Trình Trạch Sơn không phải người giỏi biểu đạt, lời nói ra cũng không hoa mỹ, không có những ngôn từ lãng mạn bay bổng. Nhưng Tần Đồng vẫn cảm thấy ngực nghẹn lại, như có một bàn tay to xoa bóp trái tim cậu.
Tần Đồng và Trình Trạch Sơn là bạn học tám năm, chia tay sáu năm, hiện tại gặp đã thêm một năm nữa. Số lần hắn biểu đạt tình cảm như vậy đếm trên đầu ngón tay, đây là lần đầu tiên hắn bộc bạch nội tâm, bày tỏ tình yêu trước mặt Tần Đồng.
Không phải nói trước đây Trình Trạch Sơn không thích Tần Đồng. Trong rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt hàng ngày, Tần Đồng đều cảm nhận được tình cảm của hắn. Nhưng có lẽ vì hoàn cảnh trưởng thành, không ai nói với hắn về tình yêu, nên hắn cũng không biết cách biểu đạt sự yêu thích của mình, giấu tất cả cảm xúc vào sâu trong lòng.
Lời Trình Trạch Sơn vừa dứt, Tần Đồng đã vội vã mở miệng: "Nhưng em chưa từng nghĩ đến 'lựa chọn', em không coi anh là một lựa chọn, em chỉ có anh."
Tần Đồng không trầm lặng như Trình Trạch Sơn, thích là nhất định phải nói, muốn thoải mái hào phóng nói ra, dù là trước mặt Lộ Thừa Câu, cậu cũng không hề do dự.
Trước màn hình điện thoại không lớn, ánh mắt Tần Đồng nóng bỏng và thẳng thắn nhìn Trình Trạch Sơn. Nếu không vì khoảng cách của chiếc điện thoại, Tần Đồng nhất định sẽ nhào tới ôm chầm lấy hắn, muốn cơ thể cả hai hoàn toàn dán chặt vào nhau.
Bên cạnh Tần Đồng, Lộ Thừa Câu đột nhiên cười nhạo một tiếng, tự giễu nói: "Đây chẳng phải là trêu tôi sao? Tôi cô đơn bao nhiêu năm như vậy, vất vả lắm mới gặp được một người thích, kết quả lại thành một vòng trong trò chơi của hai người."
Tần Đồng suýt chút nữa đã quên mất anh ta. Lúc này nghe thấy lời này, cậu nhíu mày, nghiêm túc chỉnh lại lời anh ta: "đàn anh, em chưa từng đùa giỡn tình cảm của anh. Trước đây em không biết anh thích con trai, càng không biết anh thích em. Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, em lập tức nói rõ tình trạng của mình với anh, tuyệt đối chưa từng giấu giếm nửa điểm."
"Anh biết, anh không nói là em chơi anh, anh chỉ cảm thấy ông trời cho anh một vố đau." Lộ Thừa Câu thu lại vẻ tự giễu trên mặt, cũng nghiêm túc nhìn Tần Đồng, nói: "Tiểu Tần, thật không dám giấu giếm, anh thật sự rất thích em. Từ khi anh phát hiện ra xu hướng tính d.ục của mình đến bây giờ, em là người đầu tiên khiến trái tim anh rung động, bất kể là ngoại hình, tính cách hay những phương diện khác."
Nói rồi, Lộ Thừa Câu hít sâu một hơi, không nhìn Tần Đồng nữa, quay đầu nhìn vào màn hình điện thoại Trình Trạch Sơn: "Cho nên sau này dù em nói với anh là em có người mình thích, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc buông tay, bởi vì anh tự nhận mình dành cho em một tấm chân tình, anh cũng không phải là kiểu người biết khó mà lui."
Tần Đồng nghiêng đầu nhìn sườn mặt anh ta, từ trong ánh mắt anh ta đọc được một chút đau khổ và không cam lòng. Tần Đồng không phải không thể lý giải loại cảm xúc này, nhưng thật sự không thể đáp lại, vì thế chỉ nhẹ nhàng thở dài, nói: "Xin lỗi đàn anh, em đã nói rồi, anh là một người rất tốt, kiến thức uyên bác, hài hước thú vị. Thời gian em ở Kinh Thị, anh đã giúp đỡ em rất nhiều, nhưng tình cảm không phải dựa vào những thứ này để cân nhắc. Không thích chính là không thích, dù không có Trình Trạch Sơn, em vẫn sẽ không có cảm giác với anh."
"Không, tình cảm là có thể bồi dưỡng. Nếu không có Trạch Sơn, chưa chắc em đã không thích anh." Lộ Thừa Câu lắc đầu, vô cùng chắc chắn phủ nhận, một lát sau lại thở dài sâu sắc nói: "Nhưng bây giờ không có khả năng. Anh xuất hiện quá muộn, bởi vì có cậu ta ở trước mặt em, em không thể nhìn thấy sự tồn tại của bất kỳ ai khác nữa."
Dừng một lát, Lộ Thừa Câu lại bổ sung: "Hơn nữa cần phải thừa nhận, anh thật sự không làm được vẻ thâm tình và rộng lượng như Trạch Sơn. Nếu anh không thể ở bên người mình thích, anh nhất định sẽ không tiếp tục thích nữa."
Nói rồi, anh ta lại ngước mắt nhìn Tần Đồng, nghiêm túc nói: "anh nhận thua Tần Đồng, anh chọn buông tay, anh sẽ không dây dưa với em nữa."
Tần Đồng chớp chớp mắt, hỏi anh ta: "Thật sao?"
"Anh trông có vẻ không đáng tin đến vậy sao?" Lộ Thừa Câu bỗng nhiên cảm thấy có chút cạn lời: "anh lừa em sẽ là chó con được chưa? Anh đã tổn thương như vậy rồi, em vậy mà còn nghi ngờ anh?"
"Xin lỗi đàn anh, chuyện trước đây như vậy, em thật sự có chút không tin anh." Tần Đồng hơi ngượng ngùng cười một cái, ngữ khí vô cùng kiên định, nói: "Nếu những gì anh nói là thật, vậy em nhất định sẽ chúc phúc anh, anh sẽ gặp được người phù hợp với mình. Nhưng nếu anh vẫn ôm mục đích khác, câu trả lời của em vẫn như vậy, em tuyệt đối sẽ không thích anh."
"Thôi bỏ đi, đừng chúc phúc anh, ânh không nói đến chuyện yêu đương." Lộ Thừa Câu hừ lạnh một tiếng, vô cùng ngạo nghễ nói: "Để anh độc thân đi. Vua độc thân một đường thạc sĩ tiến sĩ, anh cái tên nghiên cứu viên tốt nghiệp tiến sĩ này cũng có thể tiếp tục xây dựng Trung Quốc tươi đẹp!"
Tần Đồng bị anh ta chọc cười, cùng Trình Trạch Sơn đối diện trên màn hình cười, rồi hướng về phía Lộ Thừa Câu ngoài màn hình nở một nụ cười chân thành, nói: "Được, đàn anh, vậy em chúc anh học thuật trường tồn."
---
Lộ Thừa Câu đi rồi, Tần Đồng cùng Trình Trạch Sơn ngọt ngào trò chuyện một lát, nhưng cũng không lâu lắm. Trình Trạch Sơn nói vừa phẫu thuật xong hơi mệt, Tần Đồng liền giục hắn đi ngủ.
Mấy ngày sau đó, Lộ Thừa Câu quả thật như lời anh ta nói tối hôm đó, rốt cuộc không đến tìm Tần Đồng nữa, thậm chí bạn bè khác cũng không gặp, mỗi ngày chuyên tâm vào dự án thí nghiệm của mình, một bộ dáng muốn viết đại luận văn.
Tần Đồng vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng anh ta, nhưng cũng không còn lo lắng đề phòng như trước. Giải quyết xong chuyện khó xử với Lộ Thừa Câu, Tần Đồng cuối cùng có thể thoải mái ở lại phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, không cần sợ hãi chạm mặt Lộ Thừa Câu, cũng có thể tập trung vào dự án của mình.
Cuộc sống của Tần Đồng khôi phục vẻ bình lặng thường ngày, mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi rất quy củ, ký túc xá và viện nghiên cứu thành một đường thẳng. Khoảng thời gian trước bị chậm trễ tiến độ hơi nhiều, Tần Đồng muốn cố gắng làm thêm chút việc.
Nếu nói có gì tiếc nuối, có lẽ là dạo này công việc thật sự quá bận, thời gian Tần Đồng trò chuyện với Trình Trạch Sơn rõ ràng ít đi. Tần Đồng vẫn luôn tính toán, đợi công việc trên đầu tiến hành không sai biệt lắm, nhất định phải về thành phố ven biển nghỉ ngơi hai ngày thật tốt.
Chiều hôm đó, Tần Đồng làm đi làm lại gần một vòng thí nghiệm cuối cùng cũng có được kết quả tương đối hài lòng. Tâm trạng cậu rất tốt, không đợi Trình Trạch Sơn tan làm, đã vui vẻ gửi tin nhắn cho hắn, hỏi: 【 Bác sĩ Trình vĩ đại của chúng ta tối nay có rảnh không? Muốn hẹn trước gọi video =33= 】
Trình Trạch Sơn trả lời ngay lập tức: 【 Gọi video có lẽ không được 】
Tần Đồng: 【? 】
Trình Trạch Sơn gửi một tấm ảnh đến.
Trong khung cảnh mờ ảo mất nét, trung tâm màn hình là một tấm vé tàu cao tốc từ thành phố ven biển đến Kinh Thị.
Tần Đồng: 【??? 】
Trình Trạch Sơn: 【 Hai ngày này nghỉ, đến Kinh Thị tìm em】
Tần Đồng: 【! 】
Nếu không phải vì còn ở phòng thí nghiệm, Tần Đồng có lẽ đã không nhịn được mà nhảy dựng lên.
Chỉ tiếc buổi chiều Tần Đồng vẫn phải đi làm, không thể đi đón Trình Trạch Sơn. Hai người thương lượng, Trình Trạch Sơn quyết định đợi Tần Đồng ở quán cà phê dưới ký túc xá.
Sau đó ban ngày, Tần Đồng cố gắng hết sức kiềm chế, khóe môi vẫn cong cao, thu lại cũng không được, như thể hai bên má có sợi dây nhỏ vô hình kéo lên.
Năm giờ rưỡi tối, vừa đến giờ tan làm, Tần Đồng đã vội vã xách đồ đạc, là người đầu tiên ra khỏi cổng phòng thí nghiệm.
Chú bảo vệ năm mươi mấy tuổi đã quen Tần Đồng, thấy cậu vui vẻ phấn chấn như vậy đi ra, cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu Đồng hôm nay tan làm sớm thế? Đi hẹn hò với bạn gái à?"
Tần Đồng cũng cười tủm tỉm: "Vâng, hẹn hò."
Tuy rằng Trình Trạch Sơn vẫn chưa phải là bạn trai cậu, nhưng Tần Đồng cảm thấy nói hẹn hò cũng không thành vấn đề. Trình Trạch Sơn đã từ thành phố ven biển đến tìm cậu, sao lại không tính là hẹn hò chứ?
Mười phút sau.
Tần Đồng đến quán cà phê đã hẹn.
Qua khung cửa kính lớn, Tần Đồng liếc mắt một cái đã thấy Trình Trạch Sơn ngồi bên cửa sổ.
Người đàn ông trước bàn tròn nhỏ đặt một chiếc máy tính, đang tập trung tinh thần nhìn vào màn hình gõ lách tách, vẻ mặt chuyên chú mà nghiêm túc, hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của Tần Đồng.
Cái này cũng quá cố gắng rồi đi?
Tần Đồng không nhịn được thầm oán trong lòng.
Nhưng dù vậy, bước chân Tần Đồng vẫn vô thức chậm lại.
Dù biết Trình Trạch Sơn đang đợi mình, nhưng lúc này vẻ mặt hắn quá chuyên chú, khiến Tần Đồng nhất thời không biết có nên quấy rầy hay không.
Tần Đồng chưa bước vào quán cà phê, chỉ đứng ngoài cửa kính ngắm nhìn Trình Trạch Sơn, tỉ mỉ đánh giá gương mặt hắn.
Không thể không thừa nhận, dáng vẻ Trình Trạch Sơn chuyên chú nghiêm túc thật sự rất đẹp trai. Hắn mặc một chiếc áo khoác màu nâu, đáy mắt hơi hiện vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng lại toát ra một vẻ trầm ổn.
Trình Trạch Sơn ngẩng đầu đúng lúc này, ánh mắt hai người chạm nhau. Vẻ mặt Trình Trạch Sơn thoáng hiện một nụ cười, khóe môi hơi nhếch lên, như gợn sóng lan tỏa.
Hắn dứt khoát đóng máy tính, đẩy cửa quán cà phê, đi đến bên cạnh Tần Đồng: "Đến đây lúc nào vậy? Sao không gọi anh?"
"Em vừa mới tới thôi, thấy anh đang bận nên ngại làm phiền." Tần Đồng không để bụng cười cười, rất tự nhiên hỏi Trình Trạch Sơn, "Anh xong việc rồi sao? Nếu không em đợi anh ở đây lát nữa nhé?"
"Chuẩn bị xong xuôi rồi, về nhà thôi." Trình Trạch Sơn không mấy do dự, quay lại quán cà phê thu dọn đồ đạc, xách theo cặp đựng máy tính đi ra. Tần Đồng do dự một chút, vẫn không nhịn được hỏi hắn: "Sao anh đột nhiên đến đây? Có chuyện gì sao?"
Lần trước Trình Trạch Sơn đột nhiên xuất hiện ở du thuyền để lại ấn tượng quá sâu sắc cho Tần Đồng. Lúc ban đầu vui mừng qua đi, sau đó Tần Đồng bắt đầu không nhịn được mà nghĩ nhiều, Trình Trạch Sơn sao đột nhiên không một tiếng động mà chạy đến?
"Đương nhiên là có chuyện, còn là chuyện lớn nữa." Vẻ mặt Trình Trạch Sơn nghiêm túc, khiến Tần Đồng cũng không nhịn được mà thu lại ý cười, vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn. Sau đó Trình Trạch Sơn bật cười, nói: "Đừng căng thẳng, chẳng phải trước đây nói muốn chuẩn bị một màn tỏ tình chính thức sao? Anh đã chuẩn bị xong rồi, về nhà sẽ nói cho em."
Tần Đồng đầu tiên là sững sờ, sau đó không nhịn được cười, trách hắn: "Ai tỏ tình mà còn báo trước? Như vậy còn gì là bất ngờ nữa?"
"Không phải em muốn hỏi anh sao? Nói ra rồi em lại không vui." Trình Trạch Sơn cũng cười, cười xong lại lắc đầu, nói: "Không sao, anh chuẩn bị một bất ngờ mà em không đoán được đâu."
"Cái gì cái gì?" Tần Đồng không nhịn được truy hỏi, mắt mở to, giọng nói lại mềm nhũn: "Anh hé lộ cho em một chút đi mà, anh Trạch Sơn, em biết anh tốt nhất."
Cậu quen dùng chiêu làm nũng này, nhưng Trình Trạch Sơn không bị ảnh hưởng. Hắn nhàn nhạt nhìn cậu, không biểu cảm ôm lấy vai cậu, ghé vào tai cậu nói: "Về nhà rồi nói."
Quá gần.
Môi Trình Trạch Sơn gần như chạm vào vành tai Tần Đồng, hơi thở ấm áp phả vào cổ cậu, eo Tần Đồng lập tức mềm nhũn.
"Đừng, đừng..." Giọng Tần Đồng càng mềm, run rẩy nói, "Em không hỏi nữa, em không hỏi..."
Trình Trạch Sơn nhẹ nhàng cắn vành tai Tần Đồng, lúc này mới hài lòng nói: "Lát nữa sẽ nói cho em."
Sau đó Tần Đồng thật sự không hỏi lại nữa, cả quãng đường Trình Trạch Sơn ôm cậu đi, không có cách nào, Tần Đồng là đồ mê trai, đối với sự gần gũi của Trình Trạch Sơn không có bất kỳ sức chống cự nào.
Lát sau Tần Đồng liền ném chuyện này ra sau đầu. Bất ngờ cố nhiên quan trọng, nhưng cả hai đã đi đến bước này, ở bên nhau đã là chuyện tất yếu, Tần Đồng kỳ thật không để bụng hình thức bên ngoài.
Về đến nhà, hai người dính lấy nhau trên sofa. Trình Trạch Sơn lấy máy tính từ trong túi ra, gõ lách tách vào máy, một bộ dáng vẫn đang chuẩn bị cuối cùng.
Tần Đồng cũng không tránh, an tâm thoải mái ngồi trên đùi Trình Trạch Sơn, nheo mắt xem nội dung trên màn hình, vẻ mặt bỗng nhiên cứng lại.
"Từ từ..." Giọng cậu hơi run run, "đơn xin từ chức này của anh là có ý gì?"
Giọng Trình Trạch Sơn vô cùng bình tĩnh, biểu tình mang theo vài phần kiên quyết: "Những việc anh sắp làm có lẽ sẽ gây phiền phức cho bệnh viện và khoa, dù thế nào đi nữa, anh không muốn ảnh hưởng đến chủ nhiệm Cao và mọi người."
Tần Đồng sững sờ: "Anh muốn làm gì?"
"Anh muốn công khai xu hướng tính d.ục của mình," Trình Trạch Sơn nói, "Anh không muốn lại đi vào vết xe đổ lần trước, anh muốn Trình Thế Xương hoàn toàn hết hy vọng, đây là biện pháp duy nhất anh có thể nghĩ ra."