn da trắng quá cũng không phải chuyện hay ho gì, chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ để lại vệt đỏ chói mắt.

Một tuần sau, dấu răng trên xương quai xanh Tần Đồng cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn, cũng đến ngày hẹn liên hoan của mọi người.

Sáng thứ bảy, Tần Đồng còn đang mơ màng trong giấc ngủ, điện thoại của Trình Trạch Sơn đã gọi đến, hỏi cậu: "Dậy chưa?"

Tần Đồng còn đang buồn ngủ ríu rít, giọng nói mang theo âm mũi đặc trưng, còn có chút ấm ức không rõ: "Không phải chứ bác sĩ Trình, anh hành hạ em mấy ngày rồi, khó khăn lắm mới đến thứ bảy, anh không cho em ngủ bù à?"

Cũng chẳng biết từ khi nào, Trình Trạch Sơn bắt đầu thường xuyên ngủ lại nhà Tần Đồng, ngày nào cũng nghiễm nhiên ngủ trên giường cậu, còn kéo theo cả cậu ngủ cùng. Đôi khi hai người còn chẳng buồn lên giường.

Tối qua Trình Trạch Sơn trực đêm, Tần Đồng khó khăn lắm mới được ngủ sớm một hôm, không ngờ sáng sớm đã nhận được điện thoại của hắn.

Đầu dây bên kia, Trình Trạch Sơn khẽ cười, đuôi giọng hơi cao lên: "Thật ra anh cũng muốn để em ngủ thêm chút nữa, nhưng trước khi nhắm mắt em thử nghĩ xem, có phải mình quên mất chuyện gì không?"

Tần Đồng như bị đánh thức, đột ngột mở to mắt, bật dậy khỏi giường, vội vàng hỏi Trình Trạch Sơn: "Từ từ, bây giờ mấy giờ rồi? Chúng ta còn kịp không? Sao anh không gọi em sớm hơn hả?"

Đinh Xán Dương quả thật là người nhiệt tình sôi nổi như cái tên của mình, thích náo nhiệt. Đến Thượng Hải  một chuyến, cậu ta hẹn được gần nửa lớp, không ngoa khi nói, từ khi tốt nghiệp đến giờ, lớp họ chưa bao giờ tụ tập đông đủ như vậy.

Người đông, địa điểm ăn uống cũng khó chọn, bàn đi tính lại, mọi người quyết định thuê hẳn một căn biệt thự ở ngoại ô, tính tổ chức tiệc nướng BBQ ngoài trời.

Nguyên liệu nướng mỗi người tự chuẩn bị, Tần Đồng và Trình Trạch Sơn đã hẹn nhau sáng thứ bảy cùng đi siêu thị mua đồ, nhưng Tần Đồng ngủ quên mất.

"Lúc này lại trách anh không gọi sớm hơn? Vừa nãy không phải còn ghét anh làm phiền em sao?" Trình Trạch Sơn vẫn còn hơi dỗi, cố ý nhắc lại câu Tần Đồng vừa nói, rồi mới bật cười, "Yên tâm đi, em quên thì có người nhớ hộ em. Anh đã tính toán thời gian rồi mới gọi em dậy."

Tần Đồng sờ sờ chóp mũi, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em vừa nãy đâu có ghét bỏ, em thích lắm chứ, không thì đã không tối nào cũng quấn lấy anh…"

"Được, câu này anh nhớ kỹ, lần sau em khóc lóc xin tha anh sẽ nhắc lại cho em nhớ." Trình Trạch Sơn thì chẳng hề ngại ngùng, cười khẽ hai tiếng, rồi nói, "Được rồi, em mau dậy thu dọn đi, khoảng 20 phút nữa anh đến dưới nhà, lúc đó anh sẽ gọi cho em."

"Em muốn ăn bánh bao  ở cái quán dưới nhà." Tần Đồng rất tự nhiên mà đưa ra yêu cầu, "Anh tiện đường mua cho em hai cái bánh bao nhé, à, cả một cốc sữa đậu nành nữa, nhớ thêm đường."

Nửa tiếng sau, Tần Đồng thoải mái ngồi trên xe của Trình Trạch Sơn, thích thú ăn chiếc bánh bao nóng hổi cùng hộp sữa đậu nành, không khỏi cảm thán. Rõ ràng cả hai cùng trang lứa, tuổi tác chẳng cách nhau bao nhiêu, sao Trình Trạch Sơn đã lái siêu xe, còn cậu chỉ có thể đi tàu điện ngầm?

Quan trọng hơn, chiếc xe này Trình Trạch Sơn mua chẳng hề dựa dẫm vào gia đình. Nhà hắn vì không muốn hắn theo ngành y mà đã cắt viện trợ từ rất sớm. Hồi đại học, hắn dựa vào làm việc cho giáo sư hướng dẫn để kiếm tiền, sau khi tốt nghiệp càng thành công trong ngành, phát triển với tốc độ mà người thường khó lòng theo kịp.

Giải quyết xong bữa sáng, cả hai cùng nhau vào siêu thị gần nhà Tần Đồng, mua sắm đầy ắp một xe đẩy các loại nguyên liệu nấu ăn, rồi cùng nhau về nhà cậu. Họ rửa sạch rau củ, thái miếng, xiên thịt, sau đó cẩn thận xếp vào hộp bảo quản lớn.

Đúng 11 giờ sáng.

Cả hai đúng hẹn đến căn biệt thự mà Đinh Xán Dương đã đặt. Trình Trạch Sơn xách hộp bảo quản, Tần Đồng tay xách hai túi lớn đựng đủ loại đồ uống.

Ôm đồ đạc lỉnh kỉnh, cả hai vất vả lắm mới mở được khóa mật mã cửa, nhưng phát hiện biệt thự trống trơn, chẳng có một bóng người.

Tần Đồng lập tức gọi điện cho Đinh Xán Dương, biết được anh ta vẫn còn đang trên đường đến. Giọng Đinh Xán Dương vẫn vui vẻ hớn hở: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chắc mọi người còn chưa tới đâu, hai người cứ vào ngồi nghỉ một lát đi."

Trình Trạch Sơn tỏ vẻ không vui, Tần Đồng vừa cúp điện thoại, hắn đã nhíu mày nói: "Chuyện gì thế này, mấy người bạn cùng lớp này của chúng ta cũng quá thiếu ý thức về thời gian!"

Tần Đồng ban đầu cũng có chút khó chịu, thấy Trình Trạch Sơn tức giận lại cảm thấy buồn cười. Cậu vừa bảo hắn cùng nhau bỏ đồ ăn vào tủ lạnh, vừa cười hì hì nói: "Xem ra tiến sĩ Trình của chúng ta cũng không phải là không có gì không làm được nhỉ? Em đã bảo sáng nay muốn ngủ thêm một chút rồi mà, anh cứ nhất quyết kéo em dậy."

Trình Trạch Sơn đầu tiên là ngẩn người, sau đó cũng bật cười, hùa theo Tần Đồng: "Ừ, về cái đề tài nghiên cứu chứng kéo dài giấc ngủ này, anh quả thật không chuyên nghiệp bằng bác sĩ Tần vĩ đại của chúng ta."

"học trưởng Trình vẫn cần phải cố gắng hơn nữa." Tần Đồng lập tức được nước lấn tới, nhướn mày nhìn Trình Trạch Sơn, "Hay là bây giờ anh cầu xin em đi, em có thể cân nhắc dạy cho anh vài chiêu."

"Tần lão sư, xin hãy chỉ giáo cho anh." Trình Trạch Sơn tiến lại gần hơn, từ phía sau ôm lấy eo Tần Đồng, giọng trầm thấp đầy ẩn ý. Đầu hắn càng lúc càng cúi xuống, sắp chạm đến môi cậu thì bên cạnh, khóa cửa bỗng nhiên "tít tít tít" vang lên.

Mặt Tần Đồng đỏ bừng, vội vàng đẩy Trình Trạch Sơn ra.

Một người đàn ông mập mạp đẩy cửa bước vào, nói: "Ngại quá bạn cũ, công việc bận quá, tôi đến muộn."

"bạn cũ" tạm thời chỉ có Tần Đồng và Trình Trạch Sơn. Bước vào biệt thự, ánh mắt người đàn ông quét một vòng qua người Tần Đồng, sau đó dừng lại ở Trình Trạch Sơn bên cạnh, nói: "Ôi chao, đây chẳng phải là học bá Trình của chúng ta sao? Lâu lắm không gặp nhé, cậu về nước khi nào thế? Sao không nói với tôi một tiếng?"

Người đàn ông tên là Chu Nghĩa Địch, hồi trước cùng phòng với Tần Đồng, nhưng anh ta luôn không thích cậu, cảm thấy cậu là người từ tỉnh lẻ lên, gia cảnh lại chẳng có gì, hầu như không giao tiếp gì với Tần Đồng.

Ngược lại, Chu Nghĩa Địch vô cùng ngưỡng mộ Trình Trạch Sơn, hay đúng hơn là ngưỡng mộ gia thế nhà họ Trình phía sau hắn. anh ta thường xuyên tìm đủ mọi lý do để bắt chuyện với Trình Trạch Sơn, buổi tối ở trong phòng ngủ còn hay khoe khoang mình thân thiết với Trình Trạch Sơn thế nào.

Mới đầu Tần Đồng thật sự tin rằng anh ta và Trình Trạch Sơn có quan hệ rất tốt, còn âm thầm buồn bã một thời gian dài vì sao bạn bè của Trình Trạch Sơn lại không thích mình. Sau này cậu mới biết, Trình Trạch Sơn căn bản không có ấn tượng gì về người này, chỉ nhớ mang máng hai người cùng lớp, nhớ người này hơi ồn ào.

Sau đó Tần Đồng chuyển ra ngoài ở cùng Trình Trạch Sơn, không còn bất kỳ giao tiếp nào với Chu Nghĩa Địch nữa. Nhưng Chu Nghĩa Địch vẫn không ưa Tần Đồng, cảm thấy Trình Trạch Sơn không nên thân thiết với loại người như cậu, cảm thấy Tần Đồng không xứng làm bạn của Trình Trạch Sơn.

Trình Trạch Sơn đương nhiên sẽ không để ý đến anh ta, Tần Đồng cũng chỉ coi anh ta như trò cười. Nhưng không ngờ thoáng một cái đã bảy tám năm trôi qua, mọi người đều đã bước vào xã hội, Chu Nghĩa Địch thế mà vẫn giữ nguyên thái độ như hồi còn đi học, đến cả những phép lịch sự tối thiểu cũng chẳng buồn làm.

Tần Đồng trực tiếp chẳng thèm để ý đến anh ta, dựa vào chiếc ghế lười không đứng dậy, chỉ cười nhạt mở miệng nói: "Sao thế, dù gì cũng là bạn học một thời, trong mắt bác sĩ Chu vĩ đại của chúng ta chỉ có Trình Trạch Sơn, không có nhân vật nhỏ bé Tần Đồng này sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.