“Tao nghe A Duật nói tối nay mày hẹn Trình Thước đến quán bar uống rượu à?”
Chiều thứ bảy, 4 giờ 30 phút, hoàng hôn dần buông. Tại quầy bar của Mạc Lam, Triệu Minh hí hửng lại gần Lục Hoài Khiên, tay phải tung hứng ly rượu thủy tinh sang tay trái, rồi lại ném về tay phải. Vẻ mặt anh ta đầy hứng thú, rõ ràng đang hóng chuyện vui.
“Làm vỡ một cái ly, trừ 200.”
Lục Hoài Khiên liếc mắt nhìn Triệu Minh, giọng nhàn nhạt, rồi quay người dọn dẹp tủ rượu.
“Đụ má, mày thâm thế, một cái ly chắc chỉ mấy chục thôi ấy chứ?”
Triệu Minh kinh ngạc kêu lên.
Miệng thì lên án tư bản bóc lột, nhưng hành động lại chẳng khác nào tay sai của tư bản. Hai tay không yên phận vẫn tung hứng ly cocktail, lòng hiếu kỳ ngứa ngáy nên hỏi: “Thế sao? Mày hẹn được chưa? Tối nay Trình Thước có đến không?”
“Làm vỡ một cái ly, trừ 300.”
Lục Hoài Khiên trả lời lạc đề, chẳng buồn ngoái đầu lại.
Hắn đi vào phòng đông lạnh, mở tủ lạnh ra. Trong khuôn làm đá, ngoài những viên đá trong suốt không mùi, còn có đá bán trong suốt pha vị, như đá làm từ nước ép cà chua tươi. Hắn lướt mắt kiểm tra sơ qua, tất cả đã đông thành khối.
Phía sau bỗng vang lên một giọng nói: “Không hẹn được à?”
Lục Hoài Khiên nghe vậy, đóng sầm cửa tủ lạnh, quay lại, bắt gặp nụ cười nhăn nhở của Triệu Minh, cái kiểu cười đáng bị đánh ấy.
Hắn chẳng buồn để ý, vòng qua Triệu Minh đi về phía cửa. Sau lưng, giọng nói lắm điều kia vẫn bám riết không buông: “Nếu mày hẹn được thì đã khoe với anh em rồi, chắc chắn là không hẹn được, đúng không?”
Câu nói này không quá chói tai, nhưng sát thương thì cực mạnh.
Triệu Minh tặc lưỡi vài tiếng, giọng điệu đầy hả hê: “Thằng Lục à, đéo ngờ mày cũng có ngày này.”
Lục Hoài Khiên thoáng nhíu mày, khó mà nhận ra: “Tao đâu có nói là không đến.”
“Thế sao lúc nãy tao hỏi, mày không trả lời?”
Lục Hoài Khiên im lặng, coi như không nghe thấy.
Triệu Minh xoa cằm suy nghĩ một lúc, bỗng ngộ ra: “Ồ, tao hiểu rồi. Cậu ta không nói đến, cũng không nói không đến, cho mày một câu trả lời lấp lửng, có đúng không hả?”
Bước chân Lục Hoài Khiên hơi khựng lại. Hắn nhếch mép cười mà chẳng có chút thành ý: “Trí thông minh của mày đáng lẽ nên dùng để kiếm tiền, chứ không phải để đoán suy nghĩ của Trình Thước. Nếu vậy thì giờ này chắc mày thành tỷ phú thế giới rồi.”
Triệu Minh cười ha hả: “Thằng Lục, mày có nói xéo tao thế nào cũng không thay đổi được chuyện mày bị Trình Thước câu đâu.”
“Tao cứ nghĩ mày chỉ cần thả mồi là người ta sẽ cắn câu, ai ngờ chính mày lại là con cá mắc lưới?” Triệu Minh chu môi, nhíu mày, liên tục lắc đầu.
“Không đúng lắm nhỉ? Mày khôn như con cáo già ngàn năm, lẽ ra trên tình trường phải phải như cá gặp nước, thuận buồm xuôi gió chứ.”
Gân xanh trên trán Lục Hoài Khiên khẽ giật: “Trình Thước đến hay không, liên quan gì đến mày?”
“Mày còn bị tao chọc cho phát cáu nữa cơ à?” Triệu Minh thấy vậy, vừa kinh ngạc vừa thích thú.
“Trước đây tao đấu võ mồm với mày, chưa lần nào thắng nổi!”
“Mày yêu đến mức này rồi à?” Triệu Minh không chút kiêng nể, tiếp tục tấn công, giọng điệu tràn đầy tính khiêu khích: “Thằng Lục của tao ơi, Mày toi đời rồi. Giờ mày có điểm yếu rồi, trước đây mày bất khả chiến bại cơ mà.”
“Sau này nếu ai muốn uy hiếp mày, cứ nhằm vào Trình Thước là xong…”
“Điểm yếu thì sao?” Lục Hoài Khiên nhịn hết nổi, cắt ngang lời đối phương: “Tao có năng lực, có quyền lực, có tiền bạc để bảo vệ điểm yếu của mình.”
“Nên đừng lôi Trình Thước ra đùa nữa.”
Thấy Triệu Minh vẫn còn lắc đầu, bộ dạng như thể sắp buông thêm một câu gì đó, Lục Hoài Khiên lập tức chặn trước, nhìn thẳng vào ạnh ta, sắc mặt lạnh tanh, giọng trầm xuống: “Tao nói nghiêm túc. Đây là giới hạn của tao, tốt nhất đừng động vào.”
Nói xong, hắn bước dài rời đi, chẳng buồn ngoái lại.
Triệu Minh nhìn theo bóng lưng Lục Hoài Khiên, lại lắc đầu, nụ cười thấp thoáng đầy ẩn ý.
Khi quay lại quầy bar, vừa lúc một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi đẩy cửa bước vào, tay dắt theo một cậu bé chừng bảy, tám tuổi.
Cậu bé có gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn như tượng ngọc, đôi mắt tròn xoe, trong veo như hai hạt nho đen. Ngước khuôn mặt bé bằng bàn tay lên, cậu bé hỏi: “Mẹ ơi, sau này con thật sự sẽ có một công viên giải trí lớn sao?”
“Sẽ có.” Người phụ nữ dịu dàng đáp, cúi đầu mỉm cười.
Những sợi tóc lòa xòa khẽ lay động trong gió, ánh hoàng hôn xuyên qua ô kính nhuộm vàng đường nét khuôn mặt thị, kể cả ánh sáng phản chiếu trong mắt.
“Lát nữa mẹ sẽ bàn chuyện xây công viên với một chú, lúc đó con đừng làm ồn, ngoan ngoãn chơi ở một bên nhé?”
“Dạ!” Cậu bé gật đầu như giã tỏi.
Thấy có khách, Lục Hoài Khiên nở nụ cười tiếp đón.
Tiếng giày cao gót gõ trên sàn gỗ vang lên thanh thoát, từng nhịp như tiếng ngọc va nhau. Người phụ nữ xách túi, chậm rãi bước đến quầy bar, ánh mắt ôn hòa mang theo ý cười.
“Cậu là ông chủ Lục của quán bar đúng không? Tôi họ Hà, tên Hà Nhân.”
Lục Hoài Khiên gật đầu.
“Chị muốn dùng gì?”
Vừa nói, ánh mắt hắn lướt qua chiếc túi da bò treo nơi khuỷu tay Hà Nhân, năm chữ số, automatic watch¹ trên cổ tay, sáu chữ số, rồi đến áo sơ mi lụa, chân váy satin, áo len dáng dài. Dáng vẻ tuy đơn giản, bình thường, nhưng tổng giá trị cũng ít nhất sáu chữ số.
(1) Automatic watch: Đồng hồ tự động, còn được gọi là đồng hồ tự lên dây cót hoặc đơn giản là tự động, là một chiếc đồng hồ cơ học mà chuyển động tự nhiên của người đeo cung cấp năng lượng để lên dây cót, khiến việc lên dây cót bằng tay là không cần thiết nếu đeo đủ.
“Làm cho tôi một ly cocktail.” Hà Nhân nói: “Ở đây có loại nào bán chạy nhất?”
“Xin lỗi chị Hà, ban ngày quán chỉ phục vụ cà phê, quán bar bắt đầu hoạt động từ năm giờ chiều.”
Hà Nhân mỉm cười: “Vậy có lẽ tôi đến hơi sớm.”
“Bây giờ còn hai mươi phút nữa là năm giờ, nếu chị muốn chờ, có thể ngồi nghỉ ở đây, hoặc gọi một ly cà phê trước.”
“Vậy cho tôi một ly Americano.”
“Vâng, mời chị đợi một lát.”
Chẳng mấy chốc, tách Americano trong chiếc cốc sứ trắng được đặt trước mặt Hà Nhân.
Lúc này thị mới buông tay cậu bé, để mặc cậu bé tung tăng bên cạnh. Nhìn như không để tâm, nhưng ánh mắt thị vẫn dõi theo cậu bé, thấp thoáng nét cười dịu dàng.
Nhấc tách cà phê lên, Hà Nhân cúi đầu nhấp một ngụm, bất giác khen ngợi: “Ngon thật.”
Giọng điệu chân thành: “Ông chủ Lục pha cà phê rất khéo.”
“Cảm ơn.”
Quan sát khách hàng một cách kín đáo đã trở thành thói quen nghề nghiệp của Lục Hoài Khiên.
Hắn nhìn thấy những dấu vết thời gian hằn trên gương mặt Hà Nhân, những nếp nhăn không thể xóa mờ, nhưng lại ôm trọn đường nét thanh tú, thấp thoáng nét đẹp thuở xuân thì. Chúng không làm giảm đi sức hút của thị, trái lại càng tôn lên khí chất điềm tĩnh, phóng khoáng và tự tin. Đôi mắt ấy sâu thẳm, như chứa đựng câu chuyện nào đó, khiến hắn có cảm giác quen thuộc.
Giống ai nhỉ?
Lục Hoài Khiên thoáng thất thần.
“Ông chủ Lục có một người em trai phải không?”
Hắn hoàn hồn, hơi nhướn mày, cười nói: “Chị quen em trai tôi à?”
Hà Nhân cũng cười: “Tổng giám đốc Lục, chủ tịch của công ty Smart Technology Hoài Nhân, danh tiếng lớn như vậy, tôi tất nhiên đã nghe qua. Giang hồ vẫn truyền tụng về cậu ấy mà.”
Lục Hoài Khiên cười lịch sự: “Thật ra tôi cũng lâu rồi không liên lạc với Hoài Hiên.”
Nét mặt Hà Nhân thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh. Thị im lặng vài giây, nụ cười nhạt đi, giọng điệu nghiêm túc hơn: “Thực ra, lần này tôi đến tìm ông chủ Lục cũng có chuyện muốn bàn. Để không lãng phí thời gian đôi bên, tôi xin nói thẳng.”
“Mời chị.”
“Tôi để ý một mảnh đất, muốn xây dựng khu vui chơi lớn, nhưng quyền sử dụng đất thuộc về công ty Smart Technology Hoài Nhân.”
“Tôi đã tiếp xúc với Tổng giám đốc Lục, có thể cảm nhận được rằng cậu ấy không muốn chuyển nhượng mảnh đất này. Là chủ tịch công ty, cậu ấy có tiếng nói rất lớn, mà ý kiến của cậu ấy phần nào cũng đại diện cho kết quả đàm phán thương mại giữa chúng tôi trong tương lai.”
“Là mảnh đất nào?”
Hà Nhân lấy điện thoại từ túi xách ra, mở hình ảnh cho Lục Hoài Khiên xem.
“À, ra là chỗ này.” Lục Hoài Khiên thu ánh mắt về, gật đầu.
“Hoài Hiên không muốn chuyển nhượng là có lý do. Với em ấy, nơi này rất quan trọng, chứa đựng những kỷ niệm mà em ấy vô cùng trân trọng.”
Hà Nhân cất điện thoại lại vào túi, hơi sững người: “Kỷ niệm?”
“Đúng vậy. Vì liên quan đến chuyện riêng tư của Hoài Hiên nên tôi không tiện nói rõ, nhưng tôi nhớ trước đây cũng có rất nhiều người đến đàm phán, ra giá rất cao, nhưng cuối cùng đều không thành công.”
Lục Hoài Khiên ngừng lại giây lát rồi đề nghị: “Có lẽ chị có thể cân nhắc những khu đất xây dựng khác gần đó.”
Hà Nhân trầm mặc một lúc, dường như đang cân nhắc.
Lục Hoài Khiên không lên tiếng thúc giục, chỉ lặng lẽ quan sát thị, rồi dời mắt đi chỗ khác…
Phía sau cửa kính bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, tóc ngắn màu xanh khói cùng với áo khoác jean xanh nhạt, hai tay đút trong túi quần thể thao đen, vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo bất trị, bước đi như bay.
Quả nhiên vẫn đến, Lục Hoài Khiên cúi đầu cười thầm, âm thầm vui mừng.
Bên tai lại vang lên giọng nói của Hà Nhân.
“Ông chủ Lục cũng là người làm ăn, hẳn hiểu tầm quan trọng của vị trí đối với doanh thu. Đây là khu vực chúng tôi đã ước tính lưu lượng khách ở nhiều nơi tại thành phố Hoa Phong rồi mới chọn, nên tôi vẫn muốn thử một lần nữa.”
Ánh mắt Lục Hoài Khiên dừng trên đôi mày Hà Nhân, nhưng khóe mắt vẫn luôn để ý động tĩnh của Trình Thước.
Mái tóc xanh khói lướt qua đáy mắt, như một vệt xanh giữa bầu trời quang đãng, nhìn rồi khiến người ta tâm tình vui vẻ.
“Tôi biết lần này mình tìm đúng người rồi, ông chủ Lục đã biết chuyện bên trong, tôi nghĩ, có lẽ ông chủ Lục có thể nói giúp vài câu trước mặt Tổng giám đốc Lục.”
“Tất nhiên, không phải xin miễn phí đâu, sau khi công viên giải trí xây xong, tôi định tặng hai phần trăm cổ phần công ty, đây là thành ý tôi dành cho ông chủ Lục.”
Lục Hoài Khiên nhắc lại: “Hai phần trăm?”
Hà Nhân gật đầu: “Đúng vậy.”
Lục Hoài Khiên trầm ngâm hồi lâu, như cuối cùng đã quyết định: “Tôi có thể thử, nhưng không chắc thành công.”
Hà Nhân bất chợt mỉm cười: “Ông chủ Lục chịu giúp thử, tôi đã vô cùng cảm kích rồi.”
“Tôi còn chút việc gấp, có lẽ phải đi trước.” Đưa cho Lục Hoài Khiên một tấm danh thiếp, Hà Nhân nửa quỳ xuống, nhìn ngang tầm với cậu bé.
“Hàm Hàm, chào tạm biệt chú, chúng ta phải đi rồi.”
Hàm Hàm ngẩng đầu lên, giọng non nớt: “Tạm biệt chú.”
Lục Hoài Khiên cười vẫy tay: “Tạm biệt nhé.”
Hà Nhân nắm bàn tay nhỏ của cậu bé, quay người đi về phía cửa chính, không xa có một chàng trai mặc áo khoác jean xanh nhạt đi qua, làn da trắng, sống mũi cao thẳng, môi mím chặt, gương mặt nghiêng vô cùng tinh xảo, cũng có phần quen thuộc.
Chỉ một cái liếc mắt vô tình, nụ cười trên mặt thị bỗng cứng đờ, cuối cùng từ từ tan biến, mất hút…
“Trình Thước?”
Chàng trai trước mắt không dừng bước, không có bất kỳ phản ứng nào.
Có lẽ thị nhận nhầm người.
Sau khoảnh khắc ngỡ ngàng, Hà Nhân chợt hoàn hồn, nắm chặt tay Hàm Hàm đuổi theo bóng lưng chàng trai, khiến Hàm Hàm ấm ức phàn nàn: “Mẹ ơi, mẹ nắm chặt quá, đau…”
“Trình Thước!”
Giọng thị có phần kích động.
Bước chân Trình Thước khựng lại một chút, rồi lại bình thường, anh cúi đầu, giả vờ không nghe thấy gì, tự mình bước đi.
Phía sau tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất, gấp gáp tiến đến, như ký ức tuổi thơ không thể nào quên.
Đáy mắt bỗng xuất hiện đôi giày cao gót đen, anh đột ngột dừng bước, Hà Nhân đã chắn đường đi của anh…
“Thước Thước!”
Âm cuối trong giọng Hà Nhân hơi run.
Diễn sâu thật.
Trình Thước nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi, rồi mở mắt nhìn thẳng vào Hà Nhân. Ánh mắt anh lạnh nhạt, giọng điệu phẳng lặng không chút dao động: “Xin hỏi, bà có việc gì không?”
Hà Nhân thoáng lặng đi, ngàn lời muốn nói cuối cùng chỉ đọng lại trong một tiếng thở dài: “...Lâu rồi không gặp.”
“Mẹ ơi, mẹ nắm tay làm con đau quá.” Hàm Hàm ngửa cằm lên, nhỏ giọng lặp lại bên cạnh.
Hà Nhân chợt hoàn hồn, hơi bối rối nới lỏng tay, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt Trình Thước.
Ánh mắt Trình Thước lướt qua bàn tay lớn đang nắm chặt bàn tay nhỏ, rồi lại nhìn về phía Hà Nhân: “Tôi nghĩ chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Hà Nhân im lặng trong chốc lát, rồi bất ngờ thốt ra một câu không đầu không đuôi: “Những năm qua, thực ra mẹ luôn muốn tự mình nói với con một câu… xin lỗi.”
Đáy mắt Trình Thước thấp thoáng vẻ giễu cợt: “Sau này những lời vô nghĩa như vậy thì đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.”