Cung Tường Liễu - Mộng Nhi

Chương 18: Chương 18




Vương Mỹ nhân thật ra vốn cũng muốn nói, ta vừa nói được vài câu nàng đã ấp úng nói: “Nương nương... cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi nương nương, ngày Đông chí các mệnh phụ vào cung, nương nương có gặp phu nhân của Đại Lý Tự Khanh Diêu đại nhân không?”
Ta bị nàng hỏi có chút ngẩn người... hôm đó ta gặp không ít phu nhân thái thái... nghĩ một hồi quả thật có ấn tượng, là một vị phu nhân rất sảng khoái, tuổi chừng bằng nương ta, đến hơi muộn, có một vị phu nhân nào đó nói móc nàng ta một câu không nặng không nhẹ, nàng ta lại rộng rãi nói: “Chất tử ở nhà quấn người, thiếp đến muộn một chút, xin nương nương thứ tội.”
Ta gật đầu: “Nhưng ta nhớ phụ thân ngươi là Thanh Châu Tư Mã mà... nhà ngươi cùng nhà Đại Lý Tự Khanh có thân thích?”
Vương Mỹ nhân vẫn ấp úng: “Không, không thân, khi còn nhỏ cha thiếp từng cùng bá phụ Diêu gia cùng làm quan ở Dự Châu, hai nhà chúng ta từng là hàng xóm.”
Ta ngơ ngác gật đầu: “Ồ.”
Nàng trầm ngâm hồi lâu lại hỏi: “Nương nương... Diêu phu nhân, có khỏe không?”
Ta vắt óc nghĩ một hồi, Diêu phu nhân thân hình tròn trịa mặt mày trắng trẻo hồng hào, giọng nói sang sảng, nụ cười rạng rỡ, quả thật không có gì không tốt, liền nói như vậy với Vương Mỹ nhân, không ngờ nàng ta lại hỏi thêm một câu: “Vậy, Diêu gia, có khỏe không?”
?! Ta ta ta ta ta tưởng ta đến cho có lệ... sao lại còn phải thi cử?!
Ta rất nghiêm túc nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng ghép được mấy mảnh vụn lại: “Ờ... chắc là tốt, nhi tử là Thám hoa lang năm nay, sau đó hình như còn sinh cho bà ấy một đứa cháu trai... bà ấy rất vui, nói chuyện với bà sui là phu nhân Lễ bộ Thị lang một hồi về đứa cháu trai nhỏ của bà ấy nghịch ngợm thế nào.”
Mấy câu nói đơn giản này, sau khi ta nói xong đều cảm thấy có lỗi với sự tin tưởng của Vương Mỹ nhân, không ngờ nàng ta lại từ từ nở một nụ cười tuyệt đẹp, đứng dậy chỉnh đốn y phục, đoan đoan chính chính hướng về ta bái ba bái: “Nương nương từ bi, đa tạ nương nương.”
Lời này nghe cứ như bái Quan Âm... ta nhìn nàng ta vẻ mặt vừa muốn khóc vừa trang trọng, lại nghĩ đến những lời ta vừa nói, một ý nghĩ từ từ nảy ra trong đầu ta, cái này cái này cái này…
Ta ghé sát vào nàng, dùng giọng rất nhỏ rất nhỏ hỏi: “Ngươi không phải, ngươi không phải, ngươi...”
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, chỉ còn lại một mình ta trợn mắt há mồm, ngơ ngác mở miệng: “Vậy ngươi sao, ngươi sao...”
Nàng cười thảm một tiếng: "Chúng ta từ nhỏ đã quen nhau, đúng là thanh mai trúc mã, nhà họ đã đến dạm hỏi rồi. Phụ thân ta không biết từ đâu nhờ vả được quan hệ, có được cơ hội tốt đưa nữ nhi đi tuyển tú", nàng ngẩng cao đầu, giọng nói mang theo sự run rẩy nhẹ nhàng, “tiếc là ta không được sủng ái, ngoài năm vào cung được thị tẩm hai lần, sau đó không còn gặp thánh nhan nữa, có được ngày hôm nay hoàn toàn nhờ nương nương từ bi.”
Ta thật sự không biết nên nói gì, ta thật sự rất buồn, nàng vốn dĩ có thể có một cuộc đời tươi sáng rực rỡ: thanh mai trúc mã là Thám hoa lang, bà bà sảng khoái rộng rãi cũng rất dễ sống chung, lại sinh thêm một cậu con trai hoạt bát đáng yêu…
Tiếc là không có cái vốn dĩ.
Ta nghĩ rất lâu mới nói: “Ngươi phải nghĩ, Tiểu Ngũ là một đứa trẻ tốt.”
Nàng gật đầu nói, ừm, nương nương yên tâm, ta đã sớm buông bỏ, hôm nay biết hắn đỗ đạt công danh, có vợ có con, cuộc sống coi như bình an thuận lợi, liền rất vui rồi.
Giọng nàng nhẹ nhàng, như đang thuyết phục ta, lại như đang thuyết phục chính mình, lặp đi lặp lại:
Liền rất vui rồi.
Từ đầu đến cuối nàng cũng không rơi một giọt nước mắt, ta tiễn nàng ra ngoài, Trường Tư Trường Ức như hai con vịt nhỏ nhào đến chân nàng: “Vương Lương Lương ôm ~”
Bọn trẻ đều thích Vương Mỹ nhân, bởi vì nàng dịu dàng kiên nhẫn, chúng ta cũng đều rất thích Vương Mỹ nhân, bởi vì nàng ngày thường tuy không nói không rằng yên tĩnh, nhưng luôn có thể lập tức phân loại chỉ thêu cho Ôn Quý phi, khi Thục phi nấu ăn thì bưng trà cho nàng ta uống, khi không ai kiên nhẫn nghe Đức phi giảng kinh nghiệm nuôi con thì mỉm cười gật đầu nghe nàng ta nói xong.
Nàng thật là một nữ tử tốt, Hoàng thượng thật là mù mắt.
Tiệc cung đình năm nay vẫn do Hiền phi đảm nhiệm, tuy nàng cứ nhất định muốn ta tham gia lên kế hoạch một chút, nhưng ngoài việc gật đầu suốt cả quá trình ra ta không nói thêm gì nữa, quá chu đáo quá hoàn hảo rồi! Ngay cả chuyện ai trong cung không hợp nhau thì lúc ngồi cố gắng đừng ngồi gần nhau, ai ai ai lần trước có vẻ không thích món nào thì lần này đừng bày lên cho người đó nàng ta đều nghĩ đến cả rồi ta còn gì để nói nữa! Ta suốt cả quá trình mắt long lanh nhìn nàng ta, nhìn đến mức nàng ta ngại ngùng nói: “Nương nương cứ nhìn thiếp như vậy nữa, thiếp sắp không nhịn được mà thất lễ ôm lấy nương nương véo má nương nương rồi, nương nương sao lại đáng yêu như vậy!”
Phụ nữ trong hậu cung đều đáng yêu như vậy, làm hoàng thượng thật hạnh phúc a!
Đêm giao thừa mọi thứ vẫn như thường lệ, Hoàng thượng ôm ta ngồi trên đầu xem ca múa, vừa uống rượu vừa gắp thức ăn cho ta, tâm trạng ngài không tốt lắm, cứ trầm mặt, khiến mọi người đều rất nghiêm túc, tựa như đang tham gia một buổi ca múa mừng thái bình mà lại như đám tang vậy.
May mà có Hiền phi bận rộn xướng lời chúc rượu lúc không khí lắng xuống để mọi người nâng ly chúc mừng nên không đến nỗi quá buồn tẻ, Thục phi che giấu Gia Lạc đang lén lút ngủ cũng có chút ngơ ngác, Đức phi dẫn tứ hoàng tử vừa đút cho nó ăn chút gì đó vừa chỉ vào màn biểu diễn trên sân cho nó xem, so sánh ra thì Ôn Quý phi rất không biết cách dỗ con, Tiểu Ngũ rõ ràng rất hưng phấn rất muốn nói chuyện, Ôn Quý phi vậy mà cưỡng ép ôm nó vào lòng vỗ vỗ muốn ru ngủ, cả buổi tiệc cung đình Tiểu Ngũ đều cố gắng vùng vẫy ra nhưng lại bị Ôn Quý phi nhét trở lại lòng, thật muốn đưa Ôn Quý phi đến chỗ Đức phi đào tạo một chút về cách dỗ con.
Còn ta... ờ, ta đang nhìn Thuần phi.
Ta thật sự rất tò mò, vị biểu muội này của Hoàng thượng có thật sự ở trong cung một mình một bóng không, nhìn hồi lâu phát hiện... Thuần phi thật sự là một người rất kỳ lạ.
Năm mới đến, ngài có vẻ giữ lời hơn một chút, quả thật thường xuyên ở bên ta và hài tử, làm cung tên nhỏ cho Trường Tư, tết tóc nhỏ cho Trường Ức, cùng ta đánh cờ đàn hát, một tiếng một tiếng gọi Kiều Kiều, thật có chút ý vị năm tháng tĩnh lặng tốt đẹp.
Tam hoàng tử tròn sáu tuổi, Hoàng thượng chọn thúc phụ ta làm lão sư cho nó, tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử lớn hơn, Hoàng thượng cũng thường xuyên đến thăm chúng, nói ra thì còn có ngũ công chúa của Dao phi, một đứa bé nhỏ xíu, thấy ai cũng cười, không sợ người lạ cũng không hay khóc, nghe nói Dao phi ghét nó là con gái nên không thích nó lắm, cũng không biết ả nghĩ gì nữa, bây giờ Dao phi đã bị đày vào lãnh cung, ngũ công chúa luôn cần có người chăm sóc, ta nghĩ rất lâu, nói với Hoàng thượng, đưa ngũ công chúa cho Hiền phi đi.
Chỉ là một công chúa, Hoàng thượng đồng ý.
Ngày hôm sau Hiền phi ôm ngũ công chúa, trước mặt ta dập đầu thật mạnh một cái, khi đứng dậy ta thấy mắt nàng đỏ hoe.
Ngũ công chúa tên là Khang Lạc, từng là đứa bé Hoàng thượng ôm trong lòng yêu thương, nhưng vì chuyện của thân mẫu, Hoàng thượng đến chỗ Hiền phi cũng không hay ôm nó nữa.
Những ngày tháng trong cung cứ thế trôi qua, ta nếm thử món mới của Thục phi nương nương, mặc chiếc váy mới do Ôn Quý phi may, nghe Tống Tiệp dư kể chuyện, cùng Hiền phi quản lý công việc, dạy các hài tử khi có phiền não thì tìm Đức phi, khi lười biếng thì nhờ Vương Mỹ nhân giúp ta trông con, ngày tháng cứ thế trôi qua từng ngày.
Năm đó tháng chín ta lại có thai, năm sau mùng bảy tháng bảy sinh hạ một bé trai, thật trùng hợp, cùng ngày sinh với Tiên Hoàng hậu.
Khi ta sinh con Hoàng thượng vẫn không ở đó, ngài lâm hạnh một cung nữ họ Thẩm, cô cung nữ nhỏ đó không có gì đặc biệt, chẳng qua đôi mắt giống hệt Dao phi trong lãnh cung.
Ta sinh cho Hoàng thượng thất hoàng tử, Hoàng thượng rất vui, đặt tên cho nó là Trường Niệm, ta tựa vào gối ôm, nhìn ngài hứng thú dỗ dành con, còn quay đầu lại nói với ta: “Kiều Kiều, trẫm sẽ mãi mãi che chở nàng và các con bình an vô sự.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.