Cocktail Blue - Trà Các

Chương 13: Ngược dòng




Sau sự cố mất điện, Trình Thước vốn nghĩ rằng trong những ngày tới, Lục Hoài Khiên sẽ viện đủ lý do để lảng vảng trước mặt anh.

Nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Ông chủ Lục cùng bản hợp đồng thuê nhà, như thể bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại một dấu vết.

Điều này hoàn toàn hợp ý Trình Thước. Anh cũng chẳng ngại ngần mà nằm im trong danh sách bạn bè của ông chủ Lục.

Chẳng lẽ anh phải chủ động nhắc đối phương đến thu tiền thuê nhà? Đương nhiên, nếu trì hoãn được thì cứ trì hoãn.

Ngoại trừ những món đồ ít dùng, anh dự định từ từ chuyển những vật dụng còn lại sang Phù Cừ Giai Uyển.

Anh chọn thời điểm ký túc xá vắng người, sau đó là lúc Lận Hàn có tiết. Có hôm khi về ký túc xá, gặp Khương Ngạn và Hạ Lệnh Thu hỏi lý do chuyển ra ngoài, anh viện cớ nghe khá hợp lý nhưng tuyệt đối không nhắc đến Lận Hàn.

Dẫu sao thì chuyện bạn cùng phòng biến thái thầm thích mình, thậm chí còn trộm đồ lót của bản thân, làm sao anh có thể kể ra?

Anh biết chỉ cần nói một câu, chuyện này sẽ lan truyền khắp nơi. Người người bàn tán, tiếng cười chê sau lưng là điều không thể tránh khỏi. Anh không muốn trở thành đề tài để thiên hạ mổ xẻ.

Vậy nên dù có chết, anh cũng không nói.

Sáng thứ Sáu, tiết chuyên ngành yêu cầu vẽ sơn dầu từ mẫu người thật do trường mời đến.

Trình Thước quen thói đến phòng vẽ sát giờ học, quả nhiên chỉ còn chỗ ngồi ở hàng cuối. Góc nhìn mẫu khá hạn chế, độ khó phác họa vì thế cũng tăng lên.

Nhưng anh không để tâm. Với anh, chỗ ngồi nào cũng không thành vấn đề… Miễn là được ngủ thêm vài phút buổi sáng.

Anh vẽ rất nhanh.

Khi phần lớn bạn học còn loay hoay với đường nét và phối cảnh, anh đã bắt đầu phủ mảng sáng tối lên canvas. Đến lúc mọi người tiến tới bước tô màu, anh đã cầm cọ nylon và dao cạo để thêm chi tiết.

Màu sắc luôn là thế mạnh của Trình Thước. Anh phối màu điêu luyện, sử dụng sắc thái táo bạo nhưng khéo léo, giúp bức tranh không bao giờ bị bẩn màu.

Buổi sáng có bốn tiết, xen giữa là ba lần giải lao. Mỗi lần chuông reo, anh là người đầu tiên đặt cọ xuống.

Trong khi các bạn học tận dụng giờ nghỉ để tăng tốc hoàn thành bài, anh lại dành toàn bộ thời gian để nghỉ ngơi, nhờ vào hiệu suất cao của mình. Đợi đến khi vào lớp, anh lại vượt lên trước, nhẹ nhàng và thoải mái.

Dù cẩn thận thế nào, sơn dầu vẫn dính khắp nơi... Từ ngón tay, tay áo cho đến má. Khi anh cầm điện thoại, đầu ngón tay còn để lại vệt màu trên ốp lưng.

Trình Thước thấy vậy nhíu mày. Anh lười đi rửa tay. Dẫu rửa sạch, chẳng mấy chốc cầm cọ cũng lại dính bẩn như cũ.

Đằng sau, mấy bạn học trò chuyện sôi nổi.

Anh không mấy để ý, nhưng tiếng nói càng lúc càng to, muốn giả vờ không nghe cũng khó.

“Ngay từ đầu, tao đã không ưa Tống Vấn Uyên. Lúc nào cũng đội cái danh hot boy Học viện Mỹ thuật Tường Giang rồi nhảy nhót trên mạng. Trường mình thiếu gì người đẹp trai hơn? Với lại, tranh thằng cha đó vẽ tao cũng từng xem qua, thật sự rất bình thường.”

Trình Thước nghe thế thì chợt nhớ Tống Vấn Uyên từng nổi tiếng một thời nhờ cuộc phỏng vấn đường phố. Trong video, cử chỉ của y tự nhiên, giọng nói trong trẻo, lập luận chặt chẽ, quan trọng nhất là gương mặt sáng sủa, khiến cư dân mạng phong danh “hot boy của Học viện Tường Giang”.

Dẫu trong thời gian đó, Tống Vấn Uyên không cố ý marketing tài khoản cá nhân hay kiếm tiền từ lượt view, nhưng Tống Vấn Uyên vẫn được nhà trường tận dụng triệt để, liên tục xuất hiện trong các video chính thức.

Cùng lắm thì… Giờ đây, chuyện đó chẳng còn liên quan đến Trình Thước nữa.

Anh lập tức lấy tai nghe bluetooth từ túi áo khoác, đeo lên. Tai nghe màu xanh hòa vào mái tóc cùng màu, trông rất kín đáo. Anh mở ứng dụng nghe nhạc, chọn chế độ phát lặp lại danh sách.

Đáng tiếc, dù nhạc hay đến đâu, anh vẫn không thể lấn át tiếng bàn tán phía sau. Từng câu từng chữ chậm rãi lọt vào tai, khiến anh không khỏi khó chịu.

“Tao thấy trên diễn đàn có người bóc phốt thằng chả đó, có cả ảnh làm bằng chứng nữa.”

“Ngày nào cũng hẹn phịch như thế thì không bị bệnh mới lạ.”

“Tởm lợm vãi.”

Nghe thấy những từ khóa này, Trình Thước bỗng khựng người lại. Im lặng vài giây, cuối cùng anh quay đầu hỏi: “Xin lỗi, cho tôi hỏi diễn đàn mấy bạn nói là diễn đàn trường phải không?”

“Đúng vậy.”

“Cảm ơn.”

Trình Thước quay người, cúi đầu mở diễn đàn Học viện Mỹ thuật Tường Giang. Bài viết nổi bật được gắn thẻ HOT đập vào mắt anh ngay lập tức, tiêu đề: Xem ngay! Phanh phui chuyện mây mưa của “Hot boy biết cười” Tống Vấn Uyên tại Học viện Mỹ thuật Tường Giang!

Màu vẽ dính trên tay khiến màn hình điện thoại mờ đi. Theo phản xạ, anh dùng đầu ngón tay lau, nhưng càng lau lại càng bẩn hơn.

Không hiểu sao, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bực bội.

Bài đăng được đăng ẩn danh, chủ tus khẳng định rằng mỗi Chủ nhật, Tống Vấn Uyên đều đến quán bar Moonlight trên đường Ngải Hao Tây để tìm bạn tình. Bài viết còn đính kèm một loạt ảnh chụp lén, rõ ràng là bằng chứng thật.

Những bức ảnh được sắp xếp theo thứ tự thời gian, ghi lại cảnh Tống Vấn Uyên thân mật với những chàng trai khác nhau, từ ôm hôn đến cùng nhau vào khách sạn.

Phần bình luận cho phép ẩn danh hoặc công khai, và dưới bài viết này, 95% người chọn ẩn danh. Số lượng bình luận tăng lên chóng mặt, gần như biến thành một cơn bão chỉ trích.

Mấy trang đầu toàn những lời công kích và khinh miệt về hành vi tìm hẹn đụ. Sau đó, bất ngờ xuất hiện một tài khoản ẩn danh nhắc đến việc y từng làm chủ tịch hội sinh viên, cho rằng y thường xuyên dùng lời lẽ hạ thấp bạn học, ngầm thao túng để chiếm đoạt quỹ của trường và tiền thu được từ việc bán tranh từ thiện. Dù không có bằng chứng cụ thể, những lời đồn đại này nhanh chóng lan truyền.

Tiếp đó, nội dung lại chuyển sang chuyện đời tư, nói y là gay, từng có bạn trai cũ, không có trách nhiệm với người yêu. Càng bàn luận, mọi thứ càng trở nên mơ hồ và không kiểm soát.

Cơn giận dữ lan rộng, như thể đã tích tụ từ lâu, thật giả của tin đồn trở thành thứ yếu, mọi người chỉ tập trung công kích mà thôi.

Những người nổi tiếng trên mạng dường như luôn phải chịu đựng những điều này, như thể đã quá quen thuộc.

Trình Thước đọc hết từ bình luận đầu tiên đến cuối cùng, kể cả những bình luận phụ cũng không bỏ qua. Đọc xong, anh im lặng hồi lâu.

Tiếng chuông vào học đột nhiên vang lên, tựa như một hồi chuông cảnh tỉnh. Trình Thước như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, nhận ra mình vừa lãng phí quá nhiều thời gian vào một người không đáng.

Vội thoát khỏi trang diễn đàn, anh tiện tay ném điện thoại lên cặp sách, Trình Thước cầm cọ lên, việc tô màu trở thành phản xạ của cơ thể.

Anh nghĩ mình sẽ không bao giờ quan tâm đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Tống Vấn Uyên nữa. Dù y từng là ánh trăng soi rọi những đêm mông lung năm lớp 12, khiến tình cảm đơn phương trở thành một thói quen.

Nhưng đến tận bây giờ, anh mới nhận ra, đó chỉ là một thói quen xấu.

Trước khi tan học vài phút, Trình Thước đã dọn dẹp xong dụng cụ vẽ. Trong lớp, anh luôn là người vào phòng cuối cùng nhưng lại là người rời đi đầu tiên, động tác nhanh gọn như một cơn gió độc lập.

Anh bước hai bậc thang một lúc, nhịp chân nhẹ nhàng như thể sắp bay lên.

Đột ngột có một tiếng chuông điện thoại reo vang khiến anh giật mình mà dừng bước. Do quán tính, cơ thể anh loạng choạng về phía trước vài bước mới lấy lại được thăng bằng.

Trình Thước thắc mắc, móc điện thoại ra, thầm nghĩ ai lại rảnh rỗi gọi mình vào lúc này?

Tống Vấn Uyên.

Trên màn hình điện thoại, cái tên hết sức quen thuộc như xuyên thấu con ngươi. Ánh sáng màn hình phản chiếu khuôn mặt ngờ nghệch của chính mình, Trình Thước sững người nhìn. Cảm xúc dâng trào nơi đáy mắt, nhưng tiếng chuông điện thoại dường như xa dần, nhỏ lại trong tai.

Đúng vậy, anh có số của Tống Vấn Uyên. Bởi năm nhất đại học, anh từng làm cán sự hội sinh viên, và tất cả cán sự đều phải lưu số điện thoại của chủ tịch hội sinh viên.

Chợt nhớ lại, khi lưu số điện thoại năm đó, anh đã từng mơ mộng giữa ban ngày rằng, có lẽ một ngày nào đó Tống Vấn Uyên sẽ nhớ ra anh, sẽ chủ động gọi điện cho anh.

Giấc mơ ấy giờ thành hiện thực, nhưng lại đến muộn màng và đầy mỉa mai làm sao. Cuộc sống này đúng là không ngừng trêu chọc anh.

Điện thoại bỗng đổ chuông lần nữa.

Trình Thước chợt bừng tỉnh, hóa ra nãy giờ anh vẫn chưa nghe máy, cuộc gọi tự động kết thúc, đối phương lại gọi lại số của anh.

Hàng mi khẽ run, cuối cùng anh vẫn nhấn nút nghe.

“Alo?”

“Trình Thước.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi vào đại học, anh nghe thấy tên mình được Tống Vấn Uyên gọi.

“Gặp em ở quán bar, tôi cảm thấy rất quen. Sau khi suy nghĩ mãi, tôi mới chợt nhớ ra, trước đây chúng ta từng gặp nhau trong phòng vẽ hồi tôi học lớp mười một.”

Người từng bị lãng quên, giờ lại được nhớ đến.

“Ở quán bar, tôi vô ý làm đổ rượu lên người em. Tôi thật sự xin lỗi.”

Giọng Tống Vấn Uyên mang theo sự dịu dàng xa lạ, như thể thời gian quay ngược về những năm cấp ba.

“Không ngờ em cũng thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật Tường Giang, lại còn tham gia hội sinh viên. Tôi từng làm chủ tịch hội sinh viên, nên tôi nghĩ, chúng ta rất có duyên.”

Không phải là duyên phận. Chính vì muốn lấy cớ để lưu số Tống Vấn Uyên, Trình Thước mới tham gia hội sinh viên.

Anh nuốt khan, chỉ đáp ngắn gọn: “Ờ.”

“Chúng ta là bạn học cũ, liệu có thể gặp nhau được không? Tôi rất muốn gặp lại em.”

Một giây thoáng qua, ý nghĩ muốn đồng ý bỗng hiện lên. Nhưng ngay khi lời sắp thốt ra, Trình Thước bất giác nhớ lại vẻ mặt ngang tàng của Tống Vấn Uyên hôm làm đổ rượu lên người anh.

Cuộc sống này, đúng là đang đùa cợt anh mà.

Mím chặt môi thành một đường thẳng, anh lưỡng lự vài giây trước khi cất lời: “Xin lỗi, tôi...”

“Em còn nhớ cô Sở ở phòng vẽ không?”

Tống Vấn Uyên bất ngờ ngắt lời.

“Cô muốn gặp em. Trong số những học trò của bà, chỉ có tôi và em thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật Tường Giang.”

“Thứ bảy này, cô sẽ rời khỏi thành phố Hoa Phong. Trước khi đi, cô muốn gặp chúng ta để từ biệt. Dù sao, cô cũng là ân sư. Tôi thật sự mong em có thể đến.”

Thì ra là vậy.

Trình Thước suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn nhượng bộ.

“Được.”

“Vậy gặp nhau lúc chín giờ sáng thứ bảy, được không?”

“Được. Ở đâu?”

“Quán cà phê nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.