"Anh... đầu anh làm sao vậy?"
Tần Đồng ngây người vài giây, mới tìm lại được giọng nói, cơn giận và tủi thân vừa rồi thoáng chốc tan biến, chỉ còn lại sự kinh ngạc và khó tin: "Không phải, chúng ta cũng chỉ mấy ngày không gọi video thôi mà? Sao anh lại thành ra thế này?"
Cậu thậm chí không thể tin vào mắt mình, cẩn thận nhìn kỹ hình ảnh Trình Trạch Sơn, dò hỏi: "Chắc không phải anh bị thương thật đấy chứ? Có phải khoa mình làm hoạt động gì không? Bắt anh làm người bệnh mẫu?"
Trình Trạch Sơn có lẽ bị trí tưởng tượng kỳ lạ của Tần Đồng chọc cười, khóe môi hơi nhếch lên, phối hợp nói: "Không sai, là hoạt động của khoa, bảo anh quay video tuyên truyền."
"Anh coi em là tên ngốc à, khoa mình là tim mạch, thật muốn làm người bệnh mẫu cũng phải là băng ngực, băng đầu làm gì?" Tần Đồng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói, "Anh mau thành thật khai báo, rốt cuộc là chuyện gì? Sao đột nhiên thành ra thế này?"
"Không sao cả, chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn thôi." Trình Trạch Sơn vô cùng thản nhiên thu lại ý cười, nhẹ nhàng nói, "Anh xuống lầu không để ý, nghênh diện đụng phải một người bệnh đang vội lên lầu, kết quả đầu va vào tay vịn cầu thang."
Tần Đồng nhíu mày: "Anh có thể bất cẩn đến thế sao?"
Trình Trạch Sơn bất đắc dĩ nói: "Cẩn thận đến mấy cũng luôn có chuyện ngoài ý muốn."
"Sao em vẫn cứ cảm thấy có chút bất an nhỉ?" Giữa mày Tần Đồng nhíu càng chặt, suy nghĩ mãi, vẫn không nhịn được mở miệng nói: "Gần đây Trình Thế Xương có đến tìm anh không?"
Trình Trạch Sơn phản ứng rất nhanh: "Em cảm thấy là Trình Thế Xương làm?"
"Cũng không phải không có khả năng này." Tần Đồng gật đầu, vẻ mặt lo lắng nói: "Tay của bác sĩ ngoại khoa là thứ trân quý nhất, nếu người bệnh kia làm bị thương không phải đầu anh, mà là tay phải của anh... có lẽ anh sẽ không cầm được dao mổ nữa, chẳng phải vừa vặn thỏa mãn ý nguyện của Trình Thế Xương sao?"
"Trình Thế Xương trọng sĩ diện, chắc không đến mức làm loại chuyện này," Trình Trạch Sơn đoán một lát, cẩn thận phân tích nói, "Một đứa con trai đồng tính luyến ái đương nhiên không hay ho gì, nhưng một đứa con trai tàn phế tay phải cũng chẳng tốt đẹp gì."
"Vậy... vậy nhỡ đâu?" Tần Đồng biết mình có chút lo lắng vớ vẩn, nhưng vẫn không nhịn được, dò hỏi Trình Trạch Sơn, "Nếu Trình Thế Xương quyết tâm, không hòa giải với anh thì sẽ tìm người làm hỏng tay anh, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Nếu thật sự lo lắng như vậy, chi bằng đồng ý với đề nghị trước đây của anh." Trình Trạch Sơn nhếch khóe môi, cười nói, "Dù sao cũng là không lo làm bác sĩ nữa, ít nhất như vậy còn giữ được tay phải của anh."
"Không cần!" Tần Đồng phản ứng ngay lập tức, lập tức từ chối lời Trình Trạch Sơn, "Anh đừng nói như thế nữa, nói nữa em sẽ không thèm để ý đến anh!"
"Thật ra với ânh mà nói, làm bác sĩ hay không thật sự không quan trọng đến vậy," Trình Trạch Sơn khẽ thở dài, nói, "Nhân sinh cũng không chỉ có mỗi việc lên lâm sàng này, trước mắt anh chẳng phải có một ví dụ điển hình sao? Lúc trước anh nghe nói em không lên được phòng mổ nữa, còn tưởng rằng em gặp phải chuyện rất tồi tệ, sau này về nước mới biết, thì ra dù không thể phẫu thuật, em vẫn có thể tiếp tục tỏa sáng theo cách của riêng mình."
"... Thì ra em lợi hại như vậy trong lòng anh à." Tần Đồng chớp chớp mắt, vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, cách màn hình, cũng có chút không dám nhìn vào mắt Trình Trạch Sơn, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Em thì lại cảm thấy mình chẳng có gì lợi hại, hiện tại làm những việc này chỉ là vì kế sinh nhai mà thỏa hiệp thôi."
"Bây giờ anh phát hiện ra một khuyết điểm của em, em dường như không ý thức được mình là một người lợi hại đến nhường nào." Trình Trạch Sơn khẽ thở dài, vô cùng nghiêm túc nhìn Tần Đồng, nói, "Em có thể không đồng ý với đề nghị của anh, nhưng đừng vì vậy mà phủ nhận chính mình, trong mắt anh em chính là rạng rỡ như mặt trời."
Tần Đồng cố sức chớp mắt, ngăn không cho thứ gì đó ấm áp chảy ra từ khóe mắt, rất lâu sau, cậu mới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cảm ơn anh đã nói với em những điều này, em rất vui, cũng rất cảm kích, nhưng dù thế nào đi nữa, em cũng không hy vọng anh dễ dàng từ bỏ sự nghiệp lâm sàng, tay phải của em đã như vậy rồi, không hy vọng anh cũng giống em."
Trình Trạch Sơn ngẩng mắt lên, nhìn sâu vào cánh tay phải của cậu một cái, lúc này mới nói: "Em yên tâm đi, chuyện này chắc chắn không phải Trình Thế Xương làm, anh đã tra trên hệ thống bệnh án rồi, đúng là bệnh nhân cũ của khoa mình, tái khám nhiều năm, hơn nữa người ta có công việc ổn định, không có khả năng vì chút tiền mà bị Trình Thế Xương mua chuộc."
Nghe xong lời giải thích của Trình Trạch Sơn, Tần Đồng lúc này mới thoáng yên tâm, cách màn hình điện thoại, lại không nhịn được trách cứ Trình Trạch Sơn: "Anh đúng là có tiền đồ thật bác sĩ Trình, thế này cũng có thể va đầu vào được, người bình thường chúng em sao sánh kịp!"
"Anh sai rồi, thật sự biết sai rồi." Lúc này Trình Trạch Sơn ra vẻ biết lỗi, vẻ mặt chân thành nhìn Tần Đồng, nói: "Thật ra cũng không bị thương gì nặng, nhìn băng bó ba lớp ngoài ba lớp, kỳ thật chỉ là chút vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại."
"Có hay không chuyện này anh nói không tính, em quyết định." Tần Đồng hiển nhiên đã hạ quyết tâm, "Vừa hay cuối tuần em không có việc gì, em về Thượng Hải một chuyến, tự mình kiểm tra vết thương cho anh."
Trình Trạch Sơn hơi hé miệng, còn định từ chối, lại nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi của Tần Đồng.
"... Được thôi được thôi." Trình Trạch Sơn vẻ mặt lấy lòng nhìn Tần Đồng, lại mang theo vài phần ám chỉ, nói: "Anh chờ bác sĩ Tần về kiểm tra thân thể cho anh, kiểm tra thế nào cũng được..."
Mặt Tần Đồng lập tức đỏ bừng, nói chuyện cũng lắp bắp: "Anh anh anh, anh nói cái gì vậy... Em... em mới không có ý đó!"
Bác sĩ Trình vẻ ngoài lạnh lùng, lại rất biết dỗ người, hai người cách nhau cả ngàn cây số, còn chưa gặp mặt, Trình Trạch Sơn qua điện thoại đã dỗ được Tần Đồng, dỗ đến mặt cậu đỏ bừng.
Mãi cho đến khi video kết thúc, trên mặt Tần Đồng vẫn còn vương một tầng ửng hồng nhàn nhạt, nhưng không phải vì bị chọc tức, mà là bị Trình Trạch Sơn dỗ đến thần hồn điên đảo.
Đêm khuya.
Sau khi cuộc gọi video kết thúc, Tần Đồng đứng bên cửa sổ, lật xem những bức ảnh Trình Trạch Sơn gửi tới, nhìn những vòng băng gạc quấn quanh đầu hắn, trong lòng vừa buồn cười lại vừa đau lòng.
Ngón tay cậu lướt trên màn hình, bất giác mở ảnh chụp chân dung của Trình Thế Xương.
Dù Trình Trạch Sơn đã nói rất rõ ràng với Tần Đồng rằng chuyện này không liên quan đến Trình Thế Xương, nhưng Tần Đồng bỗng nhiên có thể cảm nhận được nỗi lo lắng sợ hãi của Trình Trạch Sơn.
Trong khoảng thời gian này, Trình Thế Xương cũng chưa có hành động thực tế nào, nhưng chuyện này chưa được giải quyết, giống như thanh kiếm treo trên đầu, là quả bom hẹn giờ giấu dưới gối, tùy thời có thể rơi xuống, nổ tung.
Nhấn vào, rồi lại thoát ra.
Tần Đồng không ngừng mở và đóng khung chat với Trình Thế Xương.
Cuối cùng hạ quyết tâm, cậu gửi cho ông một tin nhắn: 【 Chú Trình, gần đây chú có rảnh không? Tôi muốn gặp chú một lát. 】
Không phải là phải đồng ý với điều kiện của Trình Trạch Sơn, Tần Đồng đời này sẽ không bao giờ nhượng bộ Trình Thế Xương như trước nữa, nhưng cậu vẫn hy vọng có thể nói chuyện tử tế với ông, hy vọng kết thúc trạng thái lo sợ trong lòng này.
Đêm đã khuya, Trình Thế Xương vẫn chưa trả lời, có lẽ đã ngủ rồi, nhưng Tần Đồng không ngủ được, nằm trên giường trằn trọc, không biết đến khi nào mới nhắm mắt.
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Tần Đồng đã tỉnh giấc sớm, việc đầu tiên cậu làm là sờ chiếc điện thoại đặt bên cạnh gối, nhưng Trình Thế Xương vẫn chưa trả lời, hộp thư trống trơn.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, tin nhắn của Trình Thế Xương mới cuối cùng chậm rãi đến: 【 Được, thời gian địa điểm cậu quyết định. 】
Tần Đồng trả lời ông: 【 Ba ngày sau tôi về Thượng Hải, đến lúc đó sẽ liên lạc với chú trước. 】
***
Thời gian gặp mặt đã hẹn, Tần Đồng lại không vì thế mà thả lỏng, ngược lại có một cảm giác tên đã trên dây không thể không bắn, thậm chí khiến Tần Đồng theo bản năng bắt đầu trốn tránh cái cuối tuần sắp tới này.
Nhưng cuối tuần không chỉ có việc gặp Trình Thế Xương, Tần Đồng còn canh cánh trong lòng chuyện về thăm Trình Trạch Sơn, vì vậy sáng ba ngày sau, Tần Đồng vẫn đúng hẹn lên chuyến bay về Thượng Hải.
Đầu Trình Trạch Sơn bị thương, nhưng hắn vẫn không nghe lời Tần Đồng, nhất quyết đòi đến sân bay đón cậu.
Tần Đồng vừa xuống máy bay, liền nhận được tin nhắn của Trình Trạch Sơn: 【 Anh đến bãi đỗ xe rồi, em xuống máy bay xong thì nhắn tin cho anh. Anh ra cửa ga sân bay đón em. 】
Thời gian gửi tin nhắn là nửa tiếng trước.
Tần Đồng vô cùng bất đắc dĩ bĩu môi, thầm nghĩ đúng là dân ngoại khoa các anh, cứ thích làm theo ý mình, nhưng cậu cũng không nỡ trách cứ gì, biết Trình Trạch Sơn muốn sớm nhìn thấy mình.
Vừa đi theo dòng người về phía cửa ra, Tần Đồng vừa nhắn tin cho Trình Trạch Sơn: 【 Được, anh đợi em một chút, em đang đi lấy hành lý. 】
Hai người gặp mặt là chuyện nửa tiếng sau. Tần Đồng lấy hành lý mất chút thời gian, Trình Trạch Sơn lúc này lại không nóng nảy, rất nghe theo chỉ huy của Tần Đồng, bảo khi nào từ gara ra thì khi đó ra, thuận lợi đón được Tần Đồng ở cửa ga sân bay.
Vừa gặp mặt, Tần Đồng còn chưa kịp nói gì, Trình Trạch Sơn đã mở lời trước: "Sao sắc mặt em kém vậy? Hai ngày nay ngủ không ngon sao?"
Đầu hắn vẫn còn quấn băng vải, trông rất buồn cười, nhưng biểu cảm lại nghiêm túc, ánh mắt sắc bén đánh giá Tần Đồng từ trên xuống dưới, rồi dùng lòng bàn tay mềm mại ấn nhẹ khóe mắt cậu, giọng có chút không hài lòng: "Thâm quầng cả một mảng lớn."
Theo lý lúc này Trình Trạch Sơn không có tư cách chỉ trích Tần Đồng, rõ ràng người bị thương nặng hơn là hắn, nhưng Tần Đồng thật sự chột dạ, có chút mất tự nhiên dời mắt đi, tránh khỏi lòng bàn tay ấm áp của hắn, vội vàng kiếm cớ: "Hai ngày nay em tăng ca, hơi mệt."
Không phải là không nghĩ đến việc thẳng thắn với Trình Trạch Sơn, ngay khi vừa hẹn gặp Trình Thế Xương, Tần Đồng đã muốn nói, nhưng mỗi lần lời đến bên miệng lại nuốt trở về.
Tần Đồng không sợ gặp Trình Thế Xương, nhưng cậu sợ Trình Trạch Sơn nghĩ nhiều, sợ hắn cho rằng mình phải nhượng bộ Trình Thế Xương.
Ánh mắt Trình Trạch Sơn đánh giá khuôn mặt Tần Đồng một lượt, nhưng cũng không hỏi thêm gì, rất nhanh thu hồi ánh mắt, giúp Tần Đồng đặt hành lý vào cốp xe, nói: "Lên xe đi, về nhà còn mất một tiếng nữa, mệt thì có thể ngủ một lát trên xe."
Tần Đồng gật đầu, ngồi vào ghế phụ, thắt chặt dây an toàn. Cậu vốn không muốn ngủ, nhưng có lẽ bên cạnh Trình Trạch Sơn có mùi hương khiến cậu an tâm, xe vừa lăn bánh, cậu đã nghiêng đầu sang một bên, ngủ thiếp đi.
Cậu thật sự mệt mỏi.
Lúc tỉnh lại, xe đã dừng, lưng ghế phụ đã được điều chỉnh, Tần Đồng nửa nằm trong xe, trên người còn có thêm một chiếc chăn lông cừu trắng nhỏ.
Trình Trạch Sơn ngồi ở ghế lái, đầu gối đặt máy tính, ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt hắn, biểu cảm nghiêm túc, ít khi cười nói.
"Ưm..."
Tần Đồng vô thức khẽ rên một tiếng.
Trình Trạch Sơn quay đầu nhìn cậu, ánh mắt trong khoảnh khắc chạm đến cơ thể cậu liền trở nên dịu dàng: "Tỉnh rồi à? Muốn ngủ thêm một lát không?"
"Ưm... Về đến nhà rồi sao?" Tần Đồng bỗng nhiên tỉnh hẳn, vô cùng ngượng ngùng, có chút xấu hổ dụi dụi mắt, "Em ngủ bao lâu rồi? Sao anh không gọi em?"
"Cũng không lâu lắm." Trình Trạch Sơn không mấy để ý lắc đầu, dư quang nhìn chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nhẹ nhàng nói, "À đúng rồi, vừa nãy điện thoại em có người gọi, cứ reo mãi, anh nghe máy giúp em rồi."
Trên bàn nhỏ đặt điện thoại của Tần Đồng, cậu vừa cầm lấy vừa thoải mái gật đầu nói: "Ừ, anh nghe máy đi."
Cậu đương nhiên không sợ Trình Trạch Sơn tra hỏi.
Mở lịch sử cuộc gọi, Tần Đồng mới sững sờ phát hiện, dòng chữ được ghim lên đầu danh sách trò chuyện gần đây nhất viết ba chữ to —— Trình Thế Xương.