Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 57: Lấy Hạ Trí làm đích đến




Đám người Lâm Tiểu Thiên cùng Triệu Hùng và Cảnh Lạc lại tụ tập thành một nhóm, bắt đầu đặt cược kết quả của vòng loại theo nhóm.

“Đến đây đến đây, cuối cùng thì ở vòng loại hai trăm mét, Hà Kính Phong hay Thẩm Dao, ai sẽ giành vị trí đầu tiên?”

“Thẩm Dao! Chó không sủa là chó biết cắn người! Cậu nhìn Thẩm Dao lạnh lùng thế kia, chính là…”

Hạ Trí đen cả mặt, mấy người này còn có thể hạ thấp nhau hơn được nữa không?

“Tôi nói này Nhị Hùng, ví dụ này có phù hợp không? Cậu định phá hỏng tình bạn giữa hai đội à?” Lâm Tiểu Thiên lên tiếng.

“Tôi cược Hà Kính Phong. Cậu ta chắc chắn không muốn bị Thẩm Dao áp đảo mãi, kiểu gì cũng sẽ dốc hết sức để giành lại chiến thắng!”

“Tôi cược bản thân mình!” Lâm Tiểu Thiên vỗ ngực tự tin tuyên bố.

Triệu Hùng, Cảnh Lạc và La Miện nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc: “Ai đã cho cậu niềm tin này vậy?”

“Có ai đang phô trương dưới đất à, sao cậu dám nghĩ mình có thể bay trên trời?”

“Làm người phải có chí khí! Thêm nữa, hai trăm mét chú trọng phân phối thể lực hơn một trăm mét! Tôi thấy mình có lợi thế!” Lâm Tiểu Thiên nghiêm túc đáp.

Hạ Trí đứng cạnh, lặng lẽ lắng nghe, cảm thấy khí thế của những người này giống hệt với đám bạn Trần Thạc và Diêu Minh.

“Trước khi vào Đại học Q, chẳng phải các anh đều là học sinh dốt nhất trong đám học sinh kém à?”

Hạ Trí nói nhỏ một câu, nhưng không ngờ lại bị những người khác nghe thấy.

Triệu Hùng giả vờ không hài lòng, đẩy nhẹ vào Hạ Trí: “Cậu xem thường bọn anh đến thế sao?”

“Đúng rồi! Dốt nhất cái con khỉ!” Cảnh Lạc cũng cực kỳ bất mãn.

“Dù sao đi nữa, chúng tôi cũng là tàu sân bay trong đám học sinh dốt đấy!”

Hạ Trí thở dài, quả nhiên mình đã chọn sai đường. Ngày ấy lẽ ra phải cố gắng tham gia thi đấu để có thành tích vào đội tỉnh hoặc đội thành phố, rồi được đặc cách cử đi học.

Nhìn Triệu Hùng và La Miện xem, suy nghĩ đơn giản biết sao, kiểu gì cũng sống rất hạnh phúc

“Hạ Trí, cậu thì sao? Vòng loại hai trăm mét, cậu đặt cược ai đứng đầu?” Lâm Tiểu Thiên nhìn về phía Hạ Trí, ánh mắt toàn ý cảnh cáo.

Nếu không chọn anh đây, anh đây cắn chết cậu.

“Diệp Lân.” Hạ Trí đáp.

Cảnh Lạc tiến lại gần, vỗ nhẹ lên vai Hạ Trí với vẻ thất vọng: “Em trai à, cậu đúng là đâm đầu vào ngõ cụt mà không chịu quay lại. Đã nói với cậu rồi, kết quả vòng loại của anh Lân lần nào cũng không phải là nhất.”

“Các anh cứ đợi mà xem.” Hạ Trí chăm chú nhìn Diệp Lân đang chuẩn bị.

Khi tất cả tóc đã được cuốn vào mũ bơi, phần trán và hốc mắt của Diệp Lân hiện lên rõ rang, Hạ Trí thầm nghĩ dù Diệp Lân có cạo trọc đầu thì vẫn là một người đẹp trai cuốn hút.

Lúc này, Diệp Lân giơ tay làm dấu tròn về phía Hạ Trí.

“Anh Lân đang làm gì đấy? Có phải đang làm trái tim với Hạ Trí không?”

“Đây là làm trái tim sao? Rõ ràng là đang làm quả bóng chứ!”

Hạ Trí không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng răng gần như nghiến chặt.

Diệp Lân không làm trái tim mà là làm hình cái chậu, ý hỏi Hạ Trí đã tìm được chỗ bán chậu chưa—— nhắc nhở Hạ Trí, nếu anh thắng trong cự ly hai trăm mét, Hạ Trí phải hôn anh.

“Thầy Nhậm, vòng loại hai trăm mét sắp bắt đầu rồi. Diệp Lân trông có vẻ rất thoải mái nhỉ?”

Tiêu Bân nhìn về phía chủ nhiệm Nhậm.

Chủ nhiệm Nhậm mỉm cười: “Diệp Lân có một đặc điểm, cậu thường không thi đấu hết mình ở vòng loại. Không rõ là do cậu ta giỏi tính toán hay đo lường được sức mạnh của đối thủ, nhưng cậu ta luôn giữ được một vị trí an toàn vào vòng trong mà không gây chú ý.”

“Tôi cũng từng phỏng vấn anh ta, hỏi có phải anh ta giữ sức cho vòng chung kết không.”

“Diệp Lân trả lời sao?” Chủ nhiệm Nhậm tỏ ra hứng thú nhìn về phía Tiêu Bân.

“Anh ta bảo… Chừng đó là đủ rồi.” Tiêu Bân thở dài, nhớ lại dáng vẻ lười nhác của Diệp Lân khi nói câu đó, dường như chẳng bận tâm thắng thua.

“Cậu ta đúng là một kẻ khác biệt.” Thầy Nhậm nheo mắt nhìn Diệp Lân đang đứng trên bục xuất phát.

“Kẻ khác biệt thế nào?”

“Tất cả vận động viên đều bơi với tâm thế quyết đấu đến cuối cùng. Nhưng điều Diệp Lân theo đuổi không phải là thắng thua, cậu để ý mà xem, mỗi khi giành được chiến thắng, cậu ta chẳng bao giờ tỏ ra vui mừng khôn xiết.” Chủ nhiệm Nhậm mỉm cười.

“Không biết trên đời này có cuộc thi nào khiến Diệp Lân cảm thấy thắng lợi là điều khó đạt được không.”

Cuộc thi sắp bắt đầu, trong lượt vòng loại này, ngoài Diệp Lân, các tuyển thủ khác đều là người mới.

Thẩm Dao đứng cạnh Giang Nghị, Giang Nghị cau mày nói: “Thực lực của nhóm này không cao, khó mà đẩy tốc độ của Diệp Lân lên. Sơ ý một chút cũng có thể khiến cậu ta không vào được top tám.”

“Với kiểu phân nhóm thế này, tôi ngược lại muốn xem cậu ta làm sao để giữ gìn thực lực.”

Huấn luyện viên Chu của Nam Thành bước đến bên cạnh huấn luyện viên Bạch: “Ông cố tình chia nhóm như thế, để Diệp Lân có thể dễ dàng áp đảo các tuyển thủ mới sao?”

“Việc của tôi là giúp cậu ta điều chỉnh tâm lý thi đấu. Dù đối thủ yếu thế nào, cũng phải dốc hết sức mình.”

Huấn luyện viên Bạch nghiêm nghị nói. Chỉ có trong lòng ông ấy mới biết, ông ấy lo Diệp Lân bơi một trăm mét xong đã hao phí hết tinh lực của bản thân rồi.

Nếu trong cuộc thi hai trăm mét mà cố hết sức quá mức, chẳng may ngất trong nước thì sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Nhóm đầu tiên lập tức xuống nước, ngay từ nửa đoạn đầu, tốc độ của Diệp Lân đã vượt xa các đối thủ trong nhóm.

“Bắt đầu mà đã bứt phá vậy sao?” Hà Kính Phong hừ lạnh.

“Anh Lân nghiêm túc rồi đấy…” Canh Lạc vuốt cằm nhận xét.

“Do dù có giành hạng nhất của nhóm này đi nữa, thì vì các đối thủ cùng nhóm không đủ mạnh nên anh ấy không thể dự đoán chính xác thứ hạng của mình, cách duy nhất là dốc hết sức để bơi với tốc độ nhanh nhất.” Hạ Trí giải thích.

Sau khi hoàn thành lần quay đầu đầu tiên, tất cả các vận động viên khác đều cố gắng đuổi theo Diệp Lân.

Thẩm Dao khẽ hừ một tiếng: “Tất cả đều bị Diệp Lân phá vỡ nhịp độ của mình rồi. Việc Diệp Lân duy trì tốc độ ở một trăm mét đầu không có nghĩa là họ cũng có thể làm được như vậy.”

Đến lần quay đầu thứ hai, tốc độ của Diệp Lân không những không giảm mà còn tăng dần lên.

Huấn luyện viên Bạch bấm đồng hồ, phát hiện ra tốc độ của Diệp Lân trong một trăm mét đầu còn nhanh hơn cả khi tham gia giải chính thức, khiến ông ấy nhíu mày đầy lo lắng.

Huấn luyện viên Mặc và huấn luyện viên Vương cũng âm thầm bước đến, cùng thảo luận với huấn luyện viên Bạch.

“Tốc độ này của Diệp Lân, chúng tôi lo là đến lúc bứt phá cuối sẽ không còn duy trì được nữa.”

“Thực ra, không cần phải lo về việc vào vòng chung kết, cùng lắm bị xếp ở làn bơi ngoài cùng thôi.”

Lúc này, Diệp Lân đã tiến vào năm mươi  mét cuối cùng, những người phía sau đều cố rướn người lên để nhìn rõ anh, hầu như phải nhón chân và vươn cổ hết sức.

Hạ Trí nắm chặt tay, ánh mắt không rời khỏi Diệp Lân dù chỉ một giây.

Tất cả mọi người đều mong chờ xem liệu Diệp Lân có thể tăng tốc vào khoảnh khắc cuối hay không.

Khi vào hai mươi mét cuối cùng, làn nước phía sau Diệp Lân bắn lên tung tóe, từng cú quạt tay mạnh mẽ khiến mặt nước xao động, tốc độ anh càng lúc càng nhanh, cứ như thể cả hồ bơi đều bị anh xé toạc.

Thẩm Dao và Hà Kính Phong không hẹn mà cùng im lặng, ánh mắt họ dõi theo từng động tác của Diệp Lân trong nước, nhìn anh không còn ngoi lên để thở nữa, bứt phá lần cuối.

Đây chính là thời khắc Diệp Lân dễ gặp sự cố nhất.

Không chỉ huấn luyện viên Bạch căng thẳng đến mức mặt mày trắng bệch, mà Hạ Trí cũng theo bản năng tiến sát hồ bơi, nhưng lại bị Canh Lạc kéo lại.

“Hạ Trí, cậu đứng sát quá rồi!”

Nếu chẳng may rơi xuống nước sẽ ảnh hưởng đến cuộc thi của các vận động viên khác.

Tim Hạ Trí như bị bóp nghẹt, từ trước đến nay cậu chừng từng hồi hộp đến thế.

Nhiều vận động viên khi vào giai đoạn nước rút, đầu óc sẽ hoàn toàn trống rỗng, nhưng Diệp Lân thì không, anh không thể không nghĩ gì, nếu không để tâm đ ến điều gì, trí óc anh như muốn tràn ra khỏi đầu, bay khắp nơi, từng chút từng chút một chảy ra từ mọi khe hở, len lỏi đến những nơi anh không thể kiểm soát, tìm kiếm điểm dừng chân.

Anh nghĩ đến Hạ Trí, Hạ Trí từng nói, những khi không có ai bơi cùng, cậu sẽ tưởng tượng rằng Diệp Lân đang bơi ngay trước mặt mình.

Diệp Lân bất giác nhớ đến cảm giác khi Hạ Trí bơi trong nước, dòng nước cuộn lên rồi lắng xuống theo nhịp quạt tay của cậu, đôi chân mạnh mẽ lướt đi như đạp lên từng con sóng, Diệp Lân tự nhủ Hạ Trí đang ở ngay trước mắt, chàng trai ấy đã vượt xa mình rồi.

Cậu càng ngày càng xa!

Mình sắp không thể chạm tới cậu nữa rồi!

Mọi người trên bờ kinh ngạc hô lên, bơi vì hình như Diệp Lân vừa chìm xuống nước.

Huấn luyện viên Bạch chết lặng, Lạc Ly kéo khóa áo xuống như chuẩn bị sẵn sàng nhảy vào nước, nhưng ngay lúc đó, Hạ Trí lại cảm thấy một lực kéo vô hình như đang đợi chờ và mời gọi mình, như thể ai đó khao khát mình bước vào thế giới của họ.

Là Diệp Lân!

Em ở đây, Diệp Lân!

Bất chợt, làn nước trong bể của Diệp Lân lại bắn lên dữ dội, Diệp Lân nhanh chóng lấy lại thăng bằng, cứ như thể vừa rồi chỉ là thời gian ngưng lại trong chớp mắt, thế giới vỡ vụn rồi liền lại ngay tức thì.

Diệp Lân là người đầu tiên chạm đích, anh điều chỉnh nhịp thở, nhấc kính bơi lên, khuôn mặt không chút biểu cảm.

Anh lau nước trên mặt, cho đến khi huấn luyện viên công bố thành tích của nhóm này, Diệp Lân không chỉ dẫn đầu mà thành tích của anh chỉ kém hơn 0,07 giây so với kỷ lục giành huy chương vàng bơi tự do hai trăm mét năm ngoái của Hà Kính Phong.

“Quá đỉnh! Nếu không vì chút khựng lại lúc nãy, có khi còn nhanh hơn Hà Kính Phong!”

“Đúng thế! Khoảnh khắc dừng lại đó là bị chuột rút sao?”

“Làm gì có chuyện bị chuột rút! Nếu mà bị rồi thì còn lao về đích với tốc độ đó sao?”

Các đối thủ của Diệp Lân cũng bơi đến mức kiệt sức vì cố bám theo tốc độ của anh.

Các huấn luyện viên của họ liên tục gật đầu, thành tích lần này của họ vượt xa so với khi luyện tập bình thường.

Diệp Lân vẫn đang điều chỉnh nhịp thở của mình, anh vừa lên khỏi mặt nước, huấn luyện viên Bạch đã tiến tới, định hỏi gì đó nhưng Diệp Lân mặt không cảm xúc, chỉ lẳng lặng bước vào phòng thay đồ.

Anh chống hai tay lên tủ, cúi đầu, đôi vai dù cố gắng kìm nén vẫn không thể ngăn được sự run rẩy.

Có người bước đến từ phía sau, anh không cần quay lại cũng biết đó là ai.

Đó là người mà anh luôn tưởng tượng và khao khát đuổi theo trong làn nước.

Hạ Trí không nói gì, chỉ bước đến, nhẹ nhàng phủ khăn tắm lên đầu Diệp Lân, động tác giống hệt cách Diệp Lân thường lau đầu cho cậu, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.

Đây có lẽ là khoảnh khắc dịu dàng nhất của cậu thiếu niên này.

Diệp Lân khẽ cười không thành tiếng, Hạ Trí chẳng thể nào biết được khoảnh khắc cuối cùng, Diệp Lân đã tưởng tượng điều gì.

Anh mường tượng rằng cuối cùng cũng đã bắt kịp Hạ Trí, mạnh mẽ nắm lấy cổ chân cậu, kéo cậu vào thế giới của mình, bao bọc lấy cậu, cấm cậu nhìn về bất kỳ điều gì ngoài anh.

Anh muốn cắn lên cổ họng cậu, muốn nuốt chửng cậu vào trong lòng mình, chiếm hữu một cách tàn nhẫn nhất, không cho cậu từ chối bằng bất cứ cách nào.

Càng nghĩ về cậu, trái tim anh càng cuồng loạn.

“Mọi người đều nghĩ… Anh muốn giành thành tích tốt nhất trong nhóm này… Nhưng thật ra, anh chỉ muốn đuổi kịp em mà thôi.”

Hạ Trí hơi sững sờ.

Cậu chợt nhận ra, Diệp Lân luôn tỏ ra bình thản, dễ dàng thành công khi tập trung vào bất cứ điều gì, thì ra nội tâm cũng giao động, còn có một mặt yếu đuối.

Hạ Trí đã coi Diệp Lân như mục tiêu của mình suốt ba năm trời.

Nhưng giờ đây, Diệp Lân cũng đang tưởng tượng về cậu như thế.

“Tại sao lại muốn đuổi kịp em? Ngoài lần thi đấu không giới hạn thời gian đó, em chưa bao giờ bơi vượt qua anh.” Hạ Trí tựa người vào chiếc tủ sắt bên cạnh, nghiêng mặt nhìn Diệp Lân.

“Vì em hoàn hảo.”

Hạ Trí không tỏ vẻ ngạc nhiên, cậu hiểu ý của Diệp Lân, sự hoàn hảo là khi một người dốc hết sức mà không mất tập trung hay kiệt sức, là sự tiến bộ không ngừng, là vô vàn tiềm năng chưa khai phá, là thời kỳ hoàng kim chưa thực sự đến.

“Em không hoàn hảo. Chỉ là khi ở bên anh, em cảm thấy tự tin hơn khi chỉ có một mình, cũng khó hài lòng hơn… Và cũng tự do phóng khoáng hơn nhiều. Thế nên, Diệp Lân… Anh nhất định phải bơi về đích thật nhanh, như vậy trong lòng anh em mới mãi hoàn hảo.”

Hạ Trí khẽ nghiêng mặt cười, nụ cười tươi tắn mang đầy sự tự tin của tuổi trẻ.

“Diệp Lân, khi em còn chưa rời khỏi hồ bơi, anh tuyệt đối không được bỏ cuộc giữa chừng.”

Từng câu từng chữ như lời thề hẹn đồng hành, như chiếc mỏ neo đột ngột rơi sâu vào lòng biển, cắm chặt vào trái tim Diệp Lân.

Diệp Lân nhìn về phía Hạ Trí, đưa tay chạm vào mắt cậu.

Hạ Trí nhắm mặt lại định né tránh nhưng Diệp Lân lại giữ chặt lấy gương mặt cậu.

“Này! Anh…”

Khoảnh khắc đó, ánh mắt Hạ Trí chạm phải đôi mắt Diệp Lân, một ánh nhìn không còn vỏ bọc dịu dàng hay bao dung, mà hiện rõ vẻ cố chấp, ánh mắt của kẻ thà bị cả thế giới ép vỡ cũng không chịu buông tay.

Hạ Trí không thể nhúc nhích, Diệp Lân cúi xuống, nói đến gần, chi bằng nói là chèn ép.

Không khí quanh họ như bị nén lại, trong cổ họng Hạ Trí có một ngọn lửa đang bùng cháy, không thể nuốt trôi, nóng rát đến từng tế bào.

Hơi thở của Diệp Lân như lửa chạm vào môi cậu, cháy bỏng, tựa như muốn thiêu rụi làn da cậu, từng chút một tràn vào từng nhịp đập, đánh thức những cảm xúc cậu cố giữ kín.

Hạ Trí nuốt nước miếng, chỉ cần Diệp Lân tiến thêm một chút, cậu sẽ không thể kìm nén, không ngần ngại mà lao vào.

“Cậu còn chần chừ gì thế? Nhóm của Thẩm Dao kết thúc rồi đấy!” Giọng của Triệu Hùng vang lên.

Hạ Trí bừng tỉnh, không khí như ùa về, cậu vẫn còn nhớ rõ hình ảnh Diệp Lân với ánh mắt như mãnh thú đang chực chờ, nhưng giờ đây lại mỉm cười, nhẹ nhàng véo vành tai cậu.

“Hạ Trí, anh không hề sợ thất bại. Tầm nhìn của em sẽ càng ngày càng cao, càng ngày càng xa. Điều anh thực sự sợ là bị đào thải khỏi thế giới của em.”

“Nếu có bản lĩnh, hãy tiếp tục làm giới hạn của em. Thế giới của em sẽ rộng lớn bao nhiêu, còn tùy thuộc vào việc anh bơi nhanh cỡ nào.”

Khi ánh mắt Diệp Lân nhìn sâu vào cậu, Hạ Trí cũng nghiêm túc đối diện lại.

Diệp Lân chưa bao giờ coi trận đấu này là sinh tử như bây giờ.

Anh luôn thưởng thức cảm giác hòa hợp với nước, thích thú với việc chinh phục dòng chảy.

Nhưng Hạ Trí đã khiến anh nhận ra, hồ bơi này không chỉ có thắng thua, mà còn là lãnh thổ của cả hai người họ.

“Được.”

“Này! Anh Lân! Hạ Trí! Hai người đang thì thầm gì mà không cho bọn tôi nghe với!”

Triệu Hùng tò mò bước lại gần.

Hạ Trí khẽ đẩy Diệp Lân, gương mặt lại trở về vẻ điềm nhiên thường ngày.

“Tất nhiên là đang bàn cách giành vị trí đầu tiên trong hai trăm mét tự do rồi!”

Diệp Lân mỉm cười đi theo sau Hạ Trí. 

Khi Diệp Lân vừa đến gần hồ bơi, Tiêu Bân đang quay cảnh bơi lội dưới nước cũng theo phản xạ chuyển ống kính về phía Diệp Lân.

Trên gương mặt Diệp Lân lúc này là một nụ cười nhẹ nhàng, bình thản như mây trời.

Tân sinh viên mà Diệp Lân đã dẫn vào đội bơi Đại học Q, hình như tên là Hạ Trí, vừa đi ngang qua Diệp Lân thì anh bất ngờ vươn tay ra kéo cậu vào sát mình.

Hạ Trí hơi cau mày, định hất cánh tay của Diệp Lân ra, nhưng Diệp Lân lại ngang nhiên gác cằm lên vai Hạ Trí.

Đối với các đồng đội, hành động thân mật như thế này có lẽ chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng trong lòng Tiêu Bân lại bùng lên một cảm giác ghen tỵ khó hiểu.

Trong ấn tượng của cậu ta, Diệp Lân lúc nào cũng mang theo nụ cười dễ chịu, đúng mực, chưa từng dành sự quan tâm đặc biệt cho bất kỳ ai.

Thế mà lúc này đây, Diệp Lân lại nghiêng mặt nhìn Hạ Trí, trong nụ cười không hề che giấu niềm vui sướng.

Trong lúc Tiêu Bân vẫn còn sững sờ, Hà Kính Phong tiến đến bên cạnh cậu ta, nói một câu: “Lúc nãy chụp được ảnh của tôi không? Cho tôi xem nào!” 

Tiêu Bân giật thót mình, quay người lại, sao Hà Kính Phong lại kết thúc vòng thi nhanh vậy?

Không kịp ngăn cản, máy ảnh của cậu ta đã bị Hà Kính Phong cầm lên, nhưng lật tìm mãi mà không thấy bức ảnh nào của mình, Hà Kính Phong nheo mắt: “Em làm sao thế? Cả vòng thi của tôi mà em không chụp lấy một tấm à?”

“Em… Vừa rồi em không cài đặt máy đúng cách.”

Nhìn thấy Tiêu Bân ấp úng, Hà Kính Phong đặt máy ảnh lại vào tay cậu: “Làm gì mà sợ đến vậy? Tôi đâu có đánh em.”

Tiêu Bân chỉ cười gượng, sau đó Hà Kính Phong vỗ vai cậu ta rồi đi.

Không lâu sau, vòng thi hai trăm mét đã kết thúc, xét về thành tích, đứng đầu là Thẩm Dao, tiếp theo là Diệp Lân, Hà Kính Phong chỉ đứng thứ ba. 

Thẩm Dao giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc, đứng nghe huấn luyện viên phân tích.

Trong khi đó, sắc mặt Hà Kính Phong đen sì, chẳng ngờ mình lại chỉ đứng thứ ba ở vòng loại.

Tiếp theo là phần thi hai trăm mét bơi ếch và bơi bướm.

Hạ Trí nhìn về phía Trần Gia Nhuận trên bục xuất phát, khẽ gật đầu, cả nhóm Lâm Tiểu Thiên đã cùng nhau cổ vũ rất nhiệt tình.

“Vua bơi ếch của Đại học Q —— Trần Gia Nhuận! —— Cố lên, cố lên!”

“Vua bơi ếch của Đại học Q —— Trần Gia Nhuận! —— Thà chết chứ không chịu nhục!”

Sau một giây yên lặng, mọi người bỗng nhiên phá lên cười.

Ngay cả Hạ Trí nghe được câu khẩu hiệu “thà chết chứ không chịu nhục” cũng phải ho khan một tiếng.

Quả nhiên, Hạ Trí thấy Trần Gia Nhuận trên bục xuất phát đã lộ vẻ dữ tợn, chắc chắn sau khi thi xong sẽ không bỏ qua cho đám người Lâm Tiểu Thiên.

“Anh nghe nói Thẩm Dao đã xin huấn luyện viên cho tham gia nội dung tiếp sức 4×100 mét đấy.”

Diệp Lân vừa nói, vừa cố ý dùng sức tựa cằm lên vai Hạ Trí.

“Vậy anh cũng đi xin đi. Mạnh mẽ yêu cầu với Thái Bạch Kim Tinh để được tham gia tiếp sức ấy.”

Hạ Trí quay sang nhìn về phía Thẩm Dao, không ngờ người kia cũng đang nhìn lại mình, hơn nữa có vẻ đã nhìn từ lâu. 

Thẩm Dao hoàn toàn không có ý định rời mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Trí một cách rất thẳng thắn.

“Nếu anh cũng tham gia tiếp sức, phải thay một đồng đội khác ra. Chắc bị họ ghét chết mất.”

Diệp Lân cười nhẹ, thấy Hạ Trí đang nhìn Thẩm Dao, bèn đột ngột giơ tay lên che mắt Hạ Trí.

“Này, anh đang làm gì đấy?”

Ngay khi Hạ Trí gỡ tay Diệp Lân ra, vẻ mặt Diệp Lân đột nhiên nghiêm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Thẩm Dao. 

Thẩm Dao sững người, chưa từng thấy Diệp Lân bộc lộ ánh mắt thế này — không hề che giấu dịch ý, cảnh cáo rõ ràng đến mức không thể rõ hơn.

Thế nhưng Thẩm Dao vẫn không rời mắt, cứ tiếp tục nhìn Hạ Trí.

Diệp Lân buông tay, quay người bước đi.

“Anh đi đâu đấy?”

“Đi tìm lão Bạch.”

“Lúc nãy anh còn bảo là không tham gia tiếp sức mà?” Khóe miệng Hạ Trí khẽ nhếch lên, trong lòng càng háo hức mong chờ trận tiếp sức sắp tới.

Ai ngờ Diệp Lân vừa đến gặp huấn luyện viên Bạch nêu ý muốn tham gia, lão Bạch lập tức lấy bảng đập vào ngực anh.

“Làm loạn!”

“Sao lại gọi là làm loạn chứ? Em nhiệt tình muốn tham gia thi đấu, không phải thầy nên thưởng hoa đỏ cho em sao?”

“Hoa đỏ! Tôi thấy cậu muốn tôi cho cậu cài hoa trắng rồi đấy nhỉ? Thêm ba nén hương nữa? Cậu nghĩ tôi không biết hôm nay thiếu chút nữa… Ít nhất có hai lần suýt ngất đấy!”

Nhớ lại cảnh đó, tim huấn luyện viên Bạch lại đập loạn cả lên.

“Chẳng phải điều này cho thấy trạng thái của em ngày càng tốt hơn sao?”

“Trạng thái tốt? Cậu lấy tự tin ở đâu vậy?”

“Là Hạ Trí đó.” Diệp Lân vừa nhắc đến cái tên ấy, khóe miệng bất giác khẽ nhếch.

“Cậu tưởng Hạ Trí cứu cậu được một lần là có thể cứu cậu lần thứ hai chắc?”

“Lão Bạch… Em đã hoàn thành một trăm mét, rồi lại hoàn thành thêm hai trăm mét nữa. Cho dù có phải em suýt nữa ngất đi hay không, nhưng chẳng phải em đang giữ được sức bền của mình lâu hơn từng chút một hay sao?”

“Cậu quá vội vã rồi đấy. Tìm lại phong độ thì cứ tiến từng bước một, sao lại phải nóng vội như vậy? Hoàn thành một trăm mét, hai trăm mét, chẳng phải đã đủ rồi sao?”

“Vì em muốn biết giới hạn của mình nằm ở đâu. Trước đây, khi rời xa hồ bơi, em nói là để sửa cái thói dễ mất tập trung này… Nhưng thực tế là vì em sợ.”

Diệp Lân cười nhìn Bạch Cảnh Văn, ánh mắt anh đầy quyết tâm, hiểu rõ con đường mình muốn theo đuổi và đích đến của mình.

So với dáng vẻ thờ ơ, tựa cằm nhìn ra cửa sổ trong bệnh viện hôm trước, lúc này anh hoàn toàn khác.

“Em sợ phải để cho bao nhiêu ánh mắt nhìn thấy em trong lúc yếu đuối, bất lực và thảm hại nhất. Cũng sợ bị mất kiểm soát, còn sợ không biết đâu mới là đích đến.”

Bạch Cảnh Văn cuối cùng cũng giãn mày, không còn căng thẳng như lúc nãy.

“Trước giờ… Cậu chưa từng nói những điều này với tôi.”

“Đúng vậy, giờ em nói ra là để mong có được một cơ hội.”

“Sao lại nhất quyết phải là tiếp sức 4×100 mét? Sao không phải bốn trăm mét, tám trăm mét, hoặc một nội dung cá nhân nào khác?” Bạch Cảnh Văn gõ gõ đầu Diệp Lân bằng tấm bảng, “Đừng tưởng tôi không biết cậu chẳng có chút tinh thần đồng đội hay lòng tự hào tập thể nào cả.”

“Bởi vì em muốn cùng Hạ Trí giành lấy chức vô địch tiếp sức. Cho nên em không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội tập luyện nào.”

“A a, vậy cậu muốn bơi ở lượt thứ mấy?” Bạch Cảnh Văn nhướng mày châm chọc hỏi.

“Tất nhiên là lượt thứ ba.”

“Tại sao?”

“Không phải thầy đã sắp xếp cho Hạ Trí bơi ở lượt cuối rồi sao? Em muốn lấy Hạ Trí làm đích đến mà bơi một lần.”

Diệp Lân quay lại, nhìn Hạ Trí đang đứng cạnh hồ bơi.

“Biết rồi, cậu có thể lăn.”

Huấn luyện viên Bạch phẩy tay tỏ ý chán ghét.

Diệp Lân cúi đầu khẽ cười, sau đó quay bước về phía Hạ Trí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.