Tần Đồng vẫn ngồi trên đùi Trình Trạch Sơn, lưng tựa vào lồng ng.ực vững chãi của hắn, cảm nhận được nhịp tim trầm ổn mà mạnh mẽ.
Thình thịch.
Thình thịch.
Những khoảnh khắc thân mật trước đây, khi nằm trên giường, Tần Đồng luôn thích lắng nghe tiếng tim của Trình Trạch Sơn. Trái tim, cơ quan quan trọng nhất của hệ tuần hoàn, cũng là cơ quan mà Tần Đồng, một bác sĩ, hiểu rõ nhất. Nhưng giờ phút này, nhịp đập sau lưng lại khiến cậu cảm thấy hư vô, không có chút cảm xúc chân thật nào.
Giọng Tần Đồng khô khốc lạ thường, im lặng hồi lâu mới khẽ hỏi: "Vì sao... anh công khai xu hướng tính d.ục lại có thể khiến Trình Thế Xương hết hy vọng?"
"Bởi vì anh không chỉ muốn bạn bè và đồng nghiệp bên cạnh biết, mà còn muốn những bệnh nhân, người nhà của họ, và tất cả những người đang theo dõi trên mạng đều biết, con trai của Trình Thế Xương thích đàn ông," giọng Trình Trạch Sơn vẫn bình tĩnh, nói, "Trình Thế Xương luôn phản đối chúng ta, chỉ vì ông ta cảm thấy việc Trình Trạch Sơn thích đàn ông là một tin tức tiêu cực, ông ta sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng xấu đến giá cổ phiếu của công ty. Nhưng nếu mọi chuyện đã rồi, việc ông ta ngăn cản chúng ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì."
"Nhưng..." Tần Đồng hơi hé miệng, còn định nói thêm điều gì, Trình Trạch Sơn đã tiếp lời: "Chuyện công khai, em không cần lo lắng. Bản nháp anh đã viết xong trước rồi. Tuy rằng anh không phải minh tinh gì, nhưng dù sao cũng là con trai của Trình Thế Xương, chút chuyện này lên hot search không thành vấn đề."
"Nhưng em lo lắng không phải cái này," Tần Đồng cuối cùng cũng nói ra, đôi mắt nhìn thẳng vào Trình Trạch Sơn, giọng nặng nề hỏi: "Anh có từng nghĩ đến tương lai của mình chưa?"
Trình Trạch Sơn hỏi ngược lại: "Tương lai của anh thì sao?"
Giọng Tần Đồng càng thêm khô khốc, cậu nhìn Trình Trạch Sơn, ngữ khí nặng trĩu: "Anh từ chức, công khai, anh làm Trình Thế Xương hết hy vọng, vậy anh thì sao? Hoàn cảnh hiện tại như thế này, anh công khai với mọi người anh là người đồng tính, còn bệnh viện nào chịu nhận anh nữa?"
Trình Trạch Sơn khựng lại một chút, rồi lại cười nói: "Thì ra là lo lắng cho anh. Không cần lo lắng, chuyện này anh cũng đã suy nghĩ qua. Tuy rằng bệnh viện công lập rất để ý chuyện này, nhưng một vài bệnh viện tư nhân nhỏ lại không quá coi trọng. Đợi sóng gió qua đi, anh vẫn còn cơ hội."
Tần Đồng nhìn hắn, nói: "Anh học tám năm ở đại học A, còn ra nước ngoài làm nghiên cứu sinh hậu tiến sĩ, cam tâm tình nguyện vào một bệnh viện tư nhân nhỏ sao?"
Trình Trạch Sơn đương nhiên nói: "Hình như có hơi ấm ức, nhưng không làm ở bệnh viện anh vẫn có thể đến các công ty dược phẩm, làm biên tập tạp chí... Những công việc này không xuất hiện trước công chúng, cũng sẽ không chịu nhiều phán xét như vậy. Người ta nói học y tốn kém lắm, nhưng thực ra cũng chỉ có vậy thôi, không đến mức không tìm được việc làm."
Hắn thậm chí còn có tâm trạng đùa: "Thật sự không được nữa, anh sẽ ra cổng bệnh viện bán bánh bột lọc nướng. Cô bán bánh ở cổng bệnh viện chúng ta làm ăn rất tốt, anh sẽ đi theo bái sư học nghề."
"Dựa vào cái gì? Vậy bao nhiêu năm anh học hành vất vả để làm gì?" Tần Đồng không khỏi lớn giọng, nói, "Anh đọc sách bao nhiêu năm, vất vả lắm mới có được ngày hôm nay, chỉ vì sau này ra cổng bệnh viện bán bánh bột lọc nướng thôi sao?"
Trình Trạch Sơn hơi nhướng mày, giọng vẫn bình tĩnh: "Em không phải rất thích ăn bánh bột lọc nướng sao? Mỗi lần đi ngang qua đều mua mà?"
Tần Đồng tức đến nghẹn thở: "Chuyện này có thể giống nhau sao?"
"... Hình như không giống nhau lắm." Trình Trạch Sơn rất thành thật gật đầu thừa nhận, một lát sau, hắn khẽ thở dài, từ phía sau ôm chặt eo Tần Đồng, tựa đầu lên vai cậu, "Nếu có thể lựa chọn, đương nhiên anh muốn tiếp tục con đường này. Tuy rằng ban đầu anh chọn y học không phải vì đam mê, nhưng nơi này chứa đựng gần như toàn bộ ký ức nửa đời trước của anh, đã hòa vào máu thịt rồi."
Tần Đồng hơi hé miệng: "Vậy anh còn..."
"Nhưng anh thật sự không thể chịu đựng được cảm giác mất em thêm một lần nào nữa." Trình Trạch Sơn đột ngột đổi giọng, thanh âm khàn khàn, nói, "Em biết năm đó em nói chia tay, anh đã cảm thấy thế nào không? Anh hận không thể móc cả trái tim ra đưa cho em... Anh không muốn trải nghiệm lại cái cảm giác đó thêm một lần nào nữa."
Môi Tần Đồng mấp máy, cuối cùng hít sâu một hơi: "Không cần như vậy, Trình Trạch Sơn, không cần vì em mà dễ dàng từ bỏ tất cả những gì anh đang có."
Trình Trạch Sơn rất bướng bỉnh, nói: "Em không phải người khác."
"Chuyện này không giống nhau, Trình Trạch Sơn." Tần Đồng gọi tên hắn một lần nữa, giọng nghiêm túc, "Em đảm bảo với anh, em sẽ không dễ dàng nói lời chia tay như lần trước nữa. Nhưng em cũng không thể chấp nhận cái 'tỏ tình' này của anh, nó quá nặng nề, em không thể lấy sự hy sinh tương lai của anh làm cái giá."
Giữa mày Trình Trạch Sơn nhíu chặt lại: "Nhưng..."
"Dù sao em cũng không đồng ý anh công khai." Thái độ Tần Đồng vẫn kiên quyết, thậm chí có chút uy hiếp, "Miệng và tay đều ở trên người anh, anh nhất quyết muốn công khai em cũng không có cách nào, em không ngăn được anh. Nhưng nếu anh nhất định phải công khai, em nghĩ sau này chúng ta không cần liên lạc nữa, coi như tất cả mọi chuyện trước đây đều tan thành mây khói đi."
"Nhất định phải như vậy sao?" Trình Trạch Sơn hỏi.
Tần Đồng nói: "Đúng vậy, nhất định phải như vậy. Anh có miệng em có chân, chắc anh cũng hiểu rõ tính cách của em, anh cũng không thể chi phối quyết định của em."
"... Anh biết rồi," giọng Trình Trạch Sơn có chút mệt mỏi, đầu hắn vẫn tựa trên vai Tần Đồng, bên tai cậu thở dài một tiếng thật sâu, "Anh sẽ suy nghĩ lại chuyện này cho kỹ, em yên tâm, không có sự đồng ý của em, anh sẽ không tự tiện công khai."
Tần Đồng chớp mắt, như để trấn an, cậu nắm lấy tay hắn, an ủi: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện này nhất định sẽ qua."
Trình Trạch Sơn muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ còn lại ba chữ: "... Hy vọng vậy."
***
Hai người đều không phải kiểu người thích cãi vã, cuộc đối thoại cuối cùng cũng không trở thành tranh cãi. Họ hòa thuận cùng nhau ăn bữa tối, món lẩu bò cay là món Tần Đồng thích nhất.
Chuyện công khai xu hướng tính d.ục, Trình Trạch Sơn không hề nhắc lại. Chuyện tỏ tình cũng vậy. Hai người dường như rơi vào một trạng thái rất kỳ lạ, ba chữ "ở bên nhau" trở thành điều cấm kỵ giữa họ.
Bình tĩnh mà xét, Tần Đồng hy vọng có thể ở bên Trình Trạch Sơn. Cậu không quan tâm Trình Trạch Sơn chuẩn bị cho mình món quà gì, nhưng đôi khi lại như vậy, vì bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, sau này dù có nhắc lại thế nào cũng cảm thấy gượng gạo.
Trình Trạch Sơn ở lại Kinh Thị hai ngày, trong khoảng thời gian đó, Tần Đồng vô số lần muốn nói ra, nhưng cuối cùng đều không tìm được cơ hội.
Đến lúc Trình Trạch Sơn phải đi, Tần Đồng cuối cùng không nhịn được nữa. Trước khi Trình Trạch Sơn đẩy cửa rời đi, Tần Đồng từ phía sau ôm lấy hắn, hỏi: "Từ từ... Anh có phải quên chuyện gì rồi không?"
Trình Trạch Sơn một tay kéo vali hành lý, quay đầu nhìn Tần Đồng, hỏi: "Chuyện gì?"
"Quà của anh em không muốn, nhưng người ta đâu có nói không cần." Cằm Tần Đồng đặt trên vai Trình Trạch Sơn, cố ý hạ thấp giọng hỏi hắn, "Anh làm em đuổi theo anh lâu như vậy, có phải đến lúc cho em một danh phận rồi không?"
Tần Đồng hiểu rất rõ điểm mẫn cảm của Trình Trạch Sơn ở đâu, cậu dùng mái tóc mềm mại cọ cọ vào cổ hắn, tinh nghịch thổi nhẹ vào tai hắn.
"... " Yết hầu Trình Trạch Sơn khẽ động, hắn không lộ vẻ gì mà lùi lại nửa bước: "Em không nhận quà của anh, tức là không chấp nhận con người anh. Em đuổi mệt rồi thì đến lượt anh, nhưng chúng ta vẫn chưa thể ở bên nhau."
"Vậy anh đổi quà cho em, anh nhất định phải công khai chuyện này sao?" Tần Đồng thật sự là tức không chịu nổi: "Trước đây em còn không thấy anh là người thích phô trương như vậy."
"Anh nói rồi, trọng điểm không phải ở việc công khai xu hướng tính d.ục, mà là làm Trình Thế Xương hết hy vọng." Trình Trạch Sơn khẽ cụp mắt, tránh ánh mắt quá nóng bỏng của Tần Đồng: "Annh không muốn đi lại vết xe đổ, trước khi giải quyết vấn đề của Trình Thế Xương, anh không muốn vội vàng bắt đầu với em."
Tần Đồng hoàn toàn không nhịn được nữa, buông tay đang ôm Trình Trạch Sơn ra, hai tay nâng cằm hắn, bướng bỉnh nhìn hắn: "Anh cứ sợ Trình Thế Xương như vậy sao? Ông ta rõ ràng còn chưa làm gì cả, vì sao tự anh đã sợ trước rồi? Đây chẳng phải là làm tăng sĩ khí của người khác mà dập tắt uy phong của mình sao?"
Trình Trạch Sơn im lặng rất lâu không nói gì.
Ngay khi Tần Đồng cho rằng Trình Trạch Sơn định cứ im lặng như vậy mãi, hắn cuối cùng cũng mở miệng, nói: "Đúng vậy, không sai, anh chính là sợ. Em nói anh thế nào cũng được, anh chính là nhát gan sợ phiền phức, anh không có bản lĩnh, anh bị Trình Thế Xương dày vò ba mươi năm, anh quá hiểu cách ông ta đối nhân xử thế, anh không có cách nào cứ thản nhiên mà làm bộ không quan tâm."
Giọng hắn rất bình tĩnh, cũng không có biểu cảm gì, nhưng nỗi thống khổ sâu sắc lại trào ra từ đôi mắt đen láy, như một cơn mưa lớn đang không ngừng trút xuống.
"Trình Trạch Sơn, em... em không có ý trách anh..." Giọng Trình Trạch Sơn quá nặng nề, Tần Đồng có chút giật mình, theo bản năng gọi tên hắn. Trình Trạch Sơn rất nhanh khôi phục bình tĩnh, hắn khẽ thở dài, giọng dịu xuống, nói: "Xin lỗi, Tần Đồng, anh biết em là vì tốt cho anh, cũng biết công khai xu hướng tính d.ục không phải là lựa chọn tối ưu, nhưng anh thật sự quá hiểu Trình Thế Xương, ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, anh không muốn lúc nào cũng phải lo lắng sợ hãi."
"Em..." Tần Đồng mấp máy môi, cuối cùng ngập ngừng nói, "Anh cho em thêm thời gian suy nghĩ đi Trình Trạch Sơn, bây giờ đầu óc em rối bời, em không nghĩ được gì cả..."
"... "
Trình Trạch Sơn im lặng nhìn Tần Đồng chăm chú, sau đó cuối cùng giơ tay lên, trấn an vỗ nhẹ vai cậu.
Sau đó Trình Trạch Sơn vẫn rời đi, dù thế nào hắn cũng phải về lại Thượng Hải tiếp tục làm việc. Tần Đồng như bị rút mất tâm can, đợi Trình Trạch Sơn ra khỏi cửa, lập tức ngồi phịch xuống ghế bên cạnh.
Mấy ngày sau đó, Tần Đồng vẫn không thể nào tỉnh táo lại được. Dù cách xa cả ngàn cây số, nhưng những lời Trình Trạch Sơn nói vẫn không ngừng xoay chuyển trong đầu cậu, như một mớ bòng bong rối rắm.
Biểu cảm thống khổ của Trình Trạch Sơn đêm đó quá sâu sắc, khiến Tần Đồng theo bản năng mềm lòng. Trong rất nhiều khoảnh khắc, Tần Đồng đều cảm thấy, chỉ cần Trình Trạch Sơn không phải khổ sở như vậy, bảo cậu làm gì cũng được, thậm chí móc cả tim ra cũng được.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Tần Đồng vẫn cảm thấy, Trình Trạch Sơn không nên cứ như vậy công khai xu hướng tính d.ục. Hắn là một bác sĩ ngoại khoa rất giỏi, không nên cứ thế mà chìm nghỉm.
Cứ dây dưa, dày vò như vậy, thời gian từng ngày trôi qua, Tần Đồng vẫn không thể hạ quyết tâm, không thể đưa ra chủ ý.
Tần Đồng thừa nhận, chính mình đang đánh cược.
Cậu đang đánh cược rằng Trình Thế Xương sẽ không thật sự không coi Trình Trạch Sơn ra gì.
Nhưng theo thời gian trôi đi, mối quan hệ giữa Tần Đồng và Trình Trạch Sơn bất tri bất giác trở nên lạnh nhạt.
Không thể không nói, cả hai đều là kiểu người rất cứng đầu, đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi. Họ sẽ không cãi nhau, nhưng sẽ hờn dỗi, cả hai đều theo bản năng tránh né không nhắc đến chuyện này.
Trước đây còn video call mỗi ngày, sau đổi thành cách ngày, rồi sau đó trực tiếp không gọi video nữa, chỉ là mỗi ngày gửi một tin nhắn, mà gửi rồi đối phương cũng chưa chắc trả lời.
Sáng nay, Tần Đồng lướt mạng thấy một đoạn video ngắn thú vị, gửi cho Trình Trạch Sơn, nhưng đến tận tối, Trình Trạch Sơn vẫn không trả lời.
Không trả lời thì thôi, trong lòng Tần Đồng cũng có chút giận dỗi, Trình Trạch Sơn không trả lời thì cậu cũng không trả lời, hai người cứ thế giận dỗi nhau.
Đến tối đi ngủ, Tần Đồng lại cảm thấy có chút không đúng. Hai người tuy rằng đang hờn dỗi, nhưng Trình Trạch Sơn thật sự không đến mức không để ý đến cậu.
Có nên... gửi thêm một tin nhắn nữa không?
Nhưng nếu Trình Trạch Sơn vẫn không trả lời thì sao?
Nhưng nếu thật sự có chuyện gì thì sao?
Không hiểu sao, mí mắt phải của Tần Đồng giật hai cái.
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Chẳng lẽ Trình Trạch Sơn lại muốn công khai?
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Tần Đồng.
Nhưng cậu rất nhanh lại đè nén ý nghĩ đó xuống.
Quen biết Trình Trạch Sơn lâu như vậy, còn vì chuyện này mà giận dỗi, Tần Đồng cảm thấy mình nên tin tưởng Trình Trạch Sơn một chút.
Có lẽ chỉ là quên trả lời thôi.
Tần Đồng tự an ủi mình như vậy.
Trước đây khi Tần Đồng còn ở lâm sàng, cũng thường xuyên bận bịu không kịp trả lời tin nhắn, huống chi bác sĩ ngoại khoa công việc bận rộn hơn nhiều, việc vặt cũng nhiều, đôi khi thật sự không trả lời kịp.
Đặt điện thoại sang một bên, Tần Đồng thế nào cũng không ngủ được, trằn trọc mãi, luôn cảm thấy trong lòng có chuyện gì đó.
Bất giác, Tần Đồng lại cầm điện thoại lên, mở WeChat, nhìn chằm chằm vào lịch sử trò chuyện của hai người, lật qua lật lại xem rất lâu.
Thật ra cũng không có gì đặc biệt, khoảng thời gian này hai người cũng không trò chuyện nhiều, mà có trò chuyện cũng chỉ là những đề tài vô vị, thật sự không có gì hay.
Không biết tại sao, ngón tay Tần Đồng run lên, đột nhiên ấn vào nút "Video call".
Tiếng chuông ồn ào đột ngột vang lên, Tần Đồng giật mình, tim đập hụt hai nhịp, ngón tay lại như cứng đờ, thế nào cũng không ấn được nút tắt.
Thôi vậy.
Hỏi một câu thôi.
Tần Đồng tự nhủ, đã lâu không gọi video cho Trình Trạch Sơn, cậu cũng muốn gặp hắn.
Tiếng "tút tút" chờ đợi vẫn vang lên, Trình Trạch Sơn lại trước sau không nghe máy.
Tần Đồng do dự một chút, đổi từ video WeChat sang gọi điện thoại di động, nhưng Trình Trạch Sơn vẫn không nghe, cũng không biết là cố ý hay vô tình.
Sự chờ đợi dài dằng dặc cuối cùng cũng làm cạn kiệt sự kiên nhẫn của Tần Đồng, cậu giơ tay tắt máy, thì video của Trình Trạch Sơn đột nhiên gọi đến.
Tần Đồng có chút tức giận lại có chút tủi thân, thường ngày dù có cãi nhau thế nào, điện thoại của Trình Trạch Sơn cũng luôn bật 24/24, tuyệt đối sẽ không để Tần Đồng không liên lạc được với hắn. Cậu vừa mở miệng muốn trách cứ Trình Trạch Sơn, biểu cảm đột nhiên ngây người.
Bối cảnh phía sau đối diện là ở bệnh viện, nhưng Trình Trạch Sơn hoàn toàn không phải là vị bác sĩ cứu người kia, hắn ngồi ở góc phòng khám trên chiếc ghế dài kim loại, trên đầu quấn vài vòng băng gạc, trên mặt còn dính một chút vết máu chưa khô.