Chúng Ta Không Phải Chia Tay Sao

Chương 35: Chương 35




Hồi đại học, Tần Đồng còn non nớt, tính cách lại rụt rè. Gặp phải kiểu người như Chu Nghĩa Địch, cậu hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ biết lén lút buồn bã sau lưng. Nhưng giờ đây, Tần Đồng đã không còn là chàng trai trẻ năm xưa. Cậu có thể đã đánh mất cái khí phách ngông cuồng "không sợ trời không sợ đất", nhưng có thêm sự từng trải và tự tin mà năm đó cậu không hề có.

Miệng nói năng không khách khí, nhưng trên mặt Tần Đồng vẫn nở nụ cười chân thành, như thể chỉ là những người bạn cũ lâu năm đang trêu đùa nhau một chút, chẳng ai có thể bắt bẻ được điều gì.

Biểu cảm của Chu Nghĩa Địch khựng lại, rõ ràng không ngờ Tần Đồng nói thẳng toẹt ra như vậy. Anh ta muốn cãi lại, nhưng chẳng nghĩ ra lý do gì, cuối cùng chỉ có thể cười gượng gạo nói: "Đâu có đâu Tiểu Tần, cậu vừa ngồi ở trên sofa, tôi không, không thấy được, ha ha..."

Tần Đồng cũng không vạch trần, chỉ nghiêng đầu cười với anh ta, giọng trêu chọc: "Anh thế này không được rồi, hồi chúng ta còn ở chung phòng, mắt anh đã kém, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua mà mắt vẫn chẳng khá hơn chút nào."

Chu Nghĩa Địch cười phụ họa một cách gượng gạo: "Biết sao được, tuổi già sức yếu mà, Tiểu Tần thông cảm nhé."

Tần Đồng lười biếng gật đầu: "Không cần thông cảm đâu, dù sao sau này chắc chúng ta cũng chẳng gặp nhau thường xuyên."

Đây là lời nói thật. Sau khi tốt nghiệp, cuộc sống anh ta không ra gì, sau này nghe nói anh  ta chuyển về làm ở một bệnh viện nhỏ ở quê, nhưng vẫn bị mọi người xa lánh.

Chu Nghĩa Địch bị Tần Đồng nói cho á khẩu, mặt lúc trắng lúc xanh, không nhịn được mà lên giọng dạy đời: "Tiểu Tần này, tôi thấy cậu còn trẻ, không muốn so đo nhiều làm gì, sao cậu cứ không chịu bỏ qua vậy? Người trẻ tuổi vẫn nên biết chút lễ nghĩa chứ."

Lời vừa dứt, Trình Trạch Sơn đứng bên cạnh bỗng dưng lên tiếng, lạnh lùng nói: "Bạn học này, chúng ta đều là bạn cùng khóa, việc Tiểu Tần gọi cậu một tiếng ‘anh’ là tình cảm, không gọi cũng là bổn phận, cậu không cần lấy chuyện tuổi tác ra để ép em ấy."

"Không phải, Trạch Sơn cậu..." Chu Nghĩa Địch khựng lại, cố gắng nở nụ cười, "Chúng ta bao nhiêu năm là bạn học, cậu còn không hiểu tôi sao Trạch Sơn, tôi ..."

Trình Trạch Sơn cắt ngang lời anh ta: "Nếu nhớ không nhầm thì chúng ta đã rất nhiều năm không liên lạc, hơn nữa ngay cả hồi còn đi học, chúng ta cũng không thân thiết gì lắm."

Chu Nghĩa Địch hoàn toàn cứng họng: "..."

Nói ra thì buồn cười, mấy người rõ ràng là cùng khóa, Chu Nghĩa Địch lại cứ thích phân chia đẳng cấp. Đừng nhìn vẻ kiêu căng ngạo mạn của anh ta với Tần Đồng, lúc này Trình Trạch Sơn vừa mở miệng,  anh ta lập tức không dám cãi lại, cũng coi như là "gậy ông đập lưng ông".

Tần Đồng đứng bên cạnh xem đủ trò vui, đứng dậy khỏi chiếc ghế lười, chẳng thèm để ý đến Chu Nghĩa Địch đang ngơ ngác giữa phòng khách, lập tức đi về phía bếp, nói: "Thời gian cũng gần đến rồi, hay là chúng ta chuẩn bị trước đi? Bật lò nướng lên, lát nữa bọn họ đến là có thể bắt đầu luôn."

Trình Trạch Sơn không nói gì, tự nhiên đi theo Tần Đồng vào bếp, hoàn toàn lơ Chu Nghĩa Địch.

Chu Nghĩa Địch đứng tại chỗ, đi không được mà ở cũng không xong, cuối cùng chỉ biết sờ sờ mũi, lặng lẽ phụ giúp hai người một tay, chẳng còn chút khí thế kiêu căng ngạo mạn nào nữa.

Hai mươi phút sau, Đinh Xán Dương xách theo đủ thứ túi lớn túi nhỏ thong thả đến muộn, nhìn thấy ba người trong bếp, cười ha hả nói: "Ôi chao, mấy anh em cùng nhau làm việc đấy à? Tình cảm tốt ghê."

Đinh Xán Dương là người khéo léo, vừa bước vào cửa đã cảm nhận được không khí bất thường giữa ba người, cũng biết chuyện cũ của Chu Nghĩa Địch. Nhưng dù sao anh ta là người tổ chức buổi liên hoan, cũng không thể để không khí trở nên quá căng thẳng.

Tần Đồng hiểu ý anh ta, không muốn làm mất mặt, bèn nói vài câu cho qua chuyện, tự nhiên chuyển chủ đề. Chu Nghĩa Địch cũng không nói gì thêm, im lặng làm việc.

Sau đó, càng ngày càng có nhiều người đến, biệt thự dần dần trở nên náo nhiệt. Mọi người dựng lò nướng BBQ, chất than lên, ngồi quây quần bên lò nướng đồ ăn.

Nguyên liệu nướng lần này là do mọi người tự chuẩn bị, khẩu vị mỗi người khác nhau, kỹ thuật nướng của mọi người cũng rất bình thường, nhưng vì đã lâu không gặp, bữa ăn vẫn có những thú vị riêng.

Sau khi ăn uống no say, mọi người chơi trò chơi trên bàn tiệc ở biệt thự. Tần Đồng vận may không tốt lắm, bị ép uống vài ly rượu, cuối cùng bị đuổi ra ban công hóng gió.

Bất giác trời đã tối, gió đêm đầu thu vẫn còn oi bức, thổi đến lòng người phiền muộn. Tần Đồng lảo đảo đứng trên ban công ngoài trời, chán nản nhìn mấy khóm hoa bụi cỏ ở hậu viện biệt thự.

Một loạt tiếng bước chân truyền đến, Trình Trạch Sơn đi đến bên cạnh Tần Đồng, hai tay tùy ý đặt lên lan can, hỏi cậu: "Sao cứ đứng ngoài này mãi vậy, không thoải mái à?"

Tần Đồng lắc đầu, ánh mắt hơi mơ màng, nói: "Không có, chỉ là uống hơi nhiều, hơi choáng đầu."

Trình Trạch Sơn phải lái xe, không uống rượu. Giữa hàng lông mày hắn hơi nhíu lại: "Hay là nói với Đinh Xán Dương một tiếng, chúng ta về trước nhé?"

"Không... Không cần." Tần Đồng vẫn lắc đầu, đôi mắt cong cong, long lanh ánh nước, chẳng hề để ý nói, "Anh Xán Dương vất vả lắm mới tổ chức được một buổi, em vui, vui lắm, muốn ở đây lâu thêm một chút."

Cậu thật sự đã say hoàn toàn, giọng nói khi nói chuyện lí nhí lí nhí, như một đứa trẻ vừa mới tập nói.

Trình Trạch Sơn nghiêng đầu nhìn cậu: "Ngay cả gặp phải người như Chu Nghĩa Địch mà em cũng chịu được sao?"

"Chu... Nghĩa Đầy?" Tần Đồng có chút khó khăn nhắc lại cái tên này, lúc này mới bật cười, nói: "Anh nói Chu Nghĩa Địch à, nếu anh không nhắc, em đã quên mất nhân vật này rồi."

Cậu cười rất ngoan, lễ phép trả lời câu hỏi của Trình Trạch Sơn: "Em ... chịu được, Đinh Xán Dương là bạn em, Chu Nghĩa Địch thì không phải, em sẽ không vì hắn mà lạnh nhạt với bạn bè!"

"Hôm nay em đáng yêu thật." Trình Trạch Sơn nhìn nghiêng Tần Đồng, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, "Bây giờ em thế này, lúc đối diện với Chu Nghĩa Địch  kia cũng là em."

Tần Đồng nghiêng đầu, nghe được Trình Trạch Sơn đang khen mình, vô cùng ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, nói: "Lúc đó em còn sợ anh để ý, cảm thấy em quá nhỏ nhen, hoặc là sẽ bênh vực Chu Nghĩa Địch."

"Em là người của anh, hắn là người của ai?" Trình Trạch Sơn lắc đầu cười, học giọng điệu của Tần Đồng, "Trong lòng em, anh là cái loại người nâng cao sĩ khí của người khác, dập tắt uy phong của mình sao?"

Gương mặt Tần Đồng hơi ửng đỏ, đôi mắt sáng long lanh nhìn Trình Trạch Sơn, nói: "Cảm, cảm ơn anh Trình Trạch Sơn... Hôm nay em rất vui."

"Em thật sự rất dễ dàng thỏa mãn." Trình Trạch Sơn không biết từ lúc nào đã xoay người, kéo Tần Đồng vào lòng, giọng trầm thấp dừng bên tai cậu, "Biết làm sao bây giờ, anh hình như tham lam hơn em một chút, anh không quá thỏa mãn."

Tần Đồng có chút mơ màng chớp chớp mắt: "Hả?"

Hai người quay lưng về phía đám người đang ồn ào phía sau, Trình Trạch Sơn cúi đầu, nhẹ nhàng mút mát đôi môi Tần Đồng, giọng nói mơ hồ: "Anh muốn..."

Hắn không nói rõ ràng, nửa câu sau đã chìm vào nụ hôn, nhưng Tần Đồng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn.

"Anh hình như hơi hư hỏng," giọng Trình Trạch Sơn khàn đặc, như tr.ần tr.ụi, cũng như đang dụ dỗ, "Biết làm sao bây giờ, vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ em giương nanh với Chu Nghĩa Địch, anh lập tức đã..."

*

Mười lăm phút sau.

Chiếc xe hơi màu xám bạc lao nhanh trên con đường quốc lộ thẳng tắp, cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại, như một thước phim nghệ thuật lãng mạn.

Tần Đồng ngồi ở ghế phụ, mắt không rời nhìn chằm chằm vào nội thất xe, tim đập "thình thịch" như có con thỏ đang nhảy nhót trong lồng ng.ực, chực chờ nhảy ra ngoài.

Cơn choáng váng nhẹ nhàng lan tỏa trong đầu, hơi thở xung quanh tràn ngập mùi rượu nồng nàn quyến rũ. Tần Đồng vẫn còn cảm thấy có chút không chân thực, chỉ vì một câu nói của Trình Trạch Sơn mà cả hai đã lén lút rời khỏi buổi tiệc.

Tần Đồng có thể mường tượng được cảnh Đinh Xán Dương sẽ trêu chọc mình thế nào khi buổi liên hoan kết thúc.

Nhưng cậu vẫn rất muốn...

Muốn làm một vài chuyện táo bạo.

Tần Đồng vốn không phải là người gan dạ, nhưng khi đối diện với Trình Trạch Sơn, cậu luôn hết lần này đến lần khác phá vỡ giới hạn của bản thân, nguyên tắc gì đó cậu đã sớm vứt bỏ.

Trình Trạch Sơn ngồi bên cạnh Tần Đồng. Cậu im lặng nhìn hắn, trong lòng không còn nghĩ đến việc ngày mai phải đối mặt với những người bạn học nhiều chuyện kia thế nào, mà chỉ thầm nghĩ Trình Trạch Sơn khi lái xe tập trung như vậy thật đẹp trai.

Thậm chí Tần Đồng còn bắt đầu cảm thấy may mắn, may mắn là Trình Trạch Sơn vừa rồi không uống rượu, bằng không cậu đã không thể ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng đẹp trai của hắn...

Tần Đồng quả thật đã say, ý nghĩ trong đầu bay bổng lung tung. Giây trước còn đang nghĩ Trình Trạch Sơn đẹp trai bao nhiêu, giây sau đã bắt đầu nhớ đến những video tuyên truyền về việc lái xe sau khi uống rượu.

Không biết từ lúc nào, xe đã dừng ở bãi đỗ xe ngầm dưới nhà Tần Đồng.

Trình Trạch Sơn một tay đặt trên vô lăng, quay đầu nhìn Tần Đồng, hỏi cậu: "Em nhìn anh suốt dọc đường, nhìn gì vậy? Anh đẹp trai đến thế sao?"

"Đúng vậy, đặc biệt đẹp trai." Tần Đồng dựa vào chút men say, trả lời đặc biệt thẳng thắn. Không đợi Trình Trạch Sơn nói gì, cậu tiến sát đến, "bẹp" một tiếng hôn lên má hắn, đôi mắt cười cong cong, cảm thấy mãn nguyện nói: "Anh không biết đâu, năm đó em và anh chia tay, em buồn bã lâu lắm đấy, sau này chẳng còn được ngủ với người nào đẹp trai như vậy nữa."

Tần Đồng không nhắc đến chuyện này thì thôi, nhắc đến lại chẳng khác nào chọc vào chỗ đau của Trình Trạch Sơn. Hắn trực tiếp vươn tay ấn xuống gáy Tần Đồng, không cho cậu lùi lại, như trút giận cắn mạnh lên môi cậu, nói: "Vậy mà em còn dám chia tay?"

"Ưm! Em ..." Tần Đồng rất nhanh ý thức được mình đã lỡ lời, vội vàng làm nũng với Trình Trạch Sơn: "Em chẳng phải đã quay về tìm anh rồi sao,  tiến sĩ Trình, bác sĩ Trình, Trình Trạch Sơn, anh đừng giận em có được không?"

"Miệng lưỡi thì dẻo quẹo, lần sau lại bỏ chạy thì sao?" Trình Trạch Sơn khẽ cười lạnh, rũ mắt nhìn cậu: "Lần tới định khi nào nói chia tay với anh? Em nói trước cho anh biết để anh chuẩn bị tinh thần?"

"Không có lần tới đâu, Trình Trạch Sơn." Biểu cảm của Tần Đồng đột nhiên trở nên nghiêm túc, cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Nếu thật sự có lần đó, anh cũng đừng quay đầu lại, mặc kệ em có đuổi theo anh thế nào, anh cũng đừng để ý đến em, cứ để em một mình cô độc sống hết quãng đời còn lại."

Trình Trạch Sơn nhướn mày: "Anh trong lòng em tuyệt tình đến vậy sao?"

"Anh không tuyệt tình, em chỉ là không muốn chừa đường lui cho mình." Tần Đồng lắc đầu, vẻ mặt vẫn nghiêm túc nói: "Có lẽ anh không tin đâu, nhưng em không hề nói đùa, việc anh không để ý đến em chính là sự trừng phạt lớn nhất đối với em."

Động tác của Trình Trạch Sơn khựng lại một chút, nhưng rất nhanh trở về bình thường.

"Xuống xe đi." Giọng hắn rất nhẹ, rất nhẹ, dời mắt đi, như đang chuyển chủ đề, "Đến rồi."

Tần Đồng có chút mơ màng chớp mắt, cảm thấy mình đã nói sai điều gì đó, bằng không sao Trình Trạch Sơn đột nhiên lạnh nhạt như vậy?

Nhưng cậu không nói gì, không giải thích nhiều, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Để thuần phục một đóa hoa hồng đã từng bị tổn thương cần rất nhiều, rất nhiều kiên nhẫn, nhưng thứ Tần Đồng không thiếu nhất chính là kiên nhẫn. Cậu không sợ hãi việc thiết lập ràng buộc với người khác, cũng không sợ hãi nguy cơ rơi nước mắt.

Cả hai im lặng đi về nhà. Tần Đồng ngón tay ấn vào khóa mật mã, đầu óc quay cuồng mở cửa phòng, ngay lập tức cảm thấy trời đất đảo lộn. Trình Trạch Sơn nắm lấy cổ tay cậu, xoay người ấn cậu vào cánh cửa phía sau.

"Không phải muốn anh tha thứ cho em sao? Anh nói cho em biết phải làm thế nào." Trình Trạch Sơn không hề kiềm chế cắn mạnh vào môi Tần Đồng, như muốn khắc những lời này vào tận sâu trong cơ thể cậu, hắn nói: "anh muốn em dùng cả nửa đời sau để bồi thường cho anh."

Mùi máu tươi nồng đậm lan tỏa trong khoang miệng, Tần Đồng bị hắn cắn thật sự đau, nhưng vẫn vươn tay ôm lấy hắn, động tác vừa quấn quýt vừa si mê, gần như là phản ứng theo bản năng, nói: "Em chưa bao giờ đánh mất anh cả."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.