“Ồ.”
Trình Thước đáp một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu làm việc của mình.
Thấy vậy, Lục Hoài Khiên thoáng thất vọng: “Cậu không hỏi thêm gì sao?”
“Tôi không có hứng thú với mấy chuyện yêu hận tình thù trong quá khứ của anh.”
Trình Thước đáp ngay, không chút đắn đo. Nói xong, thấy sắc mặt Lục Hoài Khiên có phần hụt hẫng, anh nghĩ ngợi một chút rồi nói thêm: “Đây là chuyện riêng của anh, tôi không tiện hỏi han. Nhưng nếu anh muốn nói, tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe.”
Vừa dứt lời, bên tai bỗng vang lên mấy tiếng cộc cộc cộc. Trình Thước ngoảnh đầu lại, thấy một người đang dùng khớp tay gõ mạnh lên cửa kính xe. Ngoài cửa sổ, một bóng người áp sát, ánh mắt chằm chằm nhìn vào trong, hướng về phía Lục Hoài Khiên. Giữa đêm khuya thế này, cảnh tượng trông có phần rợn người.
Ngay sau đó, Lục Hoài Khiên hạ kính xuống một nửa.
“Đường Ý, cậu muốn gì?”
“Anh Khiên…”
Chiếc dù trong tay Đường Ý bị gió thổi nghiêng ngả. Cậu ta kéo theo một chiếc vali nặng trịch, co ro dưới tán dù bé tí, trông chẳng khác nào một bông hoa trắng nhỏ yếu ớt.
“Anh có thể đưa em về nhà không?”
Lục Hoài Khiên không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "Sao cậu lại ở quán bar?"
“Em vừa xuống máy bay đã chạy đến tìm anh ngay.”
Lục Hoài Khiên khẽ nhíu mày.
“Tôi nhớ sân bay cách đây khá xa.”
Hàm ý là… Đã tự đến được thì cũng tự về được.
Nhưng Đường Ý giả vờ không hiểu, cười hì hì: “Có xe miễn phí mà không đi thì phí lắm. Hơn nữa, phố cổ khó bắt taxi, anh đưa em một đoạn đi, coi như tiết kiệm tiền xe.”
Cậu ta nhanh chóng lái sang chuyện khác: “Em mang về rất nhiều quà từ London, khi nào rảnh sẽ ghé thăm chú dì và anh Hoài Hiên.”
Nghe câu cuối, Lục Hoài Khiên rốt cuộc cũng nhượng bộ.
“Được rồi, lên xe đi.”
Đường Ý lập tức tươi cười, kéo cửa ghế phụ ra.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, nụ cười trên mặt cậu ta bỗng sượng lại.
“Ơ... ghế này có người rồi ạ?”
Có liên quan đến mình, Trình Thước đành ngẩng đầu lên, quan sát người theo đuổi dai như đỉa mà Lục Hoài Khiên từng nhắc đến. Ngũ quan của Đường Ý hài hòa, trông còn khá trẻ, chắc chỉ tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Quần áo đã ướt một nửa vì mưa, vai và cổ co rúm lại. Kết hợp với gương mặt kia, trông cậu ta có vẻ đáng thương đến lạ.
Thế mà Lục Hoài Khiên chỉ lặng lẽ nhìn.
Thấy vậy, Đường Ý lại phụng phịu: “Vị trí này em vẫn thường ngồi mà.”
Nghe vậy, Trình Thước hơi nhướn mày nhìn Đường Ý, chẳng lẽ ý cậu ta là nhất định phải ngồi ghế phụ sao?
Anh lười tranh cãi, dù sao ngồi đâu cũng là ngồi, miễn về được nhà là được: “Vậy để tôi ra sau ngồi.”
Vừa nói xong, Trình Thước còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị Lục Hoài Khiên nắm chặt cổ tay: “Cậu cứ ngồi đây.”
Tay phải của Lục Hoài Khiên giữ chặt cổ tay Trình Thước, không có ý định buông. Hắn ngẩng đầu, trầm giọng nói với Đường Ý: “Xe tôi chỉ còn chỗ phía sau. Nếu cậu không muốn ngồi, tôi gọi xe khác đón cậu.”
Nghe xong, sắc mặt Đường Ý thoáng trùng xuống. Cậu ta buông mắt nhìn tay phải của Lục Hoài Khiên, mím môi lại, cuối cùng vẫn một mình kéo hành lý ra cốp xe.
Trình Thước ngoái đầu nhìn theo một cái, rồi quay sang Lục Hoài Khiên, thấp giọng nhắc nhở: “Anh có thể buông tay ra rồi đấy.”
Nghĩ nghĩ, anh lại bổ sung: “Tôi không đi đâu cả.”
Lúc này Lục Hoài Khiên mới chịu buông tay, nhưng vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu: “Sao, sợ cậu ta hiểu lầm à?”
“Tôi chẳng quan tâm cậu ta hiểu lầm hay không.”
Trình Thước nói: “Chỉ là anh nắm chặt quá, tôi thấy hơi khó chịu.”
“Sao không nói sớm?” Lục Hoài Khiên cúi đầu cười khẽ.
“Vậy thì tôi khỏi buông tay nữa, chỉ cần giảm lực một chút là được rồi.”
Trình Thước bất lực trừng mắt nhìn hắn.
Lúc này, Đường Ý đóng cốp xe rồi quay lại, tình cờ bắt gặp hai người đang ghé sát vào nhau thì thầm. Cậu ta gấp dù lại, ngồi vào ghế sau, đóng sầm cửa xe, còn hai người kia thì ăn ý giữ im lặng.
Cậu ta không nhịn được liếc nhìn Trình Thước, vừa quan sát vừa chờ đợi, chờ mãi cũng không thấy ai mở lời, bầu không khí dường như vì sự xuất hiện của cậu ta mà đóng băng.
Đáy mắt Đường Ý thoáng nét u ám, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười, làm bộ thoải mái nói: “Anh, em về nước mà sao anh không ra sân bay đón?”
“Tôi bảo Hoài Hiên đi rồi, quán bar dạo này bận quá, thật sự không rời đi được.”
Lục Hoài Hiên là em trai của ông chủ Lục.
"Ồ, ra vậy." Đường Ý im lặng vài giây, sau đó hỏi tiếp: "Bận đến vậy sao? Sao không thuê thêm người?"
Lục Hoài Khiên thản nhiên đáp: "Tiết kiệm chi phí."
Đường Ý vội nói: "Anh mở quán bar kiếm bộn tiền rồi, có thể thuê thêm người mà, đừng để mình vất vả quá."
Lục Hoài Khiên chỉ ậm ừ cho qua.
Đường Ý trầm ngâm một lát, rồi nói: "Cũng đã nhiều năm rồi nhỉ."
Lục Hoài Khiên vẫn chỉ đáp gọn: "Ừm."
Đường Ý chậm rãi hồi tưởng: “Anh còn nhớ hồi du học ở Anh không? Chúng ta khởi hành từ bến tàu Westminster, lên thuyền dọc sông Thames, ngang qua khu tài chính, đi qua nhà thờ St. Paul... Hôm đó thật may mắn, chúng ta đã chứng kiến một hoàng hôn rực rỡ trên thuyền, đẹp đến nghẹt thở, như một bản sử thi hoành tráng…”
Cậu ta say sưa kể lại, rồi ngước nhìn Lục Hoài Khiên, đôi mắt đầy mong chờ phản chiếu trong gương chiếu hậu.
Nhưng đáp lại chỉ là một câu hờ hững của Lục Hoài Khiên: “Chuyện cũ lâu rồi, tôi chẳng còn nhớ nữa.”
Có lẽ nhận ra Lục Hoài Khiên không có ý định đáp lại, Đường Ý liền dời ánh mắt sang Trình Thước.
“Cậu là bạn của anh Hoài Khiên phải không?”
Trình Thước thoáng rùng mình khi nghe thấy ba chữ “anh Hoài Khiên” ngọt đến phát ngấy, đúng là một kiểu xưng hô cố ý tạo cảm giác thân mật.
Anh đáp: “Ừ.”
“Cậu tên gì?”
“Trình Thước.”
“Hai người quen nhau thế nào?”
Trình Thước trả lời ngắn gọn: “Tôi đến quán bar uống rượu, rồi quen nhau.”
“Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
Trình Thước miễn cưỡng nghĩ lại, rồi đáp qua loa: “Chưa đến một tháng.”
“Ồ.” Đường Ý đột nhiên cười: “Tôi với anh Hoài Khiên quen nhau từ nhỏ, khi đó tôi mới bảy tuổi, tính ra cũng hơn chục năm rồi.”
Ơ.
Trình Thước hơi khó hiểu, khẽ nhíu mày.
Đây… không phải đang khoe khoang với anh đấy chứ?
Anh không biết đáp lại thế nào, bèn im lặng.
Bên kia, Đường Ý lại tiếp tục huyên thuyên: “Lúc đó anh Hoài Khiên…”
Lục Hoài Khiên nghe không nổi nữa, trực tiếp ngắt lời: “Cậu có thể đừng gọi tôi như thế được không?”
“Nhưng từ nhỏ em vẫn gọi anh như vậy mà.”
“Lúc nhỏ là lúc nhỏ, giờ cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Lục Hoài Khiên cố tình nhấn mạnh giọng: “Gọi anh, anh Lục, hoặc gọi thẳng tên đều được. Cậu gọi người khác thế nào tôi không quản, nhưng tôi sắp ba mươi rồi, thật sự nghe không lọt tai kiểu xưng hô này. Cậu cứ anh Hoài Khiên mãi, tôi nghe mà gai hết cả người, nổi da gà đầy tay đây này.”
Trình Thước tuy mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại điên cuồng đồng tình. Không ngờ có ngày Lục Hoài Khiên cũng có thể thay anh nói ra tiếng lòng.
“Được rồi, anh không thích thì em đổi.”
Đường Ý lại nhìn sang Trình Thước: “Sao cậu lại ở trên xe anh trai tôi?”
Câu này nghe chói tai thật. Nếu là người không quen, Trình Thước nhất định phải phản bác một câu… Tại sao tôi không thể ngồi trên xe của Lục Hoài Khiên?
Nhưng nghĩ đến việc người ngồi sau là bạn của hắn, lời đến miệng lại nuốt xuống. Tránh gây tranh cãi không cần thiết, anh giữ giọng bình thản: “Anh ấy đưa tôi về nhà.”
“Đưa cậu về nhà?” Đường Ý lập tức cảnh giác, quay đầu nhìn bóng lưng Lục Hoài Khiên.
“Anh, chẳng phải anh nói có việc quan trọng cần xử lý, bận đến mức không rảnh sao? Sao lại có thời gian đưa người khác về nhà?”
“Việc quan trọng chính là đưa cậu ấy về nhà.”
Lục Hoài Khiên vô thức nhíu mày, giành nói trước khi Đường Ý kịp mở miệng: “Đường Ý, đừng hỏi nữa, yên lặng một chút được không?”
“Xuống xe rồi, cậu muốn nói gì thì nói. Nhưng lúc tôi đang lái xe, tôi thật sự không thích có người lải nhải bên tai.”
Nghe vậy, Đường Ý bĩu môi, cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Trong khoảnh khắc, Trình Thước cảm thấy cả thế giới đều yên tĩnh lại, dễ chịu hơn hẳn. Đường Ý không còn đuổi theo anh hỏi tới hỏi lui như thẩm vấn phạm nhân nữa. Đến lúc này anh mới nhận ra, hóa ra vẫn còn người ồn ào hơn cả Lục Hoài Khiên.
Lục Hoài Khiên đưa Đường Ý đến trước cửa nhà, đợi cậu ta lấy hành lý, đóng cốp xe. Chưa đi được mấy bước, hắn đã lập tức khởi động xe, phóng đi mất hút.
Màn đêm dày đặc, ánh trăng lay động, vạn vật mịt mờ. Bên ngoài khung kính, mưa phùn lất phất rơi.
Trong xe, bầu không khí tĩnh lặng kéo dài.
Một lúc sau, Lục Hoài Khiên không nhịn được mà hỏi: “Sao cậu không nói gì vậy?”
Trình Thước ngạc nhiên: “Không phải anh không thích có người nói chuyện bên tai khi đang lái xe sao?”
Lục Hoài Khiên thản nhiên đáp: “Đó là tôi nói xạo cậu ta thôi. Cậu muốn nói gì cứ nói.”
Trình Thước gật đầu như bừng hiểu ra, suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng tôi chẳng có gì để nói cả.”
“Vậy để tôi nói.”
“Người vừa nhờ tôi đưa về là Đường Ý.” Lục Hoài Khiên hồi tưởng lại, giọng điềm nhiên.
“Mẹ Đường Ý và mẹ tôi là bạn thân. Khi Đường Ý khoảng bảy, tám tuổi, cậu ta gặp tai nạn xe. Cha mẹ đều mất, cậu ta được chú ruột nhận nuôi.”
"Chú cậu ta lúc đó còn rất trẻ, mới ngoài hai mươi, tính cách lại xuề xòa, làm việc không được cẩn thận. Chuyện của mình còn lo chưa xong, lại phải chăm sóc một đứa nhỏ, thành ra vụng về, lúng túng, có khi còn gây ra không ít chuyện dở khóc dở cười."
“Mẹ tôi thấy Đường Ý đáng thương, luôn bảo tôi để ý đến cậu ta nhiều hơn. Hồi nhỏ, hai nhà thường xuyên qua lại.”
“Ví dụ như mẹ tôi hay gửi bánh ngọt tự làm cho cậu ta. Các buổi tiệc lớn nhỏ cũng đều mời Đường Ý đến.”
Trình Thước ngẫm nghĩ một chút, rồi nói: “Nói cách khác, mọi người coi Đường Ý như nửa người thân.”
"Đúng vậy." Lục Hoài Khiên gật đầu.
“Sau này cậu ta đi du học, trùng hợp là tôi cũng đến London. Mẹ tôi bảo cậu ta một thân một mình ở nước ngoài, xa lạ với mọi thứ, chắc chắn sẽ khó thích nghi, nên dặn tôi có rảnh thì liên lạc với cậu ta. Tôi cũng làm theo.”
Trình Thước hỏi: “Rồi sao nữa?”
“Rồi thì giống như bây giờ.” Lục Hoài Khiên cười nhạt.
“Mẹ tôi đã quen coi cậu ta là trẻ con. Bao nhiêu năm trôi qua vẫn cứ nhắc tôi quan tâm, chăm sóc cậu ta. Sau này lại phát hiện cậu ta có tình ý với tôi, thế là mọi thứ càng khó xử. Tôi rất muốn dứt khoát cắt đứt, nhưng lại không làm được. Có việc không có việc vẫn phải gặp, lễ tết thì càng không tránh được.”
Nghe đến đây, Trình Thước chợt cúi đầu cười. Hóa ra Lục Hoài Khiên, người luôn ung dung giải quyết mọi chuyện, cũng có lúc gặp rắc rối nan giải. Đúng là sông có khúc, người có lúc.
“Cậu cười gì vậy?”
Không ngờ Lục Hoài Khiên nhạy bén nhận ra biểu cảm của Trình Thước. Hắn nheo mắt, nhìn cậu vài giây rồi hỏi: “Cậu đang cười vì tôi gặp khó khăn với chuyện này đúng không?”
“Không có.”
“Cậu đang hả hê đúng không?”
“Không phải.”
“Nụ cười trên mặt cậu sắp giấu không nổi nữa rồi.”
Lục Hoài Khiên tặc lưỡi.
“Thấy tôi đau đầu, cậu vui đến thế à?”
“Đâu có.” Trình Thước chỉ về phía trước, ánh mắt tinh nghịch.
“Anh nhìn kìa, chúng ta sắp đến khu chung cư Phù Cừ Giai Uyển rồi. Tôi vui là vì sắp được về nhà thôi.”