Cung Tường Liễu - Mộng Nhi

Chương 16: Chương 16




Ôn Quý phi hì hì: “Vậy A Nhu ngươi đang làm gì? Vừa nãy người chọn một đống đồ trong kho rồi sai người mang về nhà không phải ngươi sao?!”
Nhà mẹ của Thục phi nương nương đều ở Liêu Tây, từ khi nàng mười bảy tuổi vào Đông cung, mười năm trôi qua chưa từng gặp lại người nhà, lần này lại không được gặp, ta thật sự rất đau lòng, ta nói: “Tỷ chọn thêm chút nữa cũng được mà, vị phận của tỷ như vậy, lại vào cung nhiều năm như vậy rồi...”
Thục phi nương nương vung tay nói: “Đồ trong cung đẹp thì đẹp nhưng họ thật sự dùng đến sao, lấy mấy thứ mang về coi như chút lòng thành, để họ biết ta sống tốt là được rồi... Hoàng thượng xưa nay không thích hậu cung liên hệ nhiều với nhà mẹ, Nhân Hòa Thái hậu vừa chết chưa được mấy năm đâu, Hoàng thượng hận không thể chúng ta vào hậu cung liền quên mất họ gì, ngoan ngoãn ở trong cung làm vật trang trí, để gia tộc chúng ta bán mạng cho hắn, hắn vui thì sủng ái một chút, không vui thì coi chúng ta như hòn đá kê chân giúp hắn diệt trừ những người hắn muốn diệt trừ...”
Ta nói, vậy chuyện này ta vốn không nên cầu xin ân điển của Hoàng thượng.
Thục phi lắc đầu nói: “muội cũng không sai, nữ nhân trong cung cũng đáng thương lắm, bây giờ những gia tộc nên đổ đều đã đổ, những người nên thanh lý trong hậu cung cũng đã thanh lý rồi, triều chính đều nằm trong tay một mình Hoàng thượng, hắn tự nhiên cũng không cần phải nhìn chằm chằm vào hậu cung nghiêm ngặt như vậy nữa, bằng không hắn sẽ không đồng ý với muội đâu, lão hoàng đế làm nam nhân thì không ra gì, làm hoàng thượng thì ổn lắm.”
Ngày Đông chí rất thích hợp để ngủ, ta ngủ đến quên cả ngày tháng, các phu nhân mệnh phụ một chân đã bước vào cửa cung rồi mà ta vẫn ôm chăn kêu: “Ngủ thêm một khắc nữa! Chỉ một khắc thôi!”
Thục phi cười lạnh lật chăn ta ra kéo ta dậy: “Ngủ nữa không làm cho muội món thịt dê hầm, bồ câu non xào giòn, sò điệp khô tú cầu, cua bể hầm thịt băm nữa!”
Quá đáng sợ! Một sự đe dọa đáng sợ! Ta lập tức tỉnh táo.
Các mệnh phụ đến bái kiến ta trước, sau khi bái kiến xong, những người có con gái làm phi tần từ tứ phẩm trở lên trong cung thì đi gặp con gái, những người không có thì gượng gạo trò chuyện một lúc rồi nhận ban thưởng dập đầu cáo lui. Phi tần từ tứ phẩm trở lên trong cung thật sự không nhiều, phần lớn mọi người đều đến gượng gạo trò chuyện.
Nội tổ mẫu đã già rồi, khi ta vào cung bà tuy tóc đã bạc trắng, ít nhiều nói chuyện vẫn còn khỏe khoắn, gậy đầu rồng đánh phụ thân ta rất thuận tay, bây giờ nói chuyện lại hơi thở dốc, ta từ nhỏ đã lớn lên bên bà, người khác vừa đi ta liền nhào vào lòng bà không chịu dậy.
"Tiểu Liễu mau dậy đi, ai da cái bộ dạng gì thế này, ai da Tiểu Liễu à, Tiểu Liễu của ta à..." Bà vừa lẩm bẩm, ta bất giác đỏ hoe mắt. “Tiểu Liễu của chúng ta gầy đi rồi, sao lại gầy đi thế này...”
Nếu Thục phi ở đây, nàng có thể tức giận nhảy dựng lên, ta ngày nào cũng ăn cơm nàng nấu mà còn gầy đi thì quả thực là sỉ nhục nàng.
Ta tựa đầu vào đầu gối bà: “...Trong nhà đều tốt, các huynh tỷ con đều tốt, Cẩn ca nhi nhà đại ca con bây giờ làm thơ rất giỏi, tam tẩu con qua năm là sinh rồi, nội tổ phụ cũng tốt, chỉ là hơi ho, không sao đâu.”
“Tiểu Liễu ở trong cung có tốt không? Đều tốt à, vậy thì tốt, vậy thì tốt, bà vẫn luôn muốn đến thăm con, nhưng năm kia con vào cung bà liền không khỏe, đúng là nhớ Tiểu Liễu quá mà... Năm ngoái Tiên Hoàng hậu lại đi rồi... Năm nay coi như gặp được Tiểu Liễu của bà rồi...”
“Nhớ nội tổ mẫu à? Nội tổ mẫu cũng nhớ Tiểu Liễu mà, ngoan ngoan, bà sao lại không nhớ con chứ ~ Tại bà không tốt, bà là người không được coi trọng, trước kia ở trong cung cũng là người không được coi trọng, Tiên Thái Thượng Hoàng cơ bản đều không nhận ra bà a...”
“Nội tổ phụ con, cái lão già kia nói với bà, trước kia khi Nhân Hòa yêu quái còn tại vị thì thích lôi kéo mệnh phụ kết nối tiền triều, Hoàng thượng kỵ cái này nhất, nhà Trần chính là vậy, lão già họ Trần cứ muốn Hoàng thượng chiếu cố chất nữ hắn nhiều hơn, chất nữ hắn cứ vượt mặt Tiên Hoàng hậu triệu người nhà vào cung, tốt rồi nhé, chết hẳn không cứu được nữa... Nội tổ phụ con nói bà càng không gặp con càng thấy nhà chúng ta thật thà chất phác, con ở trong cung càng an toàn... Ai da hù chết ta rồi! Ta liền nhịn không đưa thẻ bài vào cung, nói đi nói lại dù đưa thẻ bài Hoàng thượng cũng chưa chắc nhớ ta cái bà cô tổ này đâu, lúc hắn còn nhỏ ta cũng không bế hắn...”
“Hoàng thượng bây giờ đối xử với Tiểu Liễu tốt không? Tốt là ý gì ư tốt thì tốt không tốt thì không tốt chứ, Lục hoàng tử Tứ công chúa tốt không? Cái gì mà giống heo con, nói bậy nói bạ. Ngoan ngoãn nhé, con ở trong cung phải ngoan ngoãn nhé, nội tổ phụ con gõ đầu phụ thân con, đại thúc, tam thúc một trận rồi đó, bảo họ làm quan cho tốt không được gây chuyện cho con, con cứ ngoan ngoãn, dù được Hoàng thượng thích hay không thích cũng phải ngoan ngoãn, không được làm hoàng hậu nương nương rồi thì lại giở tính khí.”
Ta cùng bà quấn quýt một hồi lâu, nghe bà lải nhải rất nhiều chuyện mới nhớ ra nương ta cũng ở bên cạnh! Ta không thân với nương ta lắm, ta vẫn luôn sống với nội tổ mẫu, nương ta toàn tâm toàn ý đặt vào huynh tỷ ta, tỷ tỷ ta vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, từ nhỏ đã có lý tưởng cao xa là vào cung gây dựng sự nghiệp lớn, còn ta chỉ muốn làm một con cá muối lật cũng không lật mình, khác biệt lớn đến mức nương ta nghi ngờ ta không phải con ruột của bà. Nương ta thường quên mất còn có ta là con gái, bà làm quần áo trang sức cho tỷ tỷ, mời thầy dạy học gửi đồ bổ cho ca ca, còn ta thì không có gì cả. Sau này tỷ tỷ ta không biết thế nào mà rơi xuống nước không vào cung được mới đổi thành ta, bà còn hỏi có phải ta đẩy tỷ tỷ ta xuống hồ không.
Ta thấy nương ta thật ngốc, ta ngốc như vậy chắc chắn là di truyền từ bà.
Quả nhiên nội tổ mẫu vừa ngừng lại bà liền bắt đầu ngốc nghếch: “Tiểu Liễu, con bây giờ làm hoàng hậu cũng phải cảm ơn tỷ tỷ con đó, ngôi hậu này vốn dĩ là của tỷ tỷ con mà! Đáng thương tỷ tỷ con ở nhà chồng sống khổ sở con không thể không quản nàng ấy...”
Bà còn chưa nói xong đã bị cữu mẫu bịt miệng lại, “Hoàng hậu nương nương, không có chuyện đó đâu, đệ muội lâu ngày không gặp ngài nên quá kích động thôi ạ.”
Cữu mẫu quả nhiên uy vũ, ăn nói tùy cơ ứng biến bịa đặt như vậy trách sao nương ta luôn bị bà đè đầu không ngóc lên được.
“Tỷ tỷ con ngày nào cũng không chịu nhìn mặt phu quân một cái, không chịu nói chuyện với phu quân còn không cho phu quân nạp thiếp đây không phải là bệnh sao... Sao ta lại có đứa cháu gái ngốc như vậy thật mất mặt quá! Đừng để Tiểu Liễu quản, con không được quản, ngoan, con phải là một tiểu hoàng hậu ngoan ngoãn...”
Nội tổ mẫu đôi khi vẫn lẩm bẩm: “Tiểu Liễu ngoan ngoãn nhé...”
Ta đương nhiên sẽ rất ngoan rất ngoan! Ta đứng trước cửa Vị Ương Cung nhìn nội tổ mẫu và những người khác từng bước đi xa, lần đầu tiên cảm thấy cái cung này thật nhỏ, nội tổ mẫu đi chưa được mấy bước đã khuất khỏi tầm mắt ta, không nhìn thấy nữa.
Ngày thứ hai sau Đông chí, Ôn Quý phi, Thục phi, Hiền phi, Đức phi, Tống Tiệp dư, Vương Mỹ nhân tề tựu ở Vị Ương Cung ăn lẩu, nồi đồng trên lò than nhỏ kêu "ục ục", công thức bí truyền của Thục phi ninh xương bò cả đêm thơm đến mức chúng ta ôm Thục phi mỗi người hôn lên mặt nàng một cái tỏ vẻ cảm ơn, tựa như nàng mới là hoàng đế vậy. Thục phi tuy xưa nay ngang tàng, nhưng cũng không ngang tàng đến mức đi tranh đàn bà với hoàng đế, mặt mày lem luốc ngơ ngác như phỗng, chúng ta nhân cơ hội chia nhau thịt nàng ta thái sẵn, người người nhúng thịt ăn rất vui vẻ.
"Nghe nói hôm qua Dao phi đập phá Trường Lạc Cung." Tống Tiệp dư vừa ăn vừa hả hê nói.
Ta hỏi: “Sao ngươi biết?”
Tống Tiệp dư: “Ta không biết thì sao được! Ta là người viết văn đó, không quan sát cuộc sống cho kỹ thì làm sao viết truyện được! Minh sát thu hào chính là sở trường của ta đó!”
Ôn Quý phi: “Dao phi làm ầm ĩ như vậy cả hậu cung trừ Tiểu Liễu ngủ như chết ra thì ai cũng biết rồi, ngươi minh sát thu hào cái quỷ gì, chuyện này vẫn là ta tối qua nói với ngươi đó!”
Tống Tiệp dư: “Thôi hôm nay không cập nhật nữa.”
Chúng ta đồng loạt đặt đũa xuống: “Ngươi minh sát thu hào! Ngươi minh nhất sát nhất thu nhất hào!”
Đức phi lại bắt đầu tặc lưỡi, nàng ta thật sự rất thích tặc lưỡi: “Chẹp, cái người này, có nên không, quá sắc sảo mạnh mẽ cũng không tốt, có phải không, nàng ta có gì mà phải tức giận chứ, phụ mẫu nàng ta đâu phải chúng ta giết có phải không! Haiz, ta thấy đáng thương Ngũ công chúa có phải không, gặp phải người mẫu thân nóng nảy dễ giận như vậy, có phải không, cha thì ngay cả tã cũng không chịu giúp thay, có cha hay không có cha thì có gì khác nhau, có phải không! Mẹ lại là cái dạng này, có phải không! Haiz, ta nói cho các ngươi biết , nuôi con, nhất định phải bình tĩnh, bằng không sẽ dọa nó đó có phải không! Thời kỳ sơ sinh là quan trọng nhất đó, dọa nó rồi sau này tính cách nó có khuyết điểm đó có phải không! Đến lúc đó không lấy được vợ gả không được chẳng phải chúng ta lo lắng sao có phải không, haiz, nuôi con, phải...”
Thấy Đức phi sắp sửa mở lớp học nuôi dạy con cái, ta vội vàng ngắt lời: “Vậy sau đó thế nào?”
Hiền phi lập tức ngồi thẳng người, hắng giọng: “Chính muốn bẩm báo Hoàng hậu nương nương. Hôm qua Dao phi chỉ làm loạn trong cung của mình, sau đó liền làm loạn ra Trường Lạc Cung, dọc theo cung đạo đập phá đồ đạc, vừa đi vừa kêu gào muốn đến Vĩnh An Cung tìm Hoàng thượng, trong miệng không ngừng nói những lời hỗn xược về nương nương, thiếp cũng không dám nói ra ở đây cho nương nương nghe. Hoàng thượng có quốc sự bàn bạc với các đại thần tiền triều, nương nương lại nghỉ ngơi, thiếp mạo muội tự ý sai người chế trụ nàng ta rồi nhốt vào chính tẩm điện của nàng ta ở Trường Lạc Cung, bây giờ vẫn còn người canh giữ. Thiếp lại sai người ghi chép lại những thứ nàng ta đập phá, Dao phi đập phá hai bộ trang sức do Hoàng thượng ban, ba cây san hô, một bộ trà cụ thanh từ thượng hạng, còn có một đôi ngọc như ý bạch ngọc và một số trang sức do nương nương ban, ngay cả lụa là mới ban nàng ta cũng xé nát hết! Còn đánh chết một cung nữ, đánh bị thương một nội quan, thật là không ra gì! Là đại bất kính với Hoàng thượng và nương nương! Ngay cả Trần Ngự nữ bây giờ đã đến chùa Phục Long, hay Hứa thị năm xưa bị đày vào lãnh cung cũng không làm càn như vậy, nương nương xem nên xử trí thế nào?”
Ta yêu Hiền phi, Hiền phi quả là nhân tài quản lý hạng nhất! Một sủng phi ngang ngược như Dao phi mà nàng ta cũng dám ra tay quản, còn quản lý đâu ra đấy như vậy. Nếu ta thấy Dao phi vừa mắng chửi vừa đập phá đồ đạc dọc đường, rất có thể ta sẽ coi nàng ta là kẻ điên rồi mời thái y đến xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.