Thục phi cười khẩy một tiếng: “Hiền phi so sánh Dao phi với Trần Thải Dung và Hứa Thiền Phương đúng là quá đề cao ả rồi. Trước kia ta cứ tưởng Trần Thải Dung đã là kẻ ngu xuẩn nhất rồi, vạn vạn không ngờ cái Dao phi này lại một lần nữa phá vỡ giới hạn của ta. Khó trách những ngày tháng của chúng ta trong cung càng ngày càng tốt hơn, thật sự là phản diện càng ngày càng ngu ngốc. Hiền phi, ngươi còn nhớ những ngày Hứa Thiền Phương được sủng ái không?”
Hiền phi rùng mình một cái: “Đừng nhắc đến ả, chúng ta vẫn còn có thể làm tỷ muội.”
Thục phi cùng nàng ta cụng một chén: “Kính những năm tháng thanh xuân đã qua của chúng ta! Chúng ta mới là những người phụ nữ thật sự từng trải!”
Khóe mắt ta giật giật: “Thôi nào, những người phụ nữ từng trải, các người nói xem phải làm sao bây giờ!”
Hiền phi: “Để Hoàng thượng quyết định đi nương nương, hoàng hậu xử trí sủng phi chính là cái hố thần thánh đệ nhất thiên cổ, hoàng hậu đối đầu với sủng phi đều không có kết cục tốt đẹp, nương nương phải lấy lịch sử làm gương.”
Ôn Quý phi hết sức tán đồng: “Người đàn bà do lão hoàng đế tự mình sủng ái thì cứ để hắn quỳ xuống mà sủng ái cho xong đi.”
Hoàng thượng rõ ràng không định quỳ xuống mà sủng ái ả cho xong, ta còn chưa kịp nghĩ xong nên nói chuyện này với ngài như thế nào, Hoàng thượng đã sai người đến gọi ta đến Trường Lạc Cung. Thịt ta vừa nhúng xong còn chưa kịp ăn đã phải đi thu dọn tàn cuộc, tức giận đến muốn lật bàn mắng người, nhưng nước lẩu trong nồi đồng thật sự quá thơm, ta cuối cùng cũng kìm chế được, trong tiếng cười của mấy người vô lương tâm, dẫn Hiền phi lề mề đi ra cửa, chỉ có Vương Mỹ nhân còn chút lương tâm, đỡ ta đến cửa cung, do dự rất lâu mới hỏi: “Nương nương, ngày mai thiếp có thể nói chuyện riêng với nương nương không?”
Vương Mỹ nhân ở cùng Tống Tiệp dư, xưa nay thích cười không thích nói, mọi người tụ tập chơi đùa nàng luôn bận rộn đưa khăn cho người này gắp thức ăn cho người kia, là một cô bé đáng yêu âm thầm tận tụy phục vụ, có chuyện gì mà phải nói riêng với ta chứ?! Thật muốn bây giờ kéo nàng ta lại nói chuyện quá đi làm sao bây giờ! Cảm thấy tối nay không ngủ được rồi!
Nhưng không còn cách nào, Hiền phi vô cùng nghiêm khắc kéo ta đến Trường Lạc Cung.
Trường Lạc Cung một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng nức nở đứt quãng của Dao phi: “Hoàng thượng, Hoàng thượng đã nói cả đời che chở thiếp, Hoàng thượng... Hoàng thượng, thiếp bị oan, đều là bọn họ ghen ghét thiếp được Hoàng thượng sủng ái, liên thủ ức hiếp thiếp, Hoàng thượng...”
Hoàng thượng không nói gì, ta vô cùng hối hận vì không mang theo một gói hạt dưa, Hiền phi thì rất đâu ra đấy mà nói, chuyện này do nàng xử lý thì cứ để nàng hỏi: “Dao phi, ngươi hôm qua đánh chết một cung nhân, đánh bị thương một nội thị, là vì sao?”
Dao phi: “Oa oa oa họ làm ta tức giận mà! Họ bất kính với ta! Oa oa oa Hoàng thượng...”
Hiền phi: “Ngươi hôm qua đập phá rất nhiều đồ ban thưởng của Hoàng thượng và nương nương, lại là vì sao? Chẳng lẽ là bất kính với Hoàng thượng và nương nương?”
Dao phi: “Người ta không vui mà oa oa oa... Hoàng thượng nói chỉ cần ta vui là được có phải không a Hoàng thượng oa oa oa...”
Hiền phi: “Ngươi đêm qua còn lớn tiếng nói năng bậy bạ trên cung đạo, dùng lời lẽ ô uế vu khống Hoàng hậu nương nương, còn nói Hoàng hậu nương nương sẽ giống Tiên Hoàng hậu không có phúc không sống lâu, bao nhiêu cung nhân phi tần trong tam cung lục viện đều nghe thấy cả, đều có thể làm chứng, ngươi còn gì để nói?”
Dao phi: “Oa oa oa người ta không nói như vậy! Người ta không có! Ngươi oan uổng người ta oa oa oa...”
Hoàng thượng lúc này đáp một câu: “Trẫm nghe thấy rồi.”
Cái chuyển hướng thần thánh này thật đáng để Tống Tiệp dư đến học hỏi cho kỹ! Đây mới là nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống đó!
Tiếng oa oa oa của Dao phi đột ngột dừng lại ngay khoảnh khắc Hoàng thượng tát một cái vào mặt ả, giọng Hoàng thượng lạnh lẽo như tuyết trên đỉnh núi: “Ngươi không xứng với chữ Dao này.”
Thật muốn nhắc nhở ngài chữ này là do ngài ban cho, thật muốn sờ xem mặt ngài có sưng không.
Thế là Dao phi được sủng ái hơn hai năm bị tước bỏ phong hiệu, giáng làm thứ dân, đày vào lãnh cung. Ta nhìn ả ngơ ngác bị cung nhân lột bỏ y phục lộng lẫy dìu ra ngoài, nhìn đôi mắt ả đầy vẻ không tin và kinh ngạc, tuy rất không đành lòng nhưng cũng không mở miệng cầu xin.
Không phải không muốn, mà là vô dụng, ả họa từ miệng mà ra, mà rồng có vảy ngược.
Đêm đó Hoàng thượng nửa đêm trèo lên giường ta, nếu không phải ta bị lời nói ban ngày của Vương Mỹ nhân dày vò đến sống dở chết dở không ngủ được, rất có thể đã bị ngài dọa chết tươi.
Làm nữ nhân của Hoàng thượng không dễ, lần tuyển tú sau nhất định phải khảo hạch lòng gan dạ của các tú nữ.
"Kiều Kiều, đừng sợ, đừng sợ đừng sợ, dọa nàng sợ rồi phải không? Là trẫm không tốt là trẫm không tốt", Hoàng thượng luống cuống vỗ lưng ta, sức mạnh lớn đến mức như muốn một chưởng đánh chết ta cho xong, ta để tự cứu mình liền nắm lấy tay ngài: “Tu ca ca sao lại đến đây?”
Hoàng thượng ôm chặt cả người ta vào lòng hỏi: “Khi trẫm không đến tìm nàng, nàng đang làm gì vậy?”
Ta đang... đang cùng Quý phi, Thục phi, Hiền phi, Đức phi, Tống Tiệp dư, Vương Mỹ nhân cắn hạt dưa nói chuyện chửi ngài…
Cái cái cái cái này phải nói thế nào!
Phải nói thế nào đây!
Ta đành cúi đầu ngoan ngoãn dịu dàng nói: “Không làm gì cả, chỉ ở Vị Ương Cung cùng các hài tử, còn có các tỷ muội trong cung đến trò chuyện, cũng tự mình đàn hát viết chữ.”
Hoàng thượng hỏi: “Sao nàng không đến tìm trẫm?”
Vì không rảnh…
Ta nói: “Nếu Hoàng thượng muốn gặp thiếp, nhất định sẽ đến, nếu Hoàng thượng không muốn gặp thiếp, thiếp đi chẳng qua chỉ làm phiền Hoàng thượng mà thôi.”
Ta nói rất chậm, vẻ mặt như rất buồn, hơi nhíu mày, nhưng trên mặt lại đang cười, không cần soi gương cũng biết chắc chắn sẽ khiến ngài đau lòng, quả nhiên, tay ngài vuốt ve má ta, ánh mắt sâu thẳm như đêm đông, từng chữ từng chữ hỏi: “Thật sự là như vậy sao?”
Rốt cuộc có phải không? Ta làm sao biết được? Trên đời này có rất nhiều chuyện, đâu phải chuyện nào cũng nói rõ được, chẳng qua xem ngươi ta muốn nói thế nào mà thôi.
Ta quay đầu đi không nhìn ngài, rất lâu rất lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Ừm.”
Ngài ôm ta từ phía sau, ôm rất chặt rất chặt, tựa như muốn níu giữ những chuyện đã mất, ngài nói: “Nàng là Kiều Kiều của trẫm... Kiều Kiều là người có phúc nhất, Kiều Kiều sẽ sống lâu trăm tuổi, Tu ca ca sau này mãi mãi ở bên Kiều Kiều.”
Ta nói, được.
Hoàng thượng ở chỗ ta quấn quýt ba ngày, là ba ngày đặc biệt dài trong cuộc đời ta, ta canh cánh trong lòng lời Vương Mỹ nhân nói, hận không thể tự mình xông đến Kim Hà Cung tìm nàng ta, nhưng cái tên tiểu yêu tinh Hoàng thượng này khiến ta không rảnh tay.
Nhất thời rất hiểu tâm trạng của những người nam nhân lén lút nuôi tình nhân bên ngoài sau lưng vợ.
Hoàng thượng ôm Trường Ức, lại để Trường Tư cưỡi trên vai ngài, hai đứa trẻ đều vui mừng khôn xiết, một tiếng một tiếng gọi: “Hộ Hoàng! Hộ Hoàng!”
Hoàng thượng cười sảng khoái, sảng khoái đến mức không giống một vị đế vương.
Ba ngày sau, Hoàng thượng coi như không rảnh rỗi như vậy nữa, công việc bận rộn cuối năm có Hiền phi vạn năng chống đỡ, ta vội vàng tìm Vương Mỹ nhân đến.
Ta đóng chặt cửa phòng ngủ, sợ bị người khác nghe thấy còn định kéo Vương Mỹ nhân lên giường chúng ta trùm chăn nói chuyện riêng, lén lút như đang vụng trộm, Vương Mỹ nhân lại rất bất an, rất lâu sau mới khẽ nói: “Nương nương... thật ra cũng không có gì... thật ra cũng không cần để nương nương bận tâm như vậy, hay là... hay là... thiếp vẫn nên về trước đi...”
?! Cái quỷ gì đang đùa ta vậy! Lúc này thả nàng ta về chẳng khác nào tự sát! Một đời hoàng hậu chết vì sự tò mò của chính mình, chuyện này nói ra cũng quá mất mặt!
Ta như một con cún nhỏ quấn quanh Vương Mỹ nhân, tỏ vẻ có chuyện nhất định phải nói, bằng không cứ nghẹn trong lòng dễ sinh bệnh, hơn nữa ta nổi tiếng tốt trí nhớ nổi tiếng kém, rất nhiều chuyện nghe xong là quên tuyệt đối là thùng rác đựng bí mật tốt nhất tam cung lục viện tiền triều hậu cung, đối tượng trút bầu tâm sự tốt nhất.