Vẻ mặt trấn định của Tần Đồng thoáng chốc vỡ vụn.
Cả đời này, cậu chưa từng rơi vào tình cảnh xấu hổ đến vậy.
Nếu chỉ là cậu và Trình Trạch Sơn ở bên nhau thì không nói, có thể xem như chuyện riêng tư của đôi tình nhân trẻ. Nhưng lúc này, Tần Đồng vẫn đang theo đuổi Trình Trạch Sơn, em gái lại gọi Trình Trạch Sơn là "anh rễ", mọi chuyện đều giống như Tần Đồng cố ý dạy em gái những điều này.
"Khụ khụ, Tiểu Nhạn, đừng nói bậy!" Tần Đồng bất chấp tất cả, vội vàng túm lấy tay Tần Như Nhạn, ra sức nháy mắt ra hiệu, sau đó quay sang Trình Trạch Sơn cười gượng gạo: "Em gái em không hiểu chuyện, nói lung tung, anh đừng để ý nhé."
Trình Trạch Sơn hơi nhướng mày, nghiêm túc hỏi cậu: "Ý em là em không vui?"
Tần Đồng: "..."
Thấy mặt Tần Đồng đỏ bừng lên, ngay cả cổ cũng ửng một vệt hồng, Trình Trạch Sơn lúc này mới bật cười, đáy mắt thoáng hiện ý cười nhàn nhạt: "Đùa thôi, em đừng để bụng."
Nói rồi, Trình Trạch Sơn quay sang nhìn Tần Như Nhạn, nghiêm túc, tỉ mỉ giải thích với cô: "Tiểu Nhạn em hiểu lầm rồi, anh và anh trai em vẫn chưa phải mối quan hệ đó."
"Vẫn chưa?" Tần Như Nhạn híp mắt, nhanh nhạy phát hiện từ khóa trong lời Trình Trạch Sơn: "Bây giờ vẫn chưa? Vậy khi nào thì phải?"
Trình Trạch Sơn lơ đãng nhìn Tần Đồng, ánh mắt có ý trêu chọc nhìn Tần Đồng: "Chờ một chút đi, bây giờ vẫn chưa thích hợp."
Tần Như Nhạn tức giận, quay đầu trừng mắt Tần Đồng: "Anh có phải là không được không hả! Theo đuổi anh rễ của em lâu như vậy rồi mà vẫn chưa cưa đổ người ta!"
Tần Đồng vô cùng oan uổng, có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ chuyện này đâu phải do cậu quyết định, trên mặt thì tỏ vẻ không sao cả, nhún vai nói: "Ừ, đúng, anh chính là không được."
Tần Như Nhạn hận rèn sắt không thành thép: "Đàn ông không được nói mình không được!"
"Không phải vấn đề của Tiểu Đồng." Trình Trạch Sơn lên tiếng hòa giải cho Tần Đồng: "Là vấn đề của anh, anh cần thêm chút thời gian."
"Anh trai cố gắng lên nhé." Tần Như Nhạn quay đầu nhìn Tần Đồng, ra vẻ khuyên nhủ tận tình: "Với tiến độ này của anh thì đến bao giờ hai người mới kết hôn hả, em còn đang đợi ngồi bàn chính đấy."
Tần Đồng: "..." Rốt cuộc các người có chấp niệm gì với bàn chính vậy hả.
"Biết rồi biết rồi..." Tần Đồng bất đắc dĩ kéo dài giọng: "Đợi anh với anh ấy kết hôn nhất định sẽ xếp em ngồi bàn chính, yên tâm đi."
Cứ thế trò chuyện, đợi đến khi ba người phản ứng lại thì máy bay của Tần Đồng đã quá giờ.
Tần Như Nhạn tiếc tiền vé đến đau lòng, Tần Đồng cũng tiếc, nhưng bỏ lỡ là bỏ lỡ, hối hận cũng vô ích.
Cũng may Tần Đồng vốn dĩ đến là để gặp Trình Trạch Sơn, lúc này ở Du Thị gặp được hắn, cũng coi như đạt được mục đích. Tần Đồng bất chợt nảy ra một ý tưởng, quay đầu hỏi Trình Trạch Sơn: "Hai ngày tới anh có ca không? Có muốn ở lại chơi hai ngày không?"
"Được đó được đó!" Trình Trạch Sơn chưa kịp mở miệng, Tần Như Nhạn đã nhanh nhảu nói trước, vẻ mặt chờ mong nhìn Trình Trạch Sơn: "Anh rễ ở lại chơi mấy ngày đi? Em ở Du Thị lâu rồi, biết nhiều chỗ chỉ người địa phương mới biết lắm, đảm bảo cho hai người chơi vui vẻ!"
Tần Đồng đã lười đến sửa cái xưng hô "anh rễ", quay đầu nhìn Trình Trạch Sơn, sợ hắn khó xử, đành nói: "Nếu anh có việc thì thôi, em ở lại bồi em gái cũng được, hoặc là em cùng anh về cũng được, tùy anh quyết định."
"Em gái đã mong đợi như vậy, sao anh có thể làm mất hứng chứ." Trình Trạch Sơn bình tĩnh cười một tiếng, nói: "Anh không có việc gì, ở lại cùng hai người."
"Anh rễ tốt quá." Tần Như Nhạn có chút khoa trương lau nước mắt, nói: "Em sẽ theo anh cả đời!"
Thời gian không còn sớm, tối nay không chơi được nữa. Tần Đồng và Trình Trạch Sơn đặt phòng ở gần trường Tần Như Nhạn, sau đó cùng nhau đi taxi đưa cô về trường.
Ngồi ở ghế phụ, Tần Như Nhạn hưng phấn vô cùng, hăng hái tra nhiều địa điểm. Bác tài cũng là người hoạt bát, nghe bọn họ là người nơi khác đến, liền thao thao bất tuyệt giới thiệu các cảnh đẹp địa phương.
Trình Trạch Sơn và Tần Đồng cùng ngồi ở hàng ghế sau. Trình Trạch Sơn hứng thú nghe Tần Như Nhạn và bác tài trò chuyện, thỉnh thoảng phụ họa vài câu. Tần Đồng không nói nhiều, vẫn luôn dùng khóe mắt nhìn Trình Trạch Sơn.
Lúc cảm xúc dâng trào, Tần Đồng không nghĩ được nhiều như vậy. Cậu quá đau lòng cho Trình Trạch Sơn, vì thế chỉ muốn dán sát vào hắn, càng chặt càng tốt, cậu muốn vuốt phẳng vết thương lòng của Trình Trạch Sơn. Sau đó cảm xúc bị Tần Như Nhạn cắt ngang, khiến đầu óc Tần Đồng rối bời, không nghĩ được nhiều thứ.
Lúc này bình tĩnh lại, Tần Đồng mới tỉnh ngộ. Dán sát vào đương nhiên là muốn, giao tiếp cơ thể là phần không thể thiếu trong tình cảm, nhưng hai người cứ mập mờ lâu như vậy, dường như cũng nên đẩy mối quan hệ tiến thêm một bước.
Đương nhiên không phải để ý cái gọi là danh phận. Hai người dây dưa lâu như vậy, Tần Đồng đã sớm không để bụng những thứ hư ảo đó. Nếu Trình Trạch Sơn muốn, Tần Đồng có thể cứ như vậy theo đuổi hắn cả đời. Nhưng Tần Đồng bỗng nhiên ý thức được, không phải cậu không thể chờ, mà là Trình Trạch Sơn không thể chờ.
Trước hôm nay, Tần Đồng vẫn luôn cho rằng Trình Trạch Sơn thích cái quá trình được theo đuổi này, bởi vì Trình Trạch Sơn vẫn luôn tỏ ra thái độ không mấy để ý. Cho đến khi hiểu rõ Trình Trạch Sơn đang sợ hãi điều gì, Tần Đồng rốt cuộc ý thức được vấn đề. Nguyên lai Trình Trạch Sơn để ý cái danh phận kia, Trình Trạch Sơn không có nhiều cảm giác an toàn như vậy, hắn vẫn luôn sợ hãi Tần Đồng sẽ rời khỏi hắn.
Xe taxi rất nhanh đến cổng trường Tần Như Nhạn. Tần Như Nhạn cười hì hì xuống xe, tạm biệt hai người. Đợi cô đi xa rồi, bác tài quay đầu định đi, Tần Đồng bỗng nhiên lên tiếng: "Chờ chút bác tài."
"Sao vậy?" Trình Trạch Sơn hỏi cậu.
"Anh về trước đi." Tần Đồng nói: "Em muốn đi mua chút đồ, lát nữa sẽ về."
Giữa mày Trình Trạch Sơn hơi nhíu lại, dường như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng không nói, chỉ khẽ gật đầu: "Được, anh về chờ em."
Một giờ sau.
Tần Đồng gõ cửa phòng khách sạn, mặc một bộ tây trang chỉnh tề, trong tay còn cầm một bó hoa lớn. Hoa hồng vàng và hoa mẫu đơn hồng nhạt phối hợp với nhau, thuần khiết, nồng nhiệt.
Sau khi tạm biệt Trình Trạch Sơn, Tần Đồng bắt taxi, tìm quanh những cửa hàng hoa còn mở cửa, cuối cùng chọn bó hoa này. Hoa hồng vàng mang ý nghĩa chờ đợi tình yêu, giống như Trình Trạch Sơn, nhìn bề ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, kỳ thật chỉ là khoác lên mình một lớp vỏ dày đứng tại chỗ, không dám tiến lại gần. Hoa mẫu đơn hồng nhạt là lời chúc phúc của Tần Đồng dành cho hắn, Tần Đồng hy vọng hắn mỗi ngày đều vui vẻ.
Có lẽ đây không phải thời điểm thích hợp nhất để thổ lộ, cũng không phải địa điểm thích hợp nhất, nhưng nếu đã biết Trình Trạch Sơn muốn, vậy Tần Đồng nhất định sẽ cho hắn. Trình Trạch Sơn muốn gì Tần Đồng đều cho.
Trong căn phòng tối, Tần Đồng dùng chân đá cửa đóng lại, sau đó quỳ một gối xuống đất: "Em biết bây giờ có hơi vội vàng, nhưng em không muốn cứ nhẫn nại như vậy nữa. Chúng ta ở bên nhau đi, anh cho em một danh phận, được không?"
"Thịch."
"Thịch."
Tim Tần Đồng đập mạnh mẽ, không ai nói lúc đó không khẩn trương, dù đã biết Trình Trạch Sơn thích mình, Tần Đồng vẫn sợ hãi bị hắn từ chối.
Trình Trạch Sơn hiển nhiên không ngờ Tần Đồng sẽ nói những lời này vào lúc này, hô hấp chợt trở nên dồn dập, yết hầu hắn khẽ động, rũ mắt nhìn chăm chú Tần Đồng, có quá nhiều cảm xúc đều ẩn chứa trong đôi mắt kia.
Hai người nhìn nhau vài giây, ngay khi Tần Đồng cho rằng Trình Trạch Sơn sẽ hôn mình, Trình Trạch Sơn đột nhiên dời mắt đi. Hắn đưa tay đỡ Tần Đồng đứng dậy, nhận lấy bó hoa Tần Đồng đưa, rồi nói: "... Không được, bây giờ vẫn chưa thể."
"Vì sao?" Tần Đồng hơi sững sờ, khó tin dù đến bước này Trình Trạch Sơn vẫn từ chối mình, thậm chí còn cho rằng mình nghe nhầm: "Là em làm chưa đủ tốt sao? Anh nói cho em biết, em có thể sửa."
"Không, không phải vấn đề của em." Trình Trạch Sơn lắc đầu, trấn an bằng một nụ hôn nhẹ lên môi Tần Đồng, lời nói ra vẫn là sự từ chối, hắn nói: "Cho anh thêm chút thời gian nữa, được không?"
Đêm lẽ ra phải yên tĩnh và hạnh phúc, lại vì lời từ chối của Trình Trạch Sơn mà phủ lên một tầng bóng xám nhạt. Tần Đồng còn muốn nói gì đó, Trình Trạch Sơn không cho cậu thêm cơ hội, hắn đặt bó hoa sang một bên, cúi đầu trao cho Tần Đồng một nụ hôn thật sâu.
Thân thể Tần Đồng cứng đờ một hồi lâu, cuối cùng không phản kháng nữa, chủ động đưa tay ôm lấy cổ Trình Trạch Sơn.
Phòng khách sạn nhỏ, hai người tự nhiên ngã xuống giường, bó hoa đặt trên mép giường, không biết từ lúc nào đã lăn xuống đất.
Hai người cũng không biết từ giường đã xuống phòng tắm khi nào, nước ấm từ vòi sen trên đỉnh đầu tưới xuống, khiến căn phòng tắm vốn đã nhỏ càng thêm mờ ảo.
...
Tối nay hai người không làm đến cuối cùng, không phải Trình Trạch Sơn không muốn, chỉ là Tần Đồng thật sự không có hứng. Cậu dùng tay giúp Trình Trạch Sơn giải quyết một lần, từ chối bàn tay Trình Trạch Sơn đặt lên eo mình.
"Xin lỗi..." Giọng Tần Đồng có chút khó chịu, ngập ngừng: "Lần sau đi, hôm nay em hơi mệt."
Trình Trạch Sơn đương nhiên không làm khó Tần Đồng, kiềm chế hôn lên má Tần Đồng, sau đó lấy khăn tắm khoác lên người, xoay người đi ra phòng tắm, nói: "Được, vậy anh ra ngoài trước, phòng tắm thông gió không tốt, em cũng đừng ở lâu quá."
Đợi Tần Đồng từ phòng tắm ra, Trình Trạch Sơn đã ở trên giường. Giữa chiếc giường lớn trong phòng, Trình Trạch Sơn quay lưng về phía Tần Đồng, ngoan ngoãn nằm sát vào một bên, không biết là ngủ thật hay giả vờ ngủ, Tần Đồng đến hắn cũng không xoay người.
Ánh đèn khách sạn vốn đã tối, Trình Trạch Sơn tắt đèn chính trên trần, chỉ để lại hai chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường, ánh sáng mờ nhạt rải lên người hắn, bao phủ một tầng bóng tối nhàn nhạt.
Tần Đồng đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn vài giây, lúc này mới rón rén bước đến mép giường, vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Trình Trạch Sơn, cũng không nói chuyện với hắn, mà trở mình, cũng quay lưng về phía Trình Trạch Sơn.
"Cạch" một tiếng.
Tần Đồng đưa tay tắt đèn ngủ.
Trong phòng thoáng chốc tối sầm xuống.
Mắt Tần Đồng chớp chớp, hàng mi dài mềm mại run rẩy, như cánh bướm ướt đẫm, liều mạng muốn bay về phía bầu trời, nhưng chỉ có thể phí công vỗ cánh.
Trình Trạch Sơn ngồi một buổi trưa tàu cao tốc, ngàn dặm xa xôi đến Du Thị, Tần Đồng biết mình không nên mất hứng, nhưng cậu thật sự không thể nào vui nổi, thậm chí đến giả vờ cũng không làm được.
Tần Đồng không rõ vì sao Trình Trạch Sơn từ chối mình, cậu rõ ràng cảm nhận được sự khao khát của Trình Trạch Sơn dành cho mình.
Trốn trong chăn, suy nghĩ của Tần Đồng không ngừng bay xa, cậu cố gắng muốn nắm lấy điều gì đó, chẳng thể nắm được gì, cậu cảm thấy mình cũng là con bướm bị dính chặt cánh, dù cố gắng thế nào cũng không thể bay lên.
Trong bóng tối, Trình Trạch Sơn bỗng nhiên trở mình, ôm Tần Đồng vào lòng, giọng trầm thấp vang lên bên tai cậu: "Sao vậy? Không vui sao?"
Giọng Trình Trạch Sơn ôn hòa, dường như thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra. Tần Đồng hoàn toàn không nhịn được, gần như âm dương quái khí hỏi lại hắn: "Đúng vậy, em chính là không vui, nhưng anh thật sự không biết nguyên nhân sao?"
"Là bởi vì... anh vừa từ chối em sao?" Trình Trạch Sơn im lặng một hồi lâu, có chút không chắc chắn nói: "Kỳ thật anh vừa rồi đã muốn hỏi em, hình như từ khi anh nói 'không được', cảm xúc của em vẫn luôn không đúng."
"Anh hỏi cái vấn đề gì vậy?" Tần Đồng bỗng nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cậu như không hiểu mạch não của Trình Trạch Sơn, không nhịn được lại một lần nữa hỏi hắn: "Chẳng lẽ em bị từ chối còn phải vui vẻ sao?"
"Nhưng anh không phải..." Trình Trạch Sơn mấp máy môi, dường như muốn phản bác điều gì, một lát sau, lại thở dài thật sâu, có chút thất bại nói: "... Xin lỗi, là anh không diễn đạt rõ ràng, làm em hiểu lầm."
"Vậy ý anh là anh nguyện ý ở bên em?" Tần Đồng sửng sốt, theo bản năng liền muốn mở miệng nói: "Vậy vì sao vừa nãy anh còn từ chối em? Là vì cảm thấy em thổ lộ quá vội vàng? Hay là em làm gì chọc anh giận?"
Càng nghĩ Tần Đồng càng thấy có khả năng, lại nói: "Anh không thích em mua hoa? Hay là cảm thấy ở khách sạn không đủ chính thức? Anh muốn ở đâu, em lập tức đi chuẩn bị."
"Không phải vấn đề của em, em cũng không cần chuẩn bị." Trình Trạch Sơn ấn vai Tần Đồng kéo cậu vào lòng: "anh vừa nói rồi, anh không có ý từ chối em, anh chỉ là cần chút thời gian."
Tần Đồng nghe như lọt vào sương mù, vô cùng mê mang chớp mắt. Cằm Trình Trạch Sơn đặt trên vai cậu, hơi thở ấm áp phả vào cổ cậu.
"Anh không cần em thổ lộ với anh, Tần Đồng." Trình Trạch Sơn cuối cùng thở dài, gương mặt thân mật cọ lên má Tần Đồng, hơi thở ấm áp hoàn toàn phả vào cổ cậu: "Em theo đuổi anh lâu như vậy, thổ lộ với anh không biết bao nhiêu lần, bây giờ cũng vậy, anh có thể cảm nhận được tình cảm của em dành cho anh."
"Anh vẫn luôn không giỏi ăn nói, luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, không diễn đạt được ý mình, nhưng anh vẫn muốn thử bày tỏ," Trình Trạch Sơn tựa đầu lên vai Tần Đồng, hơi thở ấm áp hoàn toàn phả vào cổ cậu, ngữ khí nghiêm túc mà chính thức: "Tần Đồng, em cho anh thêm chút thời gian được không, em cho anh một cơ hội thổ lộ, mối tình trước của chúng ta kết thúc quá vội vàng, lần này anh muốn cho em một sự bắt đầu chính thức."