Tối thứ Sáu, nằm trên chiếc giường lớn trong khu chung cư Phù Cừ Giai Uyển, Trình Thước càng nghĩ càng thấy có điều gì đó không ổn.
Cuộc gọi đột ngột của Tống Vấn Uyên khi xem xét kỹ lại có rất nhiều điểm đáng ngờ, lúc đó anh đã không nhận ra, cứ thế nóng vội đồng ý… Có lẽ là do cái danh “tình đầu” đã làm mờ mắt.
Sau khi suy đi tính lại, Trình Thước vẫn lục tìm số điện thoại của cô Sở trong danh bạ.
Hai năm không liên lạc, quả nhiên không gọi được, có thể cô đã đổi số điện thoại.
Trình Thước lại mở WeChat, nhắn tin hỏi cô Sở vì sao đột nhiên muốn rời khỏi thành phố Hoa Phong, nhưng cả đêm vẫn không thấy hồi âm.
Thực ra cũng khá bình thường, trong danh bạ của cô Sở có vô số học sinh, dù mỗi người chỉ gửi một tin nhắn cũng đủ nhấn chìm cô trong biển tin nhắn. Anh nhớ ngày xưa cô Sở rất bận, bận đến mức gửi tin nhắn cho cô, hầu như phải đợi đến hôm sau mới nhận được phản hồi.
Trình Thước trực giác thấy lời nói của Tống Vấn Uyên có điều gì đó kỳ lạ, nhưng dù sao họ cũng hẹn gặp vào ban ngày, quán cà phê lại là nơi công cộng, anh nghĩ Tống Vấn Uyên chắc không thể làm gì quá đáng.
Nếu không phải vì cô Sở, có lẽ bây giờ anh đã gọi điện cho Tống Vấn Uyên để hủy cuộc gặp ngày mai.
Nhưng nếu anh hiểu nhầm ý của Tống Vấn Uyên thì sao, nếu thật sự là cô Sở muốn gặp anh một lần thì sao?
Anh không muốn làm cô Sở thất vọng, năm đó anh có thể thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật Tường Giang không chỉ nhờ công sức của một mình, anh thực sự rất biết ơn cô.
Tám giờ rưỡi sáng thứ Bảy, Trình Thước mang theo hoa quả và bó hoa, theo địa chỉ trong tin nhắn Tống Vấn Uyên gửi đến, tìm được quán cà phê đã hẹn. Anh ngẩng đầu nhìn biển hiệu quán…
Đây không phải là quán bar Mạc Lam ban ngày của Lục Hoài Khiên sao?
Nhất thời cảm xúc trở nên phức tạp.
Đẩy cửa bước vào, Trình Thước nhanh chóng nhận ra bóng lưng của Tống Vấn Uyên. Anh đi thẳng tới, ngồi xuống đối diện, đặt hoa quả và bó hoa bên cạnh.
“Cô vẫn chưa đến sao?”
“Chưa, cô vừa nhắn tin nói bị kẹt xe.”
Nói xong, Tống Vấn Uyên đứng dậy: “Cô sắp đến rồi, chúng ta ra đón cô đi, cô chưa từng đến quán cà phê này, tôi sợ cô không tìm được ngay.”
Trình Thước suy nghĩ một chút, rồi cầm theo hoa quả và bó hoa.
Khu phố cổ khoác lên mình sắc điệu vàng úa, như tờ giấy vẽ đã ngả màu theo năm tháng. Toàn bộ độ tinh khiết và độ sáng đều được làm mờ đi, như thể khi pha màu đã vô tình thêm quá nhiều màu đen.
Những bức tường cao được xây bằng gạch đỏ, lợp ngói đen. Tạo nên vẻ u ám, dồn những cây ngô đồng vào lề đường hẹp quanh co. Cành lá sum suê của cây chống đỡ ánh nắng chói chang đang rơi xuống, bóng cây hóa thành một tấm lưới xám khổng lồ phủ lên dòng người qua lại.
Tuy Trình Thước đi theo sau Tống Vấn Uyên, nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Cho đến khi Tống Vấn Uyên không nhịn được nữa, quay đầu giục giã, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: “Em đi nhanh lên chút, tôi sợ em lạc mất.”
Nghe vậy, Trình Thước tiến lên vài bước, coi như nể mặt đối phương, nhưng họ vẫn cách nhau khá xa.
“Hôm đó gặp em ở quán bar, tôi đã thấy em quen quen.”
Tống Vấn Uyên quay đầu hỏi: “Em còn nhớ chuyện ở lớp vẽ không? Hình như là kỳ nghỉ đông học kỳ một lớp mười một của tôi?”
Sao có thể không nhớ.
Trình Thước mím môi, nhưng chỉ đáp lấp lửng: “Có chút ấn tượng.”
“Vậy ấn tượng của em về tôi là gì?”
“Vẽ rất giỏi.”
“Ngoài ra thì sao, ví dụ như về tính cách?”
“Tôi không dám đánh giá tùy tiện về tính cách người khác.”
“Không dám sao?” Tống Vấn Uyên đột nhiên cười một tiếng kỳ lạ và đột ngột, nhưng không nói thêm gì nữa, quay đầu lại, một mình đi phía trước.
Trình Thước vẫn duy trì khoảng cách vừa đủ với bóng lưng trước mặt. Chợt anh nhớ lại những ngày học cấp ba, lúc nào cũng lo sợ mình đứng quá gần sẽ làm phiền đối phương.
Bất chợt, anh dừng bước.
Trình Thước nhận ra mình đang đứng trong một con hẻm chật hẹp. Xung quanh là hai bức tường cao loang lổ dường như sắp sụp đổ, dưới chân là những viên gạch đá kỳ dị lồi lõm.
Ánh nắng rọi vào đầu hẻm, chỉ được vài tấc bóng mờ.
Tống Vấn Uyên đứng không xa, đột nhiên xoay người lại, nhìn thẳng vào mặt Trình Thước, khẽ cười: “Sao em không đi tiếp?”
“Tôi không nghĩ đây là nơi thích hợp để đón cô Sở.” Trình Thước nheo mắt.
“Có gì cứ nói thẳng, tôi đứng đây vẫn nghe được.”
Tống Vấn Uyên bỗng nhiên thốt lên một câu không đầu không đuôi: “Em có giống như nhiều người khác, cảm thấy tôi đáng ghét không?”
Trình Thước có chút không hiểu, anh im lặng một lúc mới đáp: “Năm đó ở phòng vẽ, anh đã giúp tôi giải oan, tôi rất biết ơn anh về chuyện đó, nên tôi không thấy anh đáng ghét.”
Vừa dứt lời, Trình Thước bắt gặp một thoáng hoang mang trong mắt Tống Vấn Uyên.
Anh nghĩ có lẽ Tống Vấn Uyên đã quên mất chuyện nhỏ không đáng kể năm xưa, đoán rằng đối phương sẽ hỏi về tin đồn đó là gì.
Nhưng không.
Khoảnh khắc tiếp theo, vẻ hoang mang vỡ vụn, biến thành nụ cười khinh bạc giễu cợt. Tống Vấn Uyên bước nhanh về phía Trình Thước, áp sát đến mức không thể gần hơn: “Em rất biết ơn tôi?”
Ánh mắt y toát ra vẻ lạnh lẽo đáng sợ: “Vậy tại sao cậu còn lên diễn đàn trường chửi tôi dưới danh nghĩa ẩn danh?”
Trình Thước nhất thời không phản ứng kịp: “Gì chứ?”
“Cậu hỏi tôi cái gì?” Tống Vấn Uyên trừng mắt nhìn Trình Thước.
“Tôi mới là người muốn hỏi tại sao?”
Dường như y nghĩ đến điều gì đó không muốn nhớ lại, giọng nói càng lúc càng gay gắt: “Tôi không hiểu cậu có tâm lý gì? Cậu muốn làm hỏng danh tiếng của tôi đến thế sao? Việc này có lợi gì cho cậu chứ? Cậu ghét tôi đến vậy sao? Đời tư của tôi thì liên quan gì đến cậu chứ!”
Trình Thước lập tức phủ nhận: “Bài đăng trên diễn đàn không phải do tôi viết, việc anh bị chửi không có liên quan gì đến tôi cả.”
Anh vừa nói xong thì quay người bỏ đi, chưa được mấy bước, đột nhiên phía trước xuất hiện ba người. Trình Thước liếc qua, trong đó có hai người là “người yêu” mà Tống Vấn Uyên đưa đến quán bar tối Chủ nhật tuần trước, anh còn nhớ một trong số đó tên là Cật.
Quả nhiên anh đã bị lừa.
Ba người chắn nốt vài tấc ánh sáng cuối cùng nơi đầu hẻm, tạo thành bức tường thứ ba có thể di chuyển, từ từ ép sát về phía anh. Đến lúc này Trình Thước bị kẹp chặt cả trước lẫn sau, bóng tối theo đó từ mũi giày trườn lên, quấn lấy mắt cá chân, đóng đinh đôi chân anh xuống đất, nặng nề như ngọn núi đè lên vai.
Tống Vấn Uyên cười mỉa mai khuyên nhủ: “Trình Thước, làm người phải dám làm dám chịu, cậu như vậy chỉ khiến tôi khinh thường hơn thôi.”
Trình Thước vẫn không chịu yếu thế: “Anh đưa ra bằng chứng đi.”
“Tôi đã đi tìm danh sách cán sự năm nhất thời tôi làm chủ tịch hội sinh viên. Tôi phát hiện cậu là một trong số đó. Sau khi tôi rời đi, cậu cũng rời khỏi hội sinh viên, vì không thể trả thù tôi nữa đúng không?”
“Tôi không biết mình đã làm gì đắc tội với các người. Tôi đã giải thích với mấy người nhiều lần rồi, tất cả đều là vấn đề từ phía nhà trường. Tôi làm chủ tịch hội sinh viên chỉ là để gánh tội thay cho nhà trường thôi, nhưng mấy người cứ không tin.”
“Không tin thì đã đành đi, thế mà chuyện từ đời tám hoánh rồi, giờ còn lôi ra nói, còn đăng bài chửi tôi. Đã qua hơn một năm rồi, mấy cậu còn căm hận đến thế sao?”
Khuôn mặt Tống Vấn Uyên có phần méo mó: “Mấy người chẳng phải là không chịu nổi việc tôi thượng đẳng hay sao? Tôi đã không làm nữa, tôi đã rời đi rồi, các người còn muốn thế nào nữa!”
Năm đó Trình Thước vào hội sinh viên chỉ vì muốn được gần Tống Vấn Uyên hơn, nên sau khi Tống Vấn Uyên rời đi, anh cũng rút khỏi hội sinh viên. Nhưng không ngờ điều này lại trở thành bằng chứng để Tống Vấn Uyên cho rằng anh có ý đồ xấu.
Anh lập tức mỉa mai đáp trả: “Tôi rời hội sinh viên chỉ vì tôi thấy nó rất nhàm chán, chẳng liên quan gì đến anh cả, đừng có tự mình đa tình.”
Tống Vấn Uyên lại gay gắt hỏi: “Bộ quần áo tôi mặc hôm qua xuất hiện trong ảnh của bài đăng, là cậu lén chụp đúng không?”
Lập luận này càng đáng cười hơn, Trình Thước khịt mũi: “Chẳng lẽ hôm qua là lần đầu tiên anh mặc bộ đồ này đến quán bar sao?”
Tống Vấn Uyên nghẹn lời một lúc, y ngập ngừng gật đầu: “Được, được. Vậy để tôi hỏi cậu, tối Chủ nhật tuần trước ở quán bar Mạc Lam, tại sao cậu cứ lén nhìn tôi?”
Trình Thước nghe vậy, cả người bỗng cứng đờ, như thể bị chạm vào điểm yếu.
“Haha, không nói được rồi phải không?”
Tống Vấn Uyên bắt đầu gặng hỏi dồn dập: “Cậu tưởng tôi không biết sao? Cậu tưởng cậu giấu rất kỹ à? Tối hôm đó cậu đã lén nhìn tôi bao nhiêu lần? Nếu không phải để lén chụp ảnh, thì còn có thể vì cái gì?”
Nụ cười khinh miệt dần hiện lên trên khóe môi y, trong nụ cười ẩn chứa sự sắc bén: “Cậu đừng có nói là vì cậu thích thầm tôi đấy.”
Trình Thước cảm thấy tim mình đột nhiên thắt lại, cổ họng như bị thứ gì đó sắc nhọn cứa vào, đau đớn. Anh hé môi nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Không thể phản bác rồi phải không? Vừa nãy còn cứng miệng cãi.” Tống Vấn Uyên nhướn mày cười nhạt, như một kẻ chiến thắng: “Tôi tìm cậu không phải muốn làm gì cậu đâu. Tôi hy vọng chúng ta có thể giải quyết vấn đề này một cách hòa bình.”
“Chỉ cần cậu dùng tài khoản đó đăng một bài mới, nói rằng những bức ảnh đều do cậu chỉnh sửa, nội dung đều do cậu bịa đặt, sau đó thành khẩn xin lỗi, vậy là chuyện này có thể bỏ qua. Tôi biết đánh người chạy đi, không ai đánh người chạy lại.”
“Thậm chí tôi không cần cậu lộ mặt, cậu có thể ẩn mình sau tài khoản, như một thằng hèn nhát vậy. Tôi chỉ cần cậu đăng một bài giải thích rõ ràng thôi.”
“Thế nào?”
Trình Thước ban đầu cúi đầu lặng lẽ nghe, đến cuối cùng bỗng ngẩng cằm lên, thái độ kiên quyết: “Tôi đã nói rồi, tài khoản đó không phải của tôi, tôi sẽ không xin lỗi cho những việc mình không làm.”
Tống Vấn Uyên đột ngột tiến lên, một tay nắm lấy cổ áo Trình Thước, đẩy anh vào bức tường phía sau: “Cậu đừng có rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!”
Bó hoa bị gạch xanh đè biến dạng, những quả quýt lăn tán loạn khắp nơi, lộc cộc lộc cộc lăn đi rất xa.
Cút mẹ cái mối tình đầu gì đó đi! Nếu đã bị vu oan thì cái danh tình đầu cũng chẳng còn nghĩa lý gì.
“Nóng lên rồi à?” Trình Thước nhếch môi cười lạnh.
“Đã nói rồi, cái tài khoản đó không phải của tôi. Anh có đe dọa thế nào ở đây cũng vô ích, những lời chửi bới trong bài đăng đó anh vẫn phải nhận hết.”
Vừa dứt lời, khóe mắt anh liếc thấy một cú đấm đã vung tới.
Trình Thước nhanh nhẹn dùng cánh tay đỡ đòn, đồng thời đáp trả đối phương một đấm. Đối phương đau đến mức kêu ầm lên, anh cong khóe môi, để lộ răng nanh ẩn hiện.
Bỗng nhiên đầu gối đau nhói, không biết bị ai đá cho một cú thật mạnh, Trình Thước loạng choạng vài bước rồi ngã xuống đất, lòng bàn tay bị sỏi đá trên mặt đất làm xước da.
Anh vừa vùng vẫy đứng dậy, lại có người tới đánh. Miễn cưỡng tránh được một đòn nhưng lại đúng lúc đón trọn cú đấm khác, xương cốt va đập vào da thịt, má bị viên kim cương trên chiếc nhẫn cào xước, mùi tanh nồng lan tỏa nơi đầu mũi, Trình Thước thờ ơ mím chặt đôi môi khô khốc.
Đáng tiếc một mình khó địch lại nhiều người, chẳng mấy chốc anh lại bị bốn người hợp lực đẩy ngã.
Trình Thước lén lút đưa tay phải xuống thắt lưng, ánh mắt tối sầm đi vài phần, may là có mang theo thứ phòng thân.
Anh lặng lẽ nắm chặt con dao rọc giấy trong túi quần, nếu dùng nó lúc này, chắc không tính là phòng vệ quá đáng nhỉ.
Bốn người tạo thành vòng vây kín mít, Tống Vấn Uyên cười gằn nhìn anh, thong thả nhấc chân trái lên.
Nhìn đế giày sắp giẫm lên má mình, Trình Thước nhắm chặt mắt, tay phải đột ngột vung về phía bắp chân đối phương…
Lực cản của lưỡi dao đâm vào da thịt không xuất hiện, cơn đau dự đoán cũng không ập đến.
Trình Thước không thể tin nổi mà chậm rãi mở mắt ra.
Chỉ thấy Tống Vấn Uyên vốn còn đang hống hách, lúc này đã bị Lục Hoài Khiên dùng khuỷu tay phải khóa chặt cổ họng, chênh lệch sức mạnh khiến Tống Vấn Uyên không thể thoát ra.
Lục Hoài Khiên nhíu mày nheo mắt tập trung, kéo người về phía sau, đế giày ma sát với mặt đất phát ra âm thanh thô ráp chói tai…
Trong giây lát, Tống Vấn Uyên mất thăng bằng ngã xuống đất, bên tai vang lên tiếng phịch một cái, bụi đất bay lên nửa mét.
Ba người còn lại tranh nhau đỡ y dậy, vòng vây lập tức tan rã.
Lúc này Lục Hoài Khiên mới buông tay ra, giả vờ phủi phủi bụi bẩn trên tay, đứng trước mặt Trình Thước, nửa cười nửa không.
“Này mấy bạn gì ơi…”
Vẫn là giọng nói quen thuộc, nhưng chẳng nghiêm túc chút nào.
“Đánh nhau giữa ban ngày ban mặt, thì không hay lắm đâu nhờ?”
Vẫn là vẻ mặt bỡn cợt ấy: “Mấy người ở đây đánh nhau có chuyện gì xảy ra, thì sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của tôi lắm, nên tôi không thể không quản được.”
“Hơn nữa tôi nói cho bọn cậu biết, đừng nghĩ chỗ này trông có vẻ kín đáo, thật ra cũng có camera giám sát đấy.”
Nói xong, hắn hất cằm về một hướng nào đó, khiến bốn người đối diện đồng loạt ngoảnh đầu nhìn theo.
Lục Hoài Khiên thấy thế thì xoay người, giơ tay về phía Trình Thước.
Hắn đứng ở đầu hẻm, nơi chỉ còn vài tấc sáng sủa, ánh nắng tràn xuống sau lưng hắn, rơi vào những nếp nhăn trên quần áo, đường viền ngoài của đuôi tóc nhuộm thành màu vàng kim, như một vầng hào quang dịu dàng.
Trình Thước không hiểu sao lại thấy ánh sáng hơi chói mắt, bèn ngoảnh mặt đi.
Rồi thăm dò đặt năm ngón tay vào lòng bàn tay Lục Hoài Khiên.
Anh nắm tay đối phương đứng lên, trong khoảnh khắc đó, lòng bàn tay anh bị đầu ngón tay chai sần của đối phương cọ xát, đó là những vết chai dày mà năm tháng đã lắng đọng trong kẽ tay Lục Hoài Khiên, là những vết kinh nghiệm bươn chải cuộc sống.
“Cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
Trình Thước cúi đầu thu hồi lưỡi dao đã rút ra.
Sau đó anh phát hiện tay mình vẫn bị Lục Hoài Khiên nắm chặt, muốn lén rút ra, ai ngờ đối phương nắm quá chặt, anh vùng vẫy mấy lần không được, đành chịu thua.
“Ông chủ Lục, đây là ân oán cá nhân giữa tôi và Trình Thước.” Tống Vấn Uyên đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Lục Hoài Khiên.
“Tôi hy vọng anh đừng nhúng tay vào.”
“Không được.” nụ cười của Lục Hoài Khiên dần trở nên lạnh lẽo, hắn nắm chặt tay Trình Thước, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc.
“Người khác tôi có thể không quản, nhưng chuyện của Trình Thước thì tôi nhất định phải quản.”