Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 58: Nụ hôn kiểu trẻ con




“Anh thực sự đi yêu cầu tham gia cuộc thi tiếp sức rồi à?” Hạ Trí hơi nghiêng mặt về phía Diệp Lân nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Trần Gia Nhuận đang chuẩn bị lao về đích.

“Đúng vậy. Anh phải để cho mấy cậu nhóc tưởng mình có thể xưng bá nhìn rõ thực tế.” Diệp Lân cười, ngón tay khẽ chạm nhẹ l3n đỉnh đầu Hạ Trí, vuốt v e tóc cậu.

“Thôi đi. Lát nữa thi chung kết hai trăm mét, em muốn xem là anh xưng bá, hay Thẩm Dao và Hà Kính Phong sẽ giúp anh nhìn rõ thực tế.” 

“Vậy cuộc cá cược của chúng ta còn tính chứ?” Diệp Lân nhắc lại lời hứa.

Hạ Trí vất vả lắm mới quên đi vụ cược chết tiệt ấy, chẳng hiểu sao Diệp Lân lại muốn khơi lên.

Người này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

Có những lời nói ra một lần thì là đùa, nhưng lặp lại hai ba lần thì người ta sẽ coi là thật!

Cho dù là đùa giỡn hay có dụng ý khác, Hạ Trí đều nhận hết, chỉ cần anh đừng hối hận là được!

“Anh muốn tính thì cứ tính thôi! Anh thắng được sao? Ông già.”

Hạ Trí nói mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại tràn ngập mong chờ. 

Cậu tưởng tượng ra cảnh Diệp Lân khoác vai mình, cười đùa đòi mình thực hiện lời hứa, còn cậu thì bất ngờ “phản công” lại Diệp Lân.

Hạ Trí nhớ về nụ hôn của Diệp Lân trong lần say rượu đó, nghĩ đến việc nếu có cơ hội, nụ hôn của mình chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn anh.

Lúc này, các huấn luyện viên lớn tiếng gọi các vận động viên chuẩn bị cho trận chung kết hai trăm mét.

Diệp Lân rời khỏi Hạ Trí để đi khởi động.

Tiến về bục xuất phát, phía trước là Thẩm Dao, phía sau là Hà Kính Phong, cảm giác đúng là bị “chèn ép” từ hai phía.

“Tôi đã lâu rồi không thấy Diệp Lân cười kiểu này” Chủ nhiệm Nhậm điều chỉnh lại kính, nói, “Trận đấu này thú vị lắm đây.”

“Thầy cảm thấy Diệp Lân sẽ thắng sao?” Tiêu Bân nâng máy chụp hình, đầu tiên là chụp cho Hà Kính Phong một loạt ảnh đặc tả, sau đó mới đưa ống kính hướng về phía Diệp Lân.

“Đúng vậy.” 

Tiêu Bân sững sờ, không ngờ Chủ nhiệm Nhậm lại chắc chắn như vậy.

Dù sao đây cũng chỉ là một trận đấu luyện tập, khán giả đều nghĩ rằng ở năm mươi mét đầu tiên các tân binh sẽ dẫn đầu, còn các tay bơi như Hà Kính Phong sẽ giữ sức, nằm trong nhóm đầu là được.

Nhưng không ai ngờ tới, từ lúc xuống nước, đường bơi của Diệp Lân lại hoàn mỹ đến ngỡ ngàng.

Hạ Trí trừng mắt nhìn, trong lòng dâng lên một cơn xúc động mãnh liệt, nhìn Diệp Lân đang bơi ở vị trí dẫn đầu, nhịp điệu mạnh mẽ của anh dường như đang tuyên bố với mọi người rằng, Diệp Lân ngày xưa đã trở lại!

Hạ Trí nhớ lại lần đầu gặp Diệp Lân, khi đó Diệp Lân ở dưới nước, còn cậu đứng trên bờ.

Mỗi động tác quạt nước của Diệp Lân đều khiến cậu thán phục từ tận đáy lòng.

Sự xuất sắc của Diệp Lân k1ch thích Hà Kính Phong và Thẩm Dao.

Tốc độ của trận chung kết hai trăm mét tiến vào trạng thái căng thẳng ngay từ năm mươi mét đầu tiên. 

Trần Gia Nhuận vừa bước ra khoác áo, đầu vẫn còn đội khăn lau, nhìn cảnh tượng trong hồ bơi, anh ta sững sờ.

“Anh Lân thật tự tin! Bây giờ đã bơi hùng hục như thế rồi, không sợ…”

Trần Gia Nhuận chưa nói hết câu, Diệp Lân đã hoàn thành cú xoay người đầu tiên, động tác vô cùng liền mạch, tiếp tục dẫn đầu ở năm mươi mét thứ hai.

Thẩm Dao vẫn duy trì khoảng cách với Diệp Lân, còn Hà Kính Phong bắt đầu vội vàng tăng tốc đuổi theo. 

Ánh mắt Hạ Trí dán chặt vào Diệp Lân, từ bàn tay đến bả vai, từ bả vai đến bàn chân, từng chuyển động của anh không chỉ mạnh mẽ mà còn đẹp đẽ hài hòa. Ngược lại, tuy Hà Kính Phong có sức mạnh lớn nhưng Hạ Trí cảm thấy cơ thể anh ta không đạt đến sự đồng điệu hoàn mỹ như Diệp Lân.

“Anh Lân! Anh Lân! Hà Kính Phong sắp vượt qua rồi!” Trần Gia Nhuận nắm chặt mép khăn, vô cùng lo lắng.

“Hà Kính Phong mất nhịp rồi, không vượt qua Diệp Lân nổi đâu,” Hạ Trí bình tĩnh đáp.

Trần Gia Nhuận nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Trí, bỗng cảm thấy cậu bé này khác hẳn bình thường.

“Cậu giỏi vậy, có thể nhìn ra Hà Kính Phong bị mất nhịp sao?”

“Đợi đến lúc xoay người anh sẽ biết thôi.”

Quả nhiên, ở lần xoay người thứ hai, Diệp Lân vẫn giữ phong độ, cú đạp tường mạnh mẽ hoàn hảo đến mức khiến khán giả không khỏi trầm trồ. Ngược lại, Hà Kính Phong đã bị Thẩm Dao vượt qua.

Lúc này, Thẩm Dao đã không còn giữ sức nữa, bắt đầu dốc hết sức lực đuổi theo Diệp Lân.

Diệp Lân hoàn toàn nhận thức được rằng Hạ Trí đang dõi theo mình.

Đây là một cảm giác kỳ diệu, anh hiểu rằng đôi mắt sắc bén của Hạ Trí sẽ luôn nhìn ra từng thiếu sót và khuyết điểm của mình, nhưng cũng sẽ mãi khắc ghi những gì đẹp nhất ở anh.

Cơ thể Diệp Lân như đang chuyển động theo ánh nhìn của Hạ Trí, từng động tác đều ngầm nói với người ấy rằng – Người khiến cậu nhớ mãi, chỉ có thể là tôi.

Làn nước lạnh giá của hồ bơi qua ánh nhìn của Hạ Trí như nóng dần lên, thậm chí trở nên sôi sục, với Diệp Lân mà nói, anh không chỉ đang bơi, mà là cách để anh khắc ghi dấu ấn của mình vào ánh mắt của Hạ Trí.

Chưa bao giờ Diệp Lân lại khao khát được lưu lại mãi trong ký ức của Hạ Trí như lúc này.

Sau lần xoay người cuối cùng, khoảng cách giữa Diệp Lân và Thẩm Dao cực kỳ nhỏ.

Các cổ động viên của đội bơi Đại học Q hét lớn, ngay sau đó, những sinh viên của Đại học Nam Thành cũng cổ vũ cho Thẩm Dao.

Hai huấn luyện viên buộc phải ngăn cản, tránh làm ảnh hưởng đến các vận động viên.

Ở hai mươi lăm mét cuối cùng, tốc độ của Diệp Lân và Thẩm Dao đột ngột bứt phá lên một tầm cao mới, từng cú đạp chân mạnh mẽ như gắn động cơ, nước hồ bị đánh bật ra mãnh liệt, đến mức nhịp tim cũng rung lên theo.

Hà Kính Phong cố gắng đuổi theo nhưng luôn bị Thẩm Dao áp đảo.

Cuộc đua giờ đây chỉ còn lại sự đối đầu quyết liệt giữa Diệp Lân và Thẩm Dao.

Diệp Lân căng mình hết sức, không hề để cho Thẩm Dao bất kỳ cơ hội nào vượt qua anh.

Anh hiểu rõ rằng trong một lĩnh vực có nhiều những người trẻ đầy tiềm năng này, mạnh mẽ đồng nghĩa với việc sẵn sàng bị vượt qua.

Không ai có thể giữ mãi vị trí đỉnh cao.

Nhưng khi Hạ Trí đang nhìn anh, Diệp Lân không chấp nhận điều đó.

Anh có thể không hoàn hảo trong mắt người khác, nhưng với Hạ Trí, điều đó là không thể.

Dù là Hà Kính Phong, Thẩm Dao hay bất kỳ ai, cũng không xứng đáng trở thành mục tiêu của Hạ Trí.

Trong năm mét cuối cùng, sự căng thẳng giữa Diệp Lân và Thẩm Dao khiến những người vây xem đều nín.

Diệp Lân càng lúc càng nhanh, làn nước trước mặt như bị anh xé toạc ra, anh dường như muốn đập vỡ tất cả mọi thứ trước mặt mình.

Ngực anh nhức nhối vì thiếu oxy, từng sợi cơ căng ra đến cực hạn như muốn rạch toạc ra.

Suy nghĩ của anh lao vào một khoảng trống trắng xóa, anh biết rằng chỉ cần cố thêm chút nữa thôi, anh sẽ mất kiểm soát ngay lập tức!

Không hiểu sao, trong lúc suy nghĩ bồng bềnh ấy, anh bỗng nhớ về tuổi thơ, khi mình nằm mơ thấy bản thân hóa thành một chú cá heo nhỏ mắc cạn trên bãi cát nóng, bị ánh mặt trời thiêu đốt và chờ đợi cái chết đến gần.

Khi ấy, Hạ Trí đã ôm anh lên, thả anh vào làn nước.

Đó là lần đầu tiên anh được cứu thoát khỏi cái chết khi ở trong cơ thể của một sinh vật dưới nước.

Từ lúc ấy, cả mùa hè đó, Diệp Lân đều mong đợi được hóa thân thành chú cá heo nhỏ để có thể ở bên cạnh Hạ Trí.

Hóa ra, từ rất lâu rồi, anh đã dựa dẫm vào Hạ Trí mà chính bản thân mình cũng không nhận ra.

Anh thậm chí nghi ngờ rằng, có lẽ mọi thành công rực rỡ mà anh từng có, đều bắt nguồn từ việc Hạ Trí âm thầm dõi theo anh từ đâu đó.

Diệp Lân không cam lòng để mặc Hạ Trí rời xa mình mà tiến về phía chân trời xa xôi hơn, anh không rộng lượng đến mức đó… Anh chỉ muốn nắm giữ Hạ Trí, cùng với cả làn nước này, chiếm hữu tất cả mãi mãi!

Diệp Lân vươn cánh tay, ngay trong khoảnh khắc suy nghĩ anh rời khỏi thực tại, anh dồn toàn bộ sức lực để với đến nơi mà Hạ Trí đang chờ đợi.

Điểm cuối không có giới hạn, bao la vô tận.

Bàn tay anh chạm nhẹ vào thành hồ kiên cố, phía trên vang lên tiếng reo hò vang dội.

“Diệp Lân – Diệp Lân –”  

“Vua bơi tự do!”  

“Ôi – Diệp Lân! Diệp Lân!”

Âm thanh vang dội đến mức dường như đôi tai anh bị bao phủ bởi một lớp bông dày, anh chưa hề ngoi lên khỏi mặt nước, vì anh không chắc liệu mình còn là chính mình hay đã đi đến một nơi nào khác.

“Diệp Lân! Anh không lên thì em sẽ nhảy xuống lôi anh lên đấy!” Giọng nói của Hạ Trí vang lên, xuyên qua mọi thứ và đánh thức Diệp Lân, anh ngoi lên, ngẩng đầu, tháo kính bơi, nhìn thấy Hạ Trí cùng các đồng đội đang đứng đó, nở nụ cười nhìn anh.

Diệp Lân không nói nên lời, anh chỉ chăm chú nhìn Hạ Trí, mọi thứ dường như không còn chân thật nữa.

“Anh đã hoàn thành cuộc đua rồi, Diệp Lân.” Hạ Trí lên tiếng.

Khuôn mặt cậu không bộc lộ sự kính phục và vui sướng như những người khác, mà là một khao khát mãnh liệt.

Cậu thiếu niên ấy như thể muốn lao xuống hồ ngay lập tức để tranh tài cùng Diệp Lân.

Diệp Lân vươn tay muốn chạm vào Hạ Trí, nhưng đợt bứt tốc dữ dội khiến anh khó thở.

Phải chật vật lắm anh mới ổn định lại nhịp thở, ngoi lên mặt nước, cùng đám người Thẩm Dao và Hà Kiện Phong lên bờ.

Tiêu Bân cầm máy ảnh vẫn còn ngỡ ngàng đứng đó, cậu ta nhớ rõ cảm giác khi nhìn Diệp Lân bứt phá qua ống kính.

Sự quyết liệt đó là điều trước đây cậu ta chưa từng thấy ở Diệp Lân.

Như thể anh muốn phá bỏ mọi giới hạn mà người khác định sẵn, để thật sự trở thành chính mình.

Tiêu Bân dời máy ảnh, nhìn thấy Diệp Lân đã bị đồng đội vây kín.

Trần Gia Nhuận và Lâm Tiểu Thiên lần lượt tiến lên chèn ép Diệp Lân, khiến anh gần như ngã gục xuống đất, nhưng Diệp Lân vẫn cố gắng đứng vững.

Gương mặt Hạ Trí ban nãy vẫn căng thẳng, bây giờ đã dịu lại, nụ cười thoáng nở trên môi nhưng cậu lại nén không để bật ra, làm người ta chỉ muốn hung hăng bắt nạt cậu. 

“Anh Lân, cậu đẹp trai quá!” Trần Gia Nhuận khoác vai Diệp Lân bên trái, còn Lâm Tiểu Thiên thì ở bên phải, cả hai cố ý ép Diệp Lân xuống đất.

“Tôi cũng không đuổi kịp cậu! Tự ái quá mà!” 

Cho dù bị vây hãm, Diệp Lân vẫn cố vượt qua, nhanh chóng vươn tay về phía Hạ Trí.

Hạ Trí lập tức phản ứng lại, túm lấy cánh tay Diệp Lân và kéo anh thoát khỏi vòng vây của đám người Trần Gia Nhuận. 

Diệp Lân loạng choạng, suýt ngã vào lòng Hạ Trí, nhưng anh kịp thời lấy lại thăng bằng.

Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh đã bắt gặp cái nhìn chăm chú của Hạ Trí, trong khi phía sau, Trần Gia Nhuận cười tinh quái, chuẩn bị ném lựu đạn nước lên đầu Diệp Lân. 

Hạ Trí lập tức kéo Diệp Lân tránh sang một bên, chiếc mũ bơi của Trần Gia Nhuận rơi xuống đất vang lên một tiếng “bộp”, mà lần này Diệp Lân thật sự bị kéo sát vào người Hạ Trí, lúc chạm vào chiếc áo thể thao của Hạ Trí, một ngọn lửa bùng lên trong lòng Diệp Lân, hơi nóng lan tỏa làm tan biến hết cái lạnh của nước.

Hạ Trí hơi ngước cằm, nhìn Diệp Lân.

Sau lưng vang lên tiếng reo hò của đám người Lâm tiểu Thiên.

“Anh Gia Nhuận bắn trượt rồi!”  

“Hạ Trí phản bội chúng ta rồi!”  

“Lên nào, tấn công luôn!”

Mọi người đồng loạt ùa tới, tạo thành một vòng vây mới, Hạ Trí giữ chặt lấy eo Diệp Lân khiến anh hơi bất ngờ, nhưng Hạ Trí đã nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

Đám người này đều là chó sói, rối rít múc đầy nước vào mũ bơi sau đó thi nhau ném tới, khiến cả Hạ Trí và Diệp Lân ướt nhẹp từ đầu đến chân. 

Hạ Trí bị đẩy đến mức không trụ nổi, ngồi phịch xuống đất. Lâm Tiểu Thiên đè một cái từ phía sau, khiến Diệp Lân đổ sập xuống người Hạ Trí.

Sợ đè nặng lên Hạ Trí, Diệp Lân dùng khuỷu tay chống đỡ để tạo khoảng trống. 

Mặc dù cả bọn đang vui đùa, nhưng vẫn biết giữ chừng mực, chỉ dám dùng mũ bơi chứa nước để ném vào hai người, không ai làm gì quá đáng. 

Nước từ mái tóc của Diệp Lân nhỏ giọt xuống, mái tóc anh ướt đẫm, nước chảy dọc một đường từ cổ, rơi xuống bên gò má Hạ Trí.

Hạ Trí mở to mắt, nhìn Diệp Lân, những đường nét ướt át của anh như một lời mời gọi không lời, Diệp Lân khẽ nhíu mày, cố nheo mắt để nước không chảy vào, rồi lại nhìn Hạ Trí với ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy mạnh mẽ. 

Hạ Trí bỗng nhớ lại đêm hôm ấy, khi mình nằm trên chiếc giường nước, Diệp Lân cũng đè lên người cậu thế này.

Trong tầm mắt hiện lên những làn hơi nóng, thiêu đốt khiến cổ họng Hạ Trí cảm thấy căng thắt, cậu theo bản năng co gối lại, trong khi Diệp Lân vẫn chăm chú nhìn cậu, ánh mắt không chút ý cười đóng chặt Hạ Trí xuống nền gạch lạnh lẽo, nhưng ngọn lửa trong lòng lại cháy mãi không thôi.

Hạ Trí biết tai mình nhất định đã đỏ ửng, cậu muốn quay mặt đi, nhưng Diệp Lân lại càng ép xuống thấp hơn.

Hạ Trí thà rằng Diệp Lân nói một câu gì đó, để bản thân khỏi phải lúng túng.

Nhưng cậu lại bực bội vì chính sự lúng túng của mình, Diệp Lân cũng đâu có làm gì, chẳng qua chỉ nhìn cậu thôi mà! Trừng mắt đáp lại là xong!

“Này, anh thắng rồi.” Giọng của Diệp Lân rất nhẹ, vẫn không rời mắt khỏi Hạ Trí.

Gần đến mức không chỉ từng biểu cảm nhỏ nhất của Hạ Trí, mà ngay cả nhịp thở của cậu cũng không thoát khỏi ánh mắt của Diệp Lân.

“Biết rồi!”

Hạ Trí đột ngột chống người lên, khi cậu dựa vào phía Diệp Lân thì nghe thấy giọng của Lạc Ly vang lên.

“Các cậu làm gì thế! Cuộc thi còn chưa kết thúc đâu!”

Trần Gia Nhuận giật mình định chạy trốn, nhưng ngay lập tức bị Lạc Ly túm lại, những người khác cũng lập tức tản ra như đàn chim vỡ tổ.

Lạc Ly tiến lại chuẩn bị kéo Hạ Trí và Diệp Lân đứng lên, Hạ Trí nghĩ Diệp Lân sẽ nhanh chóng đứng dậy trước, nhưng không ngờ anh vẫn không hề nhúc nhích, kiên định nhìn Hạ Trí.

Không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. 

Lạc Ly từng bước tiến tới gần: “Hai người không sao chứ?”

Hạ Trí cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình đang đập dồn dập, như sắp bị những cảm xúc mãnh liệt xé nát.

Diệp Lân không hề có ý định đứng dậy, khí chất mạnh mẽ của anh bao trùm lấy Hạ Trí, hoàn toàn gỡ bỏ đi mọi vẻ ngoài ôn hòa mà anh thường thể hiện, đôi mắt của Diệp Lân dần trở nên sắc lạnh, ánh lên sự quyết đoán và chiếm hữu, xâm nhập vào mọi sự ngập ngừng trong lòng Hạ Trí. 

Hạ Trí siết chặt nắm tay, bất chợt ngẩng cao đầu và chạm nhẹ vào khóe môi Diệp Lân một cái, ngay khoảnh khắc ấy Lạc Ly đã cúi xuống, muốn đỡ bọn họ đứng lên.

Đôi mắt Diệp Lân mở to, khoảnh khắc ngắn ngủi khi môi chạm nhau, chút ấm áp và vụng về ấy như kéo cả trái tim của anh, nắm chặt lấy, mỗi nhịp thở đều dấy lên những cảm xúc dâng trào.

“Hôn xong rồi, để em đứng dậy.”

Hạ Trí ngẩng cằm lên, dùng giọng điệu ra lệnh với Diệp Lân.

Nhưng trái tim anh đập nhanh đến mức như sắp vỡ tung, tựa như vừa làm một việc tày trời.

Hạ Trí biết, đây không phải là trò đùa, cậu thật sự muốn hôn anh.

Nếu không phải vì Lạc Ly bước tới, Hạ Trí chắc chắn mình sẽ kéo anh xuống, ghì xuống sàn, muốn làm gì thì làm.

Muốn nhìn thấy biểu cảm khác hẳn ngày thường của anh.

Diệp Lân rũ mắt cười, đứng lên.

“Hai người cẩn thận chút, sàn đầy nước đấy.” Lạc Ly lên tiếng nhắc nhở.

Hạ Trí cũng đứng lên, dù không chắc Lạc Ly có thấy cảnh vừa rồi không, nhưng cậu nhận ra sau khi hôn Diệp Lân, trong lòng cậu trở nên vô cùng thoải mái.

Cậu thực sự muốn hôn Diệp Lân.

Cậu muốn chiếm lấy Diệp Lân, muốn khi anh bơi, trong đầu chỉ có mình cậu, muốn anh mãi mãi ở bên cạnh mình.

Còn việc Lạc Ly nhìn thấy gì hay nghi ngờ gì, Hạ Trí hoàn toàn không quan tâm.

“Trần Gia Nhuận – Lâm Tiểu Thiên – mấy người các cậu lăn ra đây cho tôi, lau sạch nước trên sàn đi!”

Tiếng hét trầm lạnh của Lạc Ly vang lên đầy uy lực, không chỉ Trần Gia Nhuận giật mình co vai, mà cả các thành viên khác cũng đều sững lại, không ai dám đùa nghịch quanh hồ bơi nữa.

Diệp Lân và Hạ Trí đứng sang một bên nhìn bọn họ dọn dẹp.

Hạ Trí liếc nhìn Diệp Lân, muốn biết sau khi mình hôn anh, biểu cảm của anh sẽ thế nào.

Nhưng Diệp Lân chỉ kéo hai đầu khăn tắm, mỉm cười nhẹ.

Hạ Trí bỗng thấy hơi không cam tâm: “Ông đây hôn anh một cái, chẳng phải anh nên run lên, tim đập loạn, lúng túng không biết làm gì sao?”

“Em gọi đó là hôn anh à? Trẻ con hôn còn mạnh hơn em đấy.” Diệp Lân đáp.

Hạ Trí hừ một tiếng.

“Lắm chuyện, anh đúng là phiền phức.”

Hôm nay sẽ kết thúc tất cả các trận thi đấu cự ly ngắn, ngày mai sẽ là cuộc tranh tài ở các cự ly bốn trăm mét, tám mét và một nghìn năm trăm mét.

Tiếp theo là nội dung bơi ngửa.

Diệp Lân quay trở lại phòng thay đồ, bước qua Hạ Trí, đồng thời khẽ chạm nhẹ lên xoáy tóc của cậu.

“Anh đi thay đồ. Em cũng ướt rồi, lau qua đi.”

“Ừ, được.” 

Hạ Trí đút tay vào túi, bước theo sau Diệp Lân.

Trong phòng thay đồ có vài người từ Đại học Nam Thành đang thay quần áo, khi thấy Diệp Lân bước vào, họ bất giác đứng dậy.

Mặc dù không cùng trường, nhưng phong độ của Diệp Lân ngày hôm nay rõ ràng đã chinh phục được bọn họ. 

Diệp Lân nở một nụ cười nhẹ, dáng vẻ tự nhiên mà mạnh mẽ của anh khác biệt rõ rệt so với sự phóng khoáng của Hà Kính Phong và sự lạnh lùng của Thẩm Dao, Diệp Lân vừa dịu dàng vừa toát lên sức mạnh không thể xem thường. 

Hạ Trí mở tủ đồ, lấy ra chiếc khăn tắm khô của mình rồi lau đi những giọt nước đang chảy xuống cổ.

Mấy vận động viên từ Đại học Nam Thành không nhịn được mà tiến đến hỏi Diệp Lân về kinh nghiệm hít thở và kỹ thuật xoay người trong bơi lội.

Hạ Trí ngồi im lặng trên ghế, cởi áo khoác, kéo chiếc áo phông trắng bên trong lên, dùng khăn tắm để lau sạch nước còn đọng lại. 

Diệp Lân kiên nhẫn trò chuyện cùng các vận động viên khác, ánh mắt anh len qua những người đó, rơi lên người Hạ Trí.

Hạ Trí kéo chiếc áo phông trắng xuống, quay người, tiện tay nhét khăn tắm vào trong tủ đồ, tiếp tục sự yên lặng của mình.

Lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng reo hò phấn khích, có vẻ như một tân binh của Đại học Giao Thông vừa đoạt giải nhất ở nội dung một trăm mét bơi ngửa.

Hạ Trí vốn chẳng phải là người thích gọn gàng, cậu nhét chiếc khăn tắm vào tủ mãi không xong, đến cả chai dầu gội và sữa tắm bên trong cũng sắp rơi ra, Hạ Trí cũng không chỉnh lại mà chỉ thô bạo đóng cửa tủ, không buồn quan tâm.

Trong lòng cậu dâng lên cảm giác khó chịu.

Cái tên Diệp Lân này, rủ ông đây cùng đi vào phòng thay đồ, vậy mà giờ lại vui vẻ trò chuyện với người khác.

Anh tự chơi cho vui đi!

Nghĩ vậy, Hạ Trí cho tay vào túi quần, xoay người bước đi thật nhanh.

Diệp Lân mỉm cười, nhanh chóng đuổi theo, chộp lấy cổ áo phía sau của Hạ Trí, kéo cậu vào trong vòng tay anh.

Hạ Trí đang định cho Diệp Lân một cái cùi chỏ thì Diệp Lân đã vòng tay qua cổ cậu, giữ chặt lại, giọng nói trầm khàn vang lên.

“Đi đâu đấy?” 

“Đi xem thi đấu!”

Hạ Trí ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Thẩm Dao đang đứng ở cửa, trên tay cậu ta cầm kính bơi và mũ bơi. Sau lưng cậu ta là Tiêu Bân đeo máy ảnh, bên cạnh Tiêu Bân là Hà Kính Phong với khuôn mặt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Bân.

Ánh mắt Thẩm Dao dừng lại ở cánh tay của Diệp Lân đang quấn quanh cổ Hạ Trí, chân mày nhíu lại một cách nghiêm nghị.

Hạ Trí khẽ vỗ vào cánh tay của Diệp Lân, nói: “Buông ra.” 

Thế nhưng Diệp Lân lại ghé sát mặt lại, gần như dán vào mặt Hạ Trí, khẽ nói: “Chiều mai thi tiếp sức, cùng nhau tham gia nhé.”

Thẩm Dao giữ vẻ mặt bình thản lướt qua hai người họ để đến tủ đồ, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Tiêu Bân đứng ngây ra đó, nhìn thấy bên cạnh Hạ Trí là một Diệp Lân khác hẳn thường ngày.

Diệp Lân lúc này mỉm cười, nét cười trên khóe mắt tràn đầy niềm vui và thân mật, như thể muốn ôm chặt Hạ Trí vào lòng, bất cứ lúc nào cũng muốn giấu cậu đi.

Chỉ vì bố Hạ Trí từng đoạt huy chương đồng giải vô địch thế giới sao?

Rốt cuộc cậu có chỗ nào hơn người?

Tiêu Bân nhớ lại, kể từ khi Diệp Lân ngất xỉu trong cuộc thi năm ngoái, cậu ta chưa từng thấy ánh mắt anh ẩn chứa ngọn lửa chiến đấu như vậy nữa, thế nhưng, dù là ở cự ly một trăm mét hay hai trăm mét, Diệp Lân vẫn luôn bứt phá đầy quyết liệt, mang theo sự quyết tâm không gì có thể lay chuyển.

“Tiêu Bân, không phải cậu định phỏng vấn Diệp Lân sao? Mau làm cho xong đi!” Hà Kính Phong không nhịn được, nói.

Hạ Trí lại cố gắng gỡ tay Diệp Lân ra, nhưng đối phương chẳng hề nhúc nhích, ghé sát tai cậu nói một tiếng: “Ngoan.”

Chỉ với một từ đơn giản, Hạ Trí lại cảm giác như tai mình bị Diệp Lân cắn nhẹ.

“Chuyện đó, Diệp Lân… Mọi người đều thấy trạng thái hiện tại của anh rất tốt, trước đây từng có tin đồn anh định rời khỏi làng bơi lội. Điều gì đã khiến anh tìm lại được động lực và phong độ như vậy?” 

Ngay cả Hà Kính Phong bên cạnh Tiêu Bân cũng tò mò nhìn Diệp Lân.

Ngay cả Thẩm Dao đang thu dọn đồ đạc cũng dừng tay.

“Sao nhỉ… Ai gặp tôi cũng hỏi vấn đề này. Không phải câu trả lời rất rõ rồi sao?” Diệp Lân cười nhẹ, nét mặt thoáng vẻ thư thái, ánh nhìn bao dung khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.

“Hả?” Tiêu Bân ngơ ngác trước nụ cười của Diệp Lân.

“Bởi vì Hạ Trí.”

Giọng điệu của Diệp Lân như thể đây là điều hiển nhiên. 

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, Thẩm Dao đóng cửa tủ, mặc áo khoác thể thao rồi bước ra.

Chiếc áo khoác không kéo khóa, khi đi ngang qua, cánh tay cậu ta đụng nhẹ vào mu bàn tay của Hạ Trí.

“A…” Hạ Trí nhíu mày, khó chịu.

“Sao vậy?” Diệp Lân cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào tay Hạ Trí.

Tiêu Bân nhìn Diệp Lân cúi đầu, đang định hỏi thêm thì Hà Kính Phong kéo lấy áo Tiêu Bân, giục: “Hỏi xong chưa? Đi thôi!”

“Anh được lắm, đẩy em vào hố lửa luôn.” Hạ Trí giận dỗi nói, giọng lạnh lùng.

“Hố lửa gì cơ?” 

“Rõ ràng biết Tiêu Bân bắt đầu ‘hứng thú’ với anh, vậy mà anh lại cố tình nói trước mặt Hà Kính Phong rằng trạng thái của anh tốt lên là nhờ em. Anh không để ý đến Tiêu Bân, chẳng may tên Tiêu Bân đó chạy tới phỏng vấn em, Hà Kính Phong hiểu lầm Tiêu Bân thích em thì sao? Anh định làm hỏng tình anh em giữa hai người chúng em sao?”

“Nếu chút chuyện vậy mà phá được tình huynh đệ giữa hai người, vậy cái thuyền tình bạn này làm từ giấy vệ sinh sao?.” 

“Cút đi!”

Hạ Trí lạnh mặt bước ra ngoài, nhưng Diệp Lân vẫn không buông tay, khoác vai cậu cùng nhau bước đi.

Khi cuộc thi bơi ngửa kết thúc, các đội tập hợp lại, huấn luyện viên công bố kết quả thi đấu trong ngày.

Diệp Lân giành hai giải nhất, Lạc Ly đạt giải nhất ở nội dung bơi bướm cự ly một trăm mét và hai trăm mét, còn Trần Gia Nhuận giành giải nhất ở nội dung bơi ếch cự ly hai trăm mét, giúp Đại học Q tạm thời đứng đầu bảng trong giải đấu này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.