Đây không phải lần đầu tiên họ làm chuyện này.
Từ thời đại học đến giờ, cơ thể đối phương quá quen thuộc. Chỉ một ánh mắt của Trình Trạch Sơn cũng đủ khiến Tần Đồng hiểu hắn muốn gì, có thể dễ dàng khơi gợi phản ứng cơ thể cậu.
Nhưng trừ lần đầu tiên, Trình Trạch Sơn phần lớn thời gian đều dịu dàng. Hắn rất để ý đến phản ứng của Tần Đồng, luôn muốn xác nhận đi xác nhận lại rằng cậu có thể chấp nhận rồi mới tiến đến bước tiếp theo, rất ít khi giống như lần này, vừa gấp gáp vừa mạnh bạo, tựa hồ muốn nghiền nát cậu rồi nuốt trọn vào bụng.
Cảm giác xa lạ khiến tinh thần Tần Đồng căng thẳng tột độ, nhưng kỳ thực cậu cũng không hề ghét loại cảm giác này. Khi đối diện với Trình Trạch Sơn, Tần Đồng xưa nay không có nguyên tắc.
Huống chi, Trình Trạch Sơn quả thật quá hiểu rõ cơ thể cậu, hắn biết phải làm thế nào mới có thể khiến cậu thoải mái.
Trong chuyện mang lại khoái cảm cho Tần Đồng, Trình Trạch Sơn là một học trò giỏi vô cùng có thiên phú.
Trong những ngày xa cách, Tần Đồng thỉnh thoảng sẽ tự mình giải quyết, cũng đã thử qua một vài sản phẩm, nhưng không có thứ gì có thể thay thế cảm giác mà Trình Trạch Sơn mang lại.
Mồ hôi và nước mắt hòa lẫn vào nhau, làm ướt dính cả hàng mi, khiến trước mắt Tần Đồng một mảnh mơ hồ.
Như chìm trong biển cả mênh mông, Tần Đồng theo sóng biển không ngừng nhấp nhô, cuộn trào, sức lực toàn thân bị vắt kiệt từng chút một, mỗi đốt xương đều bị đập vỡ ra rồi tái tạo lại.
Không biết qua bao lâu.
Mặt biển cuối cùng cũng dịu lại.
Tần Đồng đã mệt đến ngón tay cũng không nhấc nổi, cánh tay hờ hững đặt trên vai Trình Trạch Sơn. Trình Trạch Sơn ôm cậu đi tắm.
Có lẽ là vì vận động trước khi ngủ, Tần Đồng ngủ một giấc vô cùng say, nằm trong vòng tay Trình Trạch Sơn, hơi thở cậu tràn ngập mùi hương của hắn.
Cho đến khi—
7 giờ sáng.
Tiếng chuông báo thức chói tai vang lên, phá tan giấc mộng đẹp của Tần Đồng.
Tần Đồng vô cùng khổ sở trở mình, còn muốn ngủ tiếp, Trình Trạch Sơn đã ngồi dậy, vỗ nhẹ vai cậu: "Tiểu Đồng, dậy thôi."
Dù sao cũng là dân công sở đã đi làm lâu năm, không còn là sinh viên tự do tùy hứng nữa. Mặc kệ tối hôm trước lăn lộn đến mấy giờ, sáng hôm sau cả hai đều phải đúng giờ đi làm.
Huống chi hôm nay còn là thứ hai, trong khoa còn có cuộc họp, cả hai muốn xin nghỉ cũng chẳng tìm ra lý do.
Tần Đồng không tình nguyện ngồi dậy khỏi giường, vừa dụi mắt vừa bất mãn lẩm bẩm: "Chẳng phải tại anh sao... Hôm qua em đã anh dừng rồi mà..."
"Được được được, đều là anh sai." Trình Trạch Sơn cũng không giận, hùa theo cậu nói, "Lần sau buổi tối cứ trực tiếp đẩy anh ra, đừng vừa lầm bầm nói không cần, vừa cố ý cọ vào đùi anh."
Tần Đồng bị giọng điệu nghiêm trang của hắn chọc cười, ngước mắt trừng hắn một cái, nhưng khóe mắt lại cong cong, ý cười bên trong giấu cũng không giấu được.
"Em có cọ anh chỗ nào đâu?" Giọng Tần Đồng mềm mại mơ hồ: "Bác sĩ Trình của chúng ta sao lại vu oan người vô tội thế? Anh có bằng chứng nào nói em cọ anh?"
Kỳ thực đều là trêu đùa nhau thôi. Chuyện có thể đi đến bước này, giữa hai người ai cũng không vô tội. Trình Trạch Sơn là người đề nghị trước, Tần Đồng cũng chẳng thiếu những lần lén lút quyến rũ hắn.
Hai người anh một câu em một câu trêu ghẹo nhau, khiến căn phòng ngủ nhỏ bé của Tần Đồng thêm vài phần sinh khí, cũng làm cho ngày thứ hai vốn dĩ khổ sở trở nên dễ chịu hơn.
Sau khi rửa mặt xong, Trình Trạch Sơn xuống hầm lấy xe, Tần Đồng thì phụ trách đi mua bánh bao ở tiệm bánh mì nổi tiếng kia. Lúc lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, Tần Đồng mới phát hiện tin nhắn Đinh Xán Dương gửi tối qua: 【 Thằng nhóc cậu giỏi thật đấy, dám sau lưng anh em lén lút bỏ trốn với Trình Trạch Sơn đúng không? 】
Mặt Tần Đồng hơi nóng lên, trả tiền xong, xách theo bánh bao và sữa đậu nành, vẻ mặt trấn định trả lời Đinh Xán Dương: 【 Sao có thể gọi là bỏ trốn được? Chúng tôi chỉ là tiến hành một vài giao lưu sâu sắc và thân thiện thôi mà 】
Tối hôm qua lo lắng sợ hãi một hồi lâu, giờ Tần Đồng đã bất chấp tất cả. Dù sao chuyện nên làm hay không nên làm cậu đều đã làm, cũng chẳng để bụng Đinh Xán Dương muốn trêu chọc mình thế nào.
Đinh Xán Dương quả nhiên không bỏ qua cho Tần Đồng, trực tiếp gọi điện thoại, giọng điệu kỳ quái: "Ôi chao, giờ mới trả lời tin nhắn tôi đấy à, thằng nhóc cậu chẳng lẽ giờ mới dậy hả? Thế nào, tối qua làm chuyện xấu gì rồi?"
"Tôi... tôi không có làm gì cả, chỉ là làm một vài chuyện thích làm thôi mà," Tần Đồng ấp úng, còn muốn giả vờ vô tội. Đinh Xán Dương thở dài, giọng nghiêm túc hỏi cậu: "Vậy tình hình hiện tại giữa cậu và Trình Trạch Sơn là thế nào... Hai cậu làm lành rồi hả?"
"Tôi... chúng tôi..." Câu này mới thật sự khiến Tần Đồng không biết nên trả lời thế nào. Cậu do dự một lát, vẫn quyết định nói thật: "Không tính là làm lành đâu, là tôi đang theo đuổi anh ấy."
Kỳ thực vào một vài khoảnh khắc, Tần Đồng cảm thấy cả hai hẳn là đã xem như ở bên nhau, nhưng Trình Trạch Sơn vẫn luôn không nhắc đến chuyện này, Tần Đồng cũng không nói nhiều thêm. Dù sao hiện tại là cậu đang theo đuổi Trình Trạch Sơn, quyền quyết định nằm trong tay hắn. Cậu cũng vui vẻ cứ như vậy cùng Trình Trạch Sơn trêu đùa.
"Hai người yêu đương đúng là... chơi trò thật là hay." Đinh Xán Dương tặc lưỡi hai tiếng, không nhịn được cảm thán: "Xem hai người yêu đương cứ như xem phim thần tượng ấy, lúc cậu đuổi tôi, lúc tôi đuổi cậu, sao, nói một câu 'ở bên nhau' có thể lấy mạng hai người hả?"
Tần Đồng mấp máy môi, còn muốn giải thích gì đó, Đinh Xán Dương đã cười cắt ngang: "Thôi thôi, tôi đùa thôi. Hai người yêu nhau chơi thế nào là việc của hai người. Tôi gọi điện thoại là để nhắc nhở một tiếng, bảo hai người đề phòng Chu Nghĩa Địch một chút."
"Chu Nghĩa Địch?" Bất ngờ nghe thấy cái tên này, Tần Đồng phản ứng chậm nửa nhịp, cậu có chút chần chừ hỏi: "Hắn... sao vậy?"
"Chắc vẫn là không quen nhìn hai người thân thiết đấy mà," giọng Đinh Xán Dương có chút cạn lời, hạ thấp giọng nói, "Tối qua nghe nói hai người có việc đi trước, những người khác đều không nói gì, chỉ có hắn cứ ở đó lảm nhảm mãi, cuối cùng còn lôi cả cái danh nghĩa bạn học ra, bị tôi mắng cho một trận rồi về."
"Cảm ơn anh Xán Dương, làm phiền anh rồi." Tần Đồng vội vàng nói lời cảm ơn, có chút bất đắc dĩ thở dài, nói: "Tối qua lúc mọi người chưa đến, hắn giả vờ không thấy tôi, tôi không nhịn được nói hắn vài câu, chắc hắn ghi hận tôi."
"Không phải vấn đề của cậu, hắn vốn là người như vậy." Đinh Xán Dương không cần nghĩ ngợi đã cắt ngang lời Tần Đồng, hừ lạnh một tiếng, nói: "Cứ như mình là nhất ấy, chỉ biết nịnh bợ những người có tiền có quyền, cũng chẳng thèm xem người ta có để ý đến hắn không."
Tần Đồng khẽ thở dài một tiếng: "Chuyện này qua bao nhiêu năm rồi, thật không ngờ hắn vẫn còn để ý đến chuyện năm đó."
"Chắc chắn là mấy năm nay hắn sống không như ý. Hồi đại học là thời khắc huy hoàng nhất của hắn, hắn đương nhiên nhớ rõ ràng." Đinh Xán Dương chẳng thèm tìm lý do cho anh ta, không nhịn được dặn dò: "Bất quá hai người thật sự phải đề phòng hắn một chút, ttooi thấy tối qua hắn có vẻ không phục, với cái tính cách hại người không lợi mình của hắn, không chừng lại nghĩ ra cái trò mèo gì đấy."
"Được, tôi biết rồi." Tần Đồng rất nghiêm túc đáp lời, nhẹ nhàng thở dài, nói: "Cũng may hai tụi tôi ngày thường không có giao tiếp gì, chắc hắn cũng không đến mức gây ra sóng gió gì lớn đâu."
"Vậy thì tốt." Đinh Xán Dương khẽ thở phào nhẹ nhõm, trấn an Tần Đồng: "Chắc là tôi đa nghi thôi, hai người cũng không cần quá căng thẳng."
*
Xe của Trình Trạch Sơn đã dừng bên đường, Tần Đồng nhanh chóng cúp điện thoại, xách theo bánh bao đi về phía hắn.
Vừa nãy còn bực bội vì cuộc trò chuyện với Đinh Xán Dương, Tần Đồng không định kể chuyện tối qua cho Trình Trạch Sơn nghe. Vốn dĩ những chuyện phiền lòng trong cuộc sống và công việc đã đủ nhiều, Tần Đồng càng muốn cùng Trình Trạch Sơn nói những chuyện vui vẻ.
Lên xe, Tần Đồng thắt dây an toàn xong, quay đầu muốn nói chuyện với Trình Trạch Sơn. Hắn một tay đặt trên vô lăng, hờ hững nhìn cậu, hỏi: "Vừa nãy gọi điện thoại với ai đấy? Nói chuyện khí thế ngất trời, đến nhìn anh một cái cũng không thèm."
Tần Đồng vẻ mặt thần bí nháy mắt với hắn: "Bí mật, không thể nói cho anh."
Trình Trạch Sơn ngước mắt nhìn cậu, vừa lái xe vừa cười lạnh nói: "Được được được, em giỏi rồi Tần Đồng, giờ thì vừa có anh trai tốt vừa có em trai tốt, lại còn có bí mật không cho anh nghe nữa?"
Tần Đồng không chút do dự gật đầu, vẻ mặt khiêu khích nhìn Trình Trạch Sơn, nói: "Chắc chắn rồi, họ là anh trai tốt, em trai tốt của em, còn anh thì không phải."
Trình Trạch Sơn nhướn mày: "Vậy anh là gì của em?"
Tần Đồng hỏi ngược lại hắn: "Anh cảm thấy thế nào?"
Trình Trạch Sơn giọng điệu sâu xa: "anh không cần cảm thấy, anh là tài xế của em."
Tần Đồng bật cười, gật đầu nói: "Vậy làm phiền vị tài xế Trình đây."
Xe bắt đầu chạy, Trình Trạch Sơn không nói gì nữa, Tần Đồng cũng im lặng theo, sợ hắn phân tâm.
Xe rất nhanh dừng lại ở bệnh viện. Trình Trạch Sơn giọng điệu hờ hững, đáy mắt chứa đựng vài phần ý cười: "Xuống xe đi Tần tổng, chúng ta đến bệnh viện rồi."
"Cảm ơn thầy Trình." Tần Đồng khẽ mỉm cười, rất tự nhiên nhét chiếc bánh bao nóng hổi trong lòng vào tay Trình Trạch Sơn: "Này, đây là Tần tổng thưởng cho anh, nhớ tranh thủ ăn nóng nhé, nguội sẽ không ngon đâu."
"Tiền thưởng này không đủ đâu." Trình Trạch Sơn thuận thế ôm lấy Tần Đồng, hôn nhẹ lên khóe môi cậu: "Được rồi, giờ thì đủ rồi."
Tần Đồng rất nhanh phản ứng lại, vòng tay ôm lấy cổ Trình Trạch Sơn, chủ động tiến tới hôn hắn một cái.
"Thầy Trình thật là thực tế." Tần Đồng cười khẽ nói, "Lần sau gọi anh nữa, được không?"
Trình Trạch Sơn khẽ liếc mắt, giọng điệu rất ngạo mạn: "Cái này phải xem biểu hiện của Tần tổng thế nào."
Nói nói cười cười ồn ào một hồi, cả hai cùng nhau vào bệnh viện, không nhắc lại chuyện điện thoại vừa nãy.
Thấy Tần Đồng không muốn nói, Trình Trạch Sơn cũng không hỏi nhiều. Hiện tại cả hai đã một lần nữa xây dựng được sự tin tưởng và ăn ý, Trình Trạch Sơn cũng nguyện ý cho Tần Đồng không gian riêng tư lớn nhất.
Tần Đồng rất thích kiểu ở chung như vậy. Trình Trạch Sơn luôn là một người biết giữ chừng mực, ở chung với hắn rất thoải mái, không cần phải đề phòng.
Đương nhiên, không hỏi nhiều không có nghĩa là không để ý. Mấy ngày sau đó, Trình Trạch Sơn luôn thỉnh thoảng lấy chuyện này ra trêu đùa, giọng điệu kỳ quái ám chỉ Tần Đồng có "anh trai tốt" và "em trai tốt". Tần Đồng cũng rất phối hợp dỗ dành hắn, như những cặp tình nhân đang trong giai đoạn nồng nhiệt mới yêu nhau hay chơi những trò trẻ con, nhưng cả hai đều không biết mệt.
Tối nay Trình Trạch Sơn trực đêm, Tần Đồng ở nhà buồn chán, gửi cho hắn vài tin nhắn, Trình Trạch Sơn đều không trả lời. Tần Đồng đoán hắn chắc đang bận, nhưng vẫn cố ý trêu hắn: 【 Sao không trả lời em hả anh trai tốt, anh có em trai tốt nào khác rồi sao? 】
Trước đây Trình Trạch Sơn nhìn thấy tin nhắn như vậy luôn sẽ trêu chọc Tần Đồng vài câu, nhưng tối nay hắn chậm chạp không trả lời, cũng không biết là không thấy hay là có nguyên nhân nào khác.
Bất quá ca trực đêm luôn có đủ loại tình huống xảy ra, Tần Đồng cũng không nghĩ nhiều, nằm trên giường thật sự không chịu nổi nữa, lại gửi cho Trình Trạch Sơn một tin: 【 Em ngủ trước nhé anh trai tốt, anh đừng lo lắng, dù anh có người khác, em vẫn sẽ một lòng một dạ theo anh! 】
Vừa hay ngày hôm sau Tần Đồng được nghỉ, không cần đến bệnh viện làm việc. Cậu tắt đồng hồ báo thức, để điện thoại ở đầu giường, thoải mái chuẩn bị ngủ một giấc đến tận trời đất tối sầm.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, chiếc điện thoại đặt ở đầu giường đã vang lên.
Tần Đồng còn đang ngái ngủ, chẳng thèm nhìn, trực tiếp tắt máy. Chưa đầy hai phút, điện thoại lại reo lên lần nữa.
Sự kiên nhẫn của đối phương rõ ràng còn dồi dào hơn Tần Đồng. Cậu hết lần này đến lần khác tắt máy, hắn lại hết lần này đến lần khác gọi, cuối cùng đánh thức Tần Đồng hoàn toàn. Cậu vớ lấy điện thoại, giọng nói mang theo vài phần giận dữ: "Làm gì vậy hả, không biết hôm nay tôi được nghỉ sao? Trâu ngựa cũng cần nghỉ ngơi chứ!"
Đầu dây bên kia tiếng hít thở rất nặng, giọng nói hơi khàn khàn: "Tần Đồng, mở cửa."
Tần Đồng ngẩn người: "Trình Trạch Sơn?"
"Tần Đồng, mở cửa." Trình Trạch Sơn lặp lại một lần, giọng càng khàn hơn, nói: "Anh đang ở ngoài cửa nhà em."
Tần Đồng vẫn còn hơi chưa tỉnh ngủ, không hiểu vì sao Trình Trạch Sơn đột nhiên lại đến nhà mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống giường, đi qua mở cửa cho hắn.
"Cạch" một tiếng, cửa mở.
Một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy vai Tần Đồng, ấn cậu vào một lồng ng.ực nóng rực.
"Tiểu Đồng..." Trình Trạch Sơn cúi đầu, tựa vào vai Tần Đồng, giọng nói không giấu nổi sự mệt mỏi, "... May mắn là em vẫn ở đây."