Mắt Tần Đồng chớp chớp, thật sự không ngờ Trình Trạch Sơn muốn nói chính là ý này.
Cậu há miệng thở dốc, muốn nói mình không để bụng những thứ đó, nhưng bỗng nhiên nhớ ra, Trình Trạch Sơn dường như vẫn luôn là người như vậy.
Trước kia hai người ở bên nhau, mỗi một ngày kỷ niệm của họ, Trình Trạch Sơn đều sẽ nghiêm túc lên kế hoạch. Có khi Tần Đồng quên mất ngày nào đó mà cậu tự cho là không quá quan trọng, còn bị Trình Trạch Sơn cau mày dạy dỗ, nói cho cậu biết "Mỗi ngày giữa chúng ta đều là kỷ niệm đáng giá".
Lòng Tần Đồng mềm nhũn, giống như trái tim được một đôi tay nâng niu đặt vào dòng suối nước nóng, cả trái tim đều được sưởi ấm đến mềm mại.
Có lẽ vì chậm chạp không nghe thấy Tần Đồng đáp lại, giọng Trình Trạch Sơn nhiễm chút sốt ruột: "Em không tin anh sao? Anh đảm bảo sẽ không lâu đâu, cho anh thêm một tháng, không, hai tuần, anh chỉ cần hai tuần là đủ."
"Hai tuần thì làm được gì chứ, vẫn là một tháng đi." Tần Đồng lắc đầu, cười từ chối hắn: "Nếu muốn bắt đầu chính thức, vậy phải dùng nhiều thời gian hơn để chuẩn bị, anh nói xem có đúng không?"
Trình Trạch Sơn khẽ "ừ" một tiếng, Tần Đồng chợt đổi ý, một lần lật đổ lời mình vừa nói, nhíu mày lắc đầu: "Không được không được, anh đừng chuẩn bị, anh cho em một tháng, để em lại một lần nữa thổ lộ với anh, được không?"
Đương nhiên không phải muốn làm trái ý Trình Trạch Sơn, nhưng nếu nói muốn theo đuổi Trình Trạch Sơn, vậy Tần Đồng phải nghiêm túc theo đuổi, nào có lý để Trình Trạch Sơn tốn tâm tư thổ lộ với mình.
Tần Đồng giãy ra khỏi vòng tay Trình Trạch Sơn, hai tay nâng khuôn mặt hắn, rất nghiêm túc nhìn vào mắt hắn: "Anh thích kiểu bắt đầu như thế nào? Anh nói cho em biết, để em chuẩn bị."
"Không cần." Trình Trạch Sơn từ chối dứt khoát lưu loát, tay hắn lót sau đầu Tần Đồng, một lần nữa kéo Tần Đồng vào lòng, ngữ khí có vẻ đặc biệt bướng bỉnh: "Lần trước chính là em đề nghị bắt đầu, lần này nhất định phải để anh, em không được chuẩn bị bất cứ thứ gì."
Hai người đàn ông ba mươi tuổi, trong chuyện nhỏ này lại đặc biệt trẻ con, như hai học sinh tiểu học hiếu thắng, vì một viên kẹo mà tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Tần Đồng cảm thấy có chút buồn cười, đưa tay chọc chọc sườn eo Trình Trạch Sơn, còn muốn trêu chọc hắn vài câu, rồi rất nhanh ý thức được điều gì đó, có lẽ vì đoạn tình cảm trước của họ kết thúc không tốt, mới khiến Trình Trạch Sơn cố chấp như vậy với một sự bắt đầu "mới tinh".
"Được thôi được thôi... Anh quyết định, em nghe anh."
Cảm xúc vi diệu chảy tràn trong lòng, Tần Đồng cố ý làm bộ vẻ bất đắc dĩ, lặng lẽ đưa tay ôm lấy eo Trình Trạch Sơn, sau đó theo đường eo bất động thanh sắc mà dò xuống dưới.
Trình Trạch Sơn nhướn mày, bắt lấy bàn tay không an phận của Tần Đồng, vẻ mặt nghiêm chỉnh hỏi cậu: "Không phải nói nghe anh sao? Cái này là ý gì đây?"
Tần Đồng vẫn cười tủm tỉm, cố ý thổi hơi vào cổ áo ngủ xộc xệch của hắn, hạ thấp giọng nói: "Không thể trắng trợn bắt em nghe lời, dù sao cũng phải cho em chút lợi lộc chứ, đúng không?"
Không phải quá chấp nhất vào chuyện này, chỉ là cảm xúc trong lòng dồn nén quá nhiều, nếu tạm thời không thể chính thức ở bên nhau, dù sao cũng phải tìm một lối thoát khác để giải tỏa.
Huống chi vừa nãy dùng tay giúp Trình Trạch Sơn một lần, Tần Đồng biết Trình Trạch Sơn không thoải mái, chính cậu cũng không thoải mái, lúc này một lần nữa cảm xúc dâng trào, Tần Đồng không muốn lãng phí đêm đẹp này.
Trình Trạch Sơn biết Tần Đồng nghĩ gì, còn cố ý trêu cậu, nắm cổ tay cậu không cho cậu động: "Hay là thôi đi, bằng không lát nữa đến giữa chừng em lại kêu dừng, khó chịu chẳng phải là anh sao?"
"Em không kêu dừng." Tần Đồng như chú cún nhỏ cọ cọ vào người hắn, lấy lòng nói: "Em đều nghe anh, anh có bắt nạt em thế nào em cũng không kêu dừng."
Trình Trạch Sơn vừa lòng, buông tay Tần Đồng ra, cúi đầu hôn lên cậu, mơ hồ không rõ nói: "Sao lại là bắt nạt em, rõ ràng là... đang yêu em."
Hai người giằng co lâu như vậy, Trình Trạch Sơn trong lòng hiển nhiên cũng nghẹn một bụng khí, lúc này Tần Đồng cố ý dụ dỗ hắn, lấy lòng hắn, hắn lại càng muốn dùng sức bắt nạt Tần Đồng.
Đa phần thời gian Trình Trạch Sơn đều dịu dàng, nhưng hôm nay không phải, hắn chính là muốn Tần Đồng khóc, hắn không dịu dàng như Tần Đồng tưởng tượng, hắn là một người xấu xa đầy ác ý, hắn thích nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của Tần Đồng, cũng thích dáng vẻ Tần Đồng khóc lóc cầu xin hắn.
Trình Trạch Sơn như vậy khiến Tần Đồng có chút xa lạ, nhưng Tần Đồng không sợ hắn, Tần Đồng vẫn luôn là hữu cầu tất ứng, cậu như mặt hồ mềm mại, vô thanh vô thức mà tiếp nhận tất cả những tính xấu của Trình Trạch Sơn.
Đến lúc sau ngược lại là Trình Trạch Sơn bại trận trước, động tác của hắn không biết từ lúc nào trở nên dịu dàng, cẩn thận hôn lên những vết đỏ trên người Tần Đồng, như muốn khắc ghi tất cả dáng vẻ của Tần Đồng vào trong đầu.
Tần Đồng đã bị hắn dày vò đến không còn chút sức lực, vẫn ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn, như thể coi nơi này là tổ ấm an toàn nhất: "Ư... Trình Trạch Sơn... Em buồn ngủ quá..."
"Ngủ đi..." Trình Trạch Sơn trìu mến hôn lên đôi mắt sưng đỏ vì khóc của cậu, thấp giọng trấn an: "Lần này thật sự không bắt nạt em."
---
Ngày hôm sau.
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào, vừa vặn dừng trên má Tần Đồng.
Tần Đồng còn chưa tỉnh giấc, vô cùng bất mãn trở mình, thuần thục vùi đầu vào lòng Trình Trạch Sơn.
Quá mệt mỏi.
Lâu lắm chưa làm chuyện này, Tần Đồng chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt như bị đập ra xây lại một lần, đến đầu ngón chân cũng rã rời.
May mắn hôm nay không cần đi làm.
Đây là phản ứng đầu tiên của Tần Đồng.
Sau đó cậu nhanh chóng ý thức được vấn đề: Không đúng, cậu và Trình Trạch Sơn còn ở Du Thị mà!
Tần Đồng giật mình tỉnh giấc, vội vàng đưa tay đẩy Trình Trạch Sơn vẫn còn ngủ bên cạnh, nói: "Mau tỉnh dậy, đừng ngủ nữa!"
Trình Trạch Sơn rõ ràng vẫn còn mơ màng, tự nhiên ôm Tần Đồng vào lòng, giọng nói mang theo buồn ngủ nồng đậm: "Không vội, còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi."
Tần Đồng không muốn để ý đến hắn, mò mẫm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, liền thấy tin nhắn của Tần Như Nhạn.
Là Nhạn không phải Yến: 【 anh, ngủ ngon. / cười trộm 】
Biểu tượng cảm xúc đậu nành trên WeChat trông rất đáng yêu, lại khiến người ta có cảm giác kỳ lạ khó tả. Tần Đồng nhìn thời gian gửi tin nhắn, 7 giờ 40 phút sáng.
Trình Trạch Sơn không biết tỉnh dậy từ lúc nào, hắn vẫn ôm Tần Đồng, giọng nói đúng lúc vang lên bên tai cậu: "Đang xem gì vậy?"
Tần Đồng ý thức được điều gì đó, lập tức quay đầu nhìn Trình Trạch Sơn, vô cùng cảnh giác hỏi: "Có phải anh đã nói gì với em gái em không?"
Trình Trạch Sơn vẻ mặt vô tội: "Sáng sớm anh vốn muốn gọi em dậy, nhưng em cứ rầm rì mãi không chịu dậy, anh thật sự không còn cách nào, chỉ có thể gọi cho em gái em, dời cuộc hẹn đến buổi chiều."
Tần Đồng: "..."
Nhớ ra rồi.
Cậu thậm chí trong mơ màng còn nghe thấy tiếng thét chói tai của Tần Như Nhạn, cậu thật không dám nghĩ sau này nên đối mặt với Tần Như Nhạn thế nào.
Con bé Tần Như Nhạn này lắm trò thật, vốn dĩ nó đã thích trêu chọc Tần Đồng và Trình Trạch Sơn, nếu để cô biết tối qua hai người đã làm gì đó, chẳng phải cô sẽ lấy chuyện này ra cười nhạo Tần Đồng cả đời sao?
"Không sao, cả đời ngắn lắm." Trình Trạch Sơn đúng lúc ở bên cạnh trêu chọc, nói: "Nhanh thôi là qua."
"Anh ——!" Tần Đồng không ngờ Trình Trạch Sơn còn trêu chọc cậu , phồng má trừng mắt nhìn hắn một cái. Đáy mắt Trình Trạch Sơn ý cười càng đậm, đứng dậy kéo Tần Đồng vào lòng: "Được rồi, không đùa em nữa. Anh và em gái em không nói gì cả, anh bảo với cô bé tối qua hai ta tạm thời có chút việc cần xử lý, em bận đến khuya mới ngủ, nên sáng nay không dậy nổi."
Tần Đồng ngẩn người, không ngờ bác sĩ Trình quang minh chính đại lại nói dối, có chút khó tin hỏi hắn: "Thật sao?"
Trình Trạch Sơn hơi nhướn mày: "Sao, không tin anh à?"
"Không phải, đây không phải vấn đề tin hay không tin mà! Em gái em đâu phải đồ ngốc!" Tần Đồng rất nhanh ý thức được vấn đề cốt lõi, dở khóc dở cười nói: "Hai ta đều đến Du Thị, anh nói với em gái em hai ta tăng ca vì công việc, lý do này cô bé tin được sao?"
"Vì sao không tin?" Vẻ mặt Trình Trạch Sơn vô cùng thản nhiên nói: "Hơn nữa anh cũng không lừa em gái em, em xác thật có 'công việc’ vô cùng quan trọng phải làm, đúng không?"
Hắn cố ý nhấn mạnh âm đọc hai chữ "công việc".
Tần Đồng trừng mắt nhìn hắn vài giây, khuôn mặt vốn trắng nõn dần dần ửng đỏ, cuối cùng đỏ bừng cả mặt dời mắt đi, lẩm bẩm nói: "... Thật muốn để những người cảm thấy anh lạnh lùng nhìn xem, anh ngầm đổi trắng thay đen thế nào."
Đôi khi lạnh lùng cũng không phải không có chỗ tốt, tỷ như khi đối mặt với Tần Như Nhạn, Tần Đồng da mặt mỏng, Tần Như Nhạn hơi trêu chọc là mặt đỏ bừng, Trình Trạch Sơn lại khác, hắn có thể mặt không biểu cảm ứng phó với những câu hỏi dò ý của Tần Như Nhạn.
Sau khi "thông đồng" xong với Trình Trạch Sơn, Tần Đồng gọi điện thoại cho Tần Như Nhạn. Tần Như Nhạn hiển nhiên không tin lý do của Trình Trạch Sơn, giọng điệu hưng phấn truy hỏi Tần Đồng rất lâu, nhưng mặc kệ cô nói gì, Trình Trạch Sơn đều rất bình tĩnh, còn có thể bất động thanh sắc mà chuyển chủ đề.
Đến sau này Tần Như Nhạn thậm chí bắt đầu nghi ngờ chính mình, sau khi cúp điện thoại, cô gửi tin nhắn hỏi Tần Đồng: 【 Không phải chứ, tối qua anh làm gì vậy anh? Anh sẽ không thật sự làm việc cả đêm, bỏ mặc anh rễ của em cô đơn chiếc giường chứ? 】
Tần Đồng quả thực bị vẻ mặt tự mình nghi ngờ của cô chọc cười, cùng Trình Trạch Sơn lén lút cười một hồi lâu, lúc này mới nghiêm túc trả lời cô: 【 Đúng vậy, công việc đến gấp quá, anh đâu còn cách nào? 】
Tần Như Nhạn hận rèn sắt không thành thép: 【 Anh, anh ——! Anh đúng là đồ ngốc! 】
Tần Đồng: 【/ cười ngây ngô 】
Tần Như Nhạn: 【 Sau này ra ngoài đừng nói anh là anh trai em, em không có người anh trai ngốc như anh! 】
Tần Đồng nằm trên giường, thờ ơ nhún vai, đáy mắt giấu ý cười, nói: 【 Cũng còn tốt mà, anh trai em đâu có ngốc, không thấy hôm qua anh rễ em còn giận dỗi với anh, hôm nay hai anh đã làm lành rồi sao? 】
Cứ để cô em gái này hiểu lầm vậy, dù sao chuyện riêng của hai người cũng không phải để cô bát quái. Nhưng Tần Đồng thật sự không nhịn được mà vui vẻ, thậm chí chuyện Trình Trạch Sơn nói muốn thổ lộ với cậu cũng trở thành thứ yếu, chỉ cần hai người không tiếp tục giằng co nữa, Tần Đồng đã vô cùng mãn nguyện.
Tần Như Nhạn hậu tri hậu giác ý thức được vấn đề, vô cùng cạn lời nói: 【 Anh biết anh như vậy giống cái gì không hả? Giống như con cún nhỏ vây quanh chủ nhân vẫy đuôi ấy, cái đuôi chắc phải vẫy thành một đóa hoa rồi! 】
Tần Đồng chẳng hề để ý: 【 Thì sao, anh vui. 】
Tần Như Nhạn vô cùng cạn lời gửi một loạt dấu ba chấm, một lát sau, bình thường trở lại, gửi tin nhắn: 【 Thôi, anh, anh nói không sai, thế nào cũng không bằng anh vui, vậy em chúc anh và anh rễ vui vẻ, chúc anh... có thể luôn giữ được niềm vui này. 】
Miệng thì cười đùa bông lơn, ra vẻ hoàn toàn không đứng đắn, nhưng dù sao cũng là em gái ruột của Tần Đồng, không ai hy vọng Tần Đồng có thể sống vui vẻ hơn Tần Như Nhạn.
Tần Đồng đọc ra cảm xúc trong lời cô, thu lại vẻ mặt đùa cợt, dù biết Tần Như Nhạn ở bên kia màn hình không nhìn thấy biểu cảm của mình, cậu vẫn trịnh trọng đánh chữ: 【 Cảm ơn em, Tiểu Nhạn 】
Tần Đồng: 【 Em cứ yên tâm đi, anh và anh rễ em tốt lắm, sau này cũng sẽ luôn tốt như vậy 】