Nghe vậy, Lục Hoài Khiên hừ một tiếng, liếc xéo Trình Thước.
“Cậu nghĩ tôi sẽ tin hả?”
Lần này, Trình Thước không phủ nhận, chỉ làm như không nghe thấy. Đôi mắt vốn lạnh lùng của anh lúc này bỗng ánh lên chút ý cười.
Chợt nhớ đến giọng điệu õng ẹo của Đường Ý khi gọi “Anh Hoài Khiên”, không hiểu sao lại chạm đúng điểm buồn cười kỳ lạ nào đó, Trình Thước cúi đầu, khẽ rung vai.
“Ê, bạn.” Lục Hoài Khiên thẳng thừng nói: “Vào lúc này, cậu nên tỏ ra đồng cảm với tôi, chứ không phải là hả hê như vậy.”
Trình Thước nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Tôi rất cảm thông với anh.”
Lục Hoài Khiên khịt mũi.
“Quá qua loa rồi, cậu nghiêm túc một tí được không?”
Trình Thước suy tư vài giây, rồi lại nói:
“Tôi thực sự rất cảm thông với anh.”
Lần này, Lục Hoài Khiên chẳng những không giận mà còn bật cười mấy tiếng.
“Trình Thước à, có đôi khi tôi cảm thấy, cậu và tôi thật sự rất giống nhau.”
Hiếm khi Trình Thước tò mò.
“Giống chỗ nào? Nói nghe thử.”
“Ví dụ như đôi khi tôi lấy niềm vui của mình từ nỗi buồn của người khác. Việc không liên quan thì đứng ngoài cuộc, có chút chủ nghĩa vị kỷ¹ tinh tế.”
(1) Chủ nghĩa vị kỷ tinh tế: Tư tưởng chỉ biết lợi ích của cá nhân mình, đặt trên lợi ích của người khác, của xã hội, trái với Chủ nghĩa vị tha. – Trích từ điển Tiếng Việt.
Câu này Trình Thước phải nói là đồng cảm sâu sắc: “Xem ra, ít nhất anh cũng tự nhận thức khá rõ về bản thân.”
“Hơn nữa, tôi nghĩ mình đôi khi cũng khá thiếu đạo đức, chẳng hạn như tôi cũng thích hả hê khi người khác gặp xui xẻo, giống hệt cậu vừa rồi.”
Trình Thước khẽ cười, liếc Lục Hoài Khiên một cái: “Anh nói anh xấu tính thì được, nhưng đừng kéo tôi theo. Làm người ấy mà, nên đánh giá bản thân nhiều một chút, bớt nhận xét người khác đi.”
Cứ thế, một câu qua một câu lại, trong lúc trò chuyện, chiếc xe màu tím bạc đã dừng dưới tòa nhà số 8 khu Phù Cừ Giai Uyển.
Trình Thước mở cửa xuống xe.
Anh vốn tưởng mình sẽ giống như “đóa hoa trắng nhỏ” Đường Ý cách đây vài chục phút, bên này vừa bước xuống, bên kia Lục Hoài Khiên lập tức quay đầu xe, phóng đi đầy dứt khoát, kèm theo đó là khói xe phả thẳng vào mặt Đường Ý.
Nhưng đáng tiếc, đời không như là mơ.
Nửa phút sau, Trình Thước trơ mắt nhìn Lục Hoài Khiên thong thả xuống xe, khóa cửa, rồi chậm rãi đi theo sau, bước vào hành lang, leo lên bậc thang.
Trình Thước im lặng vài giây, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng điệu chân thành: “Đưa tôi về nhà đã làm mất nhiều thời gian của anh rồi, tôi không thể tiếp tục cản trở anh kiếm tiền nữa. Hôm nay đến đây thôi.”
Lục Hoài Khiên cụp mắt, đáp lại bằng giọng điệu chân thành không kém: “Không sao đâu, quán bar còn có Triệu Minh, thằng đó nó lo được. Hơn nữa, tình bạn là trên hết, tiền bạc là thứ hai thôi. Làm sao tôi có thể vì kiếm tiền mà bỏ rơi cậu trong hành lang tối tăm này chứ?”
Sự im lặng của Trình Thước vang vọng như sấm.
Anh biết không thể thuyết phục một kẻ giả ngu, bèn dứt khoát im lặng, nghĩ bụng, muốn tiễn thì cứ tiễn, dù sao cũng chẳng mất thời gian của mình. Đến tận cửa nhà, chắc hẳn hắn phải đi thôi chứ?
Nghĩ vậy, Trình Thước không nói thêm lời nào, lặng lẽ dẫn theo cái đuôi không thể rũ bỏ là ông chủ Lục đây, đi đến phòng 302, lấy chìa khóa mở cửa, đứng ở nội sảnh thay giày.
Thay xong dép lê, anh ngẩng đầu lên, lại phát hiện, sao người này vẫn còn ở đây?
Ánh mắt anh khẽ đảo qua, trước tiên bình thản nói lời cảm ơn, sau đó khách sáo chào tạm biệt. Xong xuôi, Trình Thước cảm thấy mình đã làm tròn bổn phận.
Anh nắm lấy tay nắm cửa, định bụng đóng cửa lại…
Nhưng Lục Hoài Khiên nhanh tay lẹ mắt, chặn ngay mép cửa.
“Trời mưa lạnh quá, tôi muốn uống một ly nước nóng.”
Cánh cửa lập tức khựng lại giữa không trung, chỉ còn cách xương ngón tay Lục Hoài Khiên một tấc.
Quá trình vận hành vốn có bị cưỡng ép dừng lại, âm thanh va chạm với khe cửa cũng tắt ngấm.
Trình Thước lúc này mới thở phào, thầm nghĩ may mà phản ứng nhanh, suýt nữa đã kẹp trúng ngón tay hắn.
“Tôi uống một ly nước nóng rồi đi, được không?”
Trình Thước ngước mắt, qua khung cửa vuông vắn, ngay ngắn, anh thấy Lục Hoài Khiên đang dựa vào tường, đứng hơi nghiêng, cười với anh, nhưng đó là một nụ cười khó hiểu.
Anh im lặng một lúc, cuối cùng khẽ thở dài, giọng điệu bất đắc dĩ: “Vào đi.”
Nghe vậy, Lục Hoài Khiên lập tức tươi cười rạng rỡ, thoăn thoắt lẻn vào phòng khách.
Hai phút sau.
Ông chủ Lục lười biếng dựa vào ghế sofa, ngón tay mân mê ly thủy tinh. Trong ly là nước nóng bốc hơi nghi ngút, do Trình Thước rót cho hắn.
Hắn nhấp vài ngụm, thỉnh thoảng lại thở dài đầy ẩn ý, uống ly nước lọc không màu không vị mà cứ như đang nhấm nháp trà Long Tỉnh thượng hạng từ năm 1982.
Hoặc khi giơ ly thủy tinh lên, ngắm nghía dưới ánh đèn treo, như thể thứ trong tay không phải là thủy tinh mà là một viên đá quý trong suốt, còn hắn là chuyên gia giám định đá quý.
Uống ly nước thôi mà diễn đến mức này, đúng là làm màu.
Trình Thước ngồi im một bên, quan sát hồi lâu, đợi rồi lại đợi, vẫn chưa thấy uống xong. Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Không phải anh nói quán bar có nhiều việc, thực sự không rời đi được sao?”
“Còn tùy tình huống.” Lục Hoài Khiên đáp, suy nghĩ vài giây, rồi giả vờ đau lòng.
“Cậu không hoan nghênh tôi đến nhà làm khách à?”
Trình Thước im lặng.
“Tôi còn đưa cậu về nữa, chẳng lẽ cậu không thấy nên cảm ơn tôi sao?”
Ha ha.
Nghe cứ như anh là người năn nỉ Lục Hoài Khiên đưa về không bằng.
“Cảm ơn, đương nhiên là rất cảm ơn anh.”
Trình Thước cười như không cười, chợt nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt lóe lên tia ranh mãnh.
Giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, anh cố nhớ lại giọng điệu của Đường Ý, rồi kéo dài âm cuối một cách làm nũng. Tiếc là bắt chước không tới nơi tới chốn, cuối cùng chỉ nghiến răng, khó khăn phun ra mấy âm tiết cứng nhắc.
"Cảm ơn anh, anh Hoài Khiênn."
Vừa dứt lời, Lục Hoài Khiên đã lập tức đáp lại rất sảng khoái: "Ơi, không cần cảm ơn không cần cảm ơn! Cậu đã gọi tôi là anh Hoài Khiên rồi, đây là việc tôi nên làm mà."
Trình Thước: "..."
Anh vốn định nói ra cho đối phương ghê tởm chơi, kết quả không những không ghê tởm được ai, mà chính mình còn thấy buồn nôn. Nhìn sang Lục Hoài Khiên, hắn cười rạng rỡ, có vẻ còn rất hưởng thụ?
Trình Thước im lặng một lúc, cuối cùng vẫn ngập ngừng hỏi: "...Không phải anh rất ghét người khác gọi mình như vậy sao?"
"Còn tùy người." Lục Hoài Khiên đáp ngay: "Giọng cậu dễ nghe như thế, gọi sao cũng được. Hơn nữa cậu gọi tôi là anh, thể hiện quan hệ chúng ta rất thân thiết, tôi đương nhiên vui rồi."
Trình Thước nghe vậy, thở ra một hơi thật mạnh, đưa tay ôm trán: "Anh..."
Lục Hoài Khiên vô tội nhìn anh: "Tôi làm sao?"
Trình Thước lại thở dài, ngước mắt nhìn hắn: "Rốt cuộc trong những lời anh nói có câu nào là thật không?"
"Nếu tôi nói..."
Ánh mắt mang ý cười của Lục Hoài Khiên chạm vào ánh mắt của Trình Thước.
“Tuy tôi lừa người ta, nhưng tôi chỉ lừa người khác, chưa từng lừa cậu.”
“Tất cả những lời tôi nói với cậu đều là thật lòng.”
“Cậu có tin không?”
Ánh mắt giao nhau. Đôi con ngươi đen ấy vẫn như trước, sâu không thấy đáy. Nếp nhăn nơi đuôi mắt theo ánh nhìn lan tràn, giữa những câu đùa dường như lại thấp thoáng vài phần nghiêm túc.
Trình Thước đờ người.
Rồi quay đi, Lục Hoài Khiên mãi mãi là người anh không thể nhìn thấu.
Một cảm xúc khó tả dâng lên trong ngực, Trình Thước cụp mắt, trầm mặc vài giây, mới thấp giọng nói: “Tôi không ngây thơ đến thế.”
“Ơ kìa, cậu lại không tin tôi.” Lục Hoài Khiên làm bộ đặt tay lên ngực trái: “Tôi đối với cậu tốt như vậy, vậy mà ngay cả một chút tin tưởng cũng không đổi lại được sao?”
Trình Thước mím môi.
Anh vốn không định trả lời, nhưng đối phương cứ nhìn chằm chằm, dường như đang chờ anh đáp lại. Cuối cùng, Trình Thước vẫn mở miệng: “Có lẽ… tôi phòng bị quá mạnh. Tôi đối với ai cũng vậy, rất khó tin tưởng người khác.”
Nghĩ một chút, anh lại bổ sung: “...Không phải chỉ riêng anh.”
Lục Hoài Khiên nghe vậy, bất giác nhớ tới hai trận sấm sét trước đó, và Trình Thước run rẩy, hoảng loạn dưới tiếng sấm vang trời.
Ánh mắt hắn trầm xuống, cuối cùng chẳng còn giống như đang cười nữa. Nhưng hắn không nhắc đến chuyện ấy, chỉ nhướng mày, nháy mắt với Trình Thước: “Không sao, tôi có lòng tin, sau này nhất định sẽ khiến cậu hoàn toàn tin tưởng tôi.”
Trình Thước giật mình, lập tức ngẩng đầu, có chút không thể tin nổi nhìn về phía Lục Hoài Khiên.
Anh cứ tưởng đối phương sẽ hỏi lý do, hoặc nói một tràng dài những lời chân thành, cố gắng phá vỡ sự phòng bị của anh, khuyên anh đừng đa nghi như những người trước đây anh đã từng gặp.
Nhưng anh quên mất, người trước mắt là Lục Hoài Khiên.
Nói chuyện lúc nào cũng chẳng đứng đắn, không nghiêm túc, khiến người ta chẳng thể đoán trước, chẳng thể nhìn thấu.
Cũng chỉ có Lục Hoài Khiên.
Ngay khoảnh khắc đó, như thể bị nụ cười của Lục Hoài Khiên lây nhiễm, Trình Thước cũng từ từ cong khóe mắt, ý cười lấp lánh trong đáy mắt, dần dần trở nên rõ nét.
“Anh đúng là tự tin thật.”
“Tôi đương nhiên rất tự tin.”
“Kiềm chế lại chút đi.”
“Tại sao?”
“Quá nổi bật dễ bị người ta ghét.”
“Vậy cậu ghét tôi không?”
“Tôi ghét anh làm gì?”
“Thế thì được rồi. Người khác nghĩ gì về tôi, tôi cũng chẳng bận tâm lắm.”
“...”
Dù Lục Hoài Khiên có thể diễn sâu đến mức uống một ly nước nóng cũng như đang thưởng trà, nhưng hắn vẫn giữ lời, uống xong là đi ngay, không nán lại thêm giây nào.
Cuối cùng cũng tiễn được người, đóng cửa lại, không gian khép kín không còn vang vọng tiếng trò chuyện ồn ào, chỉ còn lại thế giới của riêng anh. Sự tĩnh lặng quen thuộc ập đến như thủy triều, bao bọc anh từng lớp, chặt đến mức không một kẽ hở nào lọt qua.
Trình Thước đã như ý nguyện, nhưng chẳng thấy vui vẻ gì cho cam.
Lý trí thôi thúc anh quay lưng đi lo việc của mình, nhưng cảm xúc lại điều khiển cơ thể, khiến anh cứ đứng yên sau cánh cửa, như thể đang trải qua một cuộc giằng xé không tiếng động.
Anh cứ thế đứng rất lâu, đến khi thoát khỏi cảm giác ấy mới ngước cằm lên, như cam chịu số phận, nhìn qua mắt mèo ra hành lang…
Bên ngoài đã không còn một bóng người.
Trình Thước thu hồi ánh mắt, cũng chẳng nói rõ được là có thất vọng hay không.
Anh lặng lẽ quay lại bên ghế sofa, cầm lấy chiếc ly thủy tinh rỗng mà Lục Hoài Khiên để lại trên bàn trà. Thành ly vẫn còn hơi ấm, hơi nước vẫn chưa tan hết. Anh cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn ngắm.
✼ •• ┈┈┈┈๑⋅⋯ ୨˚୧ ⋯⋅๑┈┈┈┈ •• ✼
Một tuần yên bình trôi qua, lại đến thứ Sáu.
Mười giờ sáng, WeChat bất ngờ nhảy ra hai tin nhắn.
Người gửi là Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức*.
(*): Gốc là “无良资本家陆老板” mình chưa tìm được cách edit sao cho chuẩn đét nên tạm để thế này. Nếu chế nào có đề xuất hay hơn thì cho nói cho tui biết vớii.
Vừa nhìn thấy cái tên ghi chú dài dòng này, Trình Thước hiếm khi sững lại một chút, ngẫm nghĩ vài giây, rồi ký ức chợt ùa về.
Lần đầu gọi điện thuê nhà, anh còn ghi chú đối phương rất đàng hoàng là “Chủ nhà 15805553689”.
Sau này, vì nhiều tình huống trùng hợp mà tiếp xúc với Lục Hoài Khiên nhiều hơn, lại thực sự được trải nghiệm cái miệng đáng ghét của hắn, Trình Thước trong cơn bực tức đã đổi ghi chú thành “Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức”, coi như chút an ủi tinh thần.
Từ lúc kết bạn đến tận sáng nay, hai người chưa từng nhắn tin qua lại, nên anh cứ đinh ninh rằng việc nằm im trong danh sách bạn bè đối phương đã trở thành một sự ăn ý ngầm.
Nhưng thực tế chứng minh, là anh nghĩ nhiều rồi. Lý do Lục Hoài Khiên không đến quấy rối, có khi chỉ vì trước đó tâm trạng hắn tốt, nên rộng lượng tha cho anh một mạng.
Trình Thước mở tin nhắn ra xem…
[ Chào anh Trình Thước, chúc mừng anh đã trở thành khách hàng may mắn của quán bar Mạc Lam! Đến tiêu thụ trước mười giờ tối thứ Bảy tuần này, sẽ được miễn phí toàn bộ hóa đơn. Hạn sử dụng không bảo lưu, quá hạn sẽ mất hiệu lực. ]
[Một đường link màu xanh đầy bí ẩn.]
Trình Thước: ?
Đối phương lập tức trả lời.
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: ?
Trình Thước: Nói thật, trông giống tin nhắn lừa đảo ghê ấy.
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Tôi không lừa ai đâu.
Trình Thước: À câu này của anh chính là đang lừa người đấy nhỉ.
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Hahahahaha.
Trình Thước: Tôi chưa bao giờ thấy WeChat có thông báo trúng thưởng.
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Thế giờ thấy rồi đấy.
Trình Thước: Link này là gì?
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Cậu mở ra xem thì biết.
Trình Thước: Anh nói trước đó là gì đi, rồi tôi mới mở.
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Sao phải thế?
Trình Thước: Tôi sợ anh bị hack tài khoản, trong link có virus.
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Thế chúng ta call video nhé, để cậu tận mắt xác nhận xem tôi có bị hack tài khoản không nhóo~
...
Thế này thì xác định rồi.
Trình Thước nghĩ thầm, phong cách nói chuyện này, nhìn khắp thành phố Hoa Phong, Lục Hoài Khiên đúng là độc nhất vô nhị.
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Thật ra là phiếu giảm giá của quán bar. Nhớ nhận ngay đấy, xong rồi thì có thể đến uống cocktail miễn phí. Phiếu hết hạn là mất luôn đó nhá, bỏ lỡ thì tiếc lắm, thứ Bảy nhớ đến nhé!
Trình Thước: Nếu không đến thì sao?
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Tôi sẽ rất thất vọng đấy.
Trình Thước: Ồ.
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Thế rốt cuộc có đến không?
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: (Ảnh chó ngậm hoa hồng.jpg)
Trình Thước: Tôi phải chạy deadline vẽ bản thảo, Chủ nhật là hạn chót.
Nhà tư bản ông chủ Lục không có đạo đức: Vậy không đến à?
Ngón tay Trình Thước lướt trên bàn phím, nhanh chóng gõ một câu:
[ Xin lỗi, cuối tuần này tôi bận lắm, chắc không có thời gian đi. ]
Nhưng anh không vội gửi.
Đầu ngón tay dừng lại trên màn hình mấy giây, rồi bất chợt nhấn giữ phím xóa, xóa sạch câu vừa nhập.
Anh cụp mắt xuống, im lặng nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu, sau đó gõ lại…
[ Để tôi suy nghĩ cái. ]
✼ •• ┈┈┈┈๑⋅⋯ ୨˚୧ ⋯⋅๑┈┈┈┈ •• ✼
[ Lời tác giả ]
Số điện thoại là do tui bịa ra, nếu có trùng hợp thì chỉ là ngẫu nhiên thui.